Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 4

Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh - Chương 34 - Ở Sakurakyo, trời cũng không quá nóng

(*Từ chap này đổi tên thành phố Sakura thành Sakurakyo)

Lâm Phong đứng bên bờ bể, nhìn bồn tắm suối nước nóng riêng tư trước mắt, rõ ràng được thiết kế dành cho các cặp đôi, ngụ ý đã quá rõ ràng. Hắn hắng giọng, cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng này.

“A Trừng, hay là… cậu vào trước đi.”

Đôi mắt sáng của thiếu nữ chớp chớp trong hơi nước, khóe môi cong lên một vòng cung đầy vẻ trêu chọc.

“Cùng ngâm.” Câu trả lời của nàng dứt khoát.

Thấy Lâm Phong dường như còn muốn nói gì đó, nàng nói thêm một câu, khóe môi nhếch lên một độ cong nguy hiểm: “Ta sợ tangâm xong, lát nữa ngươi ngâm sẽ không nhịn được mà uống nước tắm.”

“Hả? Sao tớ có thể ——” Mặt Lâm Phong đỏ bừng lên, nhưng Đông Phương Trừng hoàn toàn không cho hắn cơ hội tranh luận.

“Đừng hòng nói dối.” Đông Phương Trừng khoanh tay, ngón tay chọc chọc vào hình thêu khách sạn trên ngực áo yukata của hắn, “Những lời nói ngược đời mà ngươi từng phát biểu trên mạng về Zero tiểu thư, ta vẫn còn nhớ rõ đấy.”

“Nào là ‘muốn lấy giày da của Zero tiểu thư làm hộp cơm’, nào là ‘mồ hôi Zero tiểu thư đổ ra khi chiến đấu đều là nước thánh’… Đừng hòng chối cãi, không thì ta đăng nhập tài khoản của ngươi để giúp ngươi hồi tưởng lại nhé?”

“……”

Lâm Phong đỏ mặt tía tai, ngay cả người mặt dày như hắn cũng không chịu nổi việc bị khui lại lịch sử đen như này.

“Ha, haha… A Trừng cậu nhớ dai thật…”

“Hừ, ngươi thử là ta xem, khi lướt khu vực bình luận trong album tổng hợp những khoảnh khắc đẹp trai của mình, thấy tài khoản của bạn thân phát điên bên dưới, thì ngươi có ấn tượng sâu sắc không?” Nàng hung hăng nói một câu, Lâm Phong chỉ có thể gãi đầu một cách ngượng ngùng, tránh né ánh mắt của A Trừng.

Hơi nước ngày càng dày đặc, dần dần làm mờ đi khuôn mặt với nụ cười châm chọc của Đông Phương Trừng.

Đúng lúc Lâm Phong vẫn đang trong sự khó xử không dứt ra được, thiếu nữ đã quay người lại, ngón tay thon thả đặt lên chiếc dây lưng áo yukata của mình, nhẹ nhàng kéo một cái.

Dây buộc tuột ra, vạt áo yukata theo đó mở toang.

Hơi thở Lâm Phong đột nhiên nghẹn lại.

Hắn theo bản năng muốn quay đầu đi, nhưng mắt lại như bị nam châm hút chặt, không thể rời khỏi.

Xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, hắn nhìn thấy tấm lưng trần thanh thoát, thẳng tắp của thiếu nữ, như được điêu khắc từ loại ngọc trắng thượng hạng nhất, tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn lồng đá dịu nhẹ.

Xương bướm với đường cong tuyệt đẹp khẽ cử động theo động tác nàng cởi quần áo, áo yukata trượt xuống bờ vai tròn trịa của nàng, cuối cùng chất đống ở mắt cá chân.

Đó là một cơ thể hoàn mỹ không tì vết, được đấng sáng tạo chăm chút điêu khắc, mỗi tấc da thịt, mỗi đường cong, trong mắt Lâm Phong đều đẹp đến kinh tâm động phách.

Lâm Phong đột ngột đưa tay che mặt, thầm cảm ơn bản thân đã quả quyết chọn căn phòng suite này một giờ trước.

Thực ra cũng có phòng suite có hai bồn tắm, Lâm Phong chỉ là đặt nó rồi tặng cho người khác, như vậy dù A Trừng có hỏi lễ tân, câu trả lời nhận được cũng sẽ là “không còn phòng suite khác”.

