1
Về đến phòng 202 khu nhà trọ Hạnh Phúc thì trời đã ngả bóng về chiều.
Suốt chặng đường về, tôi đã tranh thủ chợp mắt đôi chút trên tàu điện, nhưng cơn buồn ngủ vẫn còn vương vấn chưa tan.
"Mừng cậu đã về, Juugo-kun ♪"
Người đang nở nụ cười chào đón tôi, tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì, chính là Địa phược linh của nhà tôi, Ryugajou Nanana.
"Thế, bánh pudding quà của tớ đâu?"
Tất nhiên là tôi có chuẩn bị rồi. Tôi hô "Mời dùng" rồi dâng cái túi chứa bánh pudding vừa mua ở cửa hàng tiện lợi lên cho cô nàng.
"Mà này, cái thứ cậu đang đeo sau lưng, chẳng lẽ là?"
Nanana vừa nhận lấy túi pudding, vừa nhìn tôi đầy hứng thú. Tôi ưỡn ngực tự hào báo cáo:
"Tất nhiên là 'Thanh kiếm của Nanana' rồi."
"Nói vậy nghĩa là... chẳng lẽ Juugo, cậu..."
"Đã giành chiến thắng."
"Thật sao! Juugo giỏi quá đi!"
Đôi mắt Nanana lấp lánh rạng ngời.
"Hề hề, thực ra tôi cũng ra dáng lắm đấy chứ bộ."
"Ái chà, ngầu quá ta! Chỉ riêng hôm nay thôi nhé, coi như cậu rất ngầu đi!"
"Không không, mấy cái 'coi như' với 'chỉ riêng hôm nay' là thừa thãi đấy nhé!"
"Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tớ thấy Juugo ngầu thật mà."
"Điêu vừa thôi!"
"Cậu đoán xem?"
Nanana vừa mỉm cười tinh nghịch vừa bóc nắp hộp pudding.
Tuy tôi rất muốn xác nhận xem lời đó là thật hay đùa, nhưng hiện tại còn cả núi việc phải làm, nên vấn đề này tạm thời gác lại. Tuyệt đối không phải do tôi sợ câu trả lời nên không dám hỏi đâu nhé, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Tóm lại, tôi ngồi xuống đối diện với Nanana...
"Hai vòng rồi không gặp nhỉ, Nanana."
"Cậu đang nói cái gì thế, Juugo. Chúng ta mới không gặp nhau từ lúc cậu xuất phát nửa đêm hôm qua thôi mà."
"Không không, cậu có đến đó mà."
"Không không, tớ có bước ra khỏi phòng này được bước nào đâu."
"Không không, cậu đã nhập vào Yui còn gì."
"Không không, nếu làm được chuyện đó thì tớ đã làm từ lâu rồi."
"Đừng có diễn sâu đến cùng như thế chứ!"
"Người ta đã nỗ lực giả ngốc đến thế rồi, nể mặt chút đi!"
"Tôi vừa mới trải qua một trận chiến với cái kẻ gần đây rất nhiệt tình biến nỗ lực của người khác thành bọt biển đấy!"
"Tớ thì sống cùng tòa nhà với cái người gần đây rất nhiệt tình ngâm mình trong bia đấy nhé!"
"Đó đâu phải thứ gần đây mới nhiệt tình đâu! Lúc nào bả chả như thế!"
"Về cơ bản thì Shiki-san luôn trong tình trạng ngộ độc cồn, tinh thần thác loạn nên cảm quan thời gian hỏng bét từ lâu rồi."
"Cậu thiếu tôn trọng bạn thân quá đấy!"
"Vì là bạn thân nên cậu ấy sẽ tha thứ cho tớ thôi."
"Hóa ra 'bạn thân' là cái tấm kim bài miễn tử tiện lợi đến thế à!"
"Nhân tiện thì, bé Daruku cũng là bạn thân của tớ, nên lần tới em ấy sẽ tự tay làm pudding cho tớ đấy."
"Rốt cuộc cậu coi bạn thân là cái gì vậy!?"
Cuộc đối thoại của chúng tôi đã trượt đường ray một cách tráng lệ, nhưng rồi Nanana chợt đổi giọng nghiêm túc.
"Juugo này, Saki-chan sao rồi?"
Gương mặt Nanana lộ rõ vẻ lo lắng.
"Hả? Cậu không biết sao?"
"Làm sao tớ biết được chứ! Em ấy không sao chứ!? Vẫn còn sống chứ!?"
Nanana dồn dập tra hỏi tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
"Ừ, cô ấy không sao. Tuy suýt thì có chuyện, nhưng đã nhặt lại được cái mạng rồi, hiện giờ đang nằm viện. Chắc là Tetsu-san sẽ ở bên cạnh cô ấy suốt thôi."
"Vậy à, tốt quá rồi."
Qua cuộc trao đổi này, tôi đã chắc chắn. Quả nhiên Nanana và cái gã đó hành động với những toan tính khác nhau.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Nanana trước sự bình an của Yui, tôi cũng cảm thấy vui lây từ tận đáy lòng.
"Nè, Juugo. Kể cho tớ nghe xem chuyện gì đã xảy ra trong 'Trò Chơi' đi."
Vậy là, tôi kể lại cho cô ấy nghe toàn bộ những gì mình đã trải nghiệm đêm qua, từ đầu đến cuối, bao gồm cả chuyện Nanana xông vào ở Vòng 2.
Khi tôi kể đến đoạn kết, chuyện mọi người đồng tâm hiệp lực cứu Yui, mắt Nanana sáng lên đầy phấn khích. Nhưng khi nhắc đến lúc toàn bộ GREAT7 tề tựu, cô ấy lại trầm ngâm đôi chút.
"Ra là vậy, Ikkaku đã đến sao."
Nanana để lộ vẻ mặt có chút hoài niệm.
"Juugo, kể tiếp đi."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi được chị Sansa đưa đến trụ sở chính của Three Skull, biết được tình trạng của Yui đã ổn định nên mới thở phào nhẹ nhõm. Kể đến đây, những gì tôi cần nói cũng đã hết.
Nghe xong tất cả, Nanana vừa trầm tư suy nghĩ, vừa lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.
"Gen'en tạm thời đã nghe theo đề nghị của mình sao. Phải tranh thủ lúc này nghĩ cách đối phó trước thôi."
"Hửm? Cậu vừa nói gì cơ?"
"Không, không có gì đâu. So với chuyện đó, Juugo, đưa thanh kiếm kia cho tớ xem nào. Lâu lắm rồi không gặp, để tớ nhìn cho kỹ."
"Được thôi."
Tôi lấy 'Thanh kiếm của Nanana' từ trong cái túi dài ra và đưa cho cô ấy.
Nanana vui vẻ quan sát thanh kiếm đang được bọc trong vải.
Tôi liếc nhìn cô ấy, nhưng thực sự không thể thắng nổi cơn buồn ngủ ập đến, nên đã ngã vật xuống giường.
Chắc là do tôi tưởng tượng thôi, nhưng cứ cảm giác cái gối tỏa ra một mùi hương rất thơm.
"Này, cái tên Juugo đằng kia đang úp mặt vào gối dùng cái kiểu hô hấp biến thái 'hít—hà, hít—hà' gì đấy."
