Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

File nhân vật (từ game) - Amaterasu no Mikoto

Không có mô tả.

Thông tin cơ bản:

Tên: Minamoto Chisei 

Giới tính: Nam

Nơi sinh: Quận Katori, Nhật Bản

■■■■■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■■■■■

■■■■■Khu vực Siberia, Liên bang Tây Á■■■■■

■■■■■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■■■■■

Ngày sinh: 25/12

Cấp độ huyết thống: A

【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.

Ngôn linh: Số hiệu 91-Ngôn Linh · Vương quyền 【Thánh Dụ】

<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Bạch Vương”.

<cập nhật lưu trữ> Thuộc loại ngôn linh nguy hiểm cao

Hoạt động:

Sinh ra tại Cảng Thiên Nga Đen bằng phương pháp công nghệ gen, trở thành thực nghiệm thể.

■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■

<cập nhật lưu trữ> Sau đó cùng với Minamoto Chime được gửi nuôi tại Katori.

12 tuổi:

Theo học tại trường thị trấn Katori.

15 tuổi:

Bị cha nuôi chuẩn bị đuổi khỏi nhà, một mình lên Tokyo, trở thành thành viên trẻ tuổi nhất của Cục Chấp Hành.

17 tuổi:

Chủ trì phá án vụ chuỗi giết người của Tử Thị trong Cục Chấp Hành.

20 tuổi: Du học tại Học viện Cassell, nhận học bổng hiệu trưởng.

■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■

<cập nhật lưu trữ> Sau đó trở về, được bổ nhiệm làm Cục trưởng Cục Chấp Hành.

Kế nhiệm vị trí gia chủ Minamoto, trở thành gia trưởng đời thứ 74 của Bát Gia Jaki.

Đánh giá:

【Đánh giá học vấn】

Kết quả học tập xuất sắc vượt trội.

【Đánh giá xã hội】

Hồ sơ tín dụng xã hội tốt, không có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

【Đánh giá huyết thống】

Siêu cấp hỗn huyết chủng, mang dòng máu Bạch Vương.

Cấp độ huyết thống có khả năng đạt tới S.

【Đánh giá tâm lý】

Tình trạng tinh thần ổn định, có khả năng hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả.

Tuy nhiên có dấu hiệu cần tiếp tục quan sát.

【Đánh giá tổng thể】

Minamoto Chisei là gia chủ Minamoto đồng thời là gia trưởng đời thứ 74 của Bát Gia Jaki.

Được mệnh danh là “thanh thần kiếm cuối cùng được rèn nên bởi Bát gia Jaki”.

Có năng lực vượt trội, thành tích xuất sắc, tâm lý vững vàng.

Được coi là nhân tài trọng điểm bồi dưỡng, có thể yên tâm giao phó mọi loại nhiệm vụ.

Hồ sơ lý lịch:

Anh chính là thanh thần kiếm cuối cùng được rèn nên bởi Bát gia Jaki.

Lưỡi kiếm ấy từng xé toạc màn đêm, uống cạn máu quỷ, để lại sau lưng một con đường rực đỏ máu tươi.

Chém bao nhiêu yêu quỷ ư? 

Chẳng ai đếm.

Lưỡi có mẻ, có sứt chăng? 

Chẳng hề bận tâm.

Khi các gia chủ còn bận đếm xác lũ ác quỷ, thanh kiếm ấy chưa từng một lần đếm số mạng đã đoạt.

Anh chỉ khoác áo gió, rút kiếm khỏi vỏ, thân thép ngân vang, như đáp lời định mệnh:

“Khi lưỡi kiếm chém đến tận cùng, trời sẽ lại sáng.”

Là người đứng đầu, từng lời nói, từng hành động của anh đều trở thành chuẩn mực và tín điều cho kẻ dưới quyền, đặc biệt là trong thế giới bóng tối của xã hội đen.

Uy danh của Minamoto Chisei không chỉ đến từ dòng máu cao quý, mà còn từ kỷ luật nghiêm khắc, phán xét công bằng,

và sức mạnh không ngừng tôi luyện, chính những điều đó mới khiến kẻ trong đạo cúi đầu khuất phục.

“Muốn khống chế bạo lực, thì bản thân ngươi phải trở thành bạo lực lớn nhất.”

