“Khoan đã, ta không phải đến đây để nhờ các ngươi tìm người sao? Sao lại vô duyên vô cớ trở thành xã hội đen rồi?”
Lâm Phong đứng giữa một bãi chiến trường hoang tàn và những tiếng rên la khắp nơi, nhìn người đàn ông cơ bắp vạm vỡ đang dang rộng vòng tay chào đón hắn với vẻ nhiệt tình tràn trề, nghi ngờ rằng liệu trong lúc giao chiến vừa rồi, hắn có vô tình đập đầu vào đâu không.
“Hahaha! Tiểu huynh đệ, ngươi quả nhiên chưa biết gì rồi!” Kurosaki, tức là phó thủ lĩnh của Kurokumo này, cười lớn bước tới, bàn tay nặng nề vỗ mạnh vào vai Lâm Phong, khiến hắn hơi loạng choạng.
“Ở Kurokumo chúng ta, nắm đấm chính là đơn xin gia nhập tốt nhất! Ngươi đã có thể hạ gục nhiều huynh đệ của ta như vậy, thì chứng tỏ ngươi có đủ tư cách!”
Khóe miệng Lâm Phong giật giật, hắn xoa xoa bả vai còn hơi đau nhức vì bị vỗ, kiên nhẫn giải thích: “Ta nói lại lần nữa, ta chỉ đến để tìm người, không phải để gia nhập các ngươi.”
Nụ cười trên mặt Kurosaki cứng lại một chút, rồi lập tức thay bằng vẻ mặt thành khẩn, tâm sự. Hắn phất tay, ra hiệu cho đám phụ nữ vây quanh rút lui.
Đợi đến khi tiếng nhạc ồn ào được vặn nhỏ, xung quanh chỉ còn lại hai người họ và một bãi “xác ngất”, Kurosaki mới hạ giọng, có chút ngượng nghịu mở lời.
“Tiểu ca, không giấu gì ngươi, Kurokumo chúng ta hiện đang gặp rắc rối lớn rồi.”
Hắn thở dài, tiếp tục nói: “Đại ca khu vực này của chúng ta, tức là người giỏi đánh đấm nhất, đột nhiên mất tích cách đây một thời gian, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhưng trớ trêu thay, đúng vào thời điểm mấu chốt này, kẻ thù không đội trời chung của chúng ta là, ‘Yatogumi’, lại phát động một lời thách đấu với chúng ta.”
Nghe đến đây, Lâm Phong không nhịn được thầm nghĩ: Đại ca các ngươi mất tích, ngươi là phó thủ lĩnh lại không đứng ra gánh vác, tìm một người ngoài như ta làm gì?
Kurosaki dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mặt hơi đỏ bừng, ngượng ngùng hắng giọng.
“Khụ khụ, huynh đệ, ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Kurosaki chỉ vào thân hình cơ bắp cường tráng của mình, giọng nói mang theo một chút bất lực, “Cả người ta đầy cơ bắp này… nói trắng ra thì đều là do dùng thuốc mà có, nhìn thì hù dọa được người, nhưng khi thật sự động thủ, chỉ thì có cái đẹp mã. Đánh với đám liều mạng của Yatogumi thì coi như là đi dâng mạng.”
Sau khi thú nhận sự thật, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, “Trận thách đấu tiếp theo, chúng ta không thể thua được. Nếu mà thua thì mấy con phố mà chúng ta đang nắm giữ sẽ mất hết. Mà mất địa bàn thì mất là thu nhập, không nuôi nổi đám huynh đệ dưới trướng. Bây giờ chính phủ lại truy quét gắt gao, áp lực của chúng ta ngày càng lớn…”
“Vậy nên các ngươi muốn ta, một người ngoài vừa đến đây chưa đầy mười phút, đi thay các ngươi đánh trận đấu quyết định chén cơm của bao nhiêu người?” Lâm Phong cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Kurosaki, giọng điệu mang theo một chút không thể tin nổi.
“Vì ngươi là người do cựu thủ lĩnh giới thiệu đến!” Ánh mắt Kurosaki đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, “Hơn nữa ngươi đã chứng minh được thực lực của ngươi mạnh hơn tất cả đám tiểu đệ dưới trướng ta cộng lại, cho nên ngươi chính là lựa chọn duy nhất của Kurokumo chúng ta lúc này!”
Lâm Phong im lặng. Hắn không ngờ rằng, mình chỉ muốn tìm một tay anh chị địa phương hỏi đường, lại vô tình bị cuốn vào cuộc hỗn chiến của các băng đảng xã hội đen.
