Ngoại thần cần sự ấm áp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

WN - Chương 54

Ngoại Thần lập tức biên soạn và chỉnh lý ký ức của ba người.

Sau khi cắt bỏ toàn bộ những mảnh ký ức đan xen cảm xúc, phần còn lại trở nên nhẹ bẫng, nhẹ hơn rất nhiều so với ước tính ban đầu. Nghĩa là, chúng có thể được gửi đi nhanh hơn và đến nhiều người hơn.

Thế là, Cô rải từng mẩu ký ức ấy vào trong tất cả mọi người, từng chút một.

Nhưng ngay cả khi ký ức của Asley được cấy vào, không nhiều sẽ kẻ chấp nhận chúng và triệu hồi cô.

Lần này cũng vậy.

Dĩ nhiên Hunkeschni đã phong tỏa, nhưng dù vậy, số lần thử vẫn nhiều nhất ở những nơi đông dân cư.

Ở các thế giới khác, cùng lắm cũng chỉ có một người.

Mà dù thế, kẻ đã từng rơi xuống vực sâu rồi được phục sinh ấy còn phải chuẩn bị rất nhiều trước khi thử một nghi thức triệu hồi như thế.

Nó giống như việc chơi TRPG ở Hàn Quốc, một thú vui dành cho kẻ hướng nội, nhưng trớ trêu thay, lại đòi hỏi kỹ năng xã hội cực cao để có thể tham gia. Một nghịch lý căn bản.

Vì vậy, việc triệu hồi Ngoại Thần từ những thế giới khác đòi hỏi vô cùng nhiều thời gian.Nhưng thời gian chẳng có nghĩa lý gì với cô.

Thực ra, đây là năng lực mà Ngoại Thần đạt được sau khi ban phước cho nhiều người.

Dù không thể quay ngược thời gian, cô có thể cảm nhận được nhịp chảy khác nhau của thời gian.

Trong cùng một thế giới, mọi sinh vật chia sẻ chung một dòng thời gian. Nhưng giữa các thế giới, điều đó không còn đúng nữa.

Thế là Ngoại Thần gửi đi những cuốn sách. Tất nhiên, cô còn chèn vào giữa các chương những đoạn “tự quảng cáo”, hứa hẹn ban phước cho kẻ nào triệu hồi mình.

Giống như quảng cáo chen ngang giữa video.

Hãy tưởng tượng những đoạn quảng cáo ấy xuất hiện giữa giờ giảng trực tuyến.

Ngoại Thần thực sự là một ác thần.

Nhưng rồi, sau vô số bài giảng đầy lời nguyền rủa, cuối cùng cũng có kẻ thành công trong việc gọi nó đến.

Kẻ ấy đã từng rơi xuống tận cùng vực sâu — tuyệt vọng đến mức sẵn sàng triệu hồi một thứ như Ngoại Thần, bất chấp mọi hậu quả.

Một sợi dây câu mảnh rơi xuống mặt nước trong đêm.

Ngoại Thần mỉm cười, vươn tay chạm vào sợi dây.

Nhưng có một hiểu lầm căn bản mà cô không nhận ra.

Nghi thức này vốn không phải để triệu hồi Ngoại Thần.

Nó được tạo ra để gọi những tà thần.

Là một kỹ pháp dùng để hạ móc câu, dụ những con quái ở gần mặt nước — không phải dưới đáy, mà là trên mặt nước.

Người sáng tạo ra kỹ pháp này từng cho rằng mặt nước chính là “đáy”, và thiết kế nó để những kẻ có năng lực cao hơn có thể gọi về các sinh vật bò trườn dưới đáy đó.

Không phải Ngoại Thần nắm lấy sợi dây câu.Mà là một khối cầu ánh sáng khổng lồ, nằm tương đối gần mặt nước, nắm lấy nó và bay lên.

Từ trên cao của bầu trời đêm, khối cầu ấy dường như nằm ở phía “dưới”, nhưng thực chất lại ở quá xa, ngoài tầm tay của Ngoại Thần.

Nhìn ánh sáng dần xa, Ngoại Thần chợt nhận ra — mình đang ở dưới mặt nước.

Rõ ràng ban đầu nó từng rơi xuống từ trên cao.

Nhưng giờ đây, nó tồn tại đồng thời dưới mặt nước và trong thế giới đầy ánh sáng kia.

Hai nửa của cùng một bản thể.

Vậy rốt cuộc, đâu là điểm khởi đầu của thế giới ánh sáng, và đâu là ranh giới của vực nước sâu?

Nén cơn phẫn nộ như lửa, Ngoại Thần lặng lẽ quan sát chính mình.