Khi một người bị phong tỏa một giác quan, các phương thức nhận biết khác sẽ được tăng cường đáng kể. Trong tai Lâm Phong, tiếng bàn chân mềm mại như ngọc của thiếu nữ dẫm trên đá xanh đi vài bước, sau đó là tiếng nước khẽ vang lên, rồi vài tiếng sủi bọt – A Trừng đã vào bể. Nhưng để cho chắc chắn, hắn vẫn tiếp tục che mắt một lúc nữa, cho đến khi giọng nói thiếu nữ truyền đến từ trong bể nước.

“Này, ngươi có thể nhìn rồi.”

Lúc này Lâm phong mới cẩn thận bỏ tay xuống, mở mắt ra.

Chỉ thấy thiếu nữ đã ngâm mình hoàn toàn trong làn nước suối nước nóng màu trắng sữa, chỉ để lộ cái đầu và phần vai cùng cổ với đường nét duyên dáng. Nàng quay lưng lại với hắn, dường như đang tận hưởng sự thoải mái mà suối nước nóng mang lại.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu luống cuống cúi đầu cởi áo choàng tắm của mình.

Tuy nhiên, hắn vừa mới cởi dây lưng ra, còn chưa kịp cởi áo, một lực kéo đột ngột truyền đến từ trong bể. Lâm Phong chỉ cảm thấy cổ tay căng lên, dường như bị thứ gì đó quấn lấy.

Chưa kịp phản ứng, cả người hắn đã mất thăng bằng, kinh hãi kêu lên một tiếng, không kiểm soát được mà chồm tới phía trước.

Bàn tay vừa nãy còn che mắt, vung vẩy vô vọng trong không khí, nhưng không nắm được bất cứ thứ gì.

Tõm ——!

Nước bể ấm áp ngay lập tức thấm ướt áo yukata, Lâm Phong thảm hại ngã ngồi xuống bể, mực nước vừa vặn ngập qua thắt lưng của hắn. Hắn lau nước trên mặt, khoảnh khắc tầm nhìn phục hồi rõ ràng, điều hắn nhìn thấy là khuôn mặt cười tinh quái của thiếu nữ giữa làn hơi nước.

Nàng ngồi ở đầu kia của bể suối nước nóng, mái tóc đen dài búi sau gáy, vài lọn tóc ướt dán vào má, trong mắt lấp lánh ánh sáng tinh ranh, khiến Lâm Phong liên tưởng đến một con mèo con vừa săn mồi thành công.

Phần lớn da thịt thiếu nữ chìm trong nước nóng trắng sữa, làm mờ đi tầm nhìn muốn tò mò. Vài giọt nước vừa văng lên khi hắn ngã xuống, đang từ từ trượt xuống dọc theo xương quai xanh tinh tế, cuối cùng hòa vào vùng nước trắng sữa đầy gợi cảm đó.

Cảnh tượng trước mắt này thường chỉ xuất hiện trong những giấc mơ kỳ lạ và táo bạo mà hắn thường có khi bị dồn nén quá lâu, nhưng vào lúc này, đây lại là hiện thực.

“Ái chà,” Đông Phương Trừng nhìn hắn, chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ vô tội, “Tại hơi nước dày quá, ban đầu ta định lấy quả bóng tắm qua thôi, nhưng mà không sao, cũng gần như vậy.”

“……”

Lâm Phong ngượng ngùng cúi đầu nhìn chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm ướt sũng đang dính chặt vào da mình, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

“Cởi ra đi,” Đông Phương Trừng nhếch cằm, “Hay là muốn ta giúp ngươi?”

“Miễn đi!”

Lâm Phong gần như bỏ chạy, lồm cồm bò lùi ra sau núi đá giả dựng trong bồn tắm.

Đúng vậy, chiếc bồn tắm suối nước nóng riêng tư xa hoa này, để mô phỏng tối đa cảm giác hoang dã trong núi, nhà thiết kế thậm chí không tiếc tiền, đặt vài tảng đá lớn được khai thác và vận chuyển từ vùng núi sâu vào trong bể nước.

“Này, định trốn sau tảng đá mãi à?”

Từ phía sau hòn non bộ, tiếng giục giã đầy ý cười của Đông Phương Trừng truyền đến, nàng thậm chí còn huýt sáo một tiếng.

Tiếng huýt sáo đó, khiến Lâm Phong ngay lập tức nhớ đến những tên lưu manh trên đường đi học về, huýt sáo trêu chọc một cách trắng trợn vào đôi chân trần của nữ sinh…

Không đúng! Sao lại tự đặt mình vào vai nữ sinh trung học bị trêu ghẹo chứ!?

