Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 54: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

“Một ngày tốt lành~!”

Tôi rời khỏi nhà sau khi được Hitomi-san dịu dàng và vô tư nói lời tạm biệt.

Tiện thể, tôi không đi một mình, mà là cả bốn người chúng tôi cùng đi.

Lí do là bởi tôi sẽ ‘gặp nguy hiểm’ nếu ở lại phòng quá lâu mất.

Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày một người con gái nào đó bước vào phòng tôi và tôi sẽ cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.

“Rốt cuộc thì tớ cũng chẳng tìm thấy bất kỳ cuốn sách hư hỏng nào cả…”

“Nhưng là con trai thì phải có nó mà, phải không?”

“Vậy ra cậu thuộc kiểu ‘người chơi công nghệ’ à~”

Tôi nghĩ tốt nhất là mình cứ lờ đi.

Đây là cách an toàn nhất rồi.

“Cậu nhút nhát quá đó, Ryosuke. Chúng tớ sẽ không lùi bước đâu, tất nhiên chúng tớ cũng sẽ không nói với ai cả. Chúng tớ thật sự rất muốn biết. Ryosuke có sở thích như nào trong ‘chuyện ấy’ vậy?”

“Tớ tưởng về chủ đề này thì con gái các cậu ai cũng tránh chứ”

“Con gái chúng tớ cũng như con trai các cậu thôi. Chúng tớ cũng nghĩ về ‘chuyện ấy’ như bao người khác đó”

“H-Hiểu rồi”

Tôi không ngờ họ lại trả lời thẳng thắn đến vậy, tôi có hơi bối rối một chút.

Mấy cậu không thấy ngại sao?

Đang suy nghĩ miên man thì bỗng sưng Ichinose ôm chầm lấy tôi.

Ngực cô ấy ép vào rất chặt.

“I-Ichinose?”

Tôi hỏi, Ichinose đáp lại với một nụ cười ranh mãnh.

“Hay là cậu muốn biết……tớ thích những gì về ‘chuyện ấy’ sao?”

“Eh!?”

Ichinose nở một nụ cười quyến rũ như đang mời gọi tôi.

Tôi đã cảm nhận được ‘sự nguy hiểm’ này rất nhiều lần rồi.

“Tớ luôn luôn ổn với điều đó đó, cậu biết không? Nếu mà Ryosuke muốn, chúng ta luôn có thể……”

Ichinose vuốt nhẹ lên ngực tôi bằng ngón tay trắng trẻo có thon gọn của mình.

“Này, cậu đang làm cái……?”

“Không!”

Trước khi tôi kịp phản ứng, Hananoi đã kéo tay tôi ra.

Rồi cô ấy kéo mạnh tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi.

“Đừng có dụ dỗ Ryosuke-kun!? Cậu ấy thuộc về tớ! Là của tớ!”

“C-Của cậu?”

“Cậu ổn cả chứ? Cảm giác có hơi kỳ phải không? Nhưng giờ là ổn rồi, nhỉ?”

“Ư-Ừm”

Tôi gật đầu, Hananoi mỉm cười trông rất hạnh phúc.

Dù vậy, cánh tay tôi vẫn bị ghì chặt, và nó thậm chí càng lúc càng bị siết chặt hơn.

“Nè, con Bò sữa kia. Tránh xa Ryosuke ra. Cậu ấy thuộc về tôi”

“Cậu đang nói cái gì vậy? Ryosuke là của tớ!”

“Cả hai cậu…”

Làm ơn đừng gây sự với nhau nữa, tớ đang bị kẹp ở giữa đây này…

Trong khi tôi còn đang rối bời, Hananoi hỏi tôi với ánh mắt kiểu bề trên.

“Ryosuke-kun, cậu muốn tớ, phải không? Cậu muốn tớ hơn tất cả, đúng không? Đúng không nè?”

“Umm…”

“Đừng để bị cậu ta lừa. Tớ mới là người cậu nên để ý đó, Ryosuke. Hay đúng hơn là cậu chỉ nên hướng về một mình tớ thôi. Nếu không thì……fufu tớ không chịu đâu đó♡”

Rồi lần này đến Ichinose, cô ấy cũng nghiêng đầu nhìn tôi với cùng một ánh mắt giống Hananoi.

Ngay giữa đường luôn, tôi đang bị ép làm cái gì vậy trời?

