Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 08 - Chương 18 Vòng 3 Kết thúc ~Phân định Thắng thua~

~*~

Không một điềm báo, cánh cửa phong ấn dẫn vào phòng chứa rương báu đột ngột bật mở.

Sâu bên trong Di tích, tại phòng chờ bên ngoài cánh cửa, Ikusaba Hiiyo đang mai phục lập tức hành động. Hanachō Ageha cũng bám sát ngay phía sau.

Nhóm Ikusaba băng qua hành lang khép kín, bước vào phòng chứa rương báu rồi khựng lại.

"Đến chậm thật đấy."

Sừng sững giữa căn phòng hình vuông là một bệ đá khổng lồ. Nữ thám tử lừng danh Ikyuu Tensai đứng trên đó như một vị thần giữ cửa, ánh mắt nhìn xuống đám người mới đến.

Và phía sau Tensai, nắp chiếc rương báu đã mở toang.

"Tensai, tên Yama đâu rồi?"

Ikusaba hỏi về kẻ vắng mặt.

"À, Juugo ấy hả? Cậu ta lấy Thanh kiếm của Nanana và đi trước một bước rồi."

"Đi trước một bước?"

"Phía bên kia bệ đá này có một lối đi."

Từ trên cao, Tensai dùng ngón tay cái hất ra sau lưng. Tuy từ vị trí này không thấy được, nhưng dường như phía sau bệ đá quả thực có một con đường khác.

Ikusaba thầm tặc lưỡi.

Quả nhiên là có lối thoát khác sao.

Khi chờ đợi ở căn phòng ngoài kia, Ikusaba đã phân tích vài khả năng về cấu trúc của Di tích này cũng như căn phòng chứa rương báu mà hắn chưa thấy.

Khả năng đầu tiên: Việc mở rương báu sẽ kích hoạt lối đi mở ra lần nữa, buộc người chơi phải quay lại con đường cũ để trở về. Đa số các Di tích hắn gặp trước đây đều có cấu trúc này.

Nhưng cũng phải tính đến khả năng còn lại. Đó là trường hợp phòng chứa rương báu ở nơi sâu nhất Di tích lại có một lối thoát hiểm riêng biệt.

Nếu là trường hợp đầu, hắn có thể ôm cây đợi thỏ bọn Juugo quay lại, hoặc chủ động tấn công khiến chúng không còn đường lui. Nhưng nếu là trường hợp sau thì phiền phức to. Hắn bắt buộc phải đuổi theo tên Juugo đã cao chạy xa bay.

Ở trường hợp đầu, phe mai phục chiếm ưu thế áp đảo. Nhưng ở trường hợp sau, kẻ lấy được Thanh kiếm của Nanana và bỏ trốn sẽ nắm đằng chuôi.

Di tích lần này suy cho cùng cũng chỉ là một phần của đường đua. Vì số lượng người có thể đến phòng chứa rương báu vẫn còn dư chỗ, nên kẻ chạy trước – kẻ lấy được Thanh kiếm của Nanana – rất có thể sẽ giữ vững lợi thế đó đến cùng...

"Không ngờ lại thành ra thế này."

Theo một nghĩa nào đó, dự cảm chẳng lành đã ứng nghiệm khiến Ikusaba cảm thấy bực bội.

Hanachō Ageha chẳng thèm để ý đến Ikusaba, cô ta hành động đầy dứt khoát. Tensai, kẻ đã phản bội Ageha, liền quay mặt đi chỗ khác, còn Ageha thì chạy vòng qua bệ đá khổng lồ trước mắt. Ikusaba cũng chuyển tâm thế từ "dồn ép" sang "truy đuổi", bước chân về phía trước.

Nhưng chỉ đi được vài bước, hắn bỗng dừng lại, ngước nhìn lên bệ đá.

"Mà này Tensai, tại sao cô lại ở lại?"

"Không cần bận tâm đến tôi. Tôi đã quyết định từ bỏ Trò Chơi rồi."

Tensai vẫn đứng sừng sững như tượng hộ pháp ở trên đó, đáp lại.

Ikusaba hiểu ra, định chạy tiếp, nhưng có điều gì đó níu chân hắn lại.

Cái gì thu hút mình ư? Lời của Tensai sao? Không, lời cô ta nói chắc là thật. Ngay từ đầu cô ta đã chẳng mặn mà gì với Trò Chơi hay phần thưởng chiến thắng. Chỉ cần muốn, cô ta sẽ từ bỏ bất cứ lúc nào.

Vậy thì, tại sao mình vẫn thấy lấn cấn?

Lúc này, Ikusaba nhận ra.

A, là vậy sao. Mình cứ thấy việc để Tensai ở lại đây một mình rồi đi trước không phải là tác phong của tên Yama. Vì cô ta đã phản bội Hanachō Ageha nên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị trả thù. Cho dù cô ta tuyên bố bỏ cuộc, cũng không có gì đảm bảo Hanachō Ageha – và quan trọng nhất là chính mình – sẽ không ra tay với cô ta.

Để một cô gái ở lại nơi nguy hiểm thế này một mình... chuyện đó, tên Yama liệu có làm không?

Ikusaba chỉ thoáng nghĩ một cách mơ hồ như vậy. Chính vì đã chứng kiến những việc làm trước đây của Yama, đã từng đối thoại với cậu ta, nên hắn mới nảy sinh nghi ngờ.

Vì vậy, Ikusaba vô tình ngước mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

Rồi hắn bật cười.

"Tìm thấy rồi nhé."

"...Bị phát hiện rồi sao."

Cứ như đùa vậy. Hiện tại, ngay phía trên lối vào nơi nhóm Ikusaba vừa đặt chân, Yama Juugo đang treo mình lơ lửng cách mặt đất mười lăm mét.

Cậu ta cầm một thiết bị phóng tự chế, kết hợp giữa súng và tay nắm tàu điện. Đầu sợi dây kéo dài từ nòng súng gắn một cái móc sắt, cắm phập vào trần nhà. Không biết cậu ta kiếm đâu ra đạo cụ đó, nhưng hẳn là cậu ta đã bắn nó lên trần, rồi thu dây lại để treo mình lơ lửng.

Ikusaba vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng nhếch mép cười. Bởi vì trên lưng Juugo đang đeo một thanh kiếm rất cổ.

"Này, con chuột nhắt kia! Làm gì có lối đi nào... C-cái, a á!"

Ageha sau khi vòng ra phía sau bệ đá dường như cũng đã phát hiện ra Juugo.

Ra là thế, cậu ta định nhân lúc chúng ta bị dụ ra sau bệ đá để tẩu thoát qua lối ra duy nhất sao. Xem ra cấu trúc của Di tích này thực chất thuộc trường hợp đầu tiên. Juugo để Tensai phụ trách việc đánh lạc hướng, khiến chúng ta lầm tưởng là trường hợp thứ hai.

Hơn nữa làm vậy thì lỡ có ai định làm hại Tensai, cậu ta cũng có thể ứng cứu nhanh chóng. Chỉ cần hét lớn lúc bỏ chạy là cậu ta có thể thu hút sự chú ý của chúng ta khỏi Tensai. Đây mới là kế sách đúng với tác phong của tên Yama.

"Tiếc quá nhỉ, mưu kế của cậu có vẻ phá sản rồi."

Ikusaba đứng ngay bên dưới Juugo, án ngữ khu vực lối ra duy nhất.

"Chưa chắc đâu."

Nói rồi, Juugo thả một thứ gì đó từ trên cao xuống. Ikusaba lập tức nhảy lùi lại.

Bộp, đùng đùng đùng đùng đùng.

Những thứ đó phát ra tiếng nổ chói tai rồi bung ra. Bom ư? Không phải, pháo nổ chỉ phát ra tiếng động thôi sao? Nhưng không chỉ vậy, vài quả trong số đó bắt đầu xì khói trắng mù mịt.

Bom khói. Ikusaba nhìn làn khói bốc lên, vẻ mặt méo xệch.

Ngay sau đó, hắn như vỡ lẽ, ngẩng phắt đầu lên.

Con lăn trên thiết bị phóng trong tay Juugo khởi động, sợi dây bắt đầu nhả ra, đưa cậu ta từ từ hạ xuống màn khói. Đồng thời, Ikusaba lao thẳng vào trong làn khói đó.

Được, nếu đã bắt kịp thời cơ này thì đủ để đấm tên Yama ngay khoảnh khắc cậu ta chạm đất.

Thế nhưng, toan tính đó đã nảy sinh chút sai lệch. Bởi vì Juugo đã buông tay khỏi thiết bị phóng khi còn cách mặt đất khoảng năm mét.

Nhờ rơi tự do, thời gian tiếp đất đã được rút ngắn. Cho nên khi Ikusaba lao vào trong khói thì Juugo đã ở đó rồi. Hắn hứng trọn một cú húc người cực mạnh, tư thế bị phá vỡ, ngã ngửa ra đất.

"Vậy nhé, tôi xin phép đi trước đây... À, cái này là quà gặp mặt."

Nói xong, Juugo lại ném thứ gì đó tới. Ikusaba lăn người né tránh.

Bộp, đùng đùng đùng đùng đùng.

Giống hệt lúc nãy, là pháo nổ và bom khói. Nhưng lần này là khói màu tím.

Nhìn thấy màu sắc quỷ dị này, hắn không khỏi do dự, không dám lao bừa vào trong. Khí độc? Không thể nào. Đây chỉ là đòn nghi binh, chắc chắn chỉ là khói nhuộm màu thôi. Tuy lý trí mách bảo như vậy, nhưng chân Ikusaba lại không nhúc nhích.