“Đừng giục, đừng giục!”

Hắn cuống quýt lột bỏ mảnh quần áo ướt sũng cuối cùng khỏi người, vứt bừa lên bãi sỏi ven bể, sau đó hít sâu một hơi, bước ra khỏi sau núi đá giả, vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đen đang nheo lại của thiếu nữ.

Buổi tối mùa hè ở Sakurakyo không quá nóng, gió đêm thổi qua, thậm chí còn mang theo một chút hơi lạnh, nhưng nước bể thì lại rất nóng.

Nước suối ấm áp, bao bọc lấy từng tấc da thịt, từ từ làm tan đi sự mệt mỏi ban ngày và cơn đau nhức sau chiến đấu.

Má của cả hai nhanh chóng bị hơi nóng hun cho đỏ bừng, nhưng cũng có thể là vì một số lý do khác.

Lâm Phong thoải mái duỗi thẳng hai tay, đặt lên tảng đá lạnh lẽo bên thành bể suối nước nóng. Hắn ngửa đầu, cảm nhận hơi lạnh thoang thoảng của gió đêm lướt qua mặt, tạo thành một sự đối lập kỳ lạ với hơi ấm cảm nhận được khi ngâm mình trong nước bể.

Còn Đông Phương Trừng ban đầu chỉ để lộ nửa cái đầu trên mặt nước, sủi bọt lục bục như một chú cá nhỏ.

Một lúc sau, nàng có vẻ thấy chán, liền bắt đầu bơi lội trong chiếc bể không quá lớn này.

Làn nước trắng sữa dập dềnh theo động tác của nàng tạo ra từng vòng sóng gợn. Bên dưới mặt nước là dáng hình uyển chuyển như cá bơi, nửa ẩn nửa hiện, kéo căng từng dây thần kinh của Lâm Phong.

Khi bơi chán, nàng liền ngồi xuống đối diện Lâm Phong.

Nước bể màu trắng gạo che đi phần lớn cơ thể tuyệt mỹ của thiếu nữ, chỉ để lộ một phần nhỏ da thịt từ ngực trở lên, dưới hơi nóng bốc lên, hiện ra một màu hồng phấn quyến rũ.

Lần này Lâm Phong không còn né tránh nữa, mà nhìn thẳng một cách quang minh chính đại. Gan của hắn dường như cũng to hơn đáng kể theo nhiệt độ nước tăng lên.

“Hừ, còn dám nhìn!”

Đông Phương Trừng bị hắn nhìn đến có chút không tự nhiên, tiện tay hất một vốc nước, tạt vào mặt hắn, cố gắng che đi ánh mắt quá trực tiếp đó, nhưng hiệu quả không đáng kể.

Sau đó, nàng lại như để trả đũa, cũng không khách khí nhìn lại. Ánh mắt nàng dừng lại trên lồng ngực Lâm Phong, đường nét cơ ngực săn chắc cũng nửa ẩn nửa hiện trong nước.

“Hừ, quả nhiên không tập luyện hoài công, nhưng sao ban ngày lại cần ta cứu chứ.” Nàng khịt mũi.

“Đúng vậy, không có cậu, tớ e là đã thành xiên thịt rồi.” Lâm Phong cười đưa tay ra, khiến Đông Phương Trừng giật mình, vội vàng rụt người vào trong nước.

“…… Làm gì vậy?”

“Tôi tưởng cậu, cậu muốn… Khụ, không có gì.”

Một bầu không khí mơ hồ khó tả lan tỏa trong không gian.

Đông Phương Trừng dường như cũng nhận ra điều này, nàng có chút không tự nhiên hắng giọng, cố gắng lái sang chuyện khác.

“Này, chó nhà giàu.”

“Ừm?”

“Nói đi, ta đã cứu mạng ngươi một lần đấy, định khi nào báo đáp đây?” Nàng kiêu ngạo hếch cằm, vẻ mặt kiêu căng khiến Lâm Phong chợt nảy sinh mong muốn bắt nàng quỳ rạp xuống xin lỗi.

“Căn phòng suite suối nước nóng mà tớ đặt này, chẳng lẽ còn chưa đủ để đền đáp ơn cứu mạng của cậu? Khách sạn này đắt lắm đấy, ở vài ngày giá gần như thuê cả tháng ở khách sạn bình thường luôn rồi.”

