Trong một góc khuất sâu bên trong doanh trại của Xà tộc, nơi kẻ khác bị nghiêm cấm bước chân đến vì sợ cản trở công việc, có hai người đàn ông đang đối diện nhau.
Một trong hai kẻ ấy — toàn thân phủ vảy, khoác giáp da, hai thanh đoản đao đeo bên hông — chính là Cyril, gã lính đánh thuê vừa hoàn tất trận đấu ở đấu trường thứ hai.
Còn kẻ bị trói cả tay lẫn chân, lăn lộn dưới đất trước mặt hắn, lại là một Xà Nhân có diện mạo y hệt Cyril. …Không, có lẽ với người của chủng tộc khác thì họ chẳng thấy gì khác biệt, nhưng nếu là người của Xà tộc mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ chính đôi mắt mình. Bởi lẽ, kẻ đang bị trói dưới đất kia cũng là Cyril — một Cyril thứ hai.
Hai người mang gương mặt hoàn toàn giống nhau, một đứng nhìn xuống với vẻ khinh miệt, kẻ kia thì ngẩng lên bằng ánh mắt căm phẫn — đó là một cảnh tượng không thể nào tồn tại trong tự nhiên. Và dường như số mệnh đã sắp đặt sao cho không có bất cứ nhân chứng thứ ba nào ở đó.
“Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn. Nếu nghe lời ta ngay từ đầu, thì giờ đã là Thú vương rồi, đâu cần phải trải qua mớ rắc rối này.”
Giọng nói của người Cyril đang đứng vang lên — nhưng âm điệu lại là của một thiếu niên.
“Đừng có đùa, thằng khốn! Mày đang sỉ nhục lòng kiêu hãnh của chiến sĩ khi chơi cái trò giả mạo đó!”
Từ miệng Cyril thật nằm dưới đất bật ra giọng đàn ông trung niên, dày đặc phẫn nộ và lửa hận.
“Haa… thật là không thể nói lý được với mấy loại cổ hủ. Ta chỉ đơn giản không muốn tự làm bẩn tay mình — chỉ muốn hoàn thành mục tiêu từ nơi an toàn. Ngay cả ta cũng muốn sống thoải mái mà không phải gánh trách nhiệm nếu có thể.”
“……Ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được trái tim của một chiến binh. Ta thà chết còn hơn là sống nhục nhã như này.”
Tên Cyril giả cười khẩy trước lời gào thét của hắn, giọng thiếu niên vang lên lạnh lùng:
“Vì vậy ngươi mới là đồ mọi rợ lạc hậu. …Thôi thì, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn. Nhưng dù sao, ngươi vẫn phải ở lại giúp ta đến hết cuộc thi này đã― Ồ, «Stun Blow».”
“Guhh…!”
Cyril giả tung đòn đánh ngất hàng thật ngay khi hắn nhận ra hàng nhật định cắn hắn.
Hắn bĩu môi, nhét miếng giẻ vào miệng con mồi rồi để lộ nguyên hình. Cơ thể hắn dần mờ đi như bức tranh bị nước làm nhòe, chỉ trong chớp mắt biến thành một thiếu niên tóc xanh. Có vẻ hắn tời từ Lang tộc, dáng người thấp bé hơn Cyril thật gần một cái đầu.
“Hiệu lực kết thúc rồi sao? Phiền thật. Nếu «Mimic Card» không giới hạn chỉ dùng trong vòng 24 giờ và thời gian hóa thân không quá 30 phút, thì ta đã chẳng cần giữ tên rắn ngu này lại.”
Tên thiếu niên lẩm bẩm, rút ra từ không khí một tấm thẻ kim loại sáng bóng, hắt phản chiếu hình dáng của Cyril thật đang nằm bất tỉnh dưới đất. Khoảng ba mươi giây sau, một tiếng ding vang lên báo hiệu hoàn tất, hắn đút thẻ trở lại với vẻ mặt khó chịu.
“Thôi thì, dù sao ta đã cấm người ngoài bén mảng đến đây cho đến trận chung kết vòng loại ngày mai, nên tạm thời cứ nhét tên ngốc này vào rương kia vậy—”
Nhưng ánh mắt của hắn chợt khựng lại. Ở góc phòng, giữa đống đồ hỗn độn, có một con búp bê nhỏ ngồi vắt vẻo, khiến cậu suýt nảy người vì sợ hãi.
Đó là một búp bê cao khoảng hai đầu rưỡi, mô phỏng hình dáng thiếu nữ với mái tóc đen dài tới eo, đôi mắt đỏ thẫm, mặc váy đen điểm hoa hồng — chẳng khác gì phiên bản chibi của Hiyuki, Nữ hoàng Xích Hoàng Triều.