Bởi vì hắn nhận định rằng, đợi khói tan rồi mới hành động thì xét về kết quả sẽ an toàn hơn.

Không thể nhìn thấy lối vào trong làn khói dày đặc, Ikusaba Hiiyo lẳng lặng trừng mắt nhìn về phía bóng lưng Juugo đang lao ra hành lang.

Và rồi, ngay trước khoảnh khắc bóng dáng cậu ta hoàn toàn biến mất trong làn khói.

Một nhát chém sắc lẹm xé gió vung về phía Juugo vừa chạm tay tới cánh cửa.

1

Tôi treo mình trên trần nhà và ôm một thắc mắc trong lòng.

Tại sao chỉ có Ikusaba-san và tiểu thư Ageha đến phòng chứa rương báu?

Ủa? Còn Tetsu-san đâu? Theo dự tính, anh ấy lẽ ra phải đuổi kịp nhóm Ikusaba-san và đến căn phòng bên ngoài rồi chứ. Chẳng lẽ dính bẫy giữa đường nên chậm chân sao? Thế thì tệ quá.

Nhưng rất tiếc, tôi đoán sai bét nhè.

Tôi không ngờ anh ấy lại một mình phục kích tôi ngay tại căn phòng có cánh cửa này.

Và rồi, khi tôi nhận ra điều đó, anh ấy đã gửi tặng một đòn Cư hợp trảm thay cho lời chào hỏi.

Đối mặt với nhát chém ngang bất ngờ, tôi vừa chạy vừa ngả người ra sau ngay tức khắc, khuỵu gối né tránh. Giống như động tác trượt cỏ ăn mừng bàn thắng trong bóng đá vậy, tôi lướt trên mặt đất, miễn cưỡng thoát khỏi lưỡi kiếm của Tetsu-san.

Nó lướt qua ngay sát chóp mũi tôi đấy!

"Này, Tetsu-san, anh làm cái quái gì thế! Mũi cao đẹp trai của tôi mà bị gọt phẳng thì bắt đền ai hả!"

"Nếu nó cao thật thì đòn vừa rồi đã gọt cho nó tẹt đi rồi."

À, ra là vậy. Anh nói có lý thật. Xem ra tôi thoát chết nhờ cái mũi tẹt này rồi. Mà khoan, sao cứ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương thế nhỉ.

Thôi kệ, chuyện đó để sau, tôi lập tức chỉnh lại tư thế, đối mặt trực diện với Tetsu-san.

Nhưng lưỡi kiếm trong tay anh ấy đã lại áp sát.

Tôi vội vàng né cú chém bổ từ trên đầu xuống, nhưng Tetsu-san không hề ngừng chuỗi liên hoàn kiếm. Phiền phức nhất là khí thế của anh ấy đã khác hẳn so với lúc đối đầu với tôi giữa chừng ở Di tích.

Không một chút do dự, lưỡi kiếm tỏa ra sát khí rợn người.

Áp lực hừng hực này cực kỳ khó đối phó, kiểu né tránh sát sạt như ban nãy e là bất khả thi. Cảm giác vừa không chạy thoát được, vừa không thể lại gần. Áp lực này diễn giải chính xác thế nào là nỗi sợ hãi. Sự bức bách của anh ấy khiến tôi tin chắc một điều:

Tetsu-san thực sự sẽ chém tôi.

Tôi cố gắng chỉnh đốn lại tư thế, nhưng việc né tránh càng lúc càng khó khăn. Tôi không thể để bị cầm chân ở nơi thế này được.

Tôi liếc nhìn về phía phòng chứa rương báu vừa đi qua. Ở phía bên kia hành lang, làn khói tím dọa người có thể vẫn còn tác dụng, nhưng đám người bên trong đuổi tới đây chỉ là vấn đề thời gian.

"Cậu vẫn còn tâm trí nhìn ngang liếc dọc cơ đấy."

"!"

Xoẹt. Tôi nghe thấy tiếng gió rít bên tai trái.

Lưỡi kiếm của Tetsu-san vừa vạch một đường đỏ thẫm lên má tôi.

"Đau chết đi được!"

Tôi vặn cổ ngay tức khắc để tránh bị lưỡi kiếm rạch một đường thẳng đứng dưới mắt, nhưng cú vừa rồi thực sự ngàn cân treo sợi tóc. Vết thương trên mặt tuy không sâu lắm, nhưng cảm giác đau rát khiến tôi phát hoảng.

Tuy nhiên, tận dụng khoảnh khắc sau đòn đánh, tôi lập tức bật lùi, miễn cưỡng kéo giãn khoảng cách. Tôi vừa quệt dòng máu đang chảy xuống từ má trái, vừa xác nhận tình hình.

Quả nhiên là không có thời gian. Không thể cù cưa ở chỗ này được.

Thế là tôi quay người lại, chạy thục mạng.

"Đừng hòng chạy!"

Trong phòng có khá nhiều lối rẽ, tôi chọn lao vào con đường thẳng nhất. Vì Di tích này có nhiều lối vào, nên dù đi đường nào thì cuối cùng chắc cũng sẽ dẫn ra một nơi nào đó trong tòa lâu đài.

Tóm lại bây giờ cứ cắm đầu mà chạy.

Nhưng đáng tiếc là...

"Quả nhiên là đuổi theo sao."

Tôi vừa lao lên bậc thang của hành lang vừa ngoái lại kiểm tra. Tetsu-san đã thu kiếm vào bao, truy đuổi ráo riết, khoảng cách không hề được nới rộng. Hơn nữa, sau lưng anh ấy cũng thấp thoáng bóng người...

Tôi thò tay vào túi, lấy thứ đó ra, ném thẳng về phía sau. Bạn hỏi thứ đó là gì ư? Tất nhiên là pháo nổ và bom khói rồi.

"Vô dụng thôi."

Nhưng mấy món đồ chơi này cần chút thời gian mới phát huy uy lực. Nên khi tôi vừa ném ra, Tetsu-san đã lao vụt qua khi chúng còn đang lơ lửng trên không. Mấy thứ đó bay ra tít sau lưng Tetsu-san rồi mới bắt đầu nổ đùng đoàng và xì khói.

Lợi dụng khoảnh khắc đó, tôi băng qua hành lang, nhảy vào một không gian rộng mở.

Tôi liếc nhanh qua đại sảnh này. Chỗ kia và chỗ kia có vẻ là bẫy.

Thế là tôi cố tình dẫm lên tấm sàn kích hoạt bẫy. Vô số mũi tên bay vù vù về phía tôi, tôi cúi rạp người tránh né.

Tetsu-san cũng rút kiếm khỏi vỏ, gạt phăng đám tên... N-nguy thật. Ra là anh có thể sử dụng kiếm thuật cao siêu đến thế sao, Tetsu-san.

Tôi vừa tự kiểm điểm vì đã quá coi thường thực lực của Tetsu-san, vừa lao vào lối đi trước mắt, đập tay vào tường kích hoạt cơ quan. Đá tảng từ trên cao rơi xuống ầm ầm, nhưng tôi đã kịp lao vào trong. Ngay trước khi đá lấp kín lối, Tetsu-san cũng đã kịp lách người theo vào.

Tôi vừa chạy ngược lên các bậc thang vừa nhìn lại phía sau. Bụi mù đang bốc lên từ hướng Tetsu-san đuổi tới.

Cứ thế, tôi cắm đầu chạy về phía lối ra của Di tích, băng qua hành lang, vượt qua đại sảnh, thỉnh thoảng kích hoạt bẫy để cản đường.

Sắp đến rồi.

Khi tôi đưa ra phán đoán này, có lẽ là lúc tôi cảm thấy mình đã quay lại gần lối vào Di tích.

Tôi chạy hết đoạn hành lang, đến một quảng trường trống rỗng, rồi từ từ dừng bước, quay người lại.

"Sao thế? Không chạy nữa à?"

Tetsu-san cảnh giác việc tôi đột ngột dừng lại, giữ một khoảng cách nhất định, tay đặt sẵn lên chuôi kiếm.

Tôi hỏi Tetsu-san, người đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu:

"Tetsu-san, tôi muốn anh trả lời một câu cuối cùng. Dù thế nào anh cũng muốn cứu Yui sao?"

"Đương nhiên."

Nghe câu trả lời đanh thép ấy, tôi mãn nguyện.

"Được rồi, vậy thì cầm lấy đi."

Sau đó, tôi ném thứ đó về phía Tetsu-san.

~*~

Sau khi nhóm Juugo rời đi, tại phòng chứa rương báu sâu nhất Di tích, hai thiếu nữ đang đối mặt nhau.

Một bên là Hanachō Ageha, người bị lời nói dối dụ dỗ chạy vòng ra sau bệ đá, kết quả để Juugo nhân cơ hội tẩu thoát, giờ đang dậm chân đầy cam chịu. Bên kia là Ikyuu Tensai, người đã tương kế tựu kế theo chiến thuật của Juugo để lừa Ageha.

Cô gái bị lừa và cô gái đi lừa. Hay nói cách khác, cô gái bị phản bội và cô gái phản bội.

Thế là, kẻ báo thù đang hừng hực lửa giận vươn đôi tay về phía Tensai.

"Hưn hưn a, a ư a ả" (Đau quá, Ageha tiểu thư).

