
Thông tin cơ bản:
Tên: Sakurai Kogure
Thân phận: Quản lý Gokurakukan, mật danh “Ryoma”
Giới tính: Nữ
Nơi sinh: Nhật Bản
Ngày sinh: Không rõ
Cấp độ huyết thống: Không rõ
Ngôn linh: Số hiệu chưa rõ-Ngôn Linh · Phượng Vũ
Hoạt động:
Sinh ra tại Nhật Bản, là tam tiểu thư nhà Sakurai.
5 tuổi, bị xác nhận mang trong mình huyết thống nguy hiểm.
14 tuổi, rời bỏ gia tộc, trở thành kẻ phản nghịch.
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Sau đó gia nhập Moukishu.
Từng sang Thái Lan học nghệ thuật massage.
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Sau cùng, được bổ nhiệm làm quản lý Gokurakukan.
Thông qua một loại dược phẩm đặc biệt, cô đã hoàn toàn long hoá…
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
【Đánh giá xã hội】
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
【Đánh giá huyết thống】
Dòng máu của cô đã được tăng cường vượt trội so với trước đây, nhưng cấp độ cụ thể vẫn chưa thể xác định.
Theo lời các nhân chứng, khi bước vào trạng thái Long hóa, huyết thống của cô nhiều khả năng có thể đạt tới cấp S.
【Đánh giá tâm lý】
Tình trạng tâm lý hiện tại không ổn định, xuất hiện xu hướng tự hủy mạnh mẽ và có khuynh hướng hủy diệt thế giới.
Cần tiến hành trấn an ngay lập tức và triển khai các biện pháp điều trị tương ứng.
【Đánh giá tổng thể】
Sakurai Kogure đã hoàn toàn ở hình thái Long hóa.
Sức tấn công tăng vọt, khả năng sát thương cực kỳ cao.
Phải đặc biệt cảnh giác khi tiếp cận, đồng thời thận trọng khi giao bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan.
Hồ sơ lý lịch:
Sakurai Kogure là đứa con gái từng được xem như viên ngọc sáng của nhà Sakurai, thuần khiết và xinh đẹp không tì vết.
Thế nhưng chính huyết mạch ấy lại đẩy cô vào vũng lầy của định mệnh.
Cô không còn được yêu thương, cũng không còn được chấp nhận.
Trong mắt mọi người, cô chỉ là một con quỷ có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Họ bắt cô phải dùng phần đời của mình để chuộc tội thay cho dòng máu đang chảy trong cơ thể, bắt cô dùng những tháng ngày thơ ấu để khổ tu, thiền định.
Và thế là, cô bé ấy bước lên con đường tu luyện, từng chút một tự bóc tách bản thân, để trở nên đủ “vô hại” trong mắt họ…
Mùa hè năm cô 14 tuổi, trong một đêm trăng, cô gái cầm ô đã đưa ra một quyết định.
Cô uống cạn chén rượu, rồi gõ lên cánh cửa định mệnh kia…
“Ngươi là ai?”
Người ác cổng cất tiếng hỏi.
Thiếu nữ ngẩng mắt, bình thản đáp:
“Ta là Ryoma của Moukishu, Sakurai Kogure.”
Ngay lập tức, cánh cửa vốn luôn đóng chặt liền bật mở.
Cô thiếu nữ ung dung bước qua ngưỡng cửa, bước lên con đường đứng trên đầu vạn người.
Những kẻ chứng kiến khi ấy chỉ gọi cô bằng hai danh xưng:
Bà chủ của Gokurakukaj và Ryoma của Moukishu.
Vài năm sau, vào một đêm hè khác, người phụ nữ trẻ đẹp ấy bước ra, đôi giày cao gót gõ nhịp trên sàn:
“Chúng tôi chờ ngài đã lâu. Đêm nay, chính là thời khắc để ngài thực hiện ước nguyện của mình.”
Nhan sắc của cô áp đảo tất thảy những nữ chia bài hay các cô hầu ăn mặc phóng túng trong sòng bạc.
Thế nhưng cô lại cố ý chọn cho mình một bộ trang phục kín đáo, gợi mà không lộ, đẹp đến mức khiến người ta không dám vọng tưởng.
Dưới sự dẫn dắt của cô, vị khách từng bước đi xuống nơi hoàn nguyện, thành tâm dâng lên mọi thứ mình có, chỉ mong nhận được chút ân huệ từ cô.
Cô mỉm cười chấp thuận lời nguyện ấy rồi nhẹ nhàng mời vị khách hôm khác quay lại…
“Chào mừng quý khách.”