Người ta gọi anh là Amaterasu no Mikoto, bánh xe mặt trời soi sáng vận mệnh nhân gian.

Ánh sáng ấy nóng bỏng, chói rực, khiến tín đồ ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ tàn lụi.

Chỉ có mặt trời mới nghe thấy tiếng nổ nhỏ khẽ khàng ấy, tiếng bùng cháy từ từng đốt xương sống.

Anh thiêu đốt chính mình, để soi sáng nhân gian.

Cho đến khi cháy thành tro bụi, sụp đổ trong tĩnh lặng.

Rèn kiếm

Mùa thu đã chạm ngõ, sương trắng bảng lảng giữa những dãy núi xa.

Qua khung cửa ánh lên sắc lửa cam rực rỡ, có thể thấy hai bóng người lặng lẽ ẩn hiện.

Một người đàn ông đã có tuổi, đang rèn kiếm trước lò lửa.

Cơ bắp rắn chắc, từng nhát búa giáng xuống vang lên tiếng thép ngân dày, mạnh mẽ mà nhịp nhàng.

Tia lửa văng ra bốn phía, âm vang xuyên qua mái gỗ, vọng lại khắp núi rừng tĩnh lặng.

“Con xin lỗi.”

Chàng trai ngồi trên chiếu tatami cúi nhẹ đầu, mái tóc rũ xuống che đi ánh mắt.

“Lần này… con đã không thể hoàn thành nhiệm vụ. Đã phụ lòng mong mỏi của ngài.”

Người đàn ông không đáp, chỉ thong thả nhúng phôi thép đỏ rực vào chậu nước, thứ suối mát ông tự tay gánh từ đỉnh núi về khi hoàng hôn buông.

Khi thép chạm vào nước, hơi trắng bốc lên mờ mịt, bao phủ cả gian lò trong làn khói sương.

“Nhưng các gia chủ đều khen cậu đấy.”

Giọng ông vang lên từ sau màn sương, vừa đi ra vừa cởi bỏ tạp dề.

“Họ ít khi tán dương ai như thế, nhất là với Amaterasu no Mikoto như cậu, thường thì họ sẽ khắt khe hơn gấp bội.”

“Đó là vì…”

“Vì bọn họ đều là những kẻ máu lạnh trong xã hội đen. Mà lần này, cậu lại ‘vô tình’ giết sạch lũ oni.”

Ông khẽ bật cười, rót nước sôi vào chén trà sứ.

“Chuyện trà đạo, nghi lễ gì đó bỏ qua đi, vốn chỉ để đối phó với người ngoài mà thôi.”

“Cảm ơn ngài.”

Chàng trai đón chén trà bằng cả hai tay, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

“Chỉ là… con không ngờ bọn Moukishu điên loạn đến thế. Con giao đủ 3 tỷ như đã hứa, nhưng chúng vẫn không thả người, còn giết thêm hai mạng. Chúng chẳng hề quan tâm đến giao dịch… Con không hiểu, rốt cuộc chúng muốn gì.”

Người đàn ông nhàn nhã thưởng trà. 

Ở độ tuổi và địa vị ấy, ông có quyền bình thản như thế.

“Chisei này,” ông cất giọng trầm thấp, “trên đời có những kẻ không đáng để con phí tâm suy nghĩ. Như việc rèn kiếm, nếu không phải khoáng tốt, cứ bỏ đi là được.

Cố chấp rèn sắt tạp thành thép tinh, chỉ uổng phí thời gian. Oni cũng vậy, một khi vượt qua giới hạn huyết thống, nó đã không còn là người, mà chỉ là loạn thú. Kẻ mất đi nhân tính, tất yếu thành điên.”

Giọng ông dày và nặng, rơi từng chữ như tiếng búa gõ cuối cùng trên thép.

“Gia tộc ta từng thử cứu, rất lâu trước đây. Đủ mọi cách, nhưng cuối cùng cũng hiểu: chỉ có chặt đầu mới là câu trả lời duy nhất.

Sự thật đó, đổi bằng hàng nghìn năm máu đổ. Cậu có thể thương xót, bởi cậu nhân hậu. Nhưng càng nên thương xót hơn, là những người vô tội chết dưới móng vuốt của oni.”