Tensai bị véo dài hai má hết cỡ, bắt đầu than vãn.

"Đây là sự trả thù đích đáng dành cho kẻ phản bội."

Ageha vừa nghiến răng véo má Tensai kéo qua kéo lại, vừa hỏi:

"Thế thì? Tại sao con chuột nhắt nhà cậu không mau chóng chạy trốn mà lại ở lại đây?"

"Hừ, nói cái gì thế. Thám tử lừng danh Ikyuu Tensai này không chạy cũng chẳng trốn!"

"Ra là thế, ý cậu là dù có chạy cũng bị đuổi kịp, chạy cũng bằng thừa đúng không?"

"Người ta đã mất công diễn thoại ngầu lòi để lấp liếm, cậu vạch trần toẹt ra thế thì còn gì là công sức nữa!"

"Có thể hùng hồn ngẩng cao đầu nói ra những lời chính nghĩa sáo rỗng như thế, quả không hổ danh là chuột nhắt. Tôi ưng cậu rồi đấy, để tôi nựng chút nào."

Rồi Ageha áp hai lòng bàn tay lên má Tensai, vò lấy vò để.

"K-k, a ả!" (B-buông ra!)

Đầu lắc lư theo khuôn mặt, vị thám tử lừng danh yếu ớt bắt đầu ngả nghiêng như cây trước gió.

"Tôi cũng chán chơi trò chơi với chuột nhắt rồi, cũng đến lúc nói chuyện mang tính xây dựng rồi nhỉ."

"Hừ, quả không hổ danh Ageha tiểu thư, thật hiểu chuyện."

"Thế thì, chuột nhắt... không, Yama sẽ làm tôi thỏa mãn thế nào đây?"

Sở dĩ Ageha nói ra câu đó là vì cô biết rất rõ Juugo không có lý nào lại đê tiện bỏ mặc Tensai một mình mà rời đi. Quan trọng nhất là Ageha vốn định đuổi theo nhóm Juugo nhưng lại bị Tensai gọi giật lại.

"Vậy thì, tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch của Juugo."

Sau đó, Tensai kể lại toàn bộ nội dung kế hoạch mà Juugo vừa nói cho Ageha nghe không sót một chữ.

"...Ra là vậy, kế hoạch của Yama thì tôi hiểu rồi. Nhưng nếu tôi đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc tôi phải rút khỏi 'Trò Chơi' ngay lúc này đấy nhé?"

"À, không sai."

"Vậy thì, rốt cuộc Yama sẽ trả cho tôi cái gì?"

"Cậu ta nói sau này sẽ cung cấp thông tin cho cậu, hoặc khi cậu ta có được thứ cậu muốn, cậu ta sẽ nhường lại vô điều kiện."

Nghe điều kiện Tensai đưa ra, vẻ mặt Ageha hơi sa sầm xuống.

"Vậy sao."

"Tôi muốn tiện thể hỏi một câu, thứ mà Ageha tiểu thư muốn rốt cuộc là gì?"

"? Cậu ta không nói với cậu sao?"

"Ừm, duy chỉ chuyện này cậu ta sống chết không chịu nói cho tôi biết."

Nghe câu trả lời này, khóe miệng Ageha lại mỉm cười.

"Vậy tôi cũng không nói cho cậu biết."

"Hừm. Đã vậy thì đành chịu thôi."

"Ô kìa? Dứt khoát thật đấy."

"Điều thám tử lừng danh muốn biết, tôi sẽ tự mình điều tra!"

"Dám thẳng thừng tuyên bố sẽ xâm phạm đời tư người khác, tôi không thể tán đồng hành động đó đâu nhé."

"Cái gì chứ, là chuyện kiểu đó sao. Vậy thì tôi không tìm hiểu nữa. Dù sao đó cũng không phải loại tôi theo đuổi."

Thấy đàn em năm xưa rút lui đơn giản như vậy, Ageha cảm nhận được sự thuần khiết nơi cô nàng, cười khúc khích.

"Được rồi, cậu cứ điều tra đi. Tôi cho phép đấy. Nếu cậu tra ra được, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết, chuột nhắt ạ."

"Hừ, tôi biết rồi."

"Thế thì? Yama chỉ muốn truyền đạt có bấy nhiêu thôi sao?"

"Vâng, ngoài ra, Juugo còn có lời nhờ tôi chuyển đạt trước."

"Gì cơ?"

"Cậu ta nói: 'Hãy tận dụng bọn tôi'."

Nghe câu này, Ageha cười vui vẻ.

"Yama Juugo, người như cậu quả nhiên thú vị thật. Tôi ngày càng muốn có được cậu rồi đấy."

Tensai thấy Ageha tỏ ra hứng thú với Juugo bèn bĩu môi.

"Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, đối với gã đàn ông đó phải đề phòng nhiều hơn chút đi."

"Ái chà, ghen sao?"

"Không phải! Đây là cảnh báo từ đàn em cũ dành cho cậu đấy!"

"Cậu thích Yama à?"

Trước đòn tập kích bất ngờ của Ageha, mặt Tensai đỏ bừng trong nháy mắt.

"T-t-t-tại sao lại đưa ra kết luận đó chứ! Juugo là đối thủ tốt của..."

"A, nhắc mới nhớ, Yama từng nói cậu là đối thủ tốt của cậu ta nhỉ."

"? Thế là sao, Ageha tiểu thư? Juugo từng nói câu đó ư?"

"À, nói rồi đấy. Lúc đó, chuột nhắt cậu không có ở Phòng Hào Đoạt nhỉ. Cậu nghĩ xem, chính là lúc đó đấy..."

Cô đang nói đến sự việc ở Vòng hai. Nhóm tiểu thư Ageha vì muốn tránh xảy ra "Trò chơi Tranh đoạt" với Tensai nên đã diễn một màn dương đông kích tây. Và câu nói đó chính là câu Juugo vô tình thốt ra trong Phòng Hào Đoạt lúc bấy giờ.

Nghe đến đây, Tensai đang kinh ngạc bỗng từ từ nhếch mép cười.

"Vậy sao. Juugo đã nói thế sao. Ra là vậy, ra là vậy."

Tensai trông có vẻ rất vui.

"Chuột nhắt, cậu thích Yama ở điểm nào?"

"! T-tôi làm sao có thể thích Juugo được! Juugo chỉ là đối thủ của tôi thôi!"

"Đùa thôi, đừng giận thế chứ."

"Ư ư ư." Tensai lườm nguýt. "Ư hự hự." Ageha cười gian xảo.

"Hừ, nói chuyện phiếm nhiều rồi, quay lại chủ đề chính đi. Ageha tiểu thư, câu trả lời của cậu là?"

Là chấp nhận đề nghị của Juugo, trực tiếp bỏ cuộc, hay từ chối và đuổi theo nhóm Juugo.

Câu trả lời của Ageha là?

"Được thôi. Để tôi tận dụng Yama vậy."

"Hừ, tức là?"

"Ừm. Giờ đây, tôi từ bỏ Trò Chơi lần này."

Hanachō Ageha tuyên bố. Nhưng trong lòng cô cũng suy tính. Nói chuyện với chuột nhắt lâu thế rồi, giờ có đuổi theo e cũng không kịp. Nhưng nếu tiếp theo mình hỗ trợ Yama hoàn thành mục đích thì sao?

"...Để tôi sai khiến thì không sao, nhưng cũng phải chú ý đừng để xảy ra tình trạng không sai khiến được đấy nhé."

"? Cậu đang nói gì thế, Ageha tiểu thư?"

"Không có gì, tôi đang lẩm bẩm thôi."

Thế là, Tensai chốt lại lần cuối.

"Vậy thì, Ageha tiểu thư hãy hộ tống tôi vượt qua bẫy rời khỏi đây đi."

Trước dáng vẻ cao ngạo điềm nhiên của Tensai, Ageha kinh ngạc thở dài.

"Mặt dày thật đấy, con chuột nhắt nhà cậu."

Nói rồi, Ageha và Tensai cùng bước đi. Tuy vụng về, nhưng cô bé ấy dũng cảm tiến về phía trước và nỗ lực không ngừng hơn bất cứ ai.

Hanachō Ageha không ghét một người đàn em như vậy.

"Chuột nhắt, theo cậu thì kế hoạch của Yama có suôn sẻ không?"

Ageha hỏi bâng quơ. Tensai suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời:

"Không vấn đề gì đâu. Người đang ủ mưu tính kế bây giờ là Juugo mà."

2

Tetsu-san đón lấy thứ đó tôi ném sang, trừng mắt nhìn tôi.

"Juugo, cậu có ý gì?"

Bạn hỏi thứ tôi ném sang là gì ư? Tất nhiên là Thanh kiếm của Nanana rồi.

Thanh kiếm hai lưỡi được bọc trong vải rách, nằm yên trong vỏ.

Sau khi lấy từ rương báu ra, tôi đã rút thử một chút để xem. Toàn thân kiếm không một vết gỉ, nhưng quan trọng nhất là, đúng như Nanana từng kể, lưỡi kiếm hình tròn, cùn đến mức không chém được bất cứ thứ gì. Ngoài ra, trên chuôi kiếm có treo một vật lạ giống như tấm thẻ bài và một sợi dây bẩn thỉu.

Và nó chính là Bộ sưu tập Nanana mà tôi hằng ao ước.

Sau khi ném nó cho Tetsu-san, tôi cười:

"Tetsu-san, chúng ta lập liên minh đi."