Hắn giờ đây lòng nóng như lửa đốt, sự an nguy của A Trừng và lớp trưởng như hai tảng đá lớn đè nặng trong lòng, căn bản không có thời gian ở đây chơi trò xã hội đen trẻ con.
“Nghe đây, ta không có thời gian rảnh rỗi để phí phạm với các ngươi mười ngày nửa tháng,” giọng hắn lạnh đi, “lập tức giúp ta tìm người, bằng không—”
Tay hắn đã thò vào túi sau, nơi có chiếc điện thoại nắp gập dùng để triệu hồi giáp trụ.
“Ấy ấy, huynh đệ đừng nóng, hiểu lầm rồi!” Kurosaki thấy hắn dường như muốn động thủ thật, vội vàng xua tay, trên mặt nặn ra một biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc, “Ta không định kéo dài thời gian với ngươi!”
Hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường, giọng điệu gấp gáp tiếp tục, như thể sợ Lâm Phong sẽ động thủ với hắn ngay giây tiếp theo: “Trận thách đấu với Yatogumi chính là nửa giờ nữa sẽ bắt đầu!”
Lâm Phong: “?”
…
Nửa giờ sau, tại đầu cầu Mikawa bắc qua con sông của Sakura.
Lâm Phong nhìn miếng dán hình xăm mây đen vừa dán lên cánh tay mình, với chất lượng in hơi thô ráp, cảm thấy thái dương mình giật giật liên hồi.
Sau lưng hắn là Kurosaki và đám tiểu đệ của Kurokumo. Những người này đang hò reo cổ vũ nhiệt tình cho “đại ca đánh thuê” mới nhậm chức của họ, tiếng hò reo vang vọng mỗi lúc một cao.
Khóe miệng Lâm Phong không ngừng co giật, Sakura quả nhiên có đủ thứ chuyện kỳ lạ.
Hắn giờ chỉ hy vọng, người mà đám Yatogumi kia phái đến đừng quá mạnh một cách phi lý. Dù sao thì cơ thể mình cũng đã được hệ thống Tu La cường hóa, xử lý tay sai của một băng đảng địa phương nhỏ bé chắc cũng không cần quá lo lắn —
“Đến rồi! Người của Yatogumi đến rồi!”
Trong đám đông không biết ai đó hô lên một tiếng, chỉ thấy ở đầu cầu bên kia, mấy chiếc xe tải thùng in hình lông vũ màu đen gầm rú lao tới, mấy cú drift đẹp mắt, tạo thành hình quạt bao vây toàn bộ đầu cầu.
Lâm Phong nhìn những chiếc xe tải đó nhướng mày, băng đảng xã hội đen ở Sakura đều thẳng thắn đến vậy sao? Kurokumo thì ai nấy đều có hình xăm mây đen trên người, Yatogumi thì xe in hình lông quạ? Độ nhận diện thương hiệu này quả là làm rất tốt.
Đám tiểu đệ của Kurokumo phía sau hắn lập tức xôn xao, chửi bới, khiêu khích, cổ vũ. Tuy là một mớ hỗn độn, nhưng vẫn khá có quy củ, không ai thực sự xông lên động thủ.
“Xoạt—”
Cửa hông của chiếc xe tải thùng bị giật mạnh ra, một nhóm đàn ông mặc vest đen đồng phục, trông như những bản sao chép, nối đuôi nhau bước xuống, mỗi người đều cài một chiếc ghim cài áo hình lông quạ tinh xảo trước ngực.
Những bản sao chép xã hội đen hoàn toàn phớt lờ những lời thị uy và chửi bới từ phía Kurokumo, nhanh chóng xếp thành hai hàng trên mặt cầu, cung kính bảo vệ chiếc xe đen ở trung tâm, tạo ra một con đường dẫn đến giữa cầu.
“Chính là chiếc xe đó.” Kurosaki ghé sát vào Lâm Phong, hạ giọng nhắc nhở, “Người tham chiến do Yatogumi phái đến là ở bên trong.”
Dưới sự chú ý của gần một trăm cặp mắt từ hai phía, cửa xe tải thùng từ từ mở ra.
Một bàn chân đi giày thể thao màu kaki bước xuống mặt cầu.
Ngay sau đó, một thiếu nữ tóc đen mặc áo hoodie đen rộng thùng thình, tay cầm một cây gậy bóng chày kim loại, bước ra khỏi xe.
“Đại tỷ! Đại tỷ! Đại tỷ!”
Đám xhội đen của Yatogumi bên kia lập tức bùng nổ những tiếng cổ vũ vang dội như sóng thần, khí thế cổ vũ đều đặn, mạnh mẽ hơn hẳn so với tiếng hò reo hỗn loạn của Kurokumo bên này.