Ông rót thêm trà, khói trắng vờn quanh mặt, ánh lửa phản chiếu đôi mắt trầm ngâm.

Chàng trai lặng yên lắng nghe. 

Hương trà và lời nói cùng nhau lắng xuống, sâu như tiếng núi thở.

“Con hiểu rồi. Nhưng nếu con cứ giết mãi, bàn tay nhuốm máu mãi… liệu con còn là chính mình không?”

“Với nhiều gia chủ, đó chẳng phải vấn đề.

Họ đã quá quen với máu, tim cũng nguội lạnh, chỉ còn lại luật lệ và nguyên tắc.

Giết oni với họ chẳng khác gì mổ cá, cắt thịt. Nhưng cậu khác, Chisei à, cậu theo đuổi công lý quá mức. Có lẽ cậu cần thời gian… để học cách chai sạn, bớt đi sự yếu mềm của tuổi trẻ.”

Người đàn ông lấy ra thanh kiếm đã rèn xong, dùng búa nhỏ gõ nhẹ lên lưỡi.

Âm thanh ngân dài, trong vắt như tiếng gió thổi qua thép.

“Một thanh kiếm tốt, ban đầu dễ gãy, dễ gỉ. Chỉ khi trải qua ngàn vạn lần rèn giũa, dù chém qua trăm trận, thân kiếm vẫn sáng, lưỡi vẫn bền. Cậu hiểu ý ta chứ?”

Minamoto Chisei khom mình thật sâu, giọng nghiêm nghị:

“Con hiểu. Con sẽ trở thành một thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc bén trừ diệt ác quỷ cho gia tộc.”

“Ha… Ta vốn chỉ sợ cậu quá hiền lành, chẳng hợp đường này. Với huyết mạch Hoàng đế trong người, cậu đáng lẽ có thể sống yên ổn, để kẻ khác làm việc dơ bẩn thay mình.”

“Nhưng con không thể trốn tránh. Nếu mang trong người huyết thống ấy, thì con phải gánh lấy trách nhiệm. Con muốn làm một người đàn ông, như ngài.”

“Ta ư?” 

Ông bật cười nhẹ. 

“Ta chẳng cao quý gì đâu. Chỉ là nhờ được gia tộc tin tưởng, nên phải cố gắng xứng đáng thôi. Còn cậu, Amaterasu no Mikoto à, chính sự tồn tại của cậu đã là một niềm hy vọng rồi.”

“Nhưng trong lịch sử, chưa từng có Amaterasu no Mikoto nào thật sự chấm dứt được tuyệt vọng mà oni mang đến…

Con muốn kết thúc bi kịch như của em trai mình, dứt khoát.”

“Ra vậy… hóa ra đó là vết thương trong lòng cậu.”

“Phải. Nên con phải vượt qua. Con sẽ tiêu diệt Moukishu, đến kẻ cuối cùng.”

“Khí phách lắm. Nhưng trước hết, cậu cần một thanh kiếm xứng đáng với mình.

Thanh trước đâu?”

“Xin lỗi… con đã làm hỏng trong nhiệm vụ.”

“Thế thì, cầm lấy đi.”

Chàng trai đón lấy thanh katana dài ông trao.

Trong ánh lửa bập bùng, lưỡi thép ánh lên vân sáng, như dải ngân hà trôi giữa đêm tối.

“Đây là tinh luyện từ khoáng tốt nhất trong nước, qua lò luyện siêu nhiệt rồi tới tay ta rèn suốt bao ngày. Giờ chỉ còn một bước cuối, khai kiếm.”

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt con trai, giọng trầm xuống:

“Cậu muốn nó là một thanh kiếm cùn, an phận, vô hại? Hay một Ngự Thần Đao thực thụ, sắc đến mức có thể làm tổn thương cả chính chủ nhân nó? Đây là lễ trưởng thành của cậu. Kiếm hay đường đi, đều do cậu chọn.”

Lửa lò rực đỏ. 

Gió núi thổi qua khe cửa, bầy quạ xao xác bay lên từ rặng thông, đen đặc như đám mây sà xuống thành phố xa.

Trong căn nhà gỗ cũ, hai người ngồi đối diện.

Trên bàn gỗ, thanh kiếm sáng lạnh nằm ngang giữa họ.