"...Cái gì?"

"Tôi nói là, chúng ta hãy hợp tác một lần nữa."

"Cậu đang nói cái quái gì vậy! Tôi đã chém cậu đấy! Tôi thậm chí còn định lấy mạng cậu đấy!"

Tetsu-san lộ vẻ mặt hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Không sao không sao, tôi cũng đấm anh mấy cái, còn trấn lột mảnh chìa khóa của anh nữa mà. Anh nghĩ xem, đường đời còn dài, bị bạn bè chém cho một hai nhát là chuyện bình thường..."

"Sao có thể chứ! Làm ra chuyện như thế, đồng nghĩa với việc cắt đứt tình nghĩa bạn bè rồi!"

"Ái chà, Tetsu-san coi trọng người bạn này như thế sao? Tôi vui lắm đấy."

"Đừng có đùa!"

"Không không không, tôi cực kỳ nghiêm túc đấy. Với lại, anh dao động quá mức rồi. Sát khí anh khó khăn lắm mới gom lại được đã bay biến sạch trơn rồi kìa."

"Ư."

Xem ra anh ấy quả thực đang gượng ép bản thân quá mức. Mà chuyện này để sau hẵng nói, thấy anh ấy giờ đã có thể nghe lọt tai, tôi bắt đầu trình bày một tràng giang đại hải:

"Kế hoạch tôi nghĩ ra rất đơn giản. Đầu tiên, Tetsu-san mang Thanh kiếm của Nanana đến chỗ [M], giành chiến thắng. Thế là anh giao Thanh kiếm của Nanana cho [M], cứu lấy Yui."

"Khoan đã, sao cậu biết chuyện này?"

"Ngoài trường hợp đó ra thì Tetsu-san sẽ không đời nào giải trừ đồng minh với tôi theo cách đó đâu. À, tiện thể nói luôn, về mặt hình thức, tôi gọi cái gã thao túng Yui là 'hắn ta'."

"...Vậy sao."

"Tiếp theo... Sau khi Tetsu-san cứu Yui, đảm bảo an toàn tính mạng cho cô ấy..."

"Cậu sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ trộm Thanh kiếm của Nanana từ tay hắn ta."

Tôi vừa nhìn Tetsu-san mở to mắt, vừa nói tiếp:

"Đến lúc đó, tôi sẽ đánh bại hắn. Không đúng, tôi sẽ làm cho hắn phải khóc thét lên. Chuyện đó là chắc chắn."

Tôi càng nói càng cảm thấy tâm trạng phấn chấn dần lên. A, thực sự muốn đấm bay tên khốn đó.

Tetsu-san nhìn chằm chằm vào tôi đang cười nói những chuyện đó, hỏi:

"Juugo, tại sao cậu lại làm thế? Cậu tham gia Trò Chơi chẳng phải để lấy được thanh kiếm này sao?"

"Ừ, không sai."

"Lúc đó cậu đã nói mà. Dù thế nào cũng phải lấy được thanh kiếm này, nhưng Yui không nằm trong danh sách cân nhắc."

Đó là chuyện lúc ở Vòng một. Là câu tôi đã nói khi lần đầu mời Tetsu-san hợp tác.

"Tôi đã nói là tôi sẽ không cứu Yui. Yui phải do Tetsu-san cứu. Vì thế, hiện tại tôi giao Thanh kiếm của Nanana cho anh, nhưng không có nghĩa là tôi đã từ bỏ. Vừa nãy tôi cũng nói rồi, tôi sẽ trộm nó từ tay hắn ta."

"Tại sao lại phải đi đường vòng lớn như vậy? Mục đích của cậu ngay tại đây, ngay lúc này, lẽ ra đã hoàn thành rồi mà."

Mà, nói thế cũng không sai...

"Tôi không vui lên được."

"Không... vui lên được?"

"Thắng thì sẽ vui, đạt được mục đích thì sẽ hô vang vạn tuệ. Nhưng tôi cảm thấy, nếu không cứu được Yui, tôi vẫn sẽ không vui nổi."

"..."

"Lúc đó tôi đã nói rồi, tôi không phải là sứ giả chính nghĩa toàn năng muốn gì được nấy. Tôi chỉ nhìn thấy khả năng vừa có thể lấy được Thanh kiếm của Nanana, vừa có thể để Yui cũng được cứu, nên mới đề nghị với anh thôi."

"..."

"Tôi sẽ khiến hắn ta phải kinh ngạc. Nhưng để thực hiện mục đích của tôi, sự hỗ trợ của Tetsu-san là không thể thiếu. Vì vậy tôi đề nghị, chúng ta hãy bắt tay lần nữa đi."

Nghe lời tôi, ánh mắt Tetsu-san rơi xuống Thanh kiếm của Nanana trong tay mình.

"Cậu... cậu không nghĩ rằng tôi có thể cứ thế cầm thanh kiếm này bỏ chạy sao?"

"Nếu thế thì tôi bó tay. Tôi sẽ đuổi theo cướp lại. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng gánh vác rủi ro đó và tin tưởng Tetsu-san."

"Tại sao?"

"Bởi vì, chúng ta là bạn mà."

Đây là lời thật lòng của tôi.

Cho nên—

"Nếu có cách để tất cả mọi người đều được hạnh phúc, tại sao không thử xem?"

Tôi đã nói ra tâm nguyện thực sự của mình.

"...Suy nghĩ này, tôi không ghét đâu."

Tetsu-san cười dịu dàng.

"Juugo. Cậu có muốn bắt tay với tôi lần nữa không?"

Anh ấy hỏi tôi như vậy. Nên tôi cười trả lời:

"Đương nhiên rồi."

Thế là, liên minh Yama Juugo và Tsujifuka Tetsunoshin, tại đây tái thiết lập.

"Xin lỗi nhé, Juugo."

"Cảnh này không nên xin lỗi đâu nhỉ?"

"Cũng phải. A..."

Đúng lúc này, một tia chớp chói lòa lóe lên giữa hai chúng tôi. Ngay sau đó, Tetsu-san khuỵu gối, đổ gục về phía trước. Thanh kiếm của Nanana từ tay anh rơi xuống đất.

Tetsu-san ngồi xổm trên mặt đất ngay trước mắt tôi, ôm lấy hông, thở hổn hển đau đớn, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Còn tôi, kẻ đang đứng chết trân, đã nhìn thấy nguyên nhân.

"Vốn định một đòn xử lý cả hai đứa bọn bay luôn, nhưng vẫn chưa ngắm bắn thành thạo được."

Chỉ thấy Ikusaba Hiiyo đang thở hồng hộc, đứng ngay tại lối vào hành lang chúng tôi vừa đi vào. Nhìn bộ dạng tơi tả của hắn là đủ hiểu, hắn đã dính bom khói và pháo nổ tôi ném, còn bị cuốn vào bẫy tôi kích hoạt.

Tuy nhiên, hắn bây giờ trông thảm hại thế nào hoàn toàn không quan trọng.

Vấn đề nằm ở tay trái hắn.

Tay trái của Ikusaba Hiiyo đang được bao phủ bởi thứ ánh sáng chưa từng thấy.

3

Tay trái của Ikusaba Hiiyo bị bao phủ bởi một vật thể phát sáng như một phần cẳng tay giáp trụ. Ngón cái và ngón út của hắn duỗi ra dựng đứng, ngón trỏ và ngón giữa cong lại như thước ngắm chĩa về phía này.

Từ điểm đó, ánh sáng uốn cong kéo dài lên trên và xuống dưới. Hình dáng này khiến người ta liên tưởng đến một cây Cung.

Và đúng như tưởng tượng, Ikusaba-san đặt tay phải lên dây cung ánh sáng, kéo căng nó ra làm lay động không gian, ngay sau đó một mũi tên ánh sáng hình thành.

Cảm thấy nguy hiểm tột độ, tôi lập tức hành động.

Khoảnh khắc tay phải đang kéo căng của hắn buông ra, luồng sáng chói lòa phóng đi. Thứ gì đó xé gió xuyên qua chỗ tôi vừa đứng, cắm phập vào bức tường phía sau. Mũi tên ánh sáng cắm vào tường, bùng nổ năng lượng mãnh liệt rồi biến mất.

Trên tường lưu lại rõ ràng một lỗ thủng cháy sém.

Tôi không kìm được thốt lên:

"Bộ sưu tập Nanana!"

"Cung Ánh Sáng, tên chính thức là Phá Tà Linh Cung. Có vẻ là loại cung dùng để trừ yêu diệt ma."

Ikusaba-san cười ngạo nghễ, lại giương cung, bắn ra mũi tên thứ hai.

"Ư!"

Tuy tránh được chỗ hiểm nhưng mũi tên vẫn sượt qua cánh tay, tôi chỉ cảm thấy một cơn đau tê dại lan tỏa.

"Nhưng mà, cây cung này không chỉ đánh yêu ma quỷ quái, mà còn có thể giết người đấy."

Tôi cảm nhận sâu sắc sự uy hiếp chết chóc của cây cung đó, lập tức nhìn quanh. Tóm lại, đôi co với hắn trong đại sảnh trống trải này cực kỳ nguy hiểm, chỉ tổ làm bia thịt thôi.

Tôi vội vàng định kéo Tetsu-san đang ngã gục dậy, muốn trốn vào lối đi gần đó.

"Juugo... Kiếm..."

"Ái chà, đúng rồi."

