
Thông tin cơ bản:
Tên: Kazama Ruri
Giới tính: Nam
Nơi sinh: Quận Katori, Nhật Bản
■■■■■■■■■ <truy cập bị chặn> ■■■■■■■■■
■■■■■ Khu vực Siberia, Liên bang Tây Á ■■■■■
■■■■■■■■■ <truy cập bị chặn> ■■■■■■■■■
Ngày sinh: 25 tháng 12
Cấp độ huyết thống: Chưa vượt qua kiểm tra huyết thống 3E, nghi ngờ đã đột phá giới hạn huyết mạch, đánh giá sơ bộ cấp S.
Ngôn linh: Mộng Mặc, không rõ số hiệu, mức độ nguy hiểm cao, đã qua thẩm định
<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Bạch Vương”.
Hoạt động:
Hoạt động chủ yếu trong khu vực Nhật Bản.
Các hồ sơ thời niên thiếu tại quận Katori đã bị xóa sạch.
Hiện là thành viên của Tổ chức Red Star Delta, bề ngoài hoạt động dưới vỏ bọc là một trai bao, nhưng trên thực tế là thành viên của tổ chức “Moukishu”, một tổ chức nguy hiểm bậc cao ở Nhật Bản.
Xác nhận hiện nay:
Đảm nhiệm chức vụ “Long Vương” trong “Moukishu”.
Đánh giá:
Cấp S, đưa vào danh sách đối tượng cần giám sát đặc biệt.
“Con quỷ tàn độc nhất trong loài quỷ. Đã hấp thụ một lượng lớn dược phẩm tiến hóa loại III, nhưng vẫn không có dấu hiệu mất kiểm soát rõ rệt. Căn cứ vào các quan sát bên ngoài, nghi ngờ đối tượng đã trải qua phẫu thuật não bộ…”
Hồ sơ lý lịch:
Tại Kyoto, trong giới Nam phái Hoa đạo, không ai có thể vượt qua được Kazama Ruri.
Không ai biết anh làm việc ở cửa tiệm nào, hành tung của anh luôn mơ hồ, tựa như gió qua hoa, đến và đi không dấu vết.
Anh có thể là người rót cho cô gái thất tình một ly rượu trong quán bar mờ ảo ánh đèn, cũng có thể là kẻ ngồi bên bạn trên cầu vượt biển, lặng nghe sóng vỗ cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời tan chảy nơi chân trời.
Anh là một huyền thoại, một kẻ chỉ vì tình yêu mà tồn tại trên cõi đời này.
“Ác quỷ trong các ác quỷ” là cách mà Bát gia Jaki gọi anh.
Trong huyết quản anh chảy dòng máu cao quý không gì sánh được.
Anh là kẻ gần gũi với huyết thống Long tộc hơn bất kỳ ai khác trên thế giới.
Anh là Hoàng đế của “Moukishu”, đồng thời cũng là kẻ thù không đội trời chung của Bát gia Jaki.
Thế nhưng, trong màn đêm dày đặc, một con thiêu thân yếu ớt sao có thể chống lại mặt trời rực rỡ giữa thiên không? Thiêu thân lao vào lửa và khi chạm tới ánh sáng, nó cũng đồng thời thiêu rụi chính sinh mệnh của mình.
Là bậc thầy hộp đêm, hay là ác quỷ cực ác?
Không, trong ký ức xa xăm, giữa những mảnh vụn của quá khứ đã nhòe mờ,
Kazama Ruri từng mang một cái tên khác, Minamoto Chime
Đó là quá khứ của anh, là tất cả nụ cười, nước mắt, và tuổi thơ ngây trong sáng đã từng hiện hữu.
Và rồi, tất cả, ký ức, tên gọi, con người ấy đều bị chôn vùi trong đêm lửa đỏ rực bầu trời, đêm mà cả thế giới sụp đổ dưới ánh cháy rực của định mệnh.
Tro tàn Katori
“Thùng… thùng… thùng…”
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Ngọn lửa hung tợn nhảy múa theo nhịp trống sắc lạnh nhưng yếu ớt, lúc cao lúc thấp, từ cổng torii vươn thẳng lên bầu trời.
Mây đỏ rực cướp đi tầm nhìn của Minamoto Chime
Hắn lắng nghe tiếng tim mình đập thình thịch, lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc tử thần gọi tên.
“Anh… anh ơi…”
Khoảnh khắc nhìn thấy anh trai, gương mặt ngượng ngùng của hắn chỉ nở nụ cười hướng về người ấy.
Trong một thoáng, hắn như ác quỷ sẵn sàng vồ lấy con mồi, nhưng rồi lại giống kẻ sắp tỉnh dậy từ một giấc mộng kỳ quái.
Cuối cùng, nét trẻ thơ trong hắn chiến thắng phần ác quỷ.
Hắn cười, ngạc nhiên, ánh mắt ánh lên vẻ thân thuộc mà Minamoto Chisei từng biết rõ.