Ánh nhìn giao nhau, sắc bén như hai lưỡi thép vừa chạm.

Tựa một cuộc quyết đấu thầm lặng.

“Con chọn…”

Chàng trai, không, là người đàn ông sắp trưởng thành khẽ cất tiếng, dứt khoát.

Xã hội đen

“Ê này, mày nói xem… bọn mình lăn lộn trong xã hội đen thế này… có tính là làm việc xấu không?”

“Quạ à, đầu mày bị cửa kẹp rồi hả? Tự nhiên triết lý đạo đức? Không giống mày chút nào nha.”

“Đầu óc tao minh mẫn lắm! Tao từng tốt nghiệp cấp hai với danh hiệu học sinh giỏi nhất lớp đấy nhé!”

“Ờ… mà mày có biết không, giờ nhiều băng nhóm tuyển người, yêu cầu tối thiểu cũng phải có bằng cấp ba rồi đó?”

“Thì sao? Mấy thằng học cao ấy toàn đầu đất mới phải cắm mặt vào sách. Còn tao thông minh thế này, học tới cấp hai là đủ xài rồi!”

“Thôi được, mày lý luận ghê quá. Kìa, thiếu chủ tới rồi, mày tự hỏi đi.”

Người đàn ông xuất hiện, rút thanh katana khỏi vỏ, vung nhẹ, máu trên lưỡi kiếm văng xuống đất. 

Sau đó, anh thong thả tra kiếm về, ánh thép lạnh lóe lên trong đêm.

“Cậu hỏi vì sao chúng ta làm nghề này à?” 

Giọng trầm, khàn khàn, nhưng rõ từng chữ.

“Có những chuyện… ở trên mặt bàn, người ta không thể xử lý được. Ví dụ như ‘dân cố chấp không chịu dời nhà’. Luật pháp bảo vệ quyền sở hữu tư nhân, nhưng nếu một hộ dân ấy lại chắn cả con đường phát triển của cả khu phố, thậm chí là của cả thành phố thì sao? Luật pháp cũng hứa cho mọi người quyền được sống tốt hơn. Trong quá trình phát triển của xã hội, sẽ luôn có những mâu thuẫn, những nút thắt không thể tháo. Giống như khu thương mại Roppongi dưới chân chúng ta đây. Trăm năm trước chỉ là bãi lầy hoang vu, giờ nhà chọc trời, đèn neon sáng rực, mỗi năm tạo ra hàng nghìn tỷ yên lợi nhuận. Mà mấy ai biết, trong quá trình ấy, có bao nhiêu chuyện được Bát gia Jaki đứng ra dàn xếp? Nói không đổ máu là dối trá. Nhưng có những việc, chúng ta phải làm. Chúng có thể khiến nhiều người không hài lòng, thậm chí làm tổn thương ai đó… nhưng chỉ cần ta tin đó là điều đúng đắn, thì ta sẽ làm, và gánh lấy hậu quả. Xã hội đen tồn tại không phải vì chúng ta giỏi đánh nhau, mà vì chúng ta giữ được trật tự. Chừng nào thế gian này còn có oni, còn những góc khuất mà pháp luật chẳng thể chạm tới, thì xã hội đen sẽ không bao giờ biến mất. Điều duy nhất chúng ta phải làm là giữ lấy đạo nghĩa và giới hạn của mình. Còn đúng sai à…”

Anh mỉm cười nhạt, ánh mắt lặng như thép:

“Cứ để hậu thế phán xét.”

Dạ Xoa đứng nghe mà sững người, còn Quạ thì đang nhai dở thanh dinh dưỡng, liền huých vai hắn một cái.

“Nghe lọt tai không? Nói thật đi, mấy lời của thiếu chủ chắc vượt tầm hiểu biết của mày rồi hả?”

“Vớ vẩn! Tao từng được cô giáo khen bài văn hay đấy!”

“Cô giáo dạy thể dục chắc?”

“Ờ, nói trắng ra thì… thành phố này chuột cống nhiều quá, kiểu gì cũng phải có người chui xuống cống bắt thôi.”

“Chuẩn đấy, Dạ Xoa. Mày nói đúng lắm.”