"Làm gì có! Tuy tôi có 'khụ, khụ' vài cái, nhưng tuyệt đối không dùng cái kiểu hô hấp nguy hiểm đó nhé! ... Ơ mà, bỏ qua chuyện đó đi, gọi tôi có việc gì không?"
"Cái vỏ kiếm đâu rồi?"
Nanana hỏi sau khi đã rút kiếm ra, tôi thành thật trả lời:
"À, cảm giác nó rách nát tơi tả quá rồi, nên tôi đổi với chị Sansa rồi."
"Sansa?"
"Chị ta bảo hiếm lắm mới giành được chiến thắng, đựng trong cái vỏ kiếm hỏng nát thì trông khó coi lắm, nên đổi cho cái khác."
Vì chị ấy bảo đó là lời cảm ơn vì đã cứu Tetsu-san và Yui, nên tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Nghe tôi nói vậy, Nanana nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ không vui.
"Sansa, cái đồ đó."
~*~
Thời gian quay ngược lại một chút trước đó.
Juugo sau khi được đưa về đại bản doanh của Three Skull, bị dẫn vào phòng của Sansa và đang ngồi run cầm cập trên ghế sofa.
"Làm gì mà sợ sệt thế, ta có ăn thịt ngươi đâu."
"Mấy kẻ xấu toàn nói thế cả!"
Thấy Juugo hoàn toàn rơi vào trạng thái đa nghi, Sansa thở dài.
"Ta muốn cảm ơn ngươi. Về chuyện của Tetsu và Yui."
Lúc này, cơn run rẩy của Juugo bỗng dừng lại.
"Chẳng phải chị hoàn toàn không quan tâm đến hai người đó sao?"
"Sao lại không quan tâm được chứ, lũ đó là thuộc hạ của ta mà."
"Nhưng mà, chị đã nói như vậy còn gì."
Đối mặt với thằng nhóc đang tuổi dậy thì đầy khó chịu này, Sansa lại thở dài thêm cái nữa.
"Đó là phong cách hành xử của ta. Cứu người thì dễ, nhưng kẻ cứ được cứu mãi thì sẽ chẳng bao giờ khá lên nổi."
——Dù không có ta, dù không có bất kỳ ai đến cứu, thì ít nhất cũng phải có thể kiên cường chiến đấu một mình.
Với những kẻ đã nương nhờ vào mình, Sansa phải làm như vậy. Những gì cô có thể làm chỉ có thế, và cô sẽ chỉ làm như thế.
Juugo nghe những lời đó, tỏ ra khá bối rối. Sansa chìa tay về phía cậu.
"Mấy chuyện đó kệ đi. Đưa thanh kiếm đó cho ta xem chút nào."
"......Chị không cướp đấy chứ?"
"Cướp cái khỉ mốc. Ta mà làm thế thì sẽ bị Koma ghét mất."
Dù vậy, Juugo vẫn nơm nớp lo sợ đưa 'Thanh kiếm của Nanana' ra.
Sansa nhận lấy thanh kiếm, miệng lẩm bẩm "Hoài niệm thật đấy", rồi ngắm nghía thật kỹ càng.
"Thế? Ngươi định dùng nó thế nào để tìm ra hung thủ sát hại Nanana?"
"Chẳng phải chị không có hứng thú sao?"
"Thì không có hứng thú, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
"Thật~không?"
Juugo nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng bị Sansa lườm cho một cái sắc lẹm, liền vội vàng khai ra:
"Ờ thì, tôi nghe nói sau khi dùng thanh kiếm này chém đối phương, sẽ có thể nhìn thấy quá khứ của người đó."
"Cái gì. Nanana đã giải thích trước cho nhóc rồi à?"
"Không có. Về cơ bản Nanana không tiết lộ thông tin gì về Bộ sưu tập Nanana cả. Chuyện về thanh kiếm này chỉ được nhắc đến trong những câu chuyện cũ cô ấy từng kể thôi."
Trong câu chuyện cũ đó, Sansa cũng có xuất hiện.
Sansa khi ấy vừa nói "Chịu thật cái con Nanana đó, chuyện gì cũng thích bô bô cái mồm" vừa lộ vẻ mặt không vui.
Sansa nói "Ta biết rồi", rồi tháo lớp vải quấn quanh vỏ kiếm ra.
"Hửm?" Cô cau mày.
"? Sao thế?"
"Cái vỏ kiếm này sao mà rách nát thế này."
"......Đúng là nát thật."
Đúng như Sansa nói, lộ ra từ dưới lớp vải là cái vỏ kiếm đầy vết xước, sứt mẻ, thậm chí có chỗ còn nhìn thấy cả lưỡi kiếm bên trong.
"Này, Kamiza, trong kho có thanh kiếm nào nhìn na ná cái này không?"
Nghe lệnh của Sansa, thuộc hạ của cô mang đến một thanh kiếm được đặt trong vỏ kiếm hoa lệ, trông có vẻ rất đắt tiền.
"Thế nào?"
"Thanh kiếm này xa hoa quá nhỉ."
Sansa rút thanh kiếm kia ra khỏi vỏ, rồi tra 'Thanh kiếm của Nanana' vào cái vỏ hoa lệ đó.
"Vừa khít luôn nhỉ. Này, cầm lấy."
"Hả? Thế này có ổn không? Cảm giác đắt tiền lắm đấy nhé?"
"Không sao."
"......Chẳng lẽ, chị muốn tôi để lại 'Thanh kiếm của Nanana' thế chấp cho tiền cái vỏ kiếm này à?"
"Không phải!"
"Sau đó, bắt tôi ký vào mấy tờ giấy kỳ lạ?"
"Đã bảo là không rồi mà! Đây là quà cảm ơn chân thành của ta!"
"Quà cảm ơn?"
"Nếu không nhờ nhóc bán sống bán chết giúp hai đứa nó, thì chưa chắc chúng nó đã may mắn được như thế đâu."
Sansa vừa ngoảnh mặt sang một bên, vừa lẩm bẩm, rồi đẩy 'Thanh kiếm của Nanana' đang nằm trong cái vỏ đẹp đẽ trên bàn về phía Juugo.
"Hơn nữa, đây cũng là sự công nhận của ta dành cho nhóc. Thanh kiếm Nanana từng dùng này rơi vào tay nhóc, ta thấy cũng hợp đấy."
"Chị Sansa."
Vẻ mặt của Juugo giãn ra vài phần.
Cốc cốc cốc. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Đại tỷ, tin tốt. Việc chữa trị cho Yui đã xong, tính mạng được bảo toàn rồi. Đã... không còn vấn đề gì nữa."
"Vậy à."
Nghe thuộc hạ bước vào báo cáo, Juugo thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mặt an tâm.
Sau đó, ánh mắt cậu chuyển sang thanh kiếm trên bàn.
"Tôi hiểu rồi. Vậy cái vỏ kiếm này, tôi xin nhận."
Thế là, Juugo cười tươi ra về.
"Chà, biết ngay là thế mà."
Sansa dựa người một mình trên ghế sofa trong phòng, hút điếu xì gà.
Trước mắt cô là vỏ kiếm của 'Thanh kiếm của Nanana'.
Và, đây chính là lý do Kurosu Sansa can thiệp vào 'Trò Chơi'.
'Thanh kiếm của Nanana' có tổng cộng bảy năng lực. Trong đó có ba năng lực nằm ở vỏ kiếm.
Một trong những năng lực đó chính là thứ Sansa mong muốn.