Con người biết mình là ai — bởi vì có kẻ khác để soi chiếu.

Nhận thức chỉ tồn tại khi có đối diện.

Như đứa trẻ lần đầu biết bò, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn chiếc nôi.

Và thế là, Ngoại Thần bước lên một bước.

Ý thức của cô theo thân thể mảnh như sợi chỉ vươn lên cao — rất cao — về phía bầu trời đêm.

Và khi lên đến đó, cô nhận ra: bầu trời đêm mà cô tưởng chỉ rải sao, hóa ra còn nhiều hơn thế.

Vô số ánh sáng chen chúc, dày đặc đến mức từ xa nhìn lại chỉ như một khối sáng duy nhất.

Giống như một thiên hà, Ngoại Thần nghĩ.

Từ vị trí của cô, nơi ánh sáng tụ hội được bao bọc trong một lớp màng trong suốt.

Cơ thể mảnh sợi của cô nằm bên trong đó.

Không — Cô thay đổi lại ý nghĩ.

Đó không phải bong bóng, mà là một chiếc lọ thủy tinh.

Bên trong chiếc lọ trong suốt ấy, vô số vì sao tụ lại.

Một vài trong số đó nối liền với những sợi chỉ của Ngoại Thần.

Lý do khiến cô đổi cách gọi “bong bóng” thành “lọ thủy tinh” chỉ có một:

Trên bề mặt thủy tinh ấy, có một vết nứt.

Sợi chỉ nối với điểm sáng ở tận cùng xuyên thẳng qua bức tường trong suốt,còn phần cơ thể không nối liền ánh sáng ấy thì len vào qua khe nứt.

Và Ngoại Thần nhận ra — hình cầu trong suốt kia chính là thế giới.

Những đốm sáng bên trong là con người.

Cô đang nhìn thế giới từ bên ngoài.

Đáng buồn là chiếc lọ ấy dường như cách nhiệt. Không một hơi ấm nào có thể truyền ra.

Tò mò không biết trong đó có bao nhiêu hơi ấm, Ngoại Thần rùng mình giữa giá lạnh.

Nhưng khao khát không đồng nghĩa với việc có thể sở hữu.

Cô dồn sức, nhưng chiếc lọ không hề lay chuyển.

Ngược lại, vết nứt bên ngoài bắt đầu thu hẹp.

Giật mình, Ngoại Thần buông tay.Vết nứt dừng lại — hay đúng hơn, chậm rãi liền lại.

Trực giác mách bảo: sức mạnh của cô chưa đủ để phá vỡ chiếc lọ này.

Liệu rồi nó có thể đập vỡ được không, để lấy hơi ấm bị giam trong đó?

Khi đang suy nghĩ, cô phát hiện một hiện tượng kỳ lạ ở thế giới thứ hai — nơi có kẻ cố triệu hồi cô.

Một khối cầu ánh sáng khổng lồ trồi lên, và con quái được triệu hồi hóa đá ngay khi vừa xuất hiện.

Nó gào lên rằng đây là cái bẫy, rồi cứng lại, chết trong tiếng hét.

Bị triệu hồi vào một xác chết bị móc tim — hệt như khi Ngoại Thần từng được gọi tới — nhưng kết cục lại khác hẳn.

Phải chăng vì kẻ đó không phải là Ngoại Thần?

Ngoại Thần chờ đợi.

Cô cần thử nghiệm.

Tưởng rằng mình đã đạt đến mọi thứ, nhưng có lẽ vẫn còn thiếu.

Thực tế, cô hoàn toàn có thể dùng ký ức của Asley để tái tạo nghi thức triệu hồi chính xác, nhưng dung lượng quá lớn, và cô e ngại những hiệu ứng phụ tiềm ẩn từ ký ức đó.

Thế nên, cô kiên nhẫn đợi cơ hội tiếp theo.

Khi thời gian bị đóng băng, hạn sử dụng trở nên vô hạn.

Trên thực tế, thời gian vẫn trôi, chỉ là chậm đến mức khó nhận biết.

Nhưng Ngoại Thần không đủ tinh tế để cảm ra điều đó.Trên hết, cô đang ngập trong cơn thịnh nộ — như một lưỡi dao đang bị kẹt giữa lưng.

Sau rất lâu, một kẻ được ban phước khác, tin rằng mình không thể thay đổi thế giới một mình, đã gọi Ngoại Thần.

Một sợi dây câu mảnh rơi từ nơi ánh sáng xuống.

Nhưng lần nữa, nó không chạm đáy.

Từ phía trên nhìn xuống, khoảng cách ấy tưởng như sát,nhưng từ dưới mặt nước nhìn lên — nó xa như vầng trăng, dang tay cũng chẳng thể với tới.

