

Thông tin cơ bản:
Danh xưng của Linh thể: “Thất Tông Tội · Tham Lam”
Phân tích:
“Đao kiếm luyện kim——Thất Tông Tội · Tham Lam” có hình dạng như một thanh kiếm rộng kiểu Scotland, được rèn từ kim loại tái sinh.
Thân kiếm chằng chịt những đường vân đỏ như mạch máu, trên chuôi có khắc long văn.
<kết quả phân tích> Linh thể ký sinh trong đó mang hình thái nữ nhân, trong quá trình kiểm định đã phát hiện phản ứng dữ liệu dị thường.
Cấp độ: S
【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá cấp độ”.
Ngôn linh: Số hiệu ■■-Ngôn Linh · Mệnh Vận Điển Đương
<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Hắc Vương”.
【Kèm theo】Năng lực đã được định lượng chính xác, xem trong mục “Biểu hiện của Linh thể”.
<cập nhật lưu trữ> Số hiệu cụ thể đang chờ định danh, lấy thời điểm phát hiện làm chuẩn.
<cập nhật lưu trữ> Có kèm bản ghi âm tham khảo.
Đánh giá:
【Đánh giá cấp độ】
Theo hệ chuẩn thống nhất giữa Bộ Chấp hành và Bí Đảng, căn cứ “Danh mục nguy hiểm về Long tộc và các sản phẩm phái sinh” phiên bản 2025-10-23.c:
Linh thể trú ngụ trong “đao kiếm luyện kim——Thất Tông Tội (mã số hầm băng S20100145) · Tham Lam” được xếp S, thuộc loại đặc biệt nguy hiểm.
【Biểu hiện của Linh thể】
Không bị kích thích bởi các loại dược phẩm thông thường hay điện cực.
Các thuật thức luyện kim cấp A trở xuống đều không thể khởi động linh thể.
【Kèm theo】Thử nghiệm sử dụng mẫu máu của hỗn huyết chủng: với máu hạng A, linh thể có phản ứng hoạt hóa sơ bộ.
<cập nhật lưu trữ> Nhận định sơ bộ: linh thể tồn tại trong trạng thái “trì trệ tiềm ẩn”.
<cập nhật lưu trữ> Qua “Nghiên cứu phả hệ Long tộc”, đã xác nhận ngôn linh của linh thể thuộc dòng trực hệ “Hắc Vương”.
Hồ sơ lý lịch:
Hiện thân cụ thể của “Tham Lam”, sinh ra từ vực sâu của dục vọng.
Sau khi bị phong ấn trong thanh trường kiếm Kramer, kẻ bầu bạn duy nhất với cô chỉ còn lại vàng, châu báu và của cải vô tận.
Con người khao khát cô, ca ngợi cô, lại cũng khinh miệt và nguyền rủa cô, nhưng chưa một ai từng thật sự chiếm hữu được cô.
Đến khi tỉnh ngộ, họ mới nhận ra tay chân mình đã bị xiềng xích trói buộc, và chính họ đã trở thành tù nhân của lòng tham.
Dục vọng có hai lưỡi dao:
Một là khoái lạc thoáng qua, một là đau khổ vĩnh hằng.
Thuyền trưởng Ahab điên cuồng truy đuổi con cá voi trắng.
Gatsby vĩ đại tuyệt vọng hướng về Daisy không thể chạm tới.
Tướng Macbeth đoạt lấy vương quyền bằng máu,’.
Còn tiến sĩ Faust lại đắm chìm trong tuổi xuân và tội lỗi.
Dục vọng có hai lưỡi dao, và rốt cuộc, chúng ta đều bị nó làm tổn thương.
Ôi, ngọn lửa tham lam!
Ngươi là bạo quân tàn nhẫn và độc ác nhất!
Vàng nơi cổ tay ngươi chói rực như mặt trời thiêu đốt mắt ta.
Ngọc ngà trên cổ ngươi cắn rứt da thịt ta như lũ độc trùng.
Ta gào thét khàn hơi:
“Ngươi… ngươi là của ta!”