Sansa tháo toàn bộ lớp vải quấn trên chiếc vỏ kiếm hư hại ra.
"Có rồi."
Trên chiếc vỏ kiếm lộ ra dưới lớp vải, có khảm vài viên đá quý.
Một trong số đó là viên bảo châu màu đen có tên 'Túi Khổng Lồ'.
Đó là một viên đá ma thuật, bất kể vật đó có to lớn đến đâu, số lượng nhiều thế nào, đều có thể thu nạp vào bên trong.
Nanana, người từng chu du khắp thế giới mạo hiểm không ngừng, đã dùng nó để thu thập vô số bảo vật mang về, và quan trọng nhất, cô luôn dùng nó để phong ấn những thứ nguy hiểm nhất trong số các mật bảo giành được và giữ bên mình.
"Đoán trúng rồi."
Và hiện tại, trên viên bảo châu đen này đang dán một lá bùa trông rất rợn người. Đó giống như một phong ấn hàng thật giá thật.
Sansa cười ngạo nghễ, nhìn lại 'Trò Chơi' lần này.
Sansa đã chen ngang vào cuộc chơi, bị Shiki hạ một lần, bị Nanana hạ một lần, rồi lại bị Ikkaku hạ thêm một lần nữa. Mặc dù còn chọc giận cả Koma, nhưng mà trêu chọc thằng bé đó cũng vui nên tạm thời không tính.
Nhìn kiểu gì thì cũng là thất bại thảm hại.
Và vấn đề là đây. Người chiến thắng trong 'Trò Chơi' lần này rốt cuộc là ai?
"Việc gì phải chần chừ, để ta chiêm ngưỡng kho báu nào."
Sansa không chút do dự chuẩn bị bóc lá bùa trên viên bảo châu đen xuống.
'Sansa, cẩn thận.'
Bỗng nhiên, con Bạch Hổ lớn gầm nhẹ, hiện hình.
"Sao thế, Hakutei?"
'Có thứ gì đó bên trong.'
Thế là trong một lúc sau đó, Kurosu Sansa bắt đầu nghiền ngẫm về thứ đó.
2
"Cái ả Sansa đó." Nanana đột nhiên lộ ánh mắt khó chịu.
"Cái đó... Nanana này, thanh kiếm này có năng lực như thế nào vậy?"
Nanana lộ vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm một hồi, rồi tỏ ra có chút bực bội.
"Sau đây, tớ sẽ nói cho Juugo ngốc nghếch biết năng lực của 'Thanh kiếm của Nanana' này!"
"Sao tôi lại thành ngốc nghếch rồi? Với lại, sao cậu lại khó ở thế?"
"Tại sao nhỉ?"
Hừm, cứ cảm giác vẻ mặt đó đáng sợ quá, nên tốt nhất là đừng hỏi nữa.
"......Ờ, thế thì?"
"Thanh kiếm này có bốn năng lực. Đầu tiên, chính là 'Tự do biến hóa kích thước'."
Vẫn là cái kiểu đặt tên tùy tiện đó... à không phải, Nanana nói ra cái tên năng lực đầy cá tính, đặt tay lên viên đá quý ở chuôi kiếm, và trong khoảnh khắc vung kiếm, cứ như làm ảo thuật, 'Thanh kiếm của Nanana' biến mất... à không, là thu lại chỉ còn kích thước bằng ngón tay.
"Ồ ồ!"
"Nhân tiện thì, lúc khôi phục lại cũng y như vậy."
Nanana làm động tác giống hệt lúc nãy, chạm vào chuôi kiếm đã thu nhỏ, vừa vung lên nó liền trở lại kích thước ban đầu.
"Lợi hại, lợi hại quá!" Tôi không kìm được vỗ tay tán thưởng.
"Gắn nó vào dây chuyền hay vòng tay thì sẽ không bị chú ý, thuận tiện cho việc vận chuyển và mang theo. Đối mặt với kiểm tra an ninh sân bay cũng không phải sợ."
Có phải cậu vừa đưa ra một ví dụ thực tế đến bất ngờ không?
Tóm lại, lúc còn sống Nanana chắc chắn đã làm thế này rồi.
"Tiếp theo là 'Nhìn thấu quá khứ'. Chỉ cần chém như thế này... tuy duy trì trạng thái này thì rau cũng chẳng cắt được, nhưng có thể nhìn trộm quá khứ của người chạm vào kiếm."
"Đúng, chính là cái này!"
Tôi buột miệng hét lên, làm Nanana giật mình.
"Hả? Sao thế?"
"Cái này rất quan trọng! Tóm lại, đây chính là mục đích của tôi lần này!"
Nanana ngẩn người ra.
"......Hả, là sao?"
"Thì là, như vậy là có thể nhìn thấy quá khứ của Nanana rồi còn gì!"
Trong nháy mắt, Nanana xóa đi hiện diện, rồi lại xuất hiện sau chiếc ghế của bàn máy tính.
"Juugo đồ dê xồm."
Cô nấp sau lưng ghế, lườm tôi với ánh mắt khinh bỉ.
"Không không không, không phải như thế!"
"Không phải như thế là như nào! Định nhìn trộm ký ức của người ta! Thế là xâm phạm quyền riêng tư đấy nhé!"
Nanana phồng má, vung vẩy hai tay phản đối.
"Không phải đâu, ý tôi là, dùng cái này là có thể nhìn thấy hung thủ đã sát hại Nanana ấy."
Thế là, tôi nói ra kế hoạch của mình. Trước đây khi nghe Nanana kể chuyện cũ, tôi đã tham khảo chuyện giữa cô ấy và con bạch hồ tên Kogayama, và nghĩ đến việc dùng phương pháp tương tự để xác nhận nhân dạng hung thủ giết Nanana.
"Ra là vậy... Ừm, ra thế. Quả là một ý tưởng không tồi."
"Đúng không! ...Cho nên, cho tôi thử một cái được không?"
Tôi khép nép hỏi Nanana đang phiền não.
"Nhưng mà, cái này... vẫn thấy hơi xấu hổ sao á."
Ừm, cái dáng vẻ uốn éo ngại ngùng này, quả nhiên dễ thương vô đối.
"Nhưng mà, Juugo đang nỗ lực vì tớ nhỉ."
"Ấy, cậu nói lại lần nữa với cái dáng vẻ này... tôi cũng xấu hổ lắm đấy."
Tôi cũng bất giác uốn éo theo.
Nanana suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra câu trả lời:
"Tớ biết rồi, được thôi."
"Thật á?"
"Ừ. Nhưng mà... không được nhìn mấy thứ khác đâu đấy nhé."
Bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt cầu khẩn và nói như vậy, tôi lập tức không kìm được mà giơ tay chào kiểu quân đội: "Sir, Yes sir!"
"Vậy không chần chừ nữa, cách dùng cụ thể là?"
"Chà, tớ nghĩ cứ để trạng thái này chém vào tớ là được thôi..."
Nanana vừa nói, vừa đưa 'Thanh kiếm của Nanana' cho tôi.
"Cảm giác cậu không có tự tin lắm nhỉ."
"Tại vì, chức năng kiểu này tớ đâu có hay dùng. Lúc xem quá khứ của Kogayama tớ đã nếm mùi đau khổ rồi, có bài học rồi, nên chẳng dám xem quá khứ của người khác nữa... Tớ nghĩ, có thể có những thứ không nên xem."