Khối cầu ánh sáng lại nắm lấy sợi dây và bay lên.

Cô quan sát kỹ cách triệu hồi từ góc nhìn của kẻ được ban phước.

Lần này cũng thế.

Thay vì nói, kẻ đó chỉ kêu thét rồi hóa đá.

“Thử mười lần thôi,” Ngoại Thần nghĩ, tưởng mình vẫn còn lạnh lùng.

Chỉ muốn xác định vấn đề nằm ở đâu.

Thường thì, Ngoại Thần sẽ thử hơn trăm lần.

Sự nhẫn nại của cô vốn không nhỏ.

Nhưng cơn giận đã ăn mòn kiên nhẫn ấy.

Mười lần.

Tất cả đều thành đá.

Ngoại Thần đặt ra hai giả thuyết:

Một — năng lực của người triệu hồi quá yếu.Hai — quyển sách có vấn đề.

Và lời giải đáp đến từ chính kẻ được ban phước.

Cô nghiên cứu kỹ bức tượng hóa đá ấy, và nhận ra có một thứ gì đó bị phong ấn bên trong,đang chờ được giải thoát.

Thứ đó là một tà thần đầy thù hận.

Nhưng đến khi hắn hoàn thành nghiên cứu, thời gian đã lấy đi tuổi trẻ của hắn.Cuối cùng, hắn chết vì già nua, trước khi kịp tìm ra cách hóa giải.

Ngay khi hắn chết, Ngoại Thần nhận lấy hơi ấm của hắn — và bùng nổ cơn giận dữ.

Một cơn giận thật sự.

Thì ra, quyển sách ấy là cái bẫy của Hunkeschni — đặt ra để giam giữ Ngoại Thần.

Ban đầu, nếu Ngoại Thần vẫn giữ được vẻ huyền bí của mình, cô ta đã chẳng dám làm thế.Hoặc đúng hơn —không thể.

Nhưng khi Ngoại Thần hành xử như một đứa trẻ, càm ràm hỏi bao giờ sách xong, Hunkeschni bắt đầu nghi ngờ.

Rồi khi thấy nó chẳng phản ứng gì trước lời sỉ nhục, cô ta hạ thấp cảnh giác.

Hạ thấp đến mức xem thường Ngoại Thần — chỉ là một đứa bé ban phát phước lành, vô hại.

Phải nói thẳng — lỗi thuộc về Ngoại Thần.

Một sai lầm hoàn toàn.

Để điều khiển kẻ như Hunkeschni, cô lẽ ra phải gieo vào cô ta nỗi sợ hãi thích đáng.

Nhưng thay vì thế, cô lại tỏ ra dễ dãi.

Hunkeschni ngạo nghễ leo lên, tưởng rằng mình có thể khống chế được Ngoại Thần.

Cô ta giấu bẫy trong sách.

Xoắn vặn nghi thức triệu hồi, khiến ai làm theo sẽ tự bị giam trong đó.

Cô ta nghĩ rằng thời gian cần để đá mòn đi còn lâu hơn cả đời mình.

Không lo bị phát hiện.Bởi nếu có ai triệu hồi và vui vẻ làm theo, họ sẽ hóa đá.

Vì thế, Hunkeschni hèn nhát ngồi cười nhạo Ngoại Thần từ xa,ngỡ rằng như thế là đủ.

Nếu Ngoại Thần chỉ là một quái vật được triệu hồi thông thường — từng ấy đã đủ để giam nó rồi.

Nhưng bản chất của Ngoại Thần lại khác thường.

Rất, rất, rất khác thường.

Ngoại Thần phẫn nộ.

Cô từng có khế ước — nhưng cô ta không làm đúng lời hứa.

Khế ước đã bị phá vỡ.

Và điều đó có nghĩa: giờ đây, Ngoại Thần có thể làm bất cứ điều gì với Hunkeschni.

Giờ là lúc báo thù.

Ngoại Thần trở lại thế giới đầu tiên.

Cô đã đạt được “mọi thứ.”

Nhưng đổi lại, chỉ có phương pháp triệu hồi của Asley.

Tự cười nhạo chính mình, Ngoại Thần hướng ánh nhìn đi tìm Hunkeschni.

Và cô nhanh chóng tìm thấy cô ta — ngồi ung dung ở một nơi rất xa, dõi theo Ngoại Thần.

Giờ đây, trong cơn cuộn trào của thù hận, Ngoại Thần chỉ còn một câu hỏi duy nhất:

Làm thế nào để xả cơn giận này ra, trong tình cảnh này?

Giờ đây, cô bắt đầu vận dụng cái đầu đầy mưu kế hèn hạ của mình.