Được Tetsu-san nhắc, tôi nhặt Thanh kiếm của Nanana đặt lên người anh, từng chút từng chút một, cố gắng kéo cả người lẫn kiếm vào góc khuất của lối đi.

Xong xuôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vận hành cái đầu đang hỗn loạn.

Chờ chút đã, tại sao lại thành ra thế này?

Cho đến vừa rồi vẫn rất suôn sẻ mà, sao chỉ trong chớp mắt đã rơi vào đại khủng hoảng rồi?

Màn xuất hiện của Bộ sưu tập Nanana hoàn toàn ngoài dự đoán. Cung Ánh Sáng có thể bắn chết cả người. Đòn sát thủ thực sự của Ikusaba Hiiyo mà hắn hoàn toàn chưa dùng đến trong trận chiến trước khi lấy được thanh kiếm. Không biết hắn lấy được ở đâu, giấu trên người thế nào, nhưng hắn lại ém hàng đến tận cục diện này, quá xảo quyệt rồi!

Hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Ikusaba-san đang giương Cung Ánh Sáng vừa cảnh giác vừa thận trọng tiến lại gần chúng tôi. Trong căn phòng trống huơ trống hoác này, không có thứ gì có thể dùng làm vật che chắn. Đối mặt với Bộ sưu tập Nanana không rõ lai lịch, dù có bất ngờ tấn công cũng lo sợ bị bắn trúng.

Rốt cuộc phải làm sao? Đồng đội bị đánh gục ngay trước mắt, lẽ nào lại im hơi lặng tiếng!

Tuyệt đối không thể tha thứ.

Nhưng khi tôi đang định lao ra liều mạng thì có người nắm lấy cánh tay tôi.

"Juugo, bình tĩnh... lại."

Là Tetsu-san, anh ấy đang thở khò khè khản đặc.

"Nhưng mà!"

"...Juugo, cậu đi trước đi."

Tetsu-san thều thào đau đớn, cố gắng gượng dậy, đột nhiên nói với tôi những lời như vậy.

"Tetsu-san, anh đang nói cái gì vậy! Sao tôi có thể bỏ mặc anh đang bị thương..."

"Không sao đâu, vết thương không nghiêm trọng. Có điều... cơ thể bị tê liệt, nhất thời có vẻ khó cử động."

"Vậy thì, càng không thể..."

"Tôi muốn cứu Yui."

Lúc này, tôi bình tĩnh lại.

"Juugo, để đạt được mục đích này, điều chúng ta cần không phải là cố đánh bại Ikusaba Hiiyo trong tình trạng bất lợi. Hãy mang Thanh kiếm của Nanana cho [M] xem. Tôi nhất định sẽ đuổi theo sau. Vì vậy, bây giờ cậu hãy chạy đi, tranh thủ thời gian cho tôi."

Có vẻ tôi đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Đúng vậy. Kế hoạch chưa hề thất bại, chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi hiểu rõ, dù có thể lôi kéo tiểu thư Ageha và Tetsu-san tham gia kế hoạch của mình, thì duy chỉ có Ikusaba-san là biến số không thể kiểm soát.

Vì vậy tôi mới muốn cầm chân hắn, loại hắn ra ngoài để tranh thủ thời gian đàm phán với Tetsu-san. Đến giữa chừng mọi việc vẫn rất suôn sẻ, rốt cuộc tôi cũng đã hòa giải với Tetsu-san.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Tôi hoàn toàn không lường được việc hắn lại chen ngang theo hình thức tồi tệ nhất, bị cản trở bởi Bộ sưu tập Nanana hắn giấu kín.

Nhưng sự việc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tuy nhân vật chủ chốt của kế hoạch này - Tetsu-san - đã bị thương, nhưng chúng tôi vẫn có thể vực dậy lại từ đầu. Tôi rõ ràng muốn bình tĩnh lại, nhưng không sao dập tắt được cơn giận đang trào lên trong bụng. Đối mặt với tình huống này, tôi biết rõ là vô cùng bất lợi nhưng vẫn hận không thể lao vào ăn thua đủ.

Lúc này, ký ức quá khứ chợt lóe lên trong đầu tôi. Đó là lúc ở trong Di tích tại Trung tâm mua sắm SouthRed, tôi lao vào Ikusaba-san đang định rút lui, kết quả lại ngã gục thê thảm trên mặt đất.

Chính vì thế, tôi hít sâu một hơi, tự răn đe bản thân.

Đừng có tự buông xuôi. Lúc này mà làm loạn không đầu không đuôi thì chỉ khiến mọi thứ đổ sông đổ bể. Người đưa ra kế hoạch là tôi. Người để mọi người gửi gắm niềm tin là tôi. Tôi có quyết tâm, cũng có trách nhiệm thực hiện lời hứa của mình.

Cùng mọi người cười vui vẻ giành thắng lợi mới là Happy End mà tôi mong muốn.

"Trước khi cậu đến nơi, tôi sẽ câu giờ quanh khu đại sảnh này."

"À, nhờ cả vào anh đấy."

Tôi vừa xác nhận vị trí Ikusaba-san đang tiến lại gần, vừa đeo lại Thanh kiếm của Nanana lên lưng.

"Juugo."

Rồi Tetsu-san có vẻ hơi ngượng ngùng nói với tôi khi tôi quay đầu lại:

"Cảm ơn."

Trong giọng nói của anh ấy chứa đựng rất nhiều tình cảm.

Vì vậy, tôi lao đi với khí thế chưa đạt mục đích thề không bỏ qua.

"Này, ngon thì nhào vô đây!"

Lao ra khỏi lối đi, tôi định băng qua căn phòng, chạy vào một lối thoát hiểm khác. Việc này là để làm mồi nhử, nhằm chuyển sự chú ý của Ikusaba-san về phía tôi.

4

Tôi luôn cảm thấy những từ như vận mệnh hay linh cảm rất mơ hồ, nhưng có lẽ ngay từ giai đoạn đầu, tôi đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Tôi cảm thấy người đó sẽ trở thành đối thủ cuối cùng cản bước tôi trong Trò Chơi đêm nay.

Và đúng như tôi dự cảm, vào phút chót này, kẻ trở thành chướng ngại lớn nhất của tôi quả nhiên chính là Ikusaba Hiiyo.

Bộ sưu tập Nanana hắn giấu kín đã hoàn toàn giải cấm, chỉ riêng việc đó thôi đã khiến tôi đang thong dong bỗng chốc rơi vào khủng hoảng cực lớn.

Tôi vừa né tránh những mũi tên ánh sáng thỉnh thoảng bay tới từ phía sau, vừa cắm đầu chạy thục mạng trên hành lang, lao lên cầu thang.

"Tốt, thấy lối ra rồi!"

Tôi thoát khỏi sự truy kích của Ikusaba-san, cuối cùng cũng đến được lối vào của Di tích, thừa thế xông vào trong lâu đài.

Nơi tôi chui ra là một phòng kho chứa, bên trong xếp đầy những chiếc tủ mới tinh và những thùng các-tông được sắp xếp gọn gàng. Vì hoàn toàn không có cửa sổ hay thứ gì tương tự nên không biết đây là nơi nào trong lâu đài, nhưng việc đầu tiên tôi làm là vội vàng dùng tủ chặn lối vào Di tích vừa đi qua, sau đó đè những thùng các-tông nặng trịch lên trên, dựng lên một chiến lũy.

Nếu làm thế này có thể tranh thủ chút thời gian thì tốt quá...

Rầm.

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, bức tường chắn rung chuyển dữ dội.

"Toàn làm mấy trò vô ích."

Giọng Ikusaba-san lạnh lẽo truyền đến từ phía bên kia tủ sách.

Tôi có dự cảm chẳng lành, vội vàng quay người lại, phá cửa xông ra, nhảy ra hành lang.

Đùng đoàng.

Gần như cùng lúc đó, tiếng nổ và xung kích ập đến, tôi ngã nhào về phía trước. Tôi vừa lồm cồm bò dậy vừa quay lại, chỉ thấy bức tường chắn ban nãy đã bị đánh tan tành văng tung tóe, Ikusaba-san giương Cung Ánh Sáng xuất hiện giữa đống đổ nát.

"Này này này, có nhầm không đấy."

Mũi tên ánh sáng... không, phải gọi là đại bác ánh sáng rồi. Uy lực từ đòn sát thủ Cung Ánh Sáng của Ikusaba-san không thể coi thường được.

Dù thế nào đi nữa, hiện tại chỉ còn cách bỏ chạy.

Tôi vừa chạy trên hành lang rộng lớn của lâu đài, vừa ưu tiên xác nhận vị trí hiện tại. Chạy được một lúc, tôi thấy những ô cửa sổ xếp hàng dọc hành lang. Xem ra đây là một góc ở tầng một. Đã vậy, trước tiên cứ lên phía trên...

『Nhắc lại lần nữa! Chúng tôi không có ý định làm hại các vị! Xin hãy từ bỏ kháng cự, tuân theo chỉ thị của chúng tôi!』

Tiếng loa phóng thanh cực lớn đột nhiên vang lên khiến tôi giật bắn mình.

Rồi tôi nhận ra. Có thể nghe thấy tiếng súng, tiếng gầm thét, tiếng kêu la thảm thiết vọng lại. Ở phía bên ngoài xa hơn đã xảy ra biến cố.

"Chuyện quái gì thế này."

Đó là một nhóm vũ trang quen mặt, nhìn phù hiệu trên vai họ có thể nhận ra đó là Lực lượng An ninh của Bảo an Tổng hợp Bảy Đảo.

