Cuối tuần trôi qua, chúng tôi trở lại trường học.
Mặc dù chỉ vừa mới đổi lớp được vài ngày, dần dần tôi cũng đã quen với khung cảnh của lớp mới.
Cậu này khá là nhiều chuyện này, còn nhóm kia có vẻ nghiêm túc… chẳng hạn. Nhờ vị trí cuối lớp mà tôi có thể quan sát được hầu hết các hoạt động xảy ra trong lớp và nắm bắt được tính cách chung của mọi người một cách tự nhiên.
Trong giờ học thì thật ra tôi không nhìn Kohinata mấy.
Không phải bởi vì tôi không muốn, mà là do ngay sau cô ấy là một bạn nam với cơ thể khá lực lưỡng, hoàn toàn che lấp bóng dáng nhỏ bé của cô ấy.
Vào các khoảng nghỉ giữa tiết thì cô ấy sẽ bị bao vây bởi đám bạn cùng lớp. Saejima cũng thường hay đến thăm cô ấy vào giờ nghỉ trưa.
Tôi và Keiichi cũng chỉ nói chuyện với đám con trai. Đôi khi Keiichi bị tiếp cận bởi các bạn nữ, khi đó thì tôi chỉ giả vờ ngủ cho qua chuyện.
Do đó mà suốt từ thứ hai tới thứ sáu, tôi hoàn toàn không tiếp xúc gì với hai người bọn họ.
“Việc hai người họ không tiếp xúc với mình là quyết định từ cả hai phía.”
Cuối buổi học ngày thứ sáu, sau khi tôi hoàn thành công việc trực nhật và chuẩn bị ra về thì đột nhiên Keiichi nói thế với tôi.
Nhân tiện tôi còn phải dọn vệ sinh căng tin nữa.
Chỉ mất 30 phút lau dọn nhẹ nhàng để có bữa ăn ngon thì tôi luôn luôn sẵn sàng.
“Đột nhiên thế. Cơ mà đương sự là tao đây lại không được biết gì từ đầu đến cuối là sao?”
“Bởi vì Tomoki, giả sử có biết đi chăng nữa thì cũng chỉ nói là ‘Các cậu thích làm gì thì làm’ đúng chứ? Hoặc là ‘Không cần để ý đến tớ đâu’ chẳng hạn. Không nói cho mày biết thì mọi việc trôi chảy hơn nhiều”
…Cậu ta hiểu tôi quá rồi.
Mặc dù cậu ta chơi với tôi đã được một thời gian dài, cách mà cậu ta hiểu tôi đến mức này thật sự làm tôi phải rợn người. Có khi nào, Keiichi thật ra là fan của tôi chăng? Hay là để tao ký tên lên trán cho mày nhé?
“Với lại, nếu hai người bọn họ bắt chuyện với cậu, có khả năng các bạn nữ khác sẽ tham gia cùng nữa, khi đó thì phiền lắm đúng chứ.”
“Cái đó thì tất nhiên rồi. Trừ khi đó là Kohina―― nếu là cô ấy thì có 10 người tao cũng không gặp vấn đề. Cô ấy dễ nói chuyện cùng lắm.”
Mặc dù đã cảm thấy khá hơn nhiều, tôi vẫn cảm thấy bất an khi giao tiếp với các bạn nữ. Kohinata là ngoại lệ duy nhất.
Tôi đặt chiếc cặp lên bàn và dùng nó làm gối để áp mặt lên.
Tôi cần phải tránh nhắc đến tên hai người họ trong lớp để tránh bị người khác nghe thấy và hỏi về nó.
Chưa nhắc đến Saejima, nếu như có tin đồn rằng nhân vật được yêu quý nhất lớp là Kohinata lại đi gặp tôi vào ngày nghỉ (mặc dù đằng này đang đi làm thêm), khả năng cao tôi sẽ trở thành kẻ thù của ai đó trong trường không chừng.
Keiichi sau khi nghe được những lời của tôi thì gật đầu như cảm thấy thán phục một điều gì đó.
“Aa… Hiểu rồi. Hỏi sao cô ấy thân thiết với mày đến thế.”
“? Hai người bọn tao đâu có thân thiết mấy?”
Cô ấy đã nói rằng viên kẹo là quà xin lỗi. Việc cô ấy đến chỗ làm thêm của tôi vào cuối tuần cũng là do Keiichi sắp xếp. Ngoài ra không có dấu hiệu nào cho thấy mối quan hệ giữa tôi và Kohinata được gọi là thân thiết cả.