Ra là vậy, quả đúng là như thế. Thế là, tôi hỏi lại lần nữa.
"Ờm... thật sự được phép xem chứ?"
"Ừ, tớ tin Juugo nhất định sẽ làm đàng hoàng mà."
Được cô ấy trao cho nụ cười mang tên tin tưởng này, một kẻ vốn sống trong bóng tối (hậu duệ dòng dõi đạo tặc) như tôi, bất giác cảm động rơi nước mắt.
"Tôi thề! Tôi xin thề với Nanana!"
"Tốt lắm."
"V-Vậy thì không chần chừ nữa."
"Đ-Được thôi."
Tuy đã nói thế rồi, nhưng sau đó, cả tôi và Nanana đều không hành động.
Một khoảng lặng trôi qua.
Ái chà, đến lúc quyết tâm làm thì không hiểu sao lại thấy bối rối.
"Được rồi, cảm giác rất dễ sửa, nên chúng ta bắt chước phim cổ trang mà làm đi!"
Đột nhiên, Nanana thốt ra một câu như vậy.
"Cái tình huống kỳ lạ này là sao đây?"
"Là Kira! Hay là Phủ Tướng quân!"
"Cái lựa chọn quái gì thế này! Nhưng mà cái kiểu này đúng là cứu cánh thật!"
Tóm lại, để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, chúng tôi quyết định chơi trò 'đóng kịch'.
"Này, Asano ốm yếu, đồ khốn kiếp nhà ngươi!"
Đột nhiên, Nanana Kozukenosuke bất ngờ lật bàn trong cơn giận dữ.
"Tự dưng làm cái trò gì thế! Cậu hưng phấn quá rồi đấy!"
"Tớ diễn kịch lúc nào cũng là làm thật đấy nhé!"
"Lần đầu mới nghe đấy!"
Nanana bật dậy, gầm lên "Gao ồ ồ ồ". Mà này, cái này không giống phim samurai, giống quái vật trong phim Tokusatsu hơn đấy?
...Mà thôi, cứ kệ cô ấy đi.
"Ờ, vậy thì... Kira Kozukenosuke, nạp mạng đi!!!! Ta chém!"
Tôi cũng không chịu thua mà đứng dậy, giơ cao 'Thanh kiếm của Nanana', vung một nhát dứt khoát về phía Nanana.
"Á á á á á, bị giết rồi~"
Thế là Nanana với cơ thể bị chém (dù đã kích hoạt kỹ năng Địa phược linh để xuyên qua) thể hiện phản ứng thái quá, ngã nghiêng ngã ngả xuống sàn.
Và rồi, phòng 202 chìm vào tĩnh lặng.
"......Juugo, sao rồi?"
Nanana chẳng hề hấn gì, bật dậy.
Nhưng dù cô ấy có hỏi thế, tôi cũng chỉ có thể trả lời rằng:
"Không, không có gì cả..."
Đột nhiên, trước mắt tôi tối sầm lại.
3
"Chỉ vì hứng thú đến thế sao?"
Trước mắt tôi là một người đàn ông có ánh mắt hung dữ, đang nói với tôi có chút ngượng ngùng... Đ-Không không không, đây chẳng phải là tôi sao?
Nghe những lời chính tôi trước mắt đang nói, khóe miệng tôi tự nhiên giãn ra.
"Được rồi, Nanana! Chơi điện tử thôi, chơi điện tử! ..."
Tôi bước ra từ nhà vệ sinh sau hai tiếng đồng hồ cố thủ trong đó, với một cánh tay quấn băng.
Nỗi bi thương trong lòng tôi, bỗng nhiên bị hình ảnh "tôi" bước tới thổi bay, chẳng bao lâu sau, tôi tự nhiên nở nụ cười.
Và rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ thầm: Ừm, người này chắc sẽ không sao đâu.
"......Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng."
Một cậu con trai lạ mặt đột nhiên xông vào phòng.
Cậu ta là ai nhỉ? Nhưng mà cậu ta thú vị thật đấy.
"Vậy thì, cũng đến lúc phải đi rồi."
Người phụ nữ trước mắt này, tôi không hề quen biết.
Thế nhưng, lồng ngực tôi thắt lại, khó chịu, đau đớn như sắp vỡ ra.
"Rõ ràng đã nói là sẽ giúp tôi tìm ra hung thủ giết tôi mà."
Tôi hiểu rồi. Đây là một đoạn ký ức khác.
"......Bởi vì......"
"......Bản thân cô sẽ bị giết mất phải không?"
Tôi hiểu, đây chính là cuộc đối thoại cuối cùng với cô gái đã cùng chung sống dưới một mái nhà suốt ba năm.
"Không sao đâu, tuy tôi không làm được, nhưng người tiếp theo đến ở phòng này nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng của cô."
"Kasumi."
"Nanana làm thế nào mới có thể rời khỏi phòng được đây? Nói cho tôi biết đi."
Đây là nguyện vọng bấy lâu nay của tôi, người vĩnh viễn không thể rời khỏi căn phòng này.
"Kasumi, cô nghĩ sao?"
"Hừm, đã là Địa phược linh, thì nếu tìm ra hung thủ giết mình, rồi lôi hắn ra tự tay giết chết, thì chẳng phải sẽ ra được sao?"
Nghe có vẻ tùy tiện, nhưng tôi thấy rất có lý.
"Ờ...... Em nhầm rồi."
Người vừa nãy bước vào phòng, lẩm bẩm một tiếng.
Dáng vẻ của cô ấy trẻ hơn lúc nãy một chút.
Có lẽ do đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên phản ứng hoàn toàn khác với lần đầu tiên tôi đến đây.
Đằng nào thì đứa trẻ này cũng chẳng ở lại lâu đâu.
Có một cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Trong nỗi cô đơn, tôi chỉ biết cắm mặt vào máy tính.
Nơi đây tử khí nặng nề, chán ngắt đến tột cùng, và lạnh lẽo thấu xương.
Tôi không muốn, tôi muốn ra ngoài, muốn ra ngoài quá, muốn ra ngoài quá...
Muốn ra thế giới bên ngoài quá đi.
Tại sao tôi lại cứ phải ở lì đây chứ?
Tại sao tôi lại cứ phải chịu sự giày vò này chứ?
Tại sao, tôi lại ở đây?
"Nanana, chị mua máy tính cho em rồi này."
Chị Shiki. Lần này còn trẻ hơn nữa. Nhưng có lẽ là do tôi tưởng tượng, vẻ mặt chị ấy vô cùng mệt mỏi.
"Sau đó ấy mà, lần tới chị muốn chiêu mộ người mới vào ở căn phòng này. Em mất cũng đã được ba năm rồi, chị nghĩ, chắc cũng không sao nữa đâu nhỉ."
Tôi vui lắm, như vậy là có thể cảm nhận được chút gì đó của thế giới bên ngoài rồi.
Nhưng sau đó, số lần chị Shiki ghé qua trở nên ít ỏi vô cùng.
'Lâu rồi không gặp nhỉ, Nanana.'
Một người phụ nữ bí ẩn đeo khăn voan trắng, không nhìn thấy mặt đã đến.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của cô ta.
Thế nhưng, tôi nhận ra giọng nói của cô ta.
"Gen'en?"