Vấn đề nằm ở chỗ đám binh lính này đang chiến đấu với ai. Hơn nữa, nói đến đối tượng họ đang chiến đấu, lại chính là đông đảo người tham gia Trò Chơi đã ở cùng chúng tôi trước khi vào Di tích. Các học sinh đang sử dụng Bộ sưu tập Nanana của mình chống lại Bảo an Tổng hợp.

Tôi không khỏi á khẩu. Trong khoảng thời gian chúng tôi đi xuống Di tích dưới lòng đất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Á á á á!"

Có kẻ vừa phát ra tiếng kêu thảm hại, vừa chạy từ phía bên kia hành lang tới. Cậu ta mang vẻ mặt như sắp khóc, nhớ không nhầm thì đúng là một trong những người tham gia.

Tôi vội chặn đường, nắm lấy cánh tay cậu ta.

"Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Đám người bên ngoài là sao?"

"Là Bảo an Tổng hợp Bảy Đảo! Bọn họ đến bắt chúng ta!"

"Bắt... Tại sao?"

"Tôi biết thế quái nào được! Đủ rồi, buông tôi ra! Bọn chúng, bọn chúng sắp lao tới rồi!"

"Bọn chúng? Người bên ngoài ư?"

"Không phải!"

Tôi quay người nhìn về phía hành lang cậu ta vừa chạy tới. Bên đó có thứ gì đó. Chân tướng của thứ đó, nhìn cái là nhận ra ngay.

Là Búp bê đen, sinh vật bí ẩn chui ra từ áo choàng của [M].

"Oa a a!"

Vừa thấy Búp bê đen hiện thân, cậu ta lập tức hất tay tôi ra, bỏ chạy mất dạng. Rồi tôi bị bỏ lại một mình ở nơi này, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trơn tuột của Búp bê đen.

Gì thế?

Sau đó...

"Khẹc c c c c!"

Đột nhiên, khuôn mặt trống hoác nứt toác theo chiều ngang, lộ ra hàm răng lởm chởm.

Không đùa đâu, thực sự siêu đáng sợ. Hơn nữa nó còn lao thẳng về phía tôi.

"Nhầm hàng không đấy!"

Tôi giương Thanh kiếm của Nanana vẫn còn nguyên trong vỏ lên trước mặt, canh đúng thời điểm Búp bê đen lao tới, vung mạnh ra, giáng một đòn nặng nề. Búp bê đen bị đánh mạnh vào mặt, phát ra âm thanh quái dị, ngã lăn ra đất, nhưng lại định chồm dậy ngay lập tức.

"Nằm im đấy cho tao!"

Tôi dùng hết sức bình sinh giáng xuống lần nữa. Ăn trọn cú đánh toàn lực của tôi, cổ Búp bê đen vặn vẹo theo hướng quái dị, gục xuống đất, cơ thể co giật một hồi rồi cuối cùng bất động, lập tức hóa thành sương đen tan biến.

Tình huống bất ngờ khiến tim tôi đập thình thịch, đồng thời tôi cảm thấy nghi hoặc. Tại sao Búp bê đen lại đột nhiên tấn công tôi? Để cản trở tôi, người đã lấy được Thanh kiếm của Nanana sao? Không, nó cũng tấn công cả người vừa nãy mà.

Đúng lúc này, tôi thấy phía sau có ánh sáng bùng phát. Sau đó, tiếng kêu quái dị của Búp bê đen vang lên.

Xem ra Ikusaba-san cũng bị tấn công rồi.

"Gặp ai cũng tấn công sao? Chết tiệt, rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra thế này!?"

Câu hỏi cứ ùn ùn kéo đến khiến đầu óc tôi sắp rối tung. Tóm lại, lúc này mà cứ lo trước sợ sau thì chẳng làm được gì sất. Trước khi Ikusaba-san đuổi kịp, phải đến được chỗ đại sảnh kia.

Tôi leo lên cầu thang trước mắt, cắm đầu chạy.

Sự can thiệp đột ngột của Bảo an Tổng hợp Bảy Đảo, cộng thêm sự tấn công bừa bãi của Búp bê đen. Trong lúc không hay biết, tình hình đã phát triển theo hướng không thể hiểu nổi. Nhưng dù thế nào, việc tôi phải làm bây giờ là một lòng một dạ vừa trốn tránh Ikusaba-san, vừa đợi Tetsu-san đuổi kịp.

Khu vực quanh đại sảnh này là vị trí thích hợp nhất để hội quân. Phải tìm chỗ trốn thôi...

"!"

Cảm nhận được luồng khí từ phía sau, tôi lập tức nhảy sang bên cạnh. Một mũi tên ánh sáng xuyên qua chỗ tôi vừa đứng. Tôi quay lại, chỉ thấy Ikusaba-san đang giương Cung Ánh Sáng ngay tại đầu cầu thang.

"Đuổi tới nhanh thế!"

Tôi thò tay vào túi, ném sạch số bom khói còn lại trong một lần. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, nhưng mũi tên ánh sáng vẫn bay vào trong làn khói, tôi không thể dừng bước.

Tôi vừa tặc lưỡi vừa lao lên cầu thang, đến hành lang.

"Chỗ này là!"

Hành lang này tôi đã từng thấy. Là hành lang đã đi qua khi di chuyển ở Vòng hai. Tôi thấy vui mừng nhưng ngay lập tức thu lại vẻ mặt. Hành lang ở đây rất rộng, nên tầm nhìn cực tốt, rất thuận lợi cho Ikusaba-san nhắm bắn khi truy kích từ phía sau.

Vậy thì, tìm một căn phòng gần đây cố thủ? Không, lối vào một khi bị phong tỏa thì cuối cùng sẽ thành cá nằm trên thớt.

Đã vậy, chỉ còn cách chạy một mạch qua đây.

Tôi đưa ra quyết định, bắt đầu chạy. Tóm lại, nếu muốn cố thủ thì chỉ có thể tìm đại sảnh trước phòng nghỉ nơi [M] đang ở. Ở chỗ đó có để lại những đồ dùng từ Vòng hai, không thiếu vật cản, có thể tranh thủ thời gian, còn có thể suy nghĩ phương án phản công.

"!"

Tôi cảm nhận được sát khí, nhảy sang bên. Quả nhiên, mũi tên ánh sáng bay tới sạt qua người.

"Khốn... kiếp!"

Tôi chạy theo hình chữ chi (Z), cuối cùng cũng thấy lối vào đại sảnh.

Tốt lắm! Cửa đang mở! Một mạch xông vào nào!

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, đúng lúc gặp Búp bê đen từ bên trong đi ra. Những khuôn mặt trơn tuột đó ngay khoảnh khắc quay về phía tôi lập tức phát ra tiếng "Khẹc a" quái dị, lao vào tôi.

"Đừng có cản đường!"

Tôi vừa chạy vừa vung Thanh kiếm của Nanana, đánh hất hàm dưới Búp bê đen từ dưới lên trên. Tôi liếc thấy Búp bê đen bị đánh văng ngửa mặt lên trời, rồi lăn lông lốc vào trong đại sảnh.

Ngay sau đó, tôi định đóng sầm cửa lại.

"Phù, sau đó tìm cách câu giờ đến khi Tetsu-san tới..."

Khi tôi đang suy nghĩ cách tranh thủ thời gian thì tư duy của tôi đình trệ.

Hỏi tại sao ư, đó là vì trong đại sảnh thông tầng này đang diễn ra một chuyện tày trời.

Bất kể bên trái hay bên phải, đâu đâu cũng toàn là Búp bê đen, số lượng khoảng năm sáu mươi con. Nhưng vấn đề là những kẻ đang bị đám Búp bê đen này bao vây.

Đầu tiên tôi nhìn thấy là hai chị gái mặc đồ vu nữ ngắn. Họ cầm trường đao, đang chém những con Búp bê đen lao tới. Hai người này, tôi tự nhiên chưa từng gặp bao giờ. Vấn đề là, hai người này trông không giống con người. Trên người họ mọc tai và đuôi, là của động vật... chắc là cáo hoặc chó nhỉ? Mà, bộ đồ vu nữ giống hệt váy siêu ngắn, ăn mặc gì mà gợi cảm thế không biết.

Và người được họ bảo vệ là tên côn đồ tóc vàng Amagi Taisei. Taisei cũng dùng một cây gậy bóng chày kim loại kiếm đâu đó, đang đánh bay Búp bê đen.

Sau đó còn một người nữa, đạo tặc quý tộc Ishuwaru Konā / Hart đang vung kiếm. Cậu ta dùng kiếm pháp tinh xảo, tiêu diệt chính xác từng con Búp bê đen.

Ở phần tầng hai của đại sảnh thông tầng, bốn người đang diễn ra trận chiến kịch liệt.

Đám Búp bê đen tụ tập lại lần lượt bị đánh bại, hóa thành sương đen tan biến, nhưng chúng vẫn cứ ùn ùn kéo đến, cuộc tấn công dồn dập chưa hề dừng lại.

Đột ngột xuất hiện trước mắt tôi chính là một cảnh tượng không thể tin nổi như vậy.

Nhưng trong cảnh tượng đó, tôi nhìn thấy một điểm, kết quả là đứng chết trân tại chỗ.