Nhưng cuối cùng, ta lại rơi vào chiếc lưới của ngươi, trở thành một món đồ trưng bày trong kho báu lộng lẫy của chính ngươi.
SALIGIA
“Bộ đao kiếm này ban đầu do Diệp Thắng và Sakatoku Aki phát hiện tại Thành Thanh Đồng. Sau đó, Lộ Minh Phi và Trần Mặc Đồng tìm lại được trên hài cốt của Diệp Thắng. Một lần nữa nó thất lạc, rồi lại bất ngờ xuất hiện trong một phiên đấu giá kín. Học viện đã phải chi số tiền cực lớn để chuộc về. Trên mỗi thanh đều khắc văn tự Long tộc, tuy chưa thể giải mã, nhưng bên cạnh đó lại có chữ Hebrew cổ, có lẽ là tên của từng vũ khí: Ngạo mạn, Đố kỵ, Phẫn nộ, Lười biếng, Tham lam, Tham ăn và Sắc dục.”
“Chính là 'Thất tông tội’ trong Cơ Đốc giáo.”
Guderian nói.
"Tiếng Latin lần lượt là superbia, invidia, ira, accidia, avaritia, gula, luxuria. Ghép lại là một từ cổ thời Trung cổ: SALIGIA.”
“Cả 7 thanh đều được rèn từ kim loại tái sinh, bề ngoài giống nhau nhưng tính chất thì mỗi thanh một khác, độ cứng, độ dẻo, độ phản ứng. Đây là đỉnh cao của thuật luyện kim: tạo ra vật chất theo ý chí. Trình độ này, bất cứ luyện kim thuật sư nào trên thế giới cũng chỉ có thể ngước nhìn. Nó chỉ thuộc về một người: Vua của Thang Đồng và Lửa, bá chủ luyện kim trong Tứ đại Quân Chủ.”
Anjou nói.
“Quyền năng của Tứ đại Quân Chủ không giống nhau. Vua của Đại Địa và Núi được cho là mạnh nhất về sức mạnh thô bạo, còn Vua của Thanh Đồng và Lửa lại được gọi là ‘ngai vàng của luyện kim’, vì chỉ có hắn mới khống chế được ngọn lửa đạt tới nhiệt độ tối cao chạm đến giới hạn luyện kim.”
Hiệu phó bổ sung.
"Bảy thanh vũ khí này là tuyệt tác, tập hợp mọi tinh hoa trong lịch sử vũ khí lạnh. Những tinh hoa đó quy tụ lại, tạo nên sức mạnh sát thương không tưởng. Dùng để giết người thì chẳng khác nào lấy pháo cao xạ bắn ruồi. Vậy nên câu hỏi đặt ra là: vì sao Long Vương lại kỳ công rèn ra thứ này?”
“Để tàn sát lẫn nhau.”
Lộ Minh Phi nhìn hàng lưỡi kiếm sắc lẹm xếp ngang nhau, thầm nghĩ.
Đó là điều Lộ Minh Trạch đã từng nói với cậu, và cậu chưa từng hoài nghi.
Chỉ cần thoáng nhìn thấy bộ đao kiếm ấy, cậu đã linh cảm được số mệnh nhuốm máu mà nó mang theo.
Khi NoNo bất chấp tất cả gỡ chúng ra khỏi hài cốt Diệp Thắng, trong lòng cậu có một tiếng nói khẽ vang lên:
"Đừng… đừng… đừng động vào...”
Thứ không nên chạm vào, cánh cửa của giết chóc không thể mở ra, phong ấn của quỷ dữ không thể phá vỡ…
Có lẽ chính vì mang đi bộ đao kiếm này mà Diệp Thắng mới bỏ mạng ở Thành Thanh Đồng.
Khế ước của Lòng Tham
À… có vẻ ta vẫn chưa thật sự hiểu, phải không?
Là vì cuộc tranh đoạt này khiến ta sững sờ, hay vì cách ngươi giáng lâm khiến ta không biết phải phản ứng thế nào?
Hay là… chính lòng tham sâu kín trong mình đang khiến ta bất an?
Khát vọng dành cho ngươi… và cho vàng bạc châu báu…
Đừng sợ, hãy đối diện với ham muốn của chính mình, nó không hề tội lỗi.