“Tao có nói chuyện với hai người họ trong ‘Cuộc họp khắc phục điểm yếu’ rồi, cho nên tao cũng đã nghe được nhiều chuyện hay lắm. Cơ mà bỏ qua vấn đề đó, mày nghĩ rằng cô ấy ‘dễ nói chuyện cùng’ đúng chứ?”
“Ờ.”
Tôi nhớ mình đã nói điều tương tự với Keiichi từ trước rồi, nhưng mà tôi vẫn xác nhận lại một lần nữa.
Đối với tôi thì không ai dễ nói chuyện cùng hơn cô ấy cả.
Mặc dù so với đám con trai thì vẫn khó hơn chút, nhưng mà tôi hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi giao tiếp với Kohinata. Cô ấy cũng không có tính cách năng động hay tỏ ra hung hãn, nhờ thế mà tôi an tâm hơn hẳn.
Nhưng mà “Cuộc họp khắc phục điểm yếu”... Mày có thật sự cần phải cất công đặt tên cho nó không vậy?
“Người thấy cô ấy dễ nói chuyện cùng chắc chỉ có mày thôi đó Tomoki. Bình thường chẳng có ai nghĩ một người không nói chuyện là “dễ nói chuyện” đâu. Cô ấy có vẻ cũng không bị bệnh gì, việc dùng điện thoại để giao tiếp cũng chỉ khi cô ấy cảm thấy thật sự cần thiết đúng chứ?”
Cái lần “Đến rồi đây!” ở chỗ làm thêm cũng là cần thiết à…? Chứ tôi thì không nghĩ thế.
“Có lẽ cảm xúc đó của mày đã truyền đạt được đến cô ấy.”
“Truyền đạt” sao… Đúng là tôi đã nói thế trước mặt cô ấy. Lần nào nói chuyện với cô ấy cũng cho tôi cảm giác thoải mái.
…Cơ mà nghĩ lại, tôi đang nói một thứ khá xấu hổ thì phải?
Kohinata không có vẻ gì là quan tâm đến chuyện tình cảm cả. Cơ mà có thể chỉ là do tôi không để ý thôi.
“Có truyền đạt được hay không đi chăng nữa thì tao cũng không làm gì đâu.”
Tôi quay người lại, nhìn về hướng của Kohinata. Cậu bạn ngồi sau Kohinata đang không ở đây, do đó chỉ cần cố gắng một chút là tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Chúng tôi chỉ đơn giản là bạn cùng lớp, thỉnh thoảng gặp mặt và nói chuyện với nhau, không hơn không kém. Nếu giữa chúng tôi bắt đầu có khoảng cách, tôi thấy cũng không có vấn đề gì.”
“Mày cũng đừng có cố đến chỗ làm thêm của tao nữa. Đúng là tao đã nói với Saejima rằng cô ấy có thể đóng góp cho doanh thu quán, nhưng mà đây không phải mức giá mà học sinh cấp ba có thể chi ra mỗi tuần đâu đấy.”
Keiichi nhắm mắt lại và gật gù “Đúng vậy nhỉ”.
“Cái đó bọn tao cũng đã bàn trong “Cuộc họp khắc phục điểm yếu rồi”. Tao thì không nói, hai người bọn họ chỉ có tiền tiêu vặt của bố mẹ thôi. Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.”
Cuộc họp đó thật sự đã diễn ra vào lúc nào vậy? Kì lạ thật đấy.
“Thì tao đã bảo không cần phải cố quá làm gì.”
Tôi nói một cách khó chịu, nhưng mà Keiichi không có ý định gì là nghe tôi nói cả.
Thay vào đó, cậu ta đột nhiên đổi chủ đề ――
“Hôm nay sau khi dọn căng tin mày có bận gì không?”
――Rồi đặt câu hỏi. Đánh trống lảng tệ quá đó.
Tôi thở dài “Tao rảnh.”
“Ngon! Vậy lát nữa tao qua nhà mày chơi nhé .”
“Hiểu rồi. Vậy Keiichi đợi ở lớp đi. Sẽ mất khoảng 30 phút như mọi khi đó.”
“Được. Vậy bọn tao sẽ đợi.”
Keiichi vừa cười vừa nói.
――Từ từ. Tên này vừa nói gì đấy?
Nếu tôi không nghe nhầm thì cậu ta vừa nói “Bọn tao” thì phải...
Tôi vô thức nghĩ rằng có khi nào việc cậu ta bất ngờ đổi chủ đề thật ra chỉ là để cắt ngắn cuộc nói chuyện thôi thì sao...?
“Đừng nói là hai người đó định đến nhà tao luôn đấy...”
Trước sự e ngại của tôi, Keiichi nở ra một nụ cười đắc ý.