Lúc này tôi phát hiện ra, ở phần tầng hai thông tầng, đứng sau đám Búp bê đen, nhân vật đang không ngừng tạo ra Búp bê đen từ chiếc áo choàng trên người. Tôi nhận ra, nhân vật không ở địa điểm chỉ định mà lại xuất hiện ở đây, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"...Tại sao, tại sao [M] lại ở đây?"

Lúc này, cùng với tiếng nổ vang dội, cánh cửa sau lưng tôi bị thổi bay. Người bước vào đây, tự nhiên chính là Ikusaba Hiiyo đã đuổi theo tôi suốt quãng đường.

Và Ikusaba-san nhìn thấy [M] ở đó, cũng trố mắt ngạc nhiên y như tôi.

~*~

[M], không đúng, 'Thần' đang thao túng cơ thể Yoshino Saki đứng ở tầng hai thông tầng, cô ta lúc này đang nhìn xuống Yama Juugo vừa bước vào đại sảnh, chăm chú nhìn vào thanh kiếm cậu ta mang theo.

Đó là Thanh kiếm của Nanana, phần thưởng chiến thắng của Trò Chơi lần này.

Tại đây, cô ta hiểu rằng Tsujifuka Tetsunoshin đã thất bại. Điều này có nghĩa là tiếp nối Trò Chơi lần trước, Trò Chơi lần này cũng kết thúc trong thất bại. Do đó, sự cân bằng giữa Bộ sưu tập Nanana lưu thông và Bộ sưu tập Nanana lưu trữ đã xấu đi đến mức nghiêm trọng.

Nhưng 'Thần' không hề bi quan. Cô ta chỉ bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt, thực hiện hành động hợp lý tiếp theo.

Vì vậy, trước tiên cô ta tuyên bố:

"Người mang Thanh kiếm của Nanana đã xuất hiện trước mắt tôi, người chiến thắng đã ra đời."

"C-cái, chờ, chờ đã..."

"Kẻ chiến thắng Trò Chơi lần này, là Yama Juugo."

Tuyên bố hoàn tất. Không hiểu sao, Yama Juugo, người lẽ ra đã thắng lại tỏ ra dao động khó hiểu, nhưng chuyện đó không quan trọng. Dù nói thế nào, nơi này cũng không thể ở lâu. Có rất nhiều kẻ đã nhắm vào cô ta. Hơn nữa, cô ta có thể cảm nhận được biến cố bên ngoài.

Vì vậy, cần phải rút lui càng sớm càng tốt.

Cho nên, đầu tiên...

"...Ư, khụ, khụ, khụ."

Máu trào lên từ cổ họng, thổ ra ngoài. [M] ôm lấy ngực phải đang phát ra cơn đau dữ dội.

"Yui?"

Động tác của tất cả mọi người có mặt tại đó, trong khoảnh khắc, đều dừng lại.

Bởi vì, mọi người thấy [M] đột nhiên bắt đầu thổ huyết, phía dưới ngực phải chảy ra lượng máu lớn. Máu nhuộm đỏ quần áo, nhỏ xuống, chẳng mấy chốc loang ra trên mặt đất.

Cô ta không hề chịu sự tấn công của người ngoài.

Đơn giản chỉ là, 'Thần' đã hủy bỏ khế ước với Yoshino Saki.

Cơ thể Yoshino Saki cho đến nay không có bất kỳ bất thường nào, bắt đầu dần dần xuất hiện vết thương. ...Không, chỉ là việc hủy bỏ bắt đầu hoàn nguyên lại thôi.

Từ từ, từ từ, từ từ.

Cho đến khi hoàn nguyên hoàn toàn vị trí, vẫn còn chút độ trễ. Chừng đó đủ để chống đỡ cho cơ thể này hoàn thành sứ mệnh cuối cùng.

'Hừ, thật lãng phí. Gen'en thật sự ngốc ngoài dự đoán đấy.'

'Thần' bỗng nhớ lại lời Ryugajou Nanana từng nói. Đồng thời, cô ta còn nhớ lại lời Nanana nói sau đó. Dù vậy, 'Thần' cũng sẽ không thay đổi quyết định mình đã đưa ra.

Vì vậy, cô ta tập trung ý thức, triệu hồi lượng lớn Búp bê đen đã tạo ra từ Áo choàng Chỉ huy Quân đoàn Tinh Tú trên người mình trước đó.

Thế là, lũ Búp bê đen không còn để ý đến Taisei cùng thức thần của cậu ta, hay nhóm Hart đang chiến đấu nữa, mà quay sang tiến về phía cô ta.

5

"...Này, này, cô đi đâu thế hả, [M]! Yui! Người bí ẩn!"

Ở phần tầng hai của thông tầng. [M] với cơ thể đột nhiên bắt đầu chảy máu đang lê lết đi ra khỏi một cánh cửa gần đó.

Tôi đánh mất bóng lưng cô ấy, cảm thấy bàng hoàng.

Không giống như đã bàn bạc ban đầu, [M] không hiểu sao lại xuất hiện ở đại sảnh, và vì thế, tôi có được chiến thắng ngoài dự tính... không, tôi đã trở thành người chiến thắng không nên trở thành.

Tôi hoàn toàn không thể vui nổi, trong thâm tâm tràn ngập sự tuyệt vọng.

Người phản ứng với việc [M] bỏ chạy không chỉ có mình tôi.

"Taisei!"

"Tôi biết rồi! Naado, Inko, chúng ta đuổi theo!"

Hai chị em đáp lại bằng giọng nói không rõ nghĩa, bắt đầu chém giết những con Búp bê đen cản đường, Hart và Taisei cưỡng ép xông vào giữa đám Búp bê đen, đuổi theo [M] vừa bước ra cửa.

Nhưng số lượng Búp bê đen thực sự quá nhiều.

Đám Búp bê đen đông đúc trong không gian thông tầng tầng hai không mấy rộng rãi, trông cứ như một bức tường di động, muốn đột phá tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Lúc này, ánh sáng rực rỡ lóe lên.

Những mũi tên ánh sáng phóng ra từ phía sau hất tung đám Búp bê đen cản đường nhóm Taisei sang một bên. Mũi thứ hai, mũi thứ ba, mũi thứ tư...

Lũ Búp bê đen lần lượt bị bắn bay, dần biến trở lại thành sương đen.

Ikusaba-san ở phía sau vừa bắn tên ánh sáng, vừa gọi với theo nhóm Taisei đang nhìn cảnh này:

"Tôi không rõ tình hình, nhưng các người cứ đuổi theo đi."

"Cảm ơn nhé, đại ca Ikusaba!"

"Tôi đi trước một bước đây, Taisei."

Hart với tốc độ khó tin luồn lách qua giữa những con Búp bê đen ít ỏi còn sót lại. Hai chị gái mặc đồ vu nữ vung trường đao, mở ra một con đường.

Thấy bốn người họ cứ thế đi ra cánh cửa [M] vừa biến mất, tôi đang ngẩn người tại chỗ cũng sực tỉnh, bước về phía cầu thang trước mắt.

Nhưng đúng khoảnh khắc này, một mũi tên ánh sáng sượt qua sát má tôi bay thẳng qua, cắm phập xuống trước mặt tôi. Bước chân bắt đầu xuống cầu thang của tôi không khỏi dừng lại, tôi quay người lại.

"Cậu định đi đâu thế, Yama?"

Không cần nói cũng biết, kẻ đang lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, hỏi tôi câu đó, chính là Ikusaba-san.

Và lúc này, tôi đã hiểu tất cả. Tại sao Ikusaba-san rõ ràng không hiểu tình hình mà vẫn giúp nhóm Taisei đi trước? Rồi, tại sao chỉ chặn đường mỗi mình tôi?

Tôi không nói một lời, trừng mắt nhìn lại hắn.

"Cậu không thấy cách kết thúc này khiến người ta không thể chấp nhận sao?"

"Về chuyện này thì tôi có cùng cảm giác. Nên tôi chỉ muốn nhanh chóng đuổi theo kẻ tổ chức để than phiền đây."

"Vậy sao. Nhưng tôi nghĩ hơi khác cậu một chút. Tôi thấy không cần thiết phải than phiền để thay đổi kết quả đã định. Quan trọng là, chỉ cần đạt được kết quả mình muốn là được."

"Phiền anh nói chuyện đừng có vòng vo tam quốc thế."

"Được thôi, vậy tôi nói thẳng nhé. Yama, giao thanh kiếm đó ra đây."

Ikusaba Hiiyo giương Cung Ánh Sáng, chĩa thẳng vào tôi.

"Anh vứt bỏ nguyên tắc rồi sao?"

"Theo tôi thấy, trong các phương pháp thu thập Bộ sưu tập Nanana, thủ đoạn cướp đoạt thế này thuộc về hạ sách. Tuy nhiên, cho dù phải dùng đến hạ sách này, tôi cũng muốn có thanh kiếm đó."

Xem ra Ikusaba-san nghiêm túc rồi. Chính vì vậy, tôi bình tĩnh suy nghĩ.

Tên đó... à không, là Yui. Cô ấy đột nhiên thổ huyết, tuy tôi rất muốn đuổi theo, nhưng nếu tôi quay lưng lại với gã này, chắc chắn sẽ bị mũi tên ánh sáng từ phía sau bắn chết. Không chỉ vậy, nhìn vào việc Ikusaba-san quyết tâm gánh chịu rủi ro của hành vi cướp đoạt, cố chấp cưỡng đoạt, hắn còn có khả năng ra tay với những người chơi không có sức kháng cự khác.

