Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 4

Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh - Chương 31 - Ghoul của Sakura

Màn đêm buông xuống Sakura, những ánh đèn neon được thắp sáng, đường phố nhộn nhịp dòng người tấp nập kéo dài đến vô tận.

Đông Phương Trừng và Lâm Phong sánh bước trên vỉa hè, vừa thoát khỏi cuộc họp thống nhất băng đảng đầy hoang đường.

Không khí vẫn còn vương vấn mùi nước hoa rẻ tiền và cồn từ quán bar, hòa quyện với hương nước tương thơm lừng từ những gánh hàng rong, tạo nên một thứ mùi hương kỳ lạ, độc đáo của Sakura.

Đông Phương Trừng một tay đang mân mê chiếc lông quạ kim loại “mượn” được từ Yatogumi, nàng đưa tay còn lại, chọc chọc vào hình xăm mây đen nhánh trên bắp tay Lâm Phong.

“Ngươi vậy mà thật sự xăm mình?” Giọng nàng mang theo một tia trêu chọc.

“Là hình xăm dán,” Lâm Phong mặt không đổi sắc giải thích, “Sau này tớ không chừng còn thi công chức để dưỡng già, sao có thể thật sự đi xăm mình?”

“Chó mới tin ngươi,” Đông Phương Trừng cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không tin lý do của hắn.

Thiếu nữ ngậm chiếc lông quạ kim loại lạnh lẽo vào miệng, tùy ý túm lấy mái tóc đen dài của mình, gọn gàng buộc thành một búi tóc đuôi ngựa cao sau gáy.

Sau đó nàng lấy chiếc lông quạ ra khỏi miệng, dùng nó làm trâm cài tóc, cố định chặt búi tóc đuôi ngựa.

Theo động tác nàng nhấc cánh tay lên, ống tay áo của chiếc áo hoodie đen rộng rãi trên người, do trọng lực kéo xuống, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn mịn màng, đường nét uyển chuyển. Trên nền da trắng sáng chói mắt ấy, là những đường nét vai và cổ tuyệt đẹp hơi căng lên do buộc tóc, cùng với xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện sau cổ áo hơi mở.

Gió đêm lướt qua, vài sợi tóc con chưa được buộc gọn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trần của nàng.

Bước chân Lâm Phong vô thức chậm lại nửa nhịp, ánh mắt hắn cứ thế đọng lại trên làn da được ánh đèn neon chiếu rọi tựa như ngọc ấm, yết hầu vô thức nuốt khan một cái.

“Này, nhìn gì thế?” Đông Phương Trừng đã buộc tóc xong, quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt ngẩn ngơ của hắn, nàng nhướng mày.

“Động tác vừa rồi của cậu,” Lâm Phong hoàn hồn, nhưng không rời mắt, ngược lại còn nghiêm túc đưa ra bình luận của mình, “thật là gợi cảm.”

“Hả!?”

Đông Phương Trừng như mèo bị giẫm đuôi, lập tức xù lông: “Trong đầu ngươi toàn nghĩ những thứ rác rưởi vớ vẩn gì thế hả?”

“Là thật mà,” Lâm Phong lập tức tranh luận, “động tác buộc tóc của mỹ thiếu nữ đối với otaku mà nói chính là rất gợi cảm, không tin thì cậu làm lại lần nữa đi, tớ chụp lại cho cậu xem.”

“Ai thèm làm lại lần nữa chứ, đồ hentai biến thái!” Đông Phương Trừng khinh bỉ mắng một câu, nhưng vành tai nàng lại lặng lẽ ửng hồng.

Miệng tuy nói vậy, nhưng dưới phép khích tướng của Lâm Phong, nàng vẫn có chút không phục mà lặp lại động tác vừa rồi.

Lần này, nàng cố ý làm chậm tốc độ, trong ánh mắt còn mang theo một tia chán ghét.

Còn Lâm Phong giơ điện thoại lên, chính xác ghi lại khoảnh khắc nàng dùng lông quạ cố định tóc, hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt ẩn chứa chút khinh bỉ và kiêu ngạo nhìn về phía ống kính.

“Tự xem đi, A Trừng hẳn cũng hiểu mà.”

Lâm Phong đưa bức ảnh đến trước mặt Đông Phương Trừng.

Thiếu nữ trên màn hình đắm mình trong ánh đèn rực rỡ, búi tóc đuôi ngựa cao vút toát lên vẻ anh khí ngời ngời, nhưng làn da vai và cánh tay thoáng hiện cùng xương quai xanh tinh xảo lại toát lên một vẻ quyến rũ bí ẩn và mê hoặc, hoàn toàn khác biệt với khí chất của nàng.

Đặc biệt là ánh mắt mang chút thiếu kiên nhẫn của nàng, không những không phá hỏng vẻ đẹp mà còn như nét chấm phá cuối cùng, khiến toàn bộ bức tranh trở nên sống động hơn nhiều.