Amaterasu no Mikoto 

Giữa khoảng cách mong manh của máu và lửa, khi gánh nặng tạm thời được gác xuống, Minamoto Chisei chỉ còn lại một thân thể rã rời, ngã dài trên giường.

Thỉnh thoảng, anh lại rơi vào một giấc mơ. 

Thỉnh thoảng, trong mơ, anh nhìn thấy một cuộc đời khác, một khả thể khác mà mình chưa từng có.

Một người đàn ông có làn da rám nắng màu đồng, đang đi chân trần trên bờ cát.

“Có cần kem chống nắng không?” 

Anh ta vừa nói vừa ngậm ống hút, nhấp ngụm nước dứa lạnh, đồng thời khéo léo giới thiệu loại kem chống nắng mới vừa về hàng.

Anh là chủ của một cửa hàng nhỏ nằm giữa bãi biển thiên thể nổi tiếng, và cũng là nơi được yêu thích nhất.

Rất nhiều phụ nữ tìm đến, không chỉ để mua son hay kem chống nắng, mà để được nhìn anh lâu hơn một chút, hoặc lấy cớ mua thêm một chai nước ngọt mát lạnh chẳng thực sự cần đến.

Người đàn ông ấy luôn giữ dáng vẻ thản nhiên, nửa cười nửa lạnh, chuyện mua bán tùy duyên, chẳng bận tâm lời lỗ.

Ở nơi này, thân thể không còn là điều cần giấu giếm.

Những người phụ nữ đi ngang qua anh, đôi khi chẳng chút e dè, mời anh giúp họ thoa kem chống nắng. 

Anh chỉ mỉm cười từ chối. 

Dù thân thể họ có hoàn mỹ đến đâu, trong mắt anh, cũng chỉ như những vỏ sò vương trên cát, đẹp, nhưng xa lạ và trôi qua rất nhanh.

Anh chỉ là một người bán kem chống nắng. 

Không hơn, không kém.

Không ai có quyền yêu cầu anh làm gì thêm.

“Anh là người ở đâu vậy?” 

Có người tò mò hỏi.

“Người Nhật Bản.” 

Anh trả lời đơn giản.

“Chỉ có một mình anh điều hành cửa hàng này sao?” 

Cậu ta dò hỏi, ngầm tìm hiểu xem anh có cô độc không.

Anh gật đầu, ánh mắt hướng về phía chân trời nơi biển và trời hòa làm một.

“Một mình tôi, làm chút việc nhỏ thôi. Nghe nói, đây là quê cha tôi.”

Một phần vì muốn sống nhàn, một phần vì yêu biển.

Hơn hết, vì con người ta luôn cần một lý do để sống tiếp.

Minamoto Chisei đặt tờ báo xuống, lần đầu tiên anh thật sự ngước nhìn vị khách vừa bước vào.

“Nghe giọng, có vẻ cậu cũng là người Nhật Bản?” 

Anh nói, khẽ đẩy vài chai sản phẩm về phía trước.

“Những loại này hợp với làn da châu Á hơn.”

“Nhưng… tôi không rành dùng mấy thứ này.”

“Không sao, để tôi giúp.”

Giọng anh dịu dàng đến lạ.

“Cậu trông như ít khi ra ngoài, nên phải thoa kỹ một chút, kẻo bị cháy nắng. Từ từ thôi, ở đây mặt trời rất đẹp, rồi cậu sẽ quen.”

Anh dẫn cậu khách đi dọc theo bờ biển trải dài.

Gió từ khơi xa thổi đến, ve vuốt gò má. 

Sóng biển vỗ nhè nhẹ lên mắt cá chân, mát lạnh và trong veo. 

Trên bầu trời, vài con hải âu lướt qua, để lại bóng dài trên cát.

Thế giới, vào khoảnh khắc đó, yên bình đến lạ.

Cả hai cùng tháo kính râm.

Ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt họ, hai đôi mắt giống hệt nhau, màu kim loại nóng chảy, rực sáng như thể đang soi thấy chính mình.

Một người là người anh tắm mình trong nắng ấm, người kia là người em bước ra khỏi bóng tối của huyết thống.

Họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Trong buổi sớm mùa xuân nơi miền Nam nước Pháp, hai anh em ôm chầm lấy nhau, giữa gió biển, ánh sáng và một kiếp sống khác mà có lẽ, họ đều từng khao khát.