-Renggg…
Đó là tiếng chuông kết thúc ngày học.
Ngay lúc đó, cảm giác mệt mỏi tấn công tôi dữ dội.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra.
Không, nó vẫn đang tiếp diễn đây…
Tôi liếc qua chỗ ngồi trống phía trước tầm mắt.
Sudo bỗng dưng ngã quỵ, rồi cậu ta được chuyển đến phòng y tế và nghỉ hết buổi học ngày hôm nay.
Hình như cậu ta vẫn đang ở trường, khi các bạn cùng lớp đến thăm thì vẫn đang nằm liệt giường.
Tôi nhớ rất rõ vẻ mặt của Sudo ngay từ khi tôi bước lên sân khấu.
Tôi tự hỏi đến thời điểm hiện tại thì Sudo có còn duy trì được hình tượng ‘Sudo Hokuto’ của trước kia hay không nữa.
Trong khi suy nghĩ về nó, tôi đã chuẩn bị xong hết cả và đang muốn về nhà càng nhanh càng tốt.
Khi tôi vừa đứng dậy và rời đi, Ichinose và những người còn lại cũng đã chuẩn bị xong. Tôi đoán có lẽ họ đang đợi tôi.
“Vậy thì, đi thôi”
“Cùng về sớm thôi nào!~”
“Ngay bây giờ hoặc không bao giờ!”
Bốn đứa chúng tôi rời khỏi lớp học.
Hành lang phía ngoài đã chật kín những học sinh đang chờ để ra về.
“Kyaaa, Kujo-kun kìa!”
“Ohh! Nhìn gần mới thấy cậu ấy còn ngầu hơn nữa!”
“Đó là anh chàng đã đánh bại Sudo sao…?”
“Cậu ấy đẹp trai quá!”
“Tớ không biết ‘kẻ thống lĩnh bí ẩn’ kia lại là Kujo-kun đó…”
“Nhìn qua tớ đi nè!-”
Tôi muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt bởi vì……những chuyện như này đây.
Từ sau buổi sinh hoạt toàn trường đó, tôi đã luôn bị vây quanh bởi một đám đông chen chúc nhau như vậy.
Đó là lí do tôi cảm thấy rất mệt mỏi, dù hôm nay là ngày thường đấy.
“Các cậu cho tớ qua nhé, làm ơn”
“Làm ơn tránh đường nào!”
“Chúng ta cứ như mấy ngôi sao hạng A vậy đó!~”
“Hahaha…”
Tôi nở một nụ cười gượng trong khi đang cố gắng đi ra khỏi cổng.
Đúng như dự đoán, ngoài này không có ai cả, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cảm ơn các cậu. Tớ rất biết ơn đó”
“Không, không có gì đâu~ Chỉ là tớ đang rất vui thôi~”
“Chỉ có mình cậu là cảm thấy vui thôi, Yayoi-chan à…”
Hananoi trông cũng rất mệt mỏi chẳng kém gì tôi.
“Dù sao thì, cậu cũng nổi tiếng kinh khủng luôn á. Kể cả khi có nhờ vào ngoại hình đi nữa, thì giờ đây cậu lại trở thành học sinh đứng đầu cả nước luôn…”
“Thật sự quá tuyệt vời luôn đó…! Mà nhân tiện, tớ chưa có hỏi, nhưng Kujo-kun có phải là ‘kẻ thống lĩnh bí ẩn’ kia không?”
“Tớ có hơi ngại khi nói điều này, nhưng có lẽ cậu nói đúng. Tớ có được mời làm học sinh đại diện vào năm ngoái, nhưng do bị sốt nên ngày hôm nó tớ đã xin nghỉ”
“Tớ hơi bị ngạc nhiên bởi đến giờ tớ mới nhận ra đó~”
“Ừm thì”
Ừm, tôi đã nghĩ cũng chẳng có ai, kể cả họ nhận ra ngay từ đầu đâu.
Bởi tôi làm gì có người bạn nào để kể về điểm số của mình đâu chứ.
“Nhưng tớ có thắc mắc, nếu vậy thì tại sao hồi năm nhất cậu lại không được trao thưởng vậy? Nếu cậu vào được bảng xếp hạng toàn quốc sau kỳ thi thử vừa rồi, thì cũng không có gì bất ngờ nếu năm ngoái cậu cũng lọt vào top 100, tại sao vậy?”
Hananoi hỏi.
Tôi cũng chẳng muốn nói ra đâu, nhưng……nếu cứ im im sau khi bị hỏi nhiều đến vậy thì cũng kỳ lắm.
Với lại, chuyện cũng đã qua lâu rồi.
“……Hứa không cười nhé, tớ sẽ nói”
“Ư-Ừm, tớ hứa!”
Hananoi gật đầu lia lịa.
Tôi nhìn qua Ichinose và Hazuki, họ cũng gật đầu theo.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói, có hơi chút xấu hổ.
“…Thật ra, trong bài kiểm tra môn toán năm ngoái, tớ…quên ghi tên mình vào…”
Cả ba đứng hình trước lời nói của tôi.
“Vì thế mà môn toán tớ đã ăn luôn con điểm 0 tròn trĩnh…”
“Pfft!!!”
Ichinose khẽ run lên.
Rồi cả ba đều không kìm được mà cười phá lên.
“””Ha ha ha ha ha ha ha ! ! ! ! !”
“Ơ này! Tớ tưởng mấy cậu bảo rằng sẽ không cười cơ mà?”
“Điều đó là bất khả thi! Tại vì…Ryosuke mà lại quên ghi tên của chính mình sao…! Hahahaha! Buồn cười quá!”
“Tớ ngạc nhiên là kể cả Kujo-kun cũng có lúc như vậy! Thật nhẹ nhõm mà~ Tớ đau bụng quá~!”
“Quên viết tên sao…Pfft!”
“Cười nhiều quá đó!”
Thật luôn, tớ đã bảo rằng chỉ kể khi mấy cậu không cười cơ mà.
Mà cũng chẳng sao nếu họ cười tôi như thế.
Quên ghi tên vào bài làm thì đúng là bất thường mà.
“Ah, tớ bắt đầu thấy Kujo-kun hơi bị dễ thương rồi đó!”
“Tớ cũng thế~! Tớ cũng yêu cậu ấy nhiều lắm~!”
“Đúng, sự đối lập thật quá đáng yêu”
“Thật là……”
Tôi ngượng ngùng quay đi.
Rồi Hananoi ôm lấy cánh tay phải của tôi.
“H-Hananoi?”
“Ryosuke-kun ♡ fufufu ♡ cậu trẻ con một cách bất ngờ nhỉ?”
Hazuki ôm lấy cánh tay trái của tôi.
“Kujo-kun đúng là một con người thú vị mà~! Cang hiểu thêm về cậu, tớ lại càng yêu cậu nhiều hơn đó~♡”
Và rồi, còn hơn thế nữa…
“Mouu Ryosuke♡”
Ichinose ôm tôi vào lòng.
Cả ba đều đang ôm chặt lấy tôi, và cơ thể tôi được bao bọc bởi hương thơm ngọt ngào và những cái chạm nhẹ nhàng của họ.
“Ehhh…”
“””Fufufu♡”””
Tôi không thể cử động được.
Đang bối rối không biết phải làm thế nào, bỗng tôi cảm nhận được ánh nhìn từ đằng sau.
Tôi quay lại thì thấy cậu ta đã đứng đó, khuôn mặt tái mét…
“Tránh đường ra, mày……thằng khốn ch* chết!”
Sudo trừng mắt với chúng tôi với gương mặt tàn tạ.