Ngọn lửa dữ dội nuốt chửng tòa lầu các sơn son thếp vàng, trong khi Sakurai Kogure vẫn ung dung ngồi trên lầu, chải lại mái tóc dài của mình.
Hôm nay, cô khoác lên người bộ junihitoe, bộ lễ phục trang trọng nhất, gồm 12tầng lụa xếp từ trong ra ngoài, sắc màu chuyển nhau như mây chồng ráng tụ.
Ở Gokurakukan, chỉ có người được gọi là “bà chủ” như Sakurai Kogure mới có tư cách mặc bộ lễ phục ấy, và chỉ vào những ngày đặc biệt.
Các cô gái đều khoác lên mình kimono, tụ lại quanh Sakurai Kogure, đứng trước cửa đón khách.
Họ rực rỡ như những chùm anh đào đang nở rộ.
Những vị khách quen thường đến vào ngày này, chỉ để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp huy hoàng của Sakurai trong bộ junihitoe, rồi lao vào những ván cược điên cuồng.
Tối ấy, người may mắn nhất sẽ được Sakurai đích thân khoản đãi:
Thưởng thức phần cá sống hảo hạng nhất, còn cô thì gảy đàn shamisen dìu dặt bên cạnh.
Những người từng được hưởng đặc ân đó đều nói rằng:
Cảm giác như trở về thời Chiến Quốc, bản thân ngồi giữa thiên thủ các, cúi nhìn thiên hạ, và bên cạnh là người phụ nữ đẹp nhất đời.
Sakurai Kogure khẽ vấn mái tóc đen dài, nghiêng cài một nhành hoa anh đào.
Cô nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng cúi đầu:
“Chào mừng quý khách.”
Quỹ ước nguyện
“Ước nguyện của ngài lớn quá đấy. Hôm nay vận khí có phần thiên vị ngài, nhưng 12 tỷ yên e vẫn chưa đủ đâu.”
Trong phòng quý, Sakurai Kogure nghe xong lời Hideki liền cười nhạt.
“Cần thêm bao nhiêu? Tôi có thể ra ngoài tiếp tục đặt cược!”
Hideki gần như muốn quỳ xuống van nài.
Kogure khẽ nắm tay anh, ngón trỏ lướt qua vết hằn còn in trên ngón áp út:
“Cộng thêm ngón tay này nữa… thế là đủ rồi.”
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhưng Hideki vẫn không rút tay về.
“Họ là xã hội đen, các người cũng là thế… lỡ như bắt tay nhau hãm hại tôi thì sao?”
“Không phải xã hội đen nào cũng giống nhau. So với Bát gia Jaki ngồi trên cao mà đặt luật, thì bọn ‘Oni’ như chúng tôi… biết đâu còn đáng tin hơn?”
Kogure cười khẽ, xoay người rời đi, để lại trên bàn một con dao ngắn.
Nếu thế gian này chẳng còn ai để tin, có lẽ con người ta sẽ chọn tin vào Oni chăng?
Nữ thần May Mắn
Tiếng gót giày vang lên phía sau, nữ quản lý trẻ trung xinh đẹp khoác tay anh, mỉm cười:
“Ngài Manaka, chúng tôi chờ ngài đã lâu. Đêm nay, chính là thời khắc để ngài thực hiện ước nguyện của mình.”
Cô mặc bộ vest váy đen ôm sát, búi tóc cao, dáng vẻ vừa đoan trang vừa quyến rũ.
Khó tin rằng một cô gái trẻ như vậy đã leo lên vị trí quản lý của cả sòng bạc.
Nhan sắc cô vượt xa những vũ nữ ăn mặc hở hang ngoài kia, lại cố tình chọn phong cách kín đáo, càng khiến người khác thêm ngưỡng mộ.
Manaka Hideki nhớ ra rồi, cô gái này tên là Sakurai Kogure.
Hôm ấy, may mắn như có thần hộ mệnh, anh bách chiến bách thắng ở bàn poker, chỉ với 7 triệu đã càn quét đối thủ, gom hết hơn 12 tỷ trước mặt.
Khi ấy, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, thân thể ấm áp của nữ quản lý khẽ chạm vào chân anh.
Cô nửa quỳ bên ghế, ngẩng đầu nói khẽ:
“Ngài có thể cho phép tôi mời vào phòng quý không? Tôi là Sakurai Kogure, quản lý nơi này. Ngài gọi tôi Kogure là được.”