“Kujo-kun~”

“Whoa”

Không phải Ichinose hay Hananoi, mà là Hazuki kéo tay tôi.

Cô ấy kéo mạnh tôi ra khỏi hai người họ và ôm chặt lấy tôi.

“Hazuki!?”

“Tớ cảm thấy rất hạnh phúc khi được ôm cậu như thế này. Chắc cậu cũng cảm thấy tương tự như vậy nhỉ, Kujo-kun~”

“Ý tớ là, sao đột ngột quá…”

“Không sao đâu~ Tớ chỉ làm những gì mà tớ nghĩ nó sẽ khiến cho Kujo-kun cảm thấy thật hạnh phúc thôi~ Vậy nên, tốt hơn hết là cậu chỉ nên hướng về một mình tớ thôi đó, được không nè~?♡”

Hazuki nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt thoáng thấy hình trái tim trong đó.

Rồi Ichinose và Hananoi cũng ôm lấy tôi.

“Ryosuke, hướng về mình tớ thôi nhé?♡”

“Không, chỉ riêng tớ thôi♡”

“Tớ là người duy nhất muốn cậu được hạnh phúc đó~♡”

Tôi không thể cử động được.

Tôi nhận được ánh mắt của rất nhiều người qua đường, thậm chí còn có cả một đám đông nữa cơ.

“Không phải mấy cô bé dễ thương đó đang ôm lấy cậu chàng kia sao?”

“Wow! Cậu trai đó đẹp trai quá!”

“Cái khoảng không gian hạnh phúc đến lố bịch kia là sao thế…?”

“Tôi yêu nó! Thật ghen tị quá!”

“Chẳng phải đây là Harem trong truyền thuyết sao…”

Nếu biết trước vậy……có khi ngồi lì trong phòng nó còn tốt hơn chán…

~~~

Cuối cùng thì tôi cũng đã thoát được.

Bỗng Ichinose và những người còn lại nhận ra một ai đó, họ nhìn nhau rồi tiến bước thẳng đến công viên gần đó.

Rồi họ ngồi xổm xuống, nhìn nhau và lên tiếng gọi với sự thân thiện hết mức có thể.

“Ủa, em đang đi một mình sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Uuuuuuuuu!......onee-chan…Onee-chan!”

“Em lạc mất chị gái hả? Em bị lạc ở đâu vậy?”

“Híc…em…hông biết nữa”

“Chị hiểu rồi”

Theo như tôi quan sát xung quanh, thì tôi chẳng tìm thấy ai trông giống ‘người chị gái’ cả.

Nếu đã xảy ra chuyện như này, tôi cũng không thể nào mà bỏ mặc em ấy được.

“Vậy thì sao chúng ta không cùng nhau đợi chị gái của em nhỉ? Biết đâu chị gái của em sẽ đến công viên đó?”

Tôi nói, cô bé ngước lên nhìn tôi và nín khóc.

“…Được không nè?”

“Dạ”

Em ấy gật đầu và chớp mắt.

Chỉ trong tích tắc, gương mặt em ấy rạng rỡ hẳn lên, rồi em ấy nhảy thẳng vào lòng tôi.

“Wow~! Onii-chan ‘siu ngầu’ lun!”

“Hahaha…”

Tôi bế cô bé lên, giữ tay thật chắc chắn.

Hình như cô bé cũng dựa vào tôi trong một khắc ngắn ngủi.

“Cậu ta còn ‘bắt’ luôn cô bé đó nữa kìa…”

“Cậu đúng là một con người tồi tệ đó…!”

“Tớ biết mà, Kujo-kun thật là tội lỗi đó~”

“Tội lỗi…”

“Ehehe đùa thôi, cùng chơi nào!”

“Un, vâng ạ!”

Sau đó, cả năm người chúng tôi bao gồm cả cô bé ấy cùng nhau chơi đùa ở công viên này.

Cũng may là chúng tôi không có lịch trình cụ thể nên mới nán lại được.

Giá mà giờ đây ‘người chị gái’ đó đến nhanh chóng…

“Moeko!”

Tôi nghe thấy một giọng nói từ ngoài công viên.

“Ah, là onee-chan!”

Một cô gái phản ứng với giọng của cô bé và bắt đầu chạy về hướng này.

Ơn trời, cuối cùng thì người nhà cô bé cũng đã đến rồi……

“Eh? Kujo-kun?”

“……Sena?”