Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 52: Kỳ nghỉ hè!

Tiếng ve kêu vang vọng bên ngoài của sổ.

Ánh nắng chói chang chiếu vào làm tôi phải nheo mắt lại.

“Ngày mai là bắt bắt đầu kỳ nghỉ hè rồi, dù sao thì các em cũng nên tận hưởng có chừng mực thôi nhé. Là học sinh thì cứ nên vui chơi một chút cũng là chuyện bình thường thôi. Đến đây thôi. Nhớ đấy”

Những lời nói tẻ nhạt của giáo viên chủ nhiệm.

Cô thông báo như thể đã chờ đợi phút giây này từ lâu, và cùng lúc đó, tiếng chuông đã reo lên.

Trong một khắc, kỳ nghỉ hè đã đến rồi.

“Ryosuke, cùng về thôi”

“Ừm”

Ichinose đến chỗ tôi từ sớm.

Sau đó Hananoi cũng vội vàng chạy tới.

“C-Cậu vẫn chưa về nhà đó chứ?! Không định bỏ tớ lại đó chứ?!”

“Tiếc quá. Tớ cũng đang định bỏ con Bò sữa đó lại”

“Whaa! Là vậy sao, Ryosuke-kun!?”

Hananoi chất vấn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

“Tớ chưa bao giờ bỏ cậu lại cả, đúng chứ?”

Tớ thậm chí đã hứa sẽ về nhà cùng cậu luôn rồi mà.

“Tớ mừng quá…”

Hananoi vỗ ngực và thở phào.

“Oh~ mọi người đều đã tập trung đông đủ hết rồi~”

Hazuki bước đến với nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.

Thời tiết nóng quá, nhưng dường như cô ấy chẳng thấy nóng một tí nào.

Cả Ichinose và Hananoi cũng vậy luôn.

“Vậy là đã nghỉ hè rồi sao?~”

“Nghỉ rồi đó!? Mà nhìn lại thì thời gian trôi nhanh thật!”

“Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm ngoài bài kiểm tra cuối kỳ vừa qua, nhỉ?”

“Chắc thế”

Trong lúc nói chuyện thì tôi cũng đã chuẩn bị xong đồ đạc rồi đứng lên và đeo cặp lên vai.

Bỗng một nữ sinh bước đến trước mặt Hananoi và Ayaka.

Mái tóc vàng óng ánh của cô ấy trải dài và nhẹ hàng phấp phới trong làn gió hè.

“Ah, Miyako-chan!”

“Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè rồi nhỉ? Trời nóng thật đó”

Sena khẽ kéo nhẹ cổ áo ra.

Qua khe hở, tôi thoáng thấy bộ nội y bên trong nên ngay lập tức tôi quay đi nhìn chỗ khác.

“Chúng ta sắp bước vào kỳ nghỉ hè rồi, nên tớ muốn qua để chào hỏi một tiếng đó mà”

“Hãy cùng lập kế hoạch hẹn nhau đi đâu đó trong kỳ nghỉ hè này nhé~”

“Ý kiến hay đó! Chắc chắn là được! Cùng lên kế hoạch thôi nào!”

“Hahaha! Ừm, tớ rất là mong chờ đó”

Cả ba cười nói vui vẻ.

Nhân tiện, Ichinose chỉ đang im lặng lắng nghe cuộc hội thoại của ba người kia.

Mặc dù cùng trong Tứ đại mỹ nhân, cô ấy lại không hoà hợp cho lắm.

Trước hết thì tôi không nghĩ có người nào đó cụ thể mà Ichinose hoà hợp được.

Bởi dù sao thì, cô ấy vẫn là một ‘Mỹ nhân đơn độc’ mà.

“Thôi tớ về nhà đây. Gặp lại sau nhé”

“Okay!”

“Tạm biệt~”

Sena vẫy tay nhẹ và đi ngang qua tôi.

Ngay lúc đó, chúng tôi vô tình chạm mắt nhau.

Ánh mắt của Sena vẫn đáng sợ như mọi khi.

Có một áp lực hay gì đó rất đặc trưng được toả ra từ các Gals.

Cơ mà, nếu cô ấy có mối quan hệ tốt với hai người này thì chắc chắn cô ấy là một người tốt.

Vào lúc này…tôi có hơi sợ một chút.

“………”

Hananoi nhìn chằm chằm vào Sena.

“Có chuyện gì sao?”