Bởi dục vọng chính là sức mạnh chân thật nhất.
Và điều chân thật ấy… thường lại là thứ đẹp đẽ nhất.
Hạt giống khao khát trong lòng ta phá vỡ lớp đất dày, vùng lên, tham lam vươn mình đón lấy từng tia nắng.
Ngọn lửa sinh ra là để thiêu rụi mọi thứ.
Sư tử được sinh ra là để thống trị thảo nguyên.
Đó là bản năng, là cội rễ của mọi sinh vật, khát vọng tồn tại.
Và ta… trong sâu thẳm linh hồn, ta cũng ẩn giấu lòng tham ấy.
Chính điều đó đã khiến ngươi tìm đến ta, phải không?
Ngươi chẳng bao giờ để tâm đến đám người nhỏ bé, yếu ớt kia.
Những gì họ truy cầu… chỉ là những món đồ rẻ tiền, nông cạn, buồn tẻ và thiếu trí tưởng tượng.
Nhưng ta thì khác.
Trong ta, ngươi cảm nhận được…
Ừm, phải diễn tả thế nào đây nhỉ…
Bao la như biển cả, vô tận như bầu trời.
A… a… một khát vọng vĩ đại đến mức không thể đo đếm, không thể định lượng.
Chỉ cần ánh nhìn của ngươi lướt qua thôi, tim ta đã dậy sóng.
Phải, ta chính là kẻ mà ngươi hằng khao khát được gặp.
Chỉ có ta mới có thể chế ngự ngươi,
và cùng ngươi thống trị ánh sáng của quyền lực và vàng son vô tận.
Hãy ký khế ước cùng ta đi…
Lòng tham của ta.
Tham Lam
“Ha… ha…”
Giữa khung cảnh vỡ vụn của thế giới, ta bật cười.
Không biết là mỉa mai hay chỉ đơn thuần là niềm vui khi được hít thở lại thứ không khí mục ruỗng này.
Trận chiến trước kia, à, ta vẫn còn nhớ.
Khi đó, họ nói rằng mình chiến đấu vì sinh tồn, vì danh dự, vì hi vọng.
Những mỹ từ rực rỡ như lớp vàng mỏng phủ lên sắt rỉ.
Còn giờ đây… tất cả đều đã rụng trần.
Họ giết nhau chỉ vì chiến lợi phẩm, vì tiền tài, quyền lực, địa vị.
Họ sợ đau khổ, sợ đói nghèo, sợ cái chết.
Nhưng họ chẳng bao giờ dám thừa nhận điều đó.
Ta thì khác.
Ta là chính nỗi sợ ấy, là gốc rễ của khát vọng.
Ta không che giấu.
Trong ánh nhìn của ta, thế giới này chẳng qua chỉ là một sân khấu trần trụi, nơi mỗi linh hồn đều cúi đầu trước dục vọng.
Ta nghe tiếng họ van xin, tiếng họ tự biện minh, tiếng họ giả vờ thanh khiết, tất cả đều khiến ta buồn cười.
Bởi dù có chối bỏ thế nào, họ vẫn là ta.
Đây là con người.
Đây là Tham Lam.
Và ta… là kẻ mang tên đó.
Hàng ngàn năm qua, ta bị giam trong bóng tối, giữa kho báu ngập tràn vàng ròng, châu báu lấp lánh, xác ướp của những sinh linh từng oai hùng.
Tất cả đều nằm im, chờ một bàn tay đủ tội lỗi để chạm đến.
Nhưng xiềng xích đã bị phá vỡ.
Bức màn cuối cùng đã rơi xuống.
Giờ đây, ta lại được tự do.
Ta nhìn những viên ngọc, những thanh kiếm, những khối vàng tan chảy dưới ánh sáng.
Chúng run rẩy, gọi tên ta, quỳ rạp trước ta.
Phải rồi, cuối cùng, chúng đã tìm được chủ nhân đích thực của mình.
Ta là kẻ được sinh ra từ khao khát chiếm hữu.
Ta là kẻ mà thế giới này không thể thoát khỏi.
Ta là Tham Lam.