'Theo khế ước, tôi đến để báo cáo tình hình đây. Công tác chuẩn bị cho "Di tích" đang tiến triển ổn định.'
Gen'en vẫn trước sau như một, giọng nói cứ đều đều phẳng lặng.
"Nè, Gen'en. Ta, muốn ra ngoài?"
'Rất tiếc, chuyện này tôi không làm được.'
"Tại sao?"
'Bởi vì cô không có đủ cái giá tương xứng để thực hiện nguyện vọng này.'
"Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?"
Ngoại trừ chị Shiki ra, có người đến thăm tôi, tôi tự nhiên mỉm cười.
Hơn nữa còn là người quen, nên nụ cười càng thêm rạng rỡ.
"Cậu đến thăm tớ đấy à, Gotsuki."
Sau khi phát giác mình đã chết, hóa thành Địa phược linh, cũng chưa qua bao lâu, nên cảm giác khoảng cách thời gian từ lần gặp trước, cũng chưa lâu đến thế.
Tôi và Gotsuki, chắc cũng phải một năm rồi chưa gặp.
Thế nhưng, cứ cảm thấy Gotsuki đến căn phòng này, dáng vẻ có chút kỳ lạ.
"Tại sao cô lại tự tiện chết đi, rồi lại sống lại vào lúc mọi người đã đưa ra quyết định chứ...... Tại sao? Tại sao cô lại dày vò Haru?"
"? Gotsuki?"
Gotsuki đang nói cái gì vậy?
"Cô lúc nào cũng như vậy! Từ rất lâu về trước đã thế, từ lần đầu gặp mặt đã thế, lúc nào cũng lúc nào cũng lúc nào cũng...... Cô buông tha cho trái tim của Haru đi!"
Gotsuki đang nói cái gì, tôi hoàn toàn không hiểu.
"Tại sao cô lại hành hạ Haru!? Haru khó khăn lắm mới nhìn thấy tương lai, tại sao cô lại hành hạ anh ấy! Tại sao cô lại ích kỷ đùa giỡn với người khác như thế!"
Gotsuki cảm xúc kích động, vừa rơi nước mắt vừa trừng mắt nhìn tôi dữ dội.
"B-Bình tĩnh lại đi, Gotsuki. Cậu rốt cuộc đang nói cái gì thế?"
Tôi hoàn toàn không hiểu những lời Gotsuki nói.
"Không có gì tệ hại hơn kẻ không biết tự lượng sức mình cả. Vậy thì tôi sẽ nói cho rõ ràng nhé."
"Hả?"
"Tôi ấy mà, ghét cô nhất trần đời, Nanana. Tôi ghét cô ghét cô ghét cô ghét cô ghét cô ghét cô...... Tôi hận cô tận xương tủy! Hận không thể giết chết cô!"
Tôi không nói nên lời.
"Nghe cho rõ đây, từ giờ về sau nếu cô còn dám tiếp cận Haru..."
Bỗng nhiên, lời của Gotsuki khựng lại. Sau đó, ánh mắt cô ta phiêu lãng về phía hư không.
Đôi mắt cô ta đang đuổi theo cái gì đó, đang nhìn một thứ gì đó vô hình.
'Thần Nhãn' của Kagami Gotsuki, đang nhìn thấy thứ mà người khác không thấy.
Gotsuki cúi đầu.
Sau đó cười khúc khích "Khục khục".
"A, cái gì chứ. Ra là vậy, hóa ra là vậy sao."
Rồi cô ta cười lạnh. Khục khục, khục khục.
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nước mắt tuôn rơi, bật ra tiếng cười lạnh từ tận đáy phổi.
Cô ta trông có vẻ vui sướng đến thế, hân hoan đến thế.
Đáng sợ quá, thật sự rất đáng sợ.
Sau đó, Gotsuki mỉm cười. Đó là nụ cười xinh đẹp đầy lý trí.
Là nụ cười thường ngày của Gotsuki.
"Làm phiền cô rồi, thật sự xin lỗi."
"Gotsuki?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không đến nữa đâu. Không chỉ tôi, mà ngoại trừ Shiki ra, sẽ chẳng còn ai đến nơi này nữa đâu."
Trái tim tôi như bị câu nói này siết chặt.
"S-Sao lại thế..."
"Chính là như vậy đấy. Cho nên tôi mới cười vui vẻ đến thế."
Nói rồi, Gotsuki nắm lấy tay nắm cửa huyền quan phòng 202, quay người lại.
"Hãy chịu khổ cho tốt vào, đối với việc bản thân biến thành linh thể sống lại, cô hãy hối hận cho đàng hoàng vào. Cô hãy cứ ở đó mà hối hận mãi mãi cho đến khi biến mất đi."
Gương mặt cô ta méo xệch đi vì vui sướng, bỏ lại một câu "Nanana ngốc, tạm biệt nhé", rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi bị bỏ lại một mình, cảm thấy bất an vô cùng.
Sẽ không như thế đâu. Mọi người nhất định sẽ đến thăm tôi.
Tôi không ra được, mọi người nhất định sẽ đến thăm tôi. Nhất định thế. Nhất định thế!
"......Tỉnh dậy đi, Nanana, tỉnh dậy đi."
Tôi nghe thấy giọng của ai đó.
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy có người đang chăm chú nhìn mình.
"Biết chị là ai không?"
Không biết. Tôi không biết người này là ai.
"Là Shiki đây! Mahoro Shiki đây!"
"Shiki?"
Cô gái đó lẩm bẩm một tiếng xong, nước mắt trào ra, nở nụ cười.
"Nanana, tốt quá rồi... May quá..."
Chị ấy vừa khóc, vừa ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm của chị ấy, có thứ gì đó từ trong đầu từng chút từng chút một tràn ra.
Tôi dần dần nhớ lại, bản thân mình là ai.
"Em, bị sao thế này?"
"Em bị giết rồi, vào một năm trước."
"Em..."
"Có vẻ như đã biến thành ma rồi. Đợi đến lúc chị chú ý đến, thì em đã ngã ở đây rồi."
Ma ư? Mình chết rồi ư?
"Nè, Nanana. Em có nhớ gì về hung thủ không?"
"? ......Hung thủ?"
"Đúng, hung thủ giết em."
Vẻ mặt của chị ấy vô cùng nghiêm túc.
Vì thế, tôi thử suy nghĩ. Thế nhưng, tôi chẳng nhớ ra được gì cả. Chẳng nhớ được gì...
"......Vết bớt hình rồng."
Thế nhưng, miệng tôi tự động cử động, nói ra từ ngữ đó.
"Vết bớt hình rồng?"
"Cổ...... phía sau có...... vết bớt hình rồng."
"!"
Shiki lộ vẻ mặt bi thương.
"? Shiki?"
"Chị biết rồi, em tuyệt đối không được quên chuyện về tên hung thủ đó đâu nhé."
Shiki dặn dò tôi vô cùng quyết liệt.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra, nhớ ra một việc tôi bắt buộc phải làm.
Tôi có một chuyện, bắt buộc phải truyền đạt lại cho Shiki.
"Shiki... Em đã chôn giấu kho báu của em trên hòn đảo này... Mong chị hãy nói với mọi người, nói với đám Haru, đừng có ra tay... Đây là lời em muốn chuyển đạt."
Nói ra xong, tôi nghĩ lại.
"Không đúng. Đây là... di ngôn của em."