Nhưng ánh thép lạnh lùng lóe lên, lưỡi kiếm nóng rực xuyên qua trái tim hắn, xé nát nội tạng và chút nhân tính còn sót lại.
Hắn nằm dưới đáy giếng cạn khô, ngước mắt nhìn lên miệng giếng đen ngòm. Những vì sao lấp lánh trong ánh lửa chập chờn, phản chiếu trên biển máu trước mắt hắn, máu trào lên cổ họng, xộc vào mũi, ngập tràn tâm trí.
Cuối cùng, làn sóng đỏ thắm nuốt chửng tất cả.
“Xin lỗi…”
Hắn không còn phân biệt nổi lời nói ấy là của ai.
Anh trai ư?
Không, có lẽ là chính hắn.
“Hoàng đế của chúng ta.”
Những ngón tay gầy guộc, xương xẩu vạch mái tóc đẫm mồ hôi của Minamoto Chime.
Dưới ánh nến mờ ảo, mặt nạ kịch Noh ghê rợn hiện lên, khiến người ta rùng mình.
Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt từ khán đài át đi tất cả.
Đám đông điên cuồng vỗ tay, mắt ngấn lệ, như vừa chứng kiến một màn trình diễn lay động lòng người.
“Chuyện gì vừa xảy ra… mình đang mơ sao?”
Tiếng nói trong lòng hắn nhỏ như lời thì thầm, nhưng vết thương trên ngực vẫn âm ỉ đau đớn.
“Không, đây không phải mơ!”
Hắn gầm lên, rồi nhận ra tay phải mình đang co giật, bấu chặt vào dây đàn shamisen.
“Đúng thế, không phải mơ! Thưa các vị, hãy cùng chào đón… sự thức tỉnh của Hoàng đế!”
Họ vây quanh chàng trai trẻ ở trung tâm, đồng thanh hô vang cái tên “Kazama Ruri”.
Đêm Trước Bình Minh
Những tấm biển neon ở khu Ginza lập lòe trong cơn mưa xối xả, ánh sáng đỏ ảm đạm loang ra từng vòng như máu loãng giữa màn đêm.
Kazama Ruri bước trên mái nhà Kabukiza, đôi tất vải trắng đã ướt sũng, thân hình mảnh khảnh khẽ nhún theo gió.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía biển lửa nơi xa, rồi bắt đầu múa.
Thân như tơ lụa mềm, vai gầy mà dẻo, động tác linh hoạt đến mức khiến người ta quên mất hắn là đàn ông.
“Mỏi lòng tín vật trâm cài,
Xưa tay Thiên tử tặng ai ân tình.
Phong lưu còn nhớ thoáng hình,
Gọi là đền đáp nghĩa tình một khi.
Trả trâm gửi chốn Lâm Cùng,
Sông dài cuốn hết, mây hồng lại bay.
Bóng trăng sớm đã hao gầy,
Đường xa mịt mờ, về đây chẳng còn.
Ngoảnh đầu chỉ thấy héo mòn,
Tình xưa một thuở hóa còn hư không.”
Bóng người dưới ánh trăng vừa đi vừa ngâm nga, tiếng hát phảng phất như âm thanh bước ra từ một bức họa cổ loang lổ.
Nhưng khi tấm họa quyển ấy được mở ra, thứ hiện lên chỉ còn là xương trắng và biển máu, đó chính là vở diễn của hắn, một buổi Kabuki của máu và trà, bi thương đến rợn người.
Trên mặt kính chống đạn của xe đặc vụ, phản chiếu rõ chiếc cổ trắng ngần buộc ruy băng đỏ của người hát, cùng con dao ngắn đang trượt khỏi tay áo rộng.
Những giọt máu nhỏ xuống mặt nước mưa, vẽ thành hình lưỡi trăng mờ trong vũng phản chiếu.
Sakurai Kogure đứng lặng bên cạnh hắn, rất lâu mà chẳng nói gì.
Cô là tuyệt thế giai nhân, nhưng trước người đàn ông này, cô thấy cái đẹp của mình chỉ như lớp bụi mỏng trên lá, quá nhạt nhoà.
Bởi hắn còn diễm lệ và uyển chuyển hơn bất kỳ người đàn bà nào.
Đứng trước hắn, phụ nữ như cô bỗng trở thành một sự dư thừa.
Lưỡi Dao Ngọc Hưởng
Kazama Ruri nhẹ nhàng bước vào gian bếp sau, giẫm lên mặt đất đầy những con dao gãy nát.
Từng giọt máu rơi tí tách từ tay áo hắn, nơi thêu đóa hoa bỉ ngạn bằng chỉ vàng, thấm dần vào kẽ tatami, nở ra những vệt đỏ tươi như đóa hoa địa ngục.
Vạt áo kimono dính đầy vụn não lướt qua chiếc tủ lạnh thép sáng lạnh.
Hắn cúi người, khẽ giấu đi con dao ngắn vẫn còn bốc hơi nóng hổi, thứ vừa rạch nát cổ họng của người chấp pháp 10 phút trước.