“Hừ hừ.” Đông Phương Trừng khịt mũi hai tiếng không đồng tình, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này.

Lâm Phong nhìn bộ dạng nàng, đột nhiên cảm thấy thú vị.

Hắn ngồi thẳng dậy, bắt đầu bẻ ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc đếm:

“Nói cho cùng, nếu tính về việc giúp đỡ, số lần tớ giúp cậu, chắc phải nhiều hơn số lần cậu cứu tớ nhiều chứ?”

“Trên tàu WARP, là ai đã không rời nửa bước chăm sóc cậu khi cậu không khỏe?”

“Khi tập đoàn Hoshino bị Ouroboros bao vây, là ai mang vốn vào cuộc, còn giúp cậu xoay xở khắp nơi, suýt nữa mất cả mạng?”

“Khi ở Peikuode, là ai giúp Ma Pháp Thiếu Nữ dập tin tức khi tin tức của Vực Sâu Tĩnh Lặng bị rò rỉ? Lại là ai đã ôm cậu đến bệnh viện khi tâm lý cậu sụp đổ?”

Hắn càng đếm, mặt Đông Phương Trừng càng tỏ ra hoảng hốt.

Chuyện gì thế này? Nghĩ kỹ lại, hình như mình thật sự nợ chó nhà giàu rất rất nhiều ân tình!

“Cho nên ——” Lâm Phong nhìn vẻ mặt ngày càng chột dạ đáng yêu của nàng, giọng điệu không nhịn được mang theo tiếng cười, còn cố ý kéo dài âm điệu, “—— Zero tiểu… à không, Zero đại nhân thân yêu, vĩ đại, bách chiến bách thắng của chúng ta, ngài định báo đáp tiểu nhân ân cứu mạng nhiều lần này như thế nào đây?”

Má Đông Phương Trừng vốn đã đỏ bừng vì hơi nóng, giờ nghe thấy những lời này, lại càng đỏ đến mức gần như muốn rỉ máu.

Nàng vùi gần hết khuôn mặt vào trong nước, chỉ để lộ đôi mắt long lanh nước, cũng không dám nhìn thẳng Lâm Phong, chỉ có thể lí nhí:

“…… Mấy ngày trước không phải mới báo đáp ngươi rồi sao, cái chuyện đó, sao có thể làm thường xuyên được chứ…”

Giọng thiếu nữ vừa nhẹ vừa mềm, mang theo vẻ ngượng ngùng rõ rệt.

Nhìn thấy má A Trừng ửng hồng, trong đầu Lâm Phong không kiểm soát được hiện lên hồi ức kỳ lạ và điên cuồng ở phòng A Trừng mấy ngày trước.

Cảm giác khô nóng đột ngột bốc lên, ngay lập tức lan khắp toàn thân, đến mức hắn cảm thấy ngâm mình trong suối nước nóng mà cũng có chút lạnh.

Còn bên kia, Đông Phương Trừng nhìn Lâm Phong theo bản năng ngồi thẳng dậy, sau đó cong người lại, cũng ý thức chậm nhận ra sức sát thương của câu nói vừa rồi của mình.

Luồng nhiệt lượng luôn âm ỉ cháy trong cơ thể, hoàn toàn khác biệt với hơi nóng của suối nước nóng. Nó giống như những ngọn lửa vô hình, đang cháy bùng lên trong tứ chi và bách hải của nàng.

Mỗi tấc da thịt được bao bọc bởi nước suối, dường như có vô số dòng điện nhỏ đang chạy rần, cổ họng cũng bắt đầu trở nên khát khô.

【Ngươi sẽ chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng thôi meo】

Nàng nhớ lại câu nói của mèo đen, thầm mắng con mèo đầu tròn này trong lòng.

Cái này đâu chỉ là “hơi nóng” chứ!?

Đông Phương Trừng đột ngột nhấn toàn bộ đầu mình vào trong nước suối nóng, cố gắng dùng cách này để dập tắt ngọn lửa tà ác không rõ nguyên nhân trong cơ thể.

Thế nhưng độc tố ngoan cố mà Beelzebub để lại không dễ dàng đối phó đến vậy, dù mèo đen chỉ để lại chút xúc động bản năng sinh sản mà người ta sản sinh ra trước khi chết, cũng không phải là thứ mà lý trí hiện tại của Đông Phương Trừng có thể chịu đựng được.

Sợi dây ấy—đã đứt.

Đông Phương Trừng đột ngột ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, nước bắn tung tóe.