“…”

Đông Phương Trừng im lặng nhìn chính mình trong ảnh.

Dù nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng bức ảnh này quả thật có chút… có một vẻ gợi cảm như vừa thỏa thuận xong một cái giá không mấy hài lòng với một cô gái.

“Ảo thật, đến mình cũng thấy bản thân gợi cảm,” Nàng cứng miệng lẩm bẩm một câu, thu hồi ánh mắt, vươn ngón tay chọc chọc vào trán Lâm Phong, “Ta vẫn thấy là ngươi biến thái thì có.”

Lâm Phong mỉm cười, không phản bác, hắn biết A Trừng đang ngượng ngùng.

Để che giấu sự lúng túng của mình, Đông Phương Trừng lập tức đổi chủ đề.

“À phải rồi, về ‘Ghoul’ mà bọn xã hội đen nhắc đến, ta thực ra có chút manh mối.”

Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, “Khi chiến đấu với tên cán bộ cấp Dragon tên Minh Già ở ngân hàng, ta đã đánh trọng thương hắn ta, khi chuẩn bị lên kết liễu thì đột nhiên xông ra một, ờ, một cô bé loli tóc hồng mặc bộ đồ succubus mà chỉ khi giá trị sa đọa đạt tối đa trong game hentai mới có thể mặc.”

“Con nhãi đó cũng là một cán bộ cấp Dragon, thực lực rất mạnh. Ta đã dốc hết sức mới giết được Minh Già, nhưng sau đó lại bị con bé ấy hoàn toàn áp chế, sau này… sau này Tu La xuất hiện mới đưa con bé đó đi.”

Đông Phương Trừng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, khi nhắc đến “Tu La”, nàng liếc nhìn biểu cảm của Lâm Phong, hắn có vẻ không hề biến động.

“Trước khi đi, con bé ấy đã nuốt chửng Minh Già và tất cả thi thể chiến đấu viên có mặt, miệng còn lẩm bẩm về chuyện ngon hay không ngon. Ta nghĩ ‘Ghoul’ ở Sakura này rất có thể có liên quan đến con nhãi ấy.”

Lâm Phong gật đầu, trong lòng chấm điểm tuyệt đối cho phỏng đoán của A Trừng.

Dựa trên thông tin nội bộ của tổ chức, ác quỷ của sự phàm ăn, tức là Beelzebub, quả thực đã đến Sakura khoảng một năm trước, và phong cách sống tùy hứng, coi sinh mạng như cỏ rác, cùng với việc coi thi thể con người là đồ ăn vặt của nàng, hoàn toàn phù hợp với hồ sơ của “Ghoul” có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm.

Nhớ lại cô bé loli tóc hồng luôn cười ngây thơ nhưng tàn nhẫn ấy, Lâm Phong lại cảm thấy đau đầu.

Hắn đến giờ vẫn nhớ rõ, trên chuyến tàu WARP, để khiến người phụ nữ đó ra tay, giúp bản thân lúc đó không thể sử dụng giáp Tu La đối phó với sát thủ Vũ Tộc, hắn đã từng thực hiện một giao dịch với nàng.

Một ngàn thi thể tươi mới để đổi lấy một lần nàng ra tay, cuối cùng còn khiến nàng mất đi một phân thân.

Và với trí nhớ của Beelzebub, rõ ràng chưa đến mức tệ hại đến nỗi quên đi một giao dịch lớn như vậy.

Lâm Phong lặng lẽ thở dài, mình phải đi đâu để kiếm đủ một ngàn thi thể cho cô ta đây? Chẳng lẽ thật sự phải đi tàn sát một khu dân cư, hay đi cướp vài nhà xác bệnh viện?

Hay là… tìm cách quỵt nợ?

Dù sao mình cũng là một phản diện, phản diện quỵt nợ chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?

“Hợp lý đấy.” 

Lâm Phong tạm thời gạt những chuyện phiền não này xuống đáy lòng, nghiêm túc nói với Đông Phương Trừng: “Nhưng trước khi đi làm thám tử, chúng ta vẫn nên tìm được lớp trưởng trước đã, dù sao bọn xã hội đen vừa mới cho chúng ta một nơi có thể tìm thấy cậu ấy.”

Hắn giơ tờ giấy trong tay lên, trên đó là địa chỉ của một kẻ buôn tin tức đáng tin cậy nhất Sakura, do Kurosaki viết bằng nét chữ nguệch ngoạc. Mạng lưới tình báo của giới xã hội đen không tìm được Hoàng Vũ Đồng, nhưng họ đảm bảo nơi này có thể tìm thấy bất kỳ ai ở Sakura.

Đông Phương Trừng gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Hai người không chần chừ nữa, rẽ vào một con phố thương mại sầm uất hơn, chuẩn bị vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, dòng người phía trước bỗng nhiên xôn xao không báo trước.

“Á——!”