Rồi hắn lại ung dung gắp lên một nhúm mì sợi trắng, mảnh như tơ bạc.
“Ngài Kazama! Ngay cả khi chỉ làm một tô mì lạnh, trông ngài vẫn thanh nhã đến mê người.”
Người phụ nữ trong chiếc áo ngủ tựa vào khung cửa, mỉm cười lười biếng:
“Thêm cho tôi gấp đôi cá ngừ bào nhé?”
“Dĩ nhiên rồi, ta đảm bảo cô sẽ hài lòng.”
Kazama Ruri quay người, nụ cười dịu dàng như của một vu nữ đang ban phúc.
Nhưng trong ánh phản chiếu trên lưỡi dao lại là khuôn mặt của một ác quỷ.
Hơi lạnh từ tủ đông len qua hàng mi dài, vệt máu trên tay áo khô lại, kết thành hoa băng, tựa như họa tiết hoa mai nở trên lễ phục cưới trắng tinh của cô dâu Nhật.
Nước dùng trong nồi sôi lục bục, hơi nóng mờ đi trước mắt.
Hắn dõi theo những lát cá ngừ bào rơi xuống tô mì, lơ đãng như thể đang ngắm máu của người chấp pháp loang ra dưới sàn.
Bao năm qua, hắn đã săn tìm, đùa giỡn, hành hạ và giết chóc đến nỗi chẳng còn nhớ vì sao mình bắt đầu nữa.
Chỉ còn một ý niệm duy nhất vẫn cháy bỏng trong tâm trí:
Báo thù.
Báo thù cho người đã cướp đi tất cả, kẻ đã giết hắn, hủy hoại hắn, kẻ được gọi là người chấp pháp.
“Ngon đến mức khiến người ta muốn khóc đấy.”
Giọng người phụ nữ phá tan im lặng, tiếng húp mì vang nhẹ.
Cô khẽ liếm vệt trứng bên môi, nở nụ cười đầy khiêu khích:
“Ngài Kazama, ai dạy ngài nấu ngon đến vậy?”
“Không nhớ rõ nữa.”
Hắn lấy khăn lau khóe miệng cho cô, ánh mắt dừng lại nơi sợi lông mịn khẽ run trên gáy cô khi nuốt.
“Có lẽ là… anh trai ta.”
Từ vịnh Tokyo vọng lại tiếng còi tàu dài và trầm.
Bên ngoài lớp tường kính, bình minh lên, nhuộm cả bầu trời thành một sắc cam ấm.
Trên biển hiệu của văn phòng Red Star, đèn đã tắt, và màn đêm, cùng tội lỗi, cũng tan dần trong ánh sáng đầu ngày.
Song sinh trong gương
“Đây là ảnh của bọn họ.”
Kogure đưa ra tờ fax.
“Vẫn chỉ là đám trẻ con.”
Đó là bức ảnh hiếm hoi có đủ Caesar, Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi.
Họ vừa thoát khỏi Nibelungen ở Bắc Kinh, mệt mỏi ngồi dựa vào bức tường nứt nẻ dưới ánh mặt trời.
Trên vai ai nấy đều khoác áo cảnh sát, tay cầm bánh bao miễn phí phát cho nạn nhân động đất.
Vì là người ngoại quốc, Caesar và Finger còn được phát bánh sừng bò.
Finger thì ghé sát NoNo, như gã lưu manh đường phố tán tỉnh thiếu nữ, trong khi NoNo vẫn mặc bộ hỷ phục đỏ rực, chân mang đôi bốt đỏ bóng loáng, dựa lưng vào tường, khoanh tay với vẻ nửa chấp nhận nửa từ chối…
Thật ra chỉ vì Finger muốn đổi sừng bò lấy bánh bao mà bị từ chối.
Caesar khoác vai NoNo, cau mày gặm bánh sừng bò, khó chịu vì không có cà phê tươi đi kèm.
Sở Tử Hàng bị thương nặng, nằm trên cáng, ánh mắt lạnh lẽo hướng lên trời.
Còn Lộ Minh Phi thì một mình ngồi xổm trong góc, ôm bánh bao nóng ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng liếc nhìn người khác.
Người đàn ông dùng ngón tay thon dài mân mê từng gương mặt, cười tươi như hoa nở:
“Thú vị thật. Ta thích bọn chúng.”
“Đúng vậy. Cassell lần này còn phái cả người thừa kế nhà Gattuso sang Nhật, quả là đội hình khiến người ta mong chờ.”
Kogure nói.
“Không không, ta không nói đến Caesar Gattuso. Ta nói đứa bé tên Lộ Minh Phi kia.”
Ánh mắt hắn dừng lại nơi góc ảnh, chỗ cậu con trai nhỏ bé ít ai để ý.
Vẫn còn vương men say của vở Dương Quý Phi, hắn khẽ ngậm lệ mà ngắm:
“Nhìn đôi mắt nó kìa. Thật khiến người ta yêu mến. Vừa hèn mọn, vừa bi thương… nhưng trong đó lại giấu một con sư tử.”
