Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 55: Nỗi bất an của Sena

Sena nhìn tôi đầy ngạc nhiên trong khi đang được cô bé kia ôm chặt.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Không, tớ chỉ đang đi dạo thôi”

“Đi dạo à……Oh. Ayaka, Yayoi…”

Sena nhận ra ba người kia.

Rồi cô ấy cũng buông lỏng cảnh giác.

Ánh mắt sắc bén thường ngày ấy đã có phần dịu đi.

“Chị ơi! Onii-chan và mấy chị đó đã chơi với em đó!!! Nó rất là vui lun!!!”

“Chị hiểu rồi. Thật là tuyệt vời nhỉ, Moeko”

“Dạ!”

Sena dịu dàng mỉm cười với cô bé.

Một nụ cười thật ấm áp cứ như là một người mẹ hiền vậy.

Hiểu rồi, ra ‘người chị gái’ mà cô bé đã nhắc đến lại chính là Sena.

Nhưng mà…

“Có chuyện gì sao? Cậu đang nhìn chằm chằm vào tớ đó?”

“Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ bầu không khí xung quanh cậu ngay tại đây có sự khác biệt khá rõ so với khi còn ở trường thôi”

“Ha? Ý cậu là sao chứ?”

Ánh mắt của Sena sắc lại đôi chút.

“Tớ không có ý xấu đâu. Tớ chỉ nghĩ……cậu đúng là một người chị tốt đó mà”

“!!!”

“Cách cư xử của Sena dịu dàng lắm đấy”

“Ư-Ừm…cảm ơn cậu”

Giọng của Sena càng lúc càng nhỏ dần đi.

Cô ấy quay đi để tránh ánh mắt của tôi.

“Aah chị đang xấu hổ kìa, onee-chan!”

“Whaa! Chị đâu có đâu! Kujo, đừng có nhìn nữa!”

“T-Tớ xin lỗi”

Không hiểu sao tự dưng cô ấy lại nổi giận với tôi.

Tôi quay lại nhìn Hananoi và những người khác.

“Ryosuke-kun lại làm thế nữa rồi…”

“Đây đúng là bản chất tự nhiên của cậu ấy mà…”

“Chắc từ khi mới sinh thì cậu ấy đã mang cái số như vậy rồi đó~”

“?”

Họ đang nói cái gì vậy trời?

Khi tôi nghiêng đầu, Sena hằng giọng.

“Dù sao thì, cảm ơn cậu vì đã chơi với Moeko. Chúng tớ đang đi chơi ở một công viên khác, thì em ấy lại đi lạc mất. Tớ đã cực kỳ lo lắng cho em ấy, vậy nên là…cảm ơn các cậu”

“Mà, cũng cảm ơn cả em nữa, Moeko-chan. Tụi anh cũng đã rất vui khi chơi với em đó”

“! Ra vậy…tớ hiểu diễn biến câu chuyện rồi”

“Gì vậy chứ?”

“Fufu. Hiểu khá nhiều đó”

Sena cười nhẹ.

Cô ấy có lẽ cũng thuộc kiểu người na ná với Hazuki nhỉ, luôn thay đổi biểu cảm rất tự nhiên.

Hơn nữa, người giàu biểu cảm như vậy thì không thể nào là kẻ xấu được.

Tôi chắc chắn Sena là một người tốt.

“Ah, xin lỗi. Chúng tớ đi liền đây”

“Tớ hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền các cậu”

“Gặp sau nhé, Miyako-chan! Lần tới cùng nhau đi uống trà nhé!”

“Hẹn gặp lại!~”

Bốn người chúng tôi bắt đầu đi ra khỏi công viên.

Bỗng-

“Đợi đã!”

Sena cản chúng tôi lại.

Cô ấy cúi đầu xuống như thể đang hoang mang…rồi ngẩng lên như đã hạ quyết tâm.