Sao cái thứ quái này lại ở đây!?
Con búp bê trước mặt hắn nhúc nhích như người thật, khoanh tay lại, rồi cất tiếng trong trẻo như chuông bạc:
“……Ra là vậy, hóa ra là dùng «Mimic Card». Nếu ta nhớ không nhầm, đó là quà tặng kèm của gacha trả phí hồi giai đoạn đầu của EHO, đúng chứ? Ta chưa chơi vào thời điểm đó nên hơi mất thời gian để nhớ ra.”
“—Ngươi… ngươi thật là Hiyuki sao!? Cái bộ dạng này là sao thế!?”
Đáp lại câu hỏi của cái tên đang gầm gừ như một con thú kia, cô nàng búp bê nhún vai một cách cường điệu (có lẽ vì hình dáng nhỏ bé nên nếu không làm vậy sẽ chẳng ai nhận ra cử chỉ), trông vừa nghiêm vừa… đáng yêu lạ thường).
“Có vẻ đây là búp bê phép thuật ‘Tiểu Hiyuki’ do kỹ sư bên ta tạo ra cho vui. Nói gì thì nói, nó cũng tiện lắm — nhờ vậy mà ta có thể thu thập tin tức như bây giờ.”
Thực ra, mấy con «Tiểu Hiyuki» này có fan cuồng đến mức vài cái bị đánh cắp trong quá trình sản xuất, đám người như Tengai hay Maroudo chẳng dám mời ai vào phòng riêng của bọn họ, như thể họ đang giấu gì quý giá lắm. Ngay khi việc này kết thúc, Mikoto định cho Đội cận vệ Đế quốc lục soát toàn bộ phòng.
“Khốn kiếp… mày vẫn là thằng đáng ghét y như trước kia.”
Tiểu Hiyuki nghiêng đầu khi tên thiếu niên Lang tộc la lên.
“‘Đáng ghét như xưa’? Ờ thì, đúng là ta vốn là đàn ông từ đầu đấy. Nhưng mà này… cho hỏi thật, ngươi là ai vậy? Cảm giác như ta từng gặp rồi, nhưng chẳng nhớ nổi.”
Khuôn mặt hắn đỏ gay, vừa tức vừa nhục:
“Ngươi… ngươi quên ta thật sao!? Ta đã nhận quan vị sớm hơn cả ngươi! Làm sao ngươi có thể không nhớ nổi ta!?”
“Quan vị à… Ừm, trừ bốn người trong guild của ta ra thì…”
Con búp bê Hiyuki giơ ngón tay đếm, nhưng rồi khựng lại, biểu cảm hệt như đang nói “chịu rồi, chẳng nhớ nổi thật.”
“―Vậy, ít nhất thì chú em có thể nói cho ta guild ngươi thuộc về được chứ?”
“Đồ ngu!! Làm sao ngươi không nhớ nổi ta khi ta từng gặp ngươi bao lần cùng với Aniki chứ!? Ngươi đang giễu cợt ta sao!?”
Hắn gào lên, rút kiếm, tung chiêu Quick Draw chém thẳng vào Tiểu Hiyuki, vỡ tan từng mảnh. Cứ thế, hắn đá thêm mấy cái cho hả giận — đến khi một tờ bản đồ rơi ra từ túi áo búp bê.
Trên đó có đánh dấu một ký hiệu X, ở khu vực cách đấu trường sơ loại không xa.
“Hừm… ý là ‘ta đang đợi ngươi ở đây’ sao? Đúng là chuyện nực cười.”
◆◇◆◇
Tôi chẳng cần phải chờ lâu — chẳng bao lâu sau, tên người chơi trẻ kia, nay đã mang diện mạo Cyril, xuất hiện ở nơi được đánh dấu — vùng hoang địa hẻo lánh nơi tôi từng giao đấu với Revan.
“Thì ra ngươi ở đây, đồ giả gái biến thái!”
“Hửm, biến thái à…? Ta vốn đã công khai giới tính thật của mình trong EHO rồi, và cũng chẳng nhớ là từng đóng vai ‘Công chúa’ bao giờ cả.”
Dù vậy, tôi vẫn chẳng hiểu vì sao mọi người — cả nam lẫn nữ — đều thích gọi tôi là “Tiểu Hiyuki” hay “Công chúa”. Thậm chí ở cả các buổi offline ngoài đời thực. Thật sự là điều vượt ngoài khả năng lý giải.
“Đàn ông mà dùng nhân vật nữ thì đương nhiên là biến thái rồi!!”