Tiếng kêu thét chói tai như thiên thạch lao xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức khuấy động ngàn con sóng.

Sự hoảng loạn lan rộng, mọi người như đàn cừu bị giật mình, bắt đầu mù quáng và điên cuồng tản ra chạy trốn, xô đẩy lẫn nhau, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng còi báo động hòa lẫn vào nhau, cả con phố sầm uất lập tức biến thành một cảnh tượng hỗn loạn.

Lâm Phong ngay khi phản ứng lại đã nắm chặt tay Đông Phương Trừng, hai người dựa lưng vào nhau, dùng cơ thể chống lại dòng người cuồn cuộn, tránh bị tách rời.

Đông Phương Trừng giữ vững thân hình, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nguồn gốc của sự hỗn loạn — bầu trời.

Màn đêm thăm thẳm đang bị một vết nứt đỏ sẫm xé toạc.

Vết nứt đó như một vết thương bị móng vuốt sắc nhọn cào rách trên bầu trời, quanh mép rách cuộn trào những luồng khí đen bất lành.

Từ miệng vết thương đó, máu đỏ sẫm như mưa bão đổ xuống xối xả, trong đó còn lẫn vô số những mảnh xác thịt ghê tởm, đứt lìa, máu me be bét.

Tay đứt, chân cụt, nội tạng nát bươm… những bộ phận thuộc về con người như bánh trôi nước rơi xuống đường phố, trên nóc xe, và trên đầu những người không kịp chạy trốn, ngay lập tức nhuộm đỏ con phố thương mại sầm uất này bằng sự đẫm máu của địa ngục trần gian.

Và ở giữa vết nứt trên bầu trời đó, một bóng hình nhỏ bé, từ từ vỗ đôi cánh dơi sau lưng, lơ lửng giữa không trung.

Mái tóc hai búi màu hồng, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, cùng với bộ trang phục thiếu vải đến đáng thương, cực kỳ khêu gợi dục vọng – chính là Beelzebub.

Nàng ta đứng chân trần giữa không trung, trên mặt nở nụ cười ngây thơ nhưng tàn nhẫn, thích thú nhìn cảnh tượng hoảng loạn dưới chân mình do nàng ta gây ra, như đang thưởng thức một vở kịch đặc sắc.

Ánh mắt của cô bé lướt qua đám đông hỗn loạn một vòng, cuối cùng dừng lại chính xác ở hướng của Đông Phương Trừng và Lâm Phong, sau đó nở một nụ cười mỉm với họ.

“Chó nhà giàu, tránh ra——”

Đông Phương Trừng theo bản năng đưa tay sờ vào túi quần tìm viên pha lê biến hình, nhưng tay vừa mới nhấc lên, đã bị mấy xúc tu đen nhớp nháp, trơn tuột bất ngờ vươn ra từ bóng tối dưới chân nàng ta quấn chặt lấy, những xúc tu đó lập tức trói chặt cổ tay, mắt cá chân và eo khiến nàng không thể động đậy.

“Khốn kiếp!”

Lâm Phong cũng bị mắc kẹt, và điều chí mạng hơn là từ bóng tối dưới chân hắn, một ngọn giáo dài làm bằng bóng tối đã ngưng tụ thành hình, mũi giáo nhắm thẳng vào trái tim hắn mà đâm mạnh lên.

Và tất cả những điều này, đều diễn ra trong chớp mắt.

“Giải quyết lũ anh hùng trước khi chúng kịp biến hình,” Beelzebub phát ra tiếng cười vui vẻ trên bầu trời, “Đó mới là điều mà một phản diện chân chính nên làm.”

Đông Phương Trừng cắn chặt răng, toàn thân cơ bắp căng cứng, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc trên người.

Nhưng những xúc tu bọc chất lỏng dính nhớp đó lại cực kỳ dai, càng giãy giụa càng siết chặt, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn giáo đen kia càng ngày càng gần trái tim Lâm Phong.

Thời gian vào khoảnh khắc này dường như bị làm chậm vô hạn, trong con ngươi màu hạt dẻ của Lâm Phong phản chiếu mũi giáo tượng trưng cho cái chết đang phóng đại nhanh chóng.

【Meo meo—— kịp rồi meo, quả không hổ là bản meo!】

Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một tiếng mèo kêu hơi chói tai đột ngột vang lên trong tâm trí Đông Phương Trừng.

Và rồi cả thế giới lập tức mất đi màu sắc.

Dòng người chạy trốn, mưa máu rơi, vết nứt ghê rợn, ác quỷ cười vang điên cuồng… tất cả mọi thứ đều đông cứng trong khoảnh khắc, biến thành một bức ảnh đen trắng tĩnh lặng.

Một con mèo đen đầu tròn vo chui ra từ không khí, đậu trên mũi ngọn giáo đen dài bất động, vươn móng vuốt lau đi giọt mồ hôi không tồn tại trên trán.

【Nguy hiểm thật meo!】