“Không, tớ chỉ nghĩ là…Sudo-kun không có ở đây thôi”

Nghe đến tên cậu ta, tôi bất giác nhìn về chỗ ngồi của Sudo.

Chỉ có duy nhất chiếc bàn trống, ngoài ra chẳng còn gì khác cả.

Từ sau lần đó, Sudo đã không còn đến trường nữa.

Lí do thì không rõ, nhưng tôi đoán có lẽ do chúng tôi đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta vào lúc đó.

Có lẽ cậu ta đã bị tổn thương tinh thần chăng.

Dù là một ace của đội bóng rổ, cậu ta cũng chẳng thèm đến bất kỳ buổi tập nào, nên có lẽ gốc rễ của vấn đề còn sâu xa hơn nhiều.

“Trong lớp chúng ta cũng có rất nhiều người không còn đến lớp nữa~”

“Đúng thật. Nghĩ lại thì, kể từ kỳ Đại hội thể thao thì họ cũng đã không còn đến lớp nữa rồi”

“…Ừm, đúng vậy”

Hananoi nhìn về chỗ ngồi của Chiba.

Lí do Chiba và hai người kia nghỉ là do bị đình chỉ học sau kỳ Đại hội thể thao. Nhưng ngay cả khi đã hết hạn đình chỉ thì họ cũng không còn đến trường nữa.

Đúng là vậy.

Sau cùng, thì họ cũng đã làm một việc rất là kinh khủng.

Chắc chắn nếu xét về mức độ tai tiếng của họ thì chỉ việc đến trường thôi cũng đã rất khó khăn rồi.

Đặc biệt là khi họ rất xem trọng vị trí và danh tiếng.

“Hananoi không cần phải lo lắng gì cả”

“…Ừm, cảm ơn cậu”

Dù sao thì Hananoi là một cô nàng tốt bụng.

Dù cho từng bị lăng mạ và suýt bị vu khống, Hananoi vẫn bày tỏ sự lo lắng của mình đối với Chiba và cả gia đình cô.

“Chúng ta cứ nên tận hưởng thôi. Dù sao cũng đang nghỉ hè mà. Chúng ta nên tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất”

“Hiếm khi thấy Ichinose có phát biểu tích cực như vậy đó nha”

“Cậu nghĩ gì về tớ vậy chứ Ryosuke? Tớ cũng là một nữ sinh trung học mà, dĩ nhiên tớ cũng mong chờ nó chứ”

“Vậy sao? Cậu đã có kế hoạch gì chưa?”

“…Ừm có”

“Vậy là tốt rồi”

“Kujo-kun có kế hoạch gì chưa?~”

“Tớ sẽ lại giúp việc trong quán thôi”

“Tớ hiểu rồi~ Tớ cũng giống cậu vậy á~”

Hazuki mỉm cười.

“Tớ nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta phải về nhà rồi!”

Sau lời nói của Hananoi, chúng tôi rời khỏi lớp học.

~~~

Từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, chỉ trong chớp mắt, vài ngày đã trôi qua.

Cuộc sống của tôi vẫn chẳng thay đổi gì sất, và giờ tôi lại đang đi mua đồ dưới cái năng thiêu đốt của mùa hè.

Ngoài trời nóng kinh khủng.

Phải nghỉ ngơi một tí cho hạ nhiệt đã, rồi sau đó bắt tay vào mở quán.

Vẫn còn thời gian mà.

“Con về rồi đây”

Khi tôi mở cửa, một luồng khí lạnh tràn ra.

Mát quá…

“Hmm?”

Gì thế này? Tôi không nhớ nhà mình có nhiều giày dép đến thế.

Và tất cả đều dành cho nữ.

………

Việc đầu tiên cần làm là cất tất cả những gì đã mua vào tủ lạnh.

Rồi sau đó tôi lại nghe mấy tiếng sột soạt phát ra trong phòng tôi.

“………”

Tôi đang đứng trước cửa phòng mình.

“(Nè, con Bò sữa kia! Tôi mới là người đến trước đấy nhé!)”

“(Tớ tưởng cậu bảo ai đến trước sẽ thắng mà!?)”

“(Ở đây có nhiều sách quá nè~)”

“(Mùi của Ryo-chan……làm mình cảm thấy nhẹ nhàng quá ♡)”

“………”

Tôi mở mạnh cánh cửa ra.

Căn phòng ngập tràn cái khung cảnh y chang như tôi đã tưởng tượng.

“”””…………Ah””””

“…Mọi người…đang làm gì ở đây vậy?”