Đúng vậy... bởi vì, tôi đã chết rồi mà.
Lúc này, tôi bỗng nhiên chẳng nhìn thấy gì nữa.
Chẳng còn nhìn thấy... gì nữa.
4
"......Go. Juugo, Juugo!"
Tôi giật mình.
"Nanana?"
"Cậu không sao chứ? Nào, lau nước mắt đi."
Khăn giấy được đưa tới trước mặt, tôi giật mình hoảng hốt. Tôi đã khóc lem nhem cả mặt mũi.
Đầu óc tôi rối tung lên. Tôi đã nhìn thấy quá khứ của Nanana, đã nhớ lại chuyện này.
Hai cảm giác này hỗn loạn, đan xen phức tạp trong đầu tôi.
Và rồi, tôi nhận ra nỗi bi thương trong lòng mình.
Đó là nỗi bi thương mà Nanana đã cảm nhận.
"Thanh kiếm này sẽ khiến cảm xúc của đối tượng tác động chảy trực tiếp vào người sử dụng. ...Nhưng mà, cậu xem quá khứ của tớ xong mà khóc thành ra thế này, tớ cũng chẳng biết phải nói gì nữa đây."
Nanana mang theo vài phần cô đơn, mỉm cười.
"Không, cái đó..."
Nanana à, không có chuyện đó đâu, quá khứ của cậu vui lắm nhé, ehe ❤
Thế nhưng, câu nói đùa nảy ra trong đầu đó lại hoàn toàn không thể thốt ra khỏi miệng.
Bởi vì, những gì tôi nhìn thấy, những gì tôi cảm nhận được từ quá khứ của Nanana, đều là nỗi bi thương chân thực đến đau lòng của cô ấy.
Chính vì tôi có thể cảm nhận được, nên tôi không có cách nào cợt nhả được.
Cảm giác cô đơn trong lòng tôi hiện tại, khiến tôi không thể buông lời nói dối.
"Juugo, nói cho tớ biết, cậu đã nhìn thấy gì?"
Nanana dịu dàng hỏi tôi.
"Tôi đã truy ngược lại một vài quá khứ..."
"Ừm."
"Trước khi nhìn thấy Nanana bị hung thủ giết thì, kết thúc rồi."
Nghe báo cáo của tôi, Nanana ngẩn người.
"Cái, cái gì chứ! Nói vậy thì, cậu xem quá khứ của tớ, chẳng phải là vô nghĩa sao! Không nhìn thấy hung thủ, chẳng phải là vô nghĩa sao! Cậu rốt cuộc đang xem cái gì vậy hả!"
Nanana giận dữ không kìm được.
"Cậu đã luôn, rất cô đơn."
Tôi, khẽ nắm lấy tay cô ấy.
"Này, Juugo! Cái đó... sao cậu lại khóc nữa rồi?"
Đột nhiên bị tôi nắm lấy hai tay, Nanana luống cuống tay chân.
Đúng như Nanana nói, nước mắt lại trào ra từ mắt tôi.
Bởi vì, tôi đã biết nỗi bi thương mà Nanana từng cảm nhận.
Bởi vì tôi đã nhìn thấy, dáng vẻ không ai biết đến của cô gái Địa phược linh vốn lẽ ra phải luôn vừa ăn pudding vừa nở nụ cười rạng rỡ, của cô gái lẽ ra phải tràn đầy sức sống và xinh đẹp tuyệt trần ấy.
Cho nên, tôi mở lời:
"Nhưng mà, bây giờ có tôi ở đây rồi. Cậu sẽ không còn cô đơn nữa đâu. Không, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu phải cảm thấy cô đơn nữa đâu!"

Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy. Thật chặt, thật chặt.
Nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của cô gái Địa phược linh.
"C-Cái, cái..."
Ngay sau đó, mặt Nanana đỏ bừng lên.
"Hửm?"
"Nói cái gì thế hả, Juugo đồ dê xồm!"
Bốp!
Được rồi, thế là, tôi bị tát một cú trời giáng.
Cú tát này khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, và lúc này, tôi cuối cùng cũng phát giác ra hành động vừa rồi của tôi trong lúc ý thức gần như mơ hồ, cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ, sâu sắc tiến hành kiểm điểm.
5
"Tóm, tóm lại là, không nhìn thấy mặt hung thủ nhỉ."
"Đ-Đúng thế."
Tôi với dấu tay in trên mặt, và Nanana với khuôn mặt đỏ bừng, lại ngồi đối diện qua chiếc bàn.
Bầu không khí cứ cảm thấy rất ngượng ngập, chúng tôi lảng tránh ánh mắt của nhau, miễn cưỡng tiếp tục cuộc đối thoại.
"Thế? Có nhìn thấy gì khác không?"
"......Ờ thì, không nhớ rõ lắm."
"Này, ý cậu là sao hả!"
"Ái chà, nhiều đoạn ký ức cứ ồ ạt xông vào tầm nhìn, nói thật thì, tôi bị làm cho rối tung rối mù cả lên rồi."
Tôi cười lấp liếm nói dối.
"Dù là thế, chắc chắn vẫn phải..."
"Hay là nói, cho tôi xem lại lần nữa nhé?"
"Tuyệt đối không!"
Nanana ngoảnh mặt đi chỗ khác một cách phũ phàng. Ừm, tôi biết ngay Nanana sẽ nói thế mà.
Được rồi, nếu hỏi tại sao tôi lại nói dối, thì là vì tôi cảm thấy trong vài đoạn ký ức tôi nhìn thấy, có những ký ức mà Nanana không muốn cho người khác thấy.
Để một người đã xem qua như tôi nói thì có hơi sao đó, nhưng tôi cảm thấy, tôi không nên nói cho Nanana biết việc tôi đã nhìn thấy những quá khứ mà cô ấy không muốn người khác biết.
"Thật sự không nhớ gì hết?"
"Thật mà thật mà, tại hạ không nói dối."
"Đáng ngờ quá!"
"Nhắc mới nhớ, cậu có ăn pudding không?"
"Không phải đang đánh trống lảng đấy chứ?"
"Không phải đánh trống lảng đâu nhé. Mà này, cậu không cần pudding à?"
"......Cần."
"Rõ, đợi chút nhé."
Bởi vì tôi cảm thấy, nếu Nanana biết tôi đã thấu hiểu, đã cảm nhận được những quá khứ đó của cô ấy, thì cô ấy và tôi có lẽ sẽ không thể tương tác tự nhiên như bây giờ được nữa.
Bởi vì tôi cảm thấy, khoảng thời gian vui vẻ này có lẽ sẽ bị phá hỏng mất.
Thế nên tôi quyết định nói dối, và sẽ giữ lời nói dối này mãi.
Tôi sẽ luôn nói với cô ấy rằng, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi thề trong lòng như vậy, nhưng tôi lại cố gắng suy nghĩ một chút về quá khứ của Nanana mà mình đã thấy.
Tôi vừa đưa cái bánh pudding lấy từ tủ lạnh cho Nanana, vừa ngắm nhìn dáng vẻ của cô ấy, vừa để dòng suy nghĩ vận hành.
Suy nghĩ về những nhân vật đã xuất hiện.
Quan trọng nhất, đầu tiên chính là Gen'en... không, vẫn nên gọi bằng cái tên "Kẻ đó" đi.
Kẻ đó là nhân vật bí ẩn tuyên bố đã từng có khế ước với Nanana lúc sinh thời.