Nàng thở hổn hển từng ngụm lớn, mái tóc đen ướt sũng dính chặt vào má và cổ, nước nhỏ giọt không ngừng từ cằm nhỏ nhắn của nàng, rơi xuống mặt nước trắng sữa, tạo ra từng vòng sóng gợn.

“…… Chó nhà giàu, ta nhớ ngươi từng thích Ma Pháp Thiếu Nữ mà cô giáo chủ nhiệm biến thành, Azure Tide, đúng không?”

“Khụ, sao đột nhiên lại nói chuyện này.” Lâm Phong có chút ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn ánh mắt nàng lúc này.

“Ngươi ủng hộ cô ấy, là vì ngực của cô ấy to, đúng không.”

Nàng nói không phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Má Lâm Phong nóng ran, ấp úng biện minh cho mình: “Cũng, cũng không hoàn toàn là vậy, chủ yếu là thiết lập nhân vật khá tốt, hơn nữa khí chất cũng khác biệt so với các Ma Pháp Thiếu Nữ khác… Đương nhiên, đàn ông thích mấy thứ to lớn cũng rất bình thường mà, A Trừng cậu cũng hiểu mà, đúng không?”

Hắn cố gắng lấp liếm cho qua, nhưng khi hắn hơi quay đầu lại nhìn Đông Phương Trừng, chỉ thấy nàng đang cắn chặt môi dưới của mình, gần như sắp cắn đến chảy máu.

“…… Rõ ràng ta cũng có mà.”

Giọng nàng cực kỳ nhỏ, gần như bị tiếng nước sủi bọt nhấn chìm.

“Hả?”

“Ta nói, rõ ràng ta cũng có mà!”

Đông Phương Trừng đột nhiên đứng thẳng dậy, làm Lâm Phong sợ đến mức suýt nữa phản xạ mà chết đuối trong suối nước nóng.

Nước suối trắng sữa từ từ trượt xuống theo đường cong cơ thể thanh thoát nhấp nhô của nàng.

Giữa làn hơi nước mịt mờ, cơ thể dường như được thế giới ưu ái đó cứ thế phô bày không chút che giấu trước mắt Lâm Phong.

Nước ngập đến eo nàng, trên mặt nước, là cái bụng dưới phẳng lì, săn chắc, với những đường cơ bụng tuyệt đẹp của thiếu nữ.

Nhìn lên trên nữa, là đường cong khẽ nhấp nhô theo từng hơi thở của nàng.

Nàng từng bước, từng bước lội nước, đi về phía Lâm Phong đã hoàn toàn đờ đẫn, làn nước ấm áp phía sau nàng rẽ ra từng đường sóng gợn.

“A Trừng, cậu…”

Cổ họng Lâm Phong khô khốc, hắn muốn nói gì đó, muốn hỏi A Trừng bị làm sao, nhưng hắn không nói được một lời nào.

Bởi vì thiếu nữ đã đi đến trước mặt hắn, nàng đưa đôi tay run rẩy, dính đầy nước, ôm lấy mặt hắn.

Đôi đồng tử đen mê ly chỉ phản chiếu lại vẻ mặt hốt hoảng của hắn, dường như trong mắt nàng, cả thế giới, chỉ còn lại một người này.

“Ta sẽ không thua người khác đâu.”

Lời vừa dứt, không đợi Lâm Phong kịp phản ứng, nàng liền cúi người xuống.

Lâm Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một sự mềm mại ấm áp và ẩm ướt, liền áp sát vào môi hắn.

Đó là một nụ hôn non nớt nhưng khẩn thiết, mang theo chút vị nước suối nóng, và hơi thở ngọt ngào độc đáo từ khoang miệng thiếu nữ.

Nụ hôn đó không hề có bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ dựa vào bản năng, nghiền ép, gặm cắn mạnh mẽ, như một con thú lạc đàn, đang dùng cách duy nhất mà bản năng nó biết, để đánh dấu lãnh thổ của mình.

(Link đọc nốt ở dưới cmt nhé các tình yêu)

Màn đêm ở Sakurakyo, thành phố không ngủ này, có hàng ngàn sắc thái khác nhau.

Ở vùng rìa thành phố, nó là màu u tối, thuộc về những căn nhà thấp tầng, pha lẫn mùi khói lửa và bùn đất. Trong khu vườn yên tĩnh của khách sạn suối nước nóng, nó là màu mềm mại, thuộc về vòng tay ôm ấp của các cặp tình nhân, mang theo hơi nước và sự ấm áp.