Ikusaba Hiiyo hiện tại cực kỳ nguy hiểm.

Chính vì nghĩ đến những điều này, tôi mới hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.

Sau đó, tôi tạ lỗi trong lòng.

Tetsu-san, xin lỗi nhé.

"Tôi cũng không thể nào chấp nhận được."

Tôi bước từng bước xuống cầu thang, trút cơn giận lên đối tượng trước mắt:

"Nếu mày không chen ngang, biết đâu mọi thứ đã thuận buồm xuôi gió rồi."

Đối mặt với tôi đang trừng mắt, đối phương cũng cười nhạo.

"Biểu cảm tốt đấy. Ngoài ra, tôi xin phản bác câu nói đó của cậu. Đừng tưởng trái đất này quay quanh cậu, thằng nhãi ranh. Câu đó tôi trả lại nguyên văn cho cậu đấy."

Tàn đảng của đám Búp bê đen còn lại trong đại sảnh bao vây chúng tôi.

Trước tiên phải nghĩ cách giải quyết lũ này...

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy. Đột nhiên, tất cả Búp bê đen, lại tan thành mây khói không hề có điềm báo trước.

~*~

[M] —— 'Thần' vừa lê cơ thể đã trở nên nặng nề, vừa tiến bước trên hành lang không người. Và lúc này, Búp bê đen cũng lần lượt chui ra từ Áo choàng Chỉ huy Quân đoàn Tinh Tú trên người cô ta, quay lại theo con đường 'Thần' vừa đi qua.

Trong tình huống này, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc chết của lũ Búp bê đen vang lên liên tiếp.

Cô ta hiểu rằng, quân truy đuổi đang tới.

Việc không thể chiến thắng trong Trò Chơi cũng nằm ngoài dự tính, nhưng mà...

"...Thật không ngờ, thứ này lại bị nhắm đến."

Cô ta sờ vào phần nhô lên hình chữ nhật trong túi.

Cô ta kéo lê cơ thể xiêu vẹo rẽ qua hành lang, vất vả lắm mới đến được địa điểm hẹn gặp.

"Yo, để tao đợi hơi lâu đấy."

Tại một góc hành lang vắng người, một gã đô con đang đứng đó. Hắn chính là gã đã gây ra không ít rắc rối trong Trò Chơi lần này, bị trộm mất đồng xu trước Vòng một, cuối cùng bị Ikusaba cướp mất Bộ sưu tập Nanana 'Cung Ánh Sáng' trên tay. Nhìn chung, hắn chắc chắn là một học sinh có tính cách tồi tệ, không lo việc chính, sau lưng chắc chắn cũng dùng Bộ sưu tập Nanana có được để làm những việc bất chính.

Và hắn, cũng là một thành viên của Labyrinthos.

"Này, [M]. Mày không sao chứ?"

Gã đô con khôi phục ký ức đồng thời với việc nhận được chỉ thị của 'Thần', để hoàn thành chỉ thị, hắn vẫn luôn túc trực tại địa điểm hẹn gặp này.

Và rồi, khi hắn nhìn thấy bộ dạng đang chảy máu của [M] xuất hiện, hắn lộ vẻ kinh ngạc.

"Không cần bận tâm. Ngược lại, ngươi biết mình phải làm gì chưa?"

"Biết rồi, lén mang cái Bộ sưu tập Nanana trên người mày ra ngoài là được chứ gì?"

"Chính xác."

Sau đó, [M] cởi Áo choàng Chỉ huy Quân đoàn Tinh Tú giao cho gã đô con. Ngay sau đó, những con Búp bê đen gần đó do mất đi người triệu hồi nên hóa thành sương đen, biến mất.

Gã đô con vui vẻ nhận lấy áo choàng, khoác lên người.

"He he, có cái này thì không sợ bố con thằng nào nữa."

"Nói xấu trước nhé, đừng có tính toán nhỏ nhen."

"Tao biết rồi mà. Ai bảo tao bắt buộc phải ngoan ngoãn tuân theo 'Khế ước' chứ. Dù sao một khi phá bỏ 'Khế ước', tao sẽ mất mạng mất."

Đúng vậy, gã đô con cũng trúng cơ quan của Di tích, vào lúc sắp mất mạng đã lập khế ước với 'Thần'.

"Vậy tiếp theo..."

"Yui!"

Đột nhiên có tiếng gọi, 'Thần' và gã đô con nhìn về phía đó.

Sau lưng gã đô con, xuất hiện ở phía bên kia hành lang, đang chăm chú nhìn 'Thần', là Tsujifuka Tetsunoshin. Tetsunoshin thủ thế rút kiếm, trừng mắt nhìn 'Thần' dữ dội.

"Chuyện gì thế này!? Tại sao Yui lại chảy máu!?"

'Thần' đưa tay ngăn gã đô con đang lộ vẻ thù địch với Tetsunoshin lại, trả lời câu hỏi của anh:

"Vì ngươi thất bại rồi."

Chỉ thấy trong mắt Tetsunoshin lộ ra vẻ dao động.

"S-sao lại thế..."

"Kẻ chiến thắng, là Yama Juugo."

"! Không thể nào, Juugo cậu ấy..."

Lúc này, 'Thần' nhận ra.

"Ra là vậy. Có vẻ ngươi đã cấu kết với Yama Juugo, có mưu đồ gì đó nhỉ."

"!"

"Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng từng nghĩ sẽ phản bội ta, nhỉ..."

Vừa dứt lời, [M] liền khuỵu gối, gục xuống đất. Cơ thể cô ta hoàn toàn không còn chút sức lực. Có lẽ là thời gian đã hết rồi.

Cơ thể này, đã không dùng được nữa.

"Này, mày không... Mư hê hi í í í í!"

Gã đô con vừa phát ra tiếng kêu quái dị, vừa bắt đầu run rẩy. Hơn nữa, trên cánh tay trái của hắn nổi lên vết bớt hình rồng.

Cơ thể của Yoshino Saki không dùng được nữa.

Nên 'Thần' bình tĩnh quyết định sử dụng cơ thể của gã đô con.

'Thần' đang thao túng cơ thể gã đô con vươn tay về phía cơ thể Saki đang ngã gục.

"Đừng chạm vào Yui!"

Để tránh nhát chém do Tetsunoshin vừa thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt tung ra, 'Thần' rụt cánh tay đang vươn ra về, kéo giãn khoảng cách.

"Vướng víu."

Những con Búp bê đen mới lại lần lượt xuất hiện từ Áo choàng Chỉ huy Quân đoàn Tinh Tú trên người gã đô con. Lũ Búp bê đen này có thể trạng cường tráng hơn ban nãy, như phân thân của gã đô con, đồng loạt lao về phía Tetsunoshin.

Nhưng đúng lúc này, lại có người ra mặt cản trở.

Đầu tiên lao vào là hai con quỷ. Họ mặc đồ vu nữ, vung trường đao, là hóa thân của Tượng sư tử đá. Tiếp theo là thiếu niên bất lương cầm gậy bóng chày đã triệu hồi những con quỷ này.

Ba người đứng chắn trước mặt như để bảo vệ Tetsunoshin và Yoshino Saki đang ngã trên mặt đất, liên tục đánh ngã Búp bê đen.

"Các ngươi cũng quyết tâm cản trở ta nhỉ."

"Làm mấy chuyện thiên hạ ghét cay ghét đắng mới đúng chất phản diện chứ."

Cuối cùng xuất hiện là tên đạo tặc quý tộc đang giương kiếm, hắn nở nụ cười ngạo nghễ.

Lúc này, Amagi Taisei đang giơ gậy bóng chày kim loại cau mày nhăn nhó.

"Thật tình, rốt cuộc chuyện này là sao? [M] tự động bị thương, đại ca Tsujifuka đột nhiên xuất hiện, rồi cái tên to xác kia lại khoác áo choàng của [M] thao túng Búp bê đen, làm tôi rối tinh rối mù cả lên. Tóm lại, cứ đấm bay tên to xác này, bắt hắn khai ra tuốt tuồn tuột là được chứ gì."

Nói rồi, Amagi Taisei chỉ gậy bóng chày về phía đó. 'Thần' thao túng gã đô con thản nhiên nói:

"Được thôi, lần này ta sẽ dọn dẹp các ngươi một thể."

Lượng lớn Búp bê đen tuôn ra từ Áo choàng Chỉ huy Quân đoàn Tinh Tú.

"Không để ngươi đạt được mục đích đâu."

Nhưng, những con Búp bê đen vừa nhảy ra từ áo choàng đã bị tia nước áp suất cao xé toạc.

"Đây là..."

"Đại ca Tanabe!"

Ở phía bên kia hành lang sau lưng nhóm Taisei, có một cái bóng khổng lồ đang ngọ nguậy.

Đó là một con rồng đang cuộn mình như rắn.

Bộ sưu tập Nanana hệ Ảo thú, Thương Long Izura.

Và bên cạnh Ảo thú, là nhóm Cộng đồng trường cấp ba Số Bảy do Hitoshi Asumi dẫn đầu.

Hitoshi Asumi, Imino Misao, Kishitani Masaaki, Ooki Kuroko. Và còn một người nữa, Yuiga Isshin.

Lúc này, Asumi mở to mắt trước cảnh tượng trước mắt.

"Tsujifuka-kun?"

Cô nhìn thấy bóng dáng Tsujifuka Tetsunoshin đang ôm chặt lấy [M] —— Yoshino Saki đang chảy máu nằm bất động trong lòng.