“Umm các cậu bây giờ có rảnh không?”

~~~

Bốn người chúng tôi quyết định chọn chiếc ghế dài tại công viên làm chỗ dừng chân.

Tôi đang đứng đối diện với Sena và liếc về phía Moeko đang chơi rất vui trong sân chơi trước khi nghe câu chuyện của cô ấy.

“Thật ra thì…dạo gần đây, tớ thường xuyên nhận được những cuộc gọi và mail đến từ ‘Hokuto’.”

“Sudo sao?”

“Ừm. Vài lần trong một ngày”

Theo những gì tôi thấy từ trước đến giờ, tôi nghĩ cô ấy có tình cảm với Sudo.

Tuy nhiên, có vẻ như việc Sudo cố gắng liên lạc với cô ấy thường xuyên đã khiến Sena có chút hoang mang.

‘Cậu ấy cứ đòi gặp tớ hay gọi tớ cho bằng được”

Sena cho tôi xem lịch sử cuộc gọi và lịch sử chat của cô ấy.

---…---…---

Hokuto: Nè Miyako, cậu có muốn gặp tớ ngay bây giờ không?

Hokuto: Tớ muốn được gặp cậu, Miyako.

Hokuto: Tớ chỉ còn mỗi Miyako thôi đó.

Hokuto: Chúng ta gọi điện cho nhau có được không?

Hokuto: Tớ muốn được nghe giọng của cậu, Miyako.

Hokuto: Tớ nhớ cậu, nhớ Miyako nhiều lắm.

Hokuto: Tớ nhớ cậu lắm.

Hokuto: Miyako cũng nhớ tớ mà, phải không?

Hokuto: Miyako.

Hokuto: Nè Miyako.

Hokuto: Tại sao cậu không trả lời tớ?

Hokuto: …Miyako.

Hokuto: Miyako?

Hokuto: Miyako ơi?

Hokuto: Không có chuyện đó đâu nhỉ?

Hokuto: Nói với tớ đó là chuyện khác đi.

Hokuto: Chỉ có Miyako mới lấp đầy được khoảng trống trong tớ thôi.

Hokuto: Miyako…anh nhớ em lắm.

Hokuto: Này.

Hokuto: Làm ơn!

Hokuto: Anh muốn được chạm vào em, Miyako.

Hokuto: Cho anh chạm vào với.

Hokuto: Miyako.

Hokuto: Miyako vẫn còn thích anh mà, phải không?

Hokuto: Anh muốn được gặp em.

Hokuto: Anh muốn được nhìn thấy em.

Hokuto: Được không?

Hokuto: Miyako?

…---…---…

“……cái gì thế này?”

Sau đó, những đoạn tin nhắn một chiều của Sudo vẫn tiếp tục hiện ra.

Một số đoạn thậm chí còn có nội dung càng lúc càng bệnh hoạn hơn.

“Kinh tởm…”

“Điều này có hơi…”

“Ghê quá…”

Tôi hoàn toàn đồng ý với ba người họ.

Không một cô gái nào lại có thể vui vẻ được sau khi nhận hằng tá những thứ như thế này.

Sudo lẽ ra phải biết điều đó, nhưng cậu ta lại làm thế với Sena.

Tôi nghĩ trạng thái tinh thần của Sudo đang cực kỳ bất ổn.

Cậu ta có lẽ đã hoàn toàn ‘tan vỡ’ cả rồi.

“Tớ thích Hokuto. Tớ có lúc đã phát cuồng khi theo đuổi cậu ấy, nghĩ rằng không ai có thể ngầu hơn được nữa. Tớ bị ám ảnh với việc theo đuổi cậu ấy……nhưng khi nhìn lại Hokuto mấy ngày vừa qua, tớ không biết mình phải làm gì nữa…”

Sena tiếp tục trong khi cúi gằm mặt xuống.

“Kể cả khi cậu ấy có rủ tớ đi gặp mặt thì cũng không được. Tớ cũng có việc phải làm, phải lo việc nhà, còn phải chăm lo cho Moeko nữa. Đó là lí do tại sao tớ không thể gặp mặt Hokuto, và…thật lòng mà nói…tớ cũng không muốn gặp cậu ấy…”

Cũng đúng thôi.

Việc đáp lại những thúc ép dai dẳng đó chẳng khác gì tự thân nhảy vô biển lửa cả.

“Và dạo này nữa, mỗi khi tớ bước chân ra ngoài, tớ luôn cảm thấy có ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Tớ không biết đó có phải là Hokuto hay không, nhưng……tớ sợ lắm”

“Miyako-chan…”

“Tớ phải làm gì bây giờ? Tớ giờ đây không thể tin tưởng vào người mình thích……thậm chí tớ còn nghi ngờ cậu ấy đang theo dõi mình nữa. Tớ chẳng còn hiểu nổi Hokuto nữa, và tớ cũng cảm thấy mình đang hành xử rất lạ…”

“Không sao đâu, Sena”

Tôi nhìn thẳng vào Sena.

Cô ấy cũng ngước lên nhìn tôi.

“Sena chẳng làm gì sai cả. Gốc rễ của toàn bộ vấn đề đều nằm ở Sudo cơ”

Rôi cô ấy nhìn qua Ichinose và hai người kia.

Cả ba gật đầu đồng ý, như đã hiểu ý tôi muốn nói.

“Chuyện dài lắm, nhưng cậu sẽ nghe tớ chứ? Đó là về……’Bộ mặt thật’ của Sudo…”

Sena nhắm mắt lại, rồi mở mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Làm ơn, hãy nói cho tớ biết”

-------------------------------------------------------------------------------------------

Trans: giờ thì tôi xin phép off 3 tuần nhé, tính từ tuần này luôn. Sắp thi rồi, nợ môn thì mệt lắm, hẹn gặp lại ae.