Và ở ngay trung tâm thành phố, khu đất được gọi là “Core City”, màn đêm lại hiện lên một màu sáng lạnh.

Đây là trái tim của Sakurakyo, là nơi giao thoa của quyền lực và giàu sang. Những tòa nhà chọc trời san sát, những hình chiếu hologram khổng lồ trên thân tòa nhà không mệt mỏi phát đi các quảng cáo thương mại, các làn đường xe cộ đan xen chằng chịt giữa các tòa nhà, tạo thành một mạng lưới rực rỡ ánh sáng.

Ở tầng trên cùng của một tòa nhà cao chót vót, có hình dáng như một thanh kiếm sắc đâm thẳng lên trời, ngay tại trung tâm của mạng lưới khổng lồ này, trong một căn phòng trắng tinh, ý thức của Hoàng Vũ Đồng đang từ từ nổi lên khỏi một vùng bóng tối sâu thẳm.

Đã mười hai giờ trôi qua kể từ khi Hoàng Vũ Đồng tỉnh dậy tại thành phố xa lạ này. Khác với Đông Phương Trừng và Lâm Phong bị dịch chuyển đến một con hẻm hẻo lánh, khi nàng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Mọi thứ xung quanh đều là màu trắng tinh, tường, trần nhà, đồ nội thất, ngay cả trong không khí cũng phảng phất mùi thuốc khử trùng.

Ánh đèn huỳnh quang trắng chói lòa trên đầu tùy tiện đổ xuống ánh sáng, có chút chói mắt đối với nàng, người vẫn chưa hoàn toàn thích nghi.

Cô gắng gượng ngồi dậy, lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi chóng mặt.

“Em cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Giọng nữ truyền đến từ bên cạnh. Hoàng Vũ Đồng theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ cực kỳ giống mình, mái tóc đỏ tương tự, thân hình quyến rũ tương tự, chỉ khác là nàng ấy tóc dài, còn mình tóc ngắn. Nàng luôn cảm thấy mình đã gặp cô gái này ở đâu đó.

Nhìn kỹ, khí chất của nàng ấy dường như cũng trưởng thành hơn nàng một chút.

“…… Chị là ai? Đây là đâu?”

Không hiểu sao, Hoàng Vũ Đồng lại cảm thấy mình không hề nảy sinh bất kỳ sự thù địch nào với người phụ nữ tóc dài trước mắt này, cứ như thể hai người là người thân ruột thịt bẩm sinh.

“Đây là trạm dừng chân đầu tiên cho sự phục hưng của Vũ Tộc, em gái à, chào mừng trở về.”

Thiếu nữ đưa tay ra. Hoàng Vũ Đồng chợt nhớ lại, ngoại hình của người trước mắt này rất giống với hình dạng mà cô đã biến thành sau khi mất ý thức trong đoạn video chuyến tàu WARP mà người phụ nữ bí ẩn tự xưng là “Arbiter” đã đưa cho cô.

Hình thái đó của bản thân, cũng có một mái tóc dài màu đỏ ngang eo, tung bay như ngọn lửa, giống như thiếu nữ trước mắt.

Thấy Hoàng Vũ Đồng chỉ nhìn mình với vẻ kinh ngạc, mãi không phản ứng, thiếu nữ tóc dài có chút tiếc nuối lắc đầu, thu tay lại.

“Có vẻ như em đã rời bầy quá lâu, lâu đến mức quên cả mình là ai rồi.” Giọng nàng có chút tiếc nuối, như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật bị phủ bụi.

“Nhưng không sao cả.”

Nàng quay người lại, chậm rãi đi đến trước một bức tường lớn màu trắng tinh trong phòng. Khi lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua, bức tường đó lại gợn sóng như mặt nước, rồi biến thành một cửa sổ kính sát đất.

Bên ngoài cửa sổ, là cảnh đêm rực rỡ của Sakurakyo.

“Trước khi san bằng thành phố loài người này, và xây dựng lại vương quốc Vũ Tộc trên đống đổ nát của nó…”

Giọng người phụ nữ tóc dài bình tĩnh và thản nhiên, như thể chỉ đang nói về một chuyện hết sức bình thường.

Nàng quay đầu lại, nhìn Hoàng Vũ Đồng đang ngồi trên giường với vẻ mặt kinh hãi, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Chúng ta còn rất nhiều thời gian để tâm sự.”