Kẻ đó là con gái sao? Thế chẳng phải là không đấm được à!
Mà, chuyện đó cứ để sang một bên, tuy trên mặt cô ta phủ thứ gì đó nhẹ bẫng như vải trắng, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng rõ ràng không phải người bình thường.
Đã vậy, thứ có thể nghĩ đến chỉ có một.
Chân tướng của kẻ đó, là một thứ gì đó có liên quan đến Bộ sưu tập Nanana.
Tuy nhiên, cụ thể là cái gì thì tôi không rõ.
Tiếp theo là chị Kagami Gotsuki. Chị Kagami Gotsuki thời trẻ.
Người đẹp đã từng đến căn phòng này, mắng chửi Nanana thậm tệ.
Quan trọng nhất là, từ khóa 'Thần Nhãn' mà tôi cảm nhận được từ ký ức của Nanana, khiến tôi tò mò.
Đôi mắt đó có thể nhìn thấy những thứ không nhìn thấy.
Thế là, tôi nhớ ra.
Một câu chị Gotsuki đã nói với tôi ở Vườn treo.
'Không phải, là Tiên tri.'
Hắn ta rốt cuộc đã nhìn thấy gì, đã biết được điều gì?
Không chỉ chị Gotsuki, những thành viên GREAT7 khác cũng đáng để tâm.
Chị Gotsuki chạy tới đã nói rằng, ngoại trừ chị Shiki ra, sẽ không còn ai đến căn phòng này nữa.
Tôi nghe nói, hiện tại không có ai từng đến căn phòng này.
Thế nhưng người đáng để tâm nhất, là Ikkaku Shunjuu.
Nghe giọng điệu của chị Gotsuki, cảm giác mối quan hệ giữa hắn và Nanana tuyệt đối không bình thường.
Mà này, cái tên Ikkaku Shunjuu đó rốt cuộc là gì của Nanana!? Rốt cuộc là sao chứ!?
Thế là, ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong nháy mắt.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại cũng vậy, sau khi Nanana biến thành Địa phược linh, hắn ta lại chưa từng đến thăm Nanana một lần nào, thật khiến người ta khó chịu.
Mà này, hắn với Tensai dường như cũng có mối quan hệ gì đó, thật là siêu khiến người ta khó chịu.
Tôi không phải vì chuyện hoàn toàn không cãi lại được hắn ở Vườn treo mà để bụng đâu, tôi chỉ là nhìn cái tên đó không thuận mắt thôi.
Dù nói thế nào đi nữa, trước hết là mối quan hệ giữa Nanana và các GREAT7 khác.
Họ là những đồng đội đã từng cùng nhau kiến tạo nên hòn đảo này.
Nhưng hiện tại khi mười năm đã trôi qua sau cái chết của Nanana, có lẽ cách nhìn nhận của họ về Nanana đã thay đổi rồi.
Thế nhưng, bên cạnh cảm giác bi thương, tôi cảm nhận được duy nhất một thứ không hề thay đổi.
'Nanana, tốt quá rồi.'
Trong quá khứ của Nanana, chị Shiki vừa rơi nước mắt vừa ôm chặt lấy Nanana.
Tôi cảm thấy, chỉ có duy nhất chị Shiki, đến tận bây giờ vẫn vô cùng trân trọng Nanana.
Từ lúc chuyển vào phòng 202 nhà trọ Hạnh Phúc này, tôi vẫn luôn cảm thấy như thế.
Chị Shiki vẫn luôn bảo vệ Nanana, quan tâm đến Nanana.
Tôi cảm nhận mãnh liệt rằng, có lẽ chỉ có chị Shiki là người không chút nghi ngờ coi Nanana như một người bạn thân thiết.
~*~
Nói tóm lại một câu, nơi này e rằng là một 'Thần điện'.
Không gian nơi đây bị chi phối, được gột rửa bởi bầu không khí lạnh lẽo và căng thẳng.
Dòng nước trong vắt từ các vách tường xung quanh không ngừng rỉ ra rơi xuống, chảy tràn trong các rãnh nước trên mặt đất.
Tất cả các rãnh nước trên sàn nhà, tạo thành một hình bát giác.
Nằm ở trung tâm hình bát giác có một cái bệ, trên bệ là một chiếc La bàn Phong thủy.
Hiện tại, có một người phụ nữ, đang đứng trước nó.
Mahoro Shiki.
Cô mặc chiếc áo hở ngực táo bạo và quần short, chân đi dép xăng đan, cách ăn mặc chẳng khác gì thường ngày, và cô đang đứng ở trung tâm của 'Thần điện' này, nhìn chằm chằm vào món Bộ sưu tập Nanana ở đó không chớp mắt.
Chỉ cần không có nó...
Vút một tiếng, Shiki vươn tay ra.
Nhưng giữa chừng, tay cô dừng lại. Cơ thể cô đột nhiên không thể cử động dù chỉ một chút.
Mặc dù ý thức vô cùng tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể hành động.
Giống như bị bóng đè vậy.
Nguyên nhân vô cùng rõ ràng.
Bởi vì, phía sau cổ truyền đến cảm giác nóng rát.
Cô biết, 'Vết bớt hình rồng' sau cổ đang nổi lên.
'Ngươi muốn làm gì?'
Từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tuy không nhìn thấy, nhưng có thể hiểu được, cô ta chắc chắn đang ở đây.
Vì thế Shiki trả lời:
"Không có gì, chỉ là muốn sờ thử chút thôi. Hay là... sờ thôi cũng vi phạm khế ước?"
Nghe giọng điệu bất cần của Shiki, chủ nhân giọng nói 'Thần' đưa ra câu trả lời:
'Chỉ sờ thôi thì không vấn đề gì. Nhưng nếu bị làm hỏng thì phiền lắm. Nếu không, ta sẽ biến mất mất.'
"Hề, ngươi cũng sợ chết cơ à."
'Ta không sợ, chỉ là không thể thực hiện khế ước sẽ khiến ta rất khó xử.'
'Thần' vòng qua Shiki đang không thể cử động, đi đến giữa cái bệ đặt bàn phong thủy và Shiki, đối diện với cô.
'Ngươi đến đây, quả là hiếm thấy...'
"Tại sao lại thả Nanana ra khỏi căn phòng đó?"
Shiki ngắt lời 'Thần', trừng mắt nhìn vào mặt cô ta.
'Ta không thả cô ấy ra, chỉ là cho tinh thần cô ấy bay đi, để thao túng Yoshino Saki thôi.'
"Ngươi làm thế là vì cái gì?"
'Là để hoàn thành khế ước một cách viên mãn.'
"Hẳn là còn những cách khác chứ."
'Tại thời điểm đó, làm như vậy là lựa chọn tối ưu.'
"Nhưng mà..."
'Ngươi đang sợ hãi điều gì?'
Lúc này, Shiki hít sâu một hơi khí lạnh.
'Tại sao lại hỗn loạn đến thế?'
"......Làm gì có."
'Yên tâm đi. Đúng như khế ước với ngươi, Nanana không thể rời khỏi căn phòng đó nửa bước.'
Shiki nghiến răng ken két.
Đây là một điều khoản trong khế ước giữa 'Thần' và Shiki.
Là điều khoản tuyệt đối không thể đảo ngược.