Wow… đúng là lập luận đỉnh cao. Theo tiêu chuẩn đó, thì gần như toàn bộ nam giới chơi game online — vì ai chả có ít nhất một acc nhân vật nữ — đều là biến thái cả à? Mà nữ dùng acc nam cũng thế, vậy thì cả cộng đồng game là một ổ “biến thái” hết rồi còn gì.
“……Thôi kệ,” tôi thở dài, thấy chẳng ích gì tranh cãi với hạng người này, nên tôi vào luôn điểm mấu chốt
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều — mục đích của ngươi là gì? Và ngươi vốn là ai? Ta chỉ nhớ ngươi là kẻ hay đứng kế bên Animaru, cái người luôn theo đuôi ấy.”
◆◇◆◇
Tôi không cố ý chọc tức hắn đâu — thật sự là tôi không nhớ. Chỉ đến khi hắn nói “Aniki”, ta mới lờ mờ nhớ: hắn là phó hội trưởng luôn kề bên Animaru. Nhưng ấn tượng duy nhất của ta về hắn chỉ là “kẻ lẽo đẽo đi theo Animaru như cái bóng”.
“Tên tao là Otomaru! Giống như Aniki, ta giành được tước vị bằng thực lực! Không như mày — thứ được ban ân huệ từ lòng thương hại! Địa vị của ta cao hơn mày , hiểu chứ!? Cao hơn rất nhiều!”
Hắn hét lên, đồng thời giơ thanh đoản đao phải, đâm mạnh xuống đất.
Một kiếm kỹ — «Lightning Sword».
Sấm khô vang lên, tia sét tím nhạt tỏa ra từ lưỡi đao cắm sâu trong đất, lan khắp nơi.
Tôi chẳng cần né. Kokuyou lập tức trồi lên từ bóng ta, chắn trọn luồng sét.
Cùng lúc đó, Thiên sứ Mikoto cùng bốn vị Thần tướng dưới quyền, đội Cận vệ Hoàng gia của Xích Hoàng Triều, cũng hiện thân từ bóng của những tảng đá phía sau.
Và từ bầu trời, Ikaruga — “Yog-Sothoth”, khối tinh thể đa diện khổng lồ có con mắt trung tâm và vô số xúc tu — chỉ huy của Thập tam ma tướng — chậm rãi hạ xuống.
Từ phía trên, bám trên các xúc tu—
“Xin lỗi để người đợi, Công chúa!” — Gaijin, đại vương của Orc tộc.
“Ôôô! Được cùng Công chúa ra trận, thật phấn khích quá!” — Iki, cẩu kiếm sĩ, thú cưng đầu tiên của ta.
“Là vinh hạnh cho hạ thần, Công chúa.” — Soujyu, lục nhân, nhân vật thứ hai ta thu phục.
Ta chưa từng triệu hồi bọn họ, vậy mà cả bọn vẫn xuất hiện, ánh mắt đầy nhiệt huyết.
“Hừ, ta biết ngay mà! Một thằng biến thái như mày chẳng dám đấu tay đôi, lại lôi cả đám thú cưng đến trợ chiến!”
“Đang tự nói bản thân hả? Giờ thì ta nhớ ra rồi — song kiếm sĩ dùng ma kiếm hệ lôi, được mệnh danh là ‘Kẻ Bám Đuôi’, lọt top bảng xếp hạng nhờ có Animaru kéo cấp”
“Câm miệng, thằng giả gái! Tước vị của tao là do tự tao đạt được!”
“Hmm-”
Otomaru nổi điên lên tiếp. Cái lúc nghe cậu ta xưng tên xong, tôi cũng chỉ thầm kêu lên trong đầu rằng “phải tên đó không ta?” mà thôi. Và vì tình cảnh khi nãy làm tôi thấy hơi khó chịu nên từ nãy đến giờ, tôi suy nghĩ muốn nát cả óc.
Theo tôi thì cái lý do khiến tên này nổi điên là do hắn vẫn ý thức được cảm giác từ sâu bên trong tiềm thức của mình, và khi tôi nói thẳng ra thì hắn buộc phải lăng mạ tôi để mà phủ nhận cái cảm giác đó. Nhưng mà… lẽ ra hắn phải có thể che dấu cảm xúc chứ
Uầy, nếu tên này phản ứng như vậy ngay cái lúc hắn bị mọi người đặt biệt danh đó thì tôi còn hiểu được.
Nhưng xét tới việc hắn có quan vị sớm hơn tôi, và nếu ngày nào cũng phải đối mặt với bọn anh hùng bàn phím moi móc chuyện đó ra để xỉa xói mình thì làm sao thằng nhóc lại phản ứng mạnh tới như vậy được?