Thiếu nữ bước đi với dáng vẻ bất cần đời trong lối đi được tạo thành bởi hai hàng vest đen. Trên mặt nàng mang theo một vẻ lười biếng chán chường, như thể trận chiến đẫm máu quyết định địa bàn sắp diễn ra không phải là một cuộc chiến sinh tử, mà chỉ là một trò tiêu khiển vô vị sau bữa ăn.
Trong lòng Đông Phương Trừng đã sớm cảm thấy một chút xin lỗi cho cái kẻ xui xẻo mà Kurokumo phái ra.
Và rồi nàng nhìn thấy thiếu niên đang đứng bất động ở giữa cầu, đại diện cho Kurokumo, và đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vẻ lười biếng và bất khả chiến bại trên mặt thiếu nữ bỗng chốc đông cứng lại.
Và ở đầu cầu bên kia, Lâm Phong, ngay khoảnh khắc nhìn rõ người đến, cũng sững sờ tại chỗ.
Dường gió trên cầu cũng ngừng thổi vào khoảnh khắc này.
Đám tiểu đệ của hai băng đảng nhìn thấy những tay đấm số một của mình đều đứng yên tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Này, chuyện gì vậy? Sao không ai động đậy thế?” Một tên tiểu đệ bên Kurokumo hỏi một cách khó hiểu.
Một tên xã hội đen trông có vẻ kinh nghiệm hơn lập tức hạ giọng, dùng một giọng điệu quả quyết giải thích: “Mày thì hiểu gì chứ, đây gọi là đối đầu khí thế! Cao thủ giao chiêu, trước khi động thủ đều sẽ dùng sát khí vô hình để va chạm trước! Đây là khâu then chốt nhất, ai khí thế yếu hơn, kẻ đó đã thua một nửa!”
Tiểu đệ đặt câu hỏi nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến lúc nào mình cũng có thể luyện ra loại sát khí mạnh mẽ đối chọi từ xa như vậy.
Đương nhiên, trong ánh mắt đối diện của Đông Phương Trừng và Lâm Phong, chắc chắn không hề ẩn chứa sát khí nào, mà nhiều hơn là nụ cười cố gắng kìm nén, cùng với sự ngượng ngùng sắp tràn ra ngoài.
“Đại tỷ! Mau đánh chết hắn!”
“Đại ca! Đừng có nương tay!”
Dưới tiếng cổ vũ ngày càng hăng hái của đám tiểu đệ hai bên, Đông Phương Trừng cuối cùng cũng động thủ trước.
Nàng hít một hơi thật sâu, vác cây gậy bóng chày kim loại lên vai, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười hung dữ, lao về phía Lâm Phong.
Lâm Phong thấy vậy, cũng đành cắn răng, chạy lấy đà về phía trước.
Trong làn gió nhẹ buổi chiều, thiếu niên và thiếu nữ chạy về phía đối phương dưới ánh mắt của hơn hai trăm người, vẻ mặt Lâm Phong đầy vẻ bất lực “sao lại thế này”, còn nụ cười của Đông Phương Trừng thì tràn đầy niềm vui “cái này buồn cười quá đi mất”.
Bên Yatogumi, đám tiểu đệ mới đến nhìn nụ cười rạng rỡ của đại tỷ nhà mình, lại bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Sao đại tỷ của chúng ta cười vui vẻ thế? Nàng không phải rất lạnh lùng sao?”
“Khoan đã, khoan đã, chúng ta có đại tỷ này từ bao giờ vậy? Sao trước đây ta chưa từng thấy?”
“Suỵt! Ngươi mới đến phải không?” Người biết chuyện kéo người này sang một bên, phổ cập kiến thức cho hắn, “Vị đại tỷ này không phải người của chúng ta trước đây đâu. Chỉ một tiếng trước, nàng ta một mình một cây gậy bóng chày, đã gần như càn quét toàn bộ phân bộ của chúng ta! Nói là đến tìm người!”
“Đại ca của chúng ta bị đánh cho bán sống bán chết, quỳ trên đất mà khóc lóc nói huynh đệ có già có trẻ, cầu nàng giơ cao đánh khẽ, tiện thể giúp đánh trận thách đấu hôm nay, nếu không chúng ta mất địa bàn, mọi người đều sẽ phải ăn bữa nay lo bữa mai rồi…”
“Vị đại tỷ suy nghĩ một lúc liền đồng ý.”
Nghe xong đoạn quá khứ kinh tâm động phách này, tiểu đệ đặt câu hỏi lập tức kính cẩn.
“Đại tỷ — thật là một người tốt!”
“Đúng vậy! Đại tỷ cố lên! Đánh nát cái thằng gay kia đi!”