Cho nên, bất kể nguyện vọng của Nanana có mãnh liệt đến đâu, cô ấy tuyệt đối không thể rời khỏi căn phòng đó nửa bước.
Thế nhưng, Shiki biết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Nanana sẽ càng ngày càng khao khát ra thế giới bên ngoài.
Không, cô ấy sẽ thực sự đi ra ngoài.
Bởi vì, cô ấy là Ryugajou Nanana.
Một sơ suất nhỏ này, sẽ khiến những bí mật ẩn giấu trên hòn đảo Nanae này bị hủy hoại trong chốc lát.
Tại thời điểm này, người ý thức mãnh liệt được điều này, chỉ có Shiki.
Đây là đúng hay là sai, chỉ có tương lai mới có thể chứng minh.
Sau đó, 'Vết bớt hình rồng' nổi lên sau cổ biến mất, cơ thể Shiki khôi phục tự do.
Cô nói với giọng thô bạo:
"Cái bản mặt đó của ngươi, ta thực sự nhìn rất ngứa mắt."
Gương mặt của 'Thần' lộ ra từ khe hở của tấm vải giống như khăn voan trắng.
Trên trán cô ta, khắc ấn ký hình rồng.
Gương mặt đó vô cùng xinh đẹp.
Quan trọng nhất là ——
Trên gương mặt đó, có nét của Ryugajou Nanana.
Đó là nét mặt vô cùng giống với Nanana ở phòng 202 nhà trọ Hạnh Phúc.
Nếu mười năm trước Nanana không chết, nếu còn sống, nếu cùng lớn lên với đám Shiki, thì hẳn là sẽ có gương mặt y hệt như 'Thần'.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là gương mặt giống hệt nhau.
"A, Cố vấn. Cô đang làm gì thế?"
Khi Shiki rời khỏi căn phòng đó, vừa vặn chạm mặt Nonomiya Himeko sống ở bên cạnh.
"A, em nghĩ thỉnh thoảng cũng cần phải dọn dẹp chút, nên đã vào trong."
Shiki quay đầu nhìn về phía cánh cửa.
"Ờm, đây là căn phòng anh Akagi từng ở nhỉ?"
"So với bảo là từng ở, thì đúng hơn là hiện tại cũng đang thuê đấy chứ, có điều anh ấy hiện giờ đang lang thang khắp thế giới thôi."
Himeko nơm nớp lo sợ hỏi Shiki đang nhìn về phía xa xăm:
"Anh ấy là bạn trai của Cố vấn ạ?"
"Đại loại thế."
"Ái chà, quả nhiên lời chị Seikai nói là thật ha."
"? Cái gì?"
"Không có gì đâu ạ, Cố vấn không có bạn trai cũng chín năm rồi, thế là vì giữ thể diện nên đã thiết lập một người bạn trai không khí tên là Akagi Jouji, mượn cớ đó để trốn tránh ánh mắt người đời. Thế nên là, một Cố vấn vốn nổi tiếng keo kiệt bủn xỉn lại chấp nhận bỏ phí tiền thuê cả một căn nhà, chỉ để nuôi một anh bạn trai không khí..."
"......"
"Không, em không phải định đưa ra ý kiến gì đâu nha, khách thuê phòng bên cạnh rất yên tĩnh nè, Sanada Fumika ở ngay phía trên cũng cơ bản là không đến cơ. Nhà chị Ryugajou Nanana gần đây ồn ào lên, nhưng em cũng không ghét nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ đó đâu. Cho nên, dù nhìn thấy Cố vấn đã qua tuổi kết hôn... đính chính, đang ở độ tuổi kết hôn thích hợp phải dựa vào việc nói dối kiểu này để che đậy bản thân mà sống, em cũng chỉ thỉnh thoảng nảy sinh mấy lời cảm thán kiểu 'Mình không thể trở thành như thế được', 'Ôi chà, vốn dĩ là người giống đám học sinh tầng hai, trải qua mười mấy năm tháng lãng phí, cũng sẽ biến thành một phế vật nhỉ'... Ơ kìa? Cố vấn? Sao em cảm giác trên người cô tỏa ra sát khí đáng sợ thế?"
Nghe những lời thao thao bất tuyệt của Himeko, mạch máu trên trán Shiki đã nổi lên từ lúc nãy.
"Vui lên đi, bé Nonomiya, tiền nhà tháng này làm mới kỷ lục, là gấp 100 lần nhé."
"Xin đừng đùa chứ ạ ♪"
"Chọn đi, là trả tiền nhà gấp 100 lần, hay là để ta dùng lệnh Cố vấn triệu tập những người chưa kết hôn của toàn bộ Công ty Bảo vệ Tổng hợp đến NTR cô."
"Sao cô có thể ra cái lệnh Cố vấn đáng sợ thế chứ!"
"À, nhân tiện thì, người chưa kết hôn không chỉ giới hạn con gái đâu, còn có cả con trai đấy."
"Cúc hoa của anh Jin gặp đại nguy cơ!"
Himeko hoảng hốt tột độ, vội vàng tìm cách chuyển chủ đề.
"So, so với chuyện này, Cố vấn, hôm qua cô lợi hại lắm đó nha ❤ Không ngờ Cố vấn lại mạnh đến thế. Em, siêu tôn kính Cố vấn luôn ❤"
"Đừng có khen ngợi kiểu gượng ép thế, cho nên..."
"Lần tới, em rất muốn được cô đích thân chỉ dạy ạ ❤"
Nghe những lời thốt ra từ Himeko đang mắt long lanh (diễn sâu), Shiki thở dài nặng nề.
"Không muốn. Ta không muốn mệt thế đâu. Thà ru rú trong nhà uống bia còn thoải mái hơn."
"......Thế nên mới không có bạn trai đấy."
"A, này này, Seikai. Có cái lệnh Cố vấn ấy mà..."
"Em đùa thôi! Vô cùng xin lỗi! Thật sự vô cùng xin lỗi! Cho nên, cho nên xin cô hãy tha cho cúc hoa của anh Jin ạ!"
"......Hả? Cô bảo bận nhắn tin với chàng trai trẻ mới quen gần đây, không rút ra được thời gian á? Ta thèm quan tâm chắc! Đừng có đường hoàng chơi trò ngoại tình thế chứ, cái đồ đã có chồng này!"
"A, tiếng lòng của Cố vấn lộ ra rồi kìa."
"Im đi Nonomiya! ......Seikai! Tóm lại từ ngày mai, tăng bài huấn luyện của Nonomiya lên gấp 5 lần cho ta, rèn giũa cô ta cho tử tế vào!"
"Gấp, gấp 5 lần, cô định giết em à!"
"Vậy thì lệnh Cố vấn..."
"Để em làm! Vì bảo vệ cúc hoa của anh Jin, em sẽ nỗ lực hết mình!"
Nơi Shiki và Himeko tương tác như mọi khi này, phía trước phòng 102 nhà trọ Hạnh Phúc.
Nơi đây, là lối vào 'Di tích' có độ khó 'Kỳ tích' cao nhất đảo Nanae.
Bên trong, là thất lạc thất trân (Nanana Collection) cấp độ hiếm 'La bàn Phong thủy Thiên Địa Âm Dương'.
Và, nó cũng là bí mật của đảo Nanae.
Người canh giữ lối vào này, chỉ có một.
Sinh vật mạnh nhất - Mahoro Shiki.