Nếu có người nói sai sự thật thì tôi sẽ phủ nhận ngay, giống như khi trước, lúc tôi bị người ta kêu là biến thái vậy đó. Tuy nhiên, tôi cho rằng khi thời gian dần trôi đi thì cảm giác tức giận ấy cũng sẽ bị bào mòn theo từng chút một.
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Giống như hồi chạm trán với Animaru-san vậy.
Tôi cảm giác hắn đang phản ứng tự nhiên theo mỗi lời tôi nói
“Thôi được. Ta sẽ thẩm vấn kỹ sau khi bắt ngươi. Ngoan ngoãn đầu hàng, ta đảm bảo sẽ không đau đớn. …Nhưng chắc ngươi sẽ không hợp tác đâu nhỉ.”
Kokuyou tiến lên một bước, Mikoto và đội cận vệ giăng đội hình bảo hộ xung quanh tôi. Phía sau tôi, Gaijin cùng các thú cưng khác cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Một người đối đầu với cả đám boss cấp. Chênh lệch sức mạnh quá rõ.
Otomaru cúi đầu, vai run lên… rồi bật cười dữ dội.
“Chúc mừng! Tưởng ta mắc bẫy à? Hahaha! Có vẻ ngươi còn chẳng nhận ra lý do ta dùng Lightning Sword vừa rồi nhỉ!”
Ngay khi hắn dứt lời, mặt đất rung chuyển như động đất.
“Từ dưới đất…?”
“Điện hạ, phía Bắc! Cẩn thận!”
Theo cảnh báo của Ikaruga, từ xa — hàng trăm, có thể hàng nghìn mét ngoài sa mạc — một cột cát khổng lồ bùng nổ như núi lửa phun trào. Một vật khổng lồ trồi lên từ đó.
“…Đó là Centipede, pháo đài di động kiêm căn cứ của guild Animaru sao?”
Tôi sững sờ. Cấu trúc của nó toàn bằng khối lập phương khổng lồ, mỗi khối dài cả trăm mét, ghép thành thân dài vài cây số.
Tôi chưa bao giờ nghĩ nó bự như thế. Thường thức bị phá vỡ khi giờ nó được thực thể hóa.
“Chuẩn rồi! Giờ nó do ta điều khiển! Và—”
Otomaru rút ra một tinh thể tím từ kho đồ.
“Trò này đến đây kết thúc! — Duel Space • Open!”
Tinh thể vỡ vụn cùng từ khóa đó. Không khí quanh tôi lập tức biến đổi.
“—Đây là…?”
“Ha ha ha! Ta biết ngay mà, kẻ hèn như ngươi chưa từng PvP nên không biết đâu! Tinh thể này chuyển toàn bộ khu vực vào không gian đấu riêng! Cho đến khi hai người phân thắng bại, không ai có thể can thiệp! Nói ngắn gọn, ngươi chẳng có viện binh đâu! Tuy nhiên—”
Cánh bên của Centipede mở ra. Hàng nghìn thú cưng đổ xuống, trong đó có cả boss cấp cao.
“Ta có một ngàn thú cưng ở đây! Ngươi định làm gì? Nếu chịu khuất phục, ta hứa sẽ không giết ngươi!”
Giọng hắn đầy giễu cợt.
“……Hừm, không quan tâm, nhưng hình như thú cưng của ngươi chẳng có cái tên nào nhỉ?”
“Hả…?”
Vẻ mặt hắn hiện rõ “ngươi nói vớ vẩn gì thế”.
“Tất nhiên. Đặt tên đâu khiến chúng mạnh hơn.”
Nghe vậy, ta quay sang nhìn đồng đội. Tất cả cùng lúc đưa tay lên trán, đồng loạt thở dài như thể nói: “Đành chịu thôi.”
“Ta sẽ xử lý thằng tự kỷ này.”
“Rõ, chúng thần sẽ trấn áp đám thú cưng kia.”
Mikoto khẽ cúi đầu rồi dẫn đội tấn công Centipede.
Một pháo đài di động cùng ngàn quái thú đối đầu chín thú cưng của ta — xét bình thường, sức mạnh chênh lệch một trời một vực. Thế nhưng, bọn họ lại không hề nao núng. Trái lại, ánh mắt ai nấy đều rực cháy chiến ý.
“Lũ thú của ngươi… đầu óc có vấn đề à?”
“Ừ, ta không phủ nhận.”
Tôi mỉm cười, triệu hồi thanh kiếm ưa thích «Gilles de Rais», cùng bộ chiến y.
“Nhưng mà… dạo này ta lại rất thích đám ngốc ấy đấy.”
Nói đoạn, tôi chĩa mũi kiếm về phía Otomaru.
“Giờ thì, bắt đầu thôi.”
