Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6830

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 08 - Chương 20 Hiệp phụ của Trò Chơi ~Đối đầu GREAT7~

~*~

Đêm dài đã tận, vầng thái dương mới đang từ từ nhô lên.

"Trò Chơi" do Labyrinthos tổ chức cũng đã hạ màn, những trận chiến còn sót lại chỉ còn hai.

Một là cuộc trấn áp học sinh của Mahoro Shiki, người đơn thương độc mã đại diện cho Lực lượng An ninh Tổng hợp đảo Nanae, đối đầu với bộ ba Fugi Yukihime - Tsuzurao Kagetora - Kishitani Masaaki.

Và trận còn lại xoay quanh cuộc tranh đoạt "Thanh kiếm của Nanana", giữa Yama Juugo, Ikusaba Hiiyo và Kurosu Sansa.

Chẳng ai ngờ được rằng, tất cả lại đều là những cuộc chiến giữa GREAT7 và đám học sinh.

Và thế là, hai chiến trường này sẽ trở thành hồi chuông cuối cùng khép lại đêm nay.

~*~

Trước tòa lâu đài ở Khu vực 7, Mahoro Shiki đang giao chiến với nhóm của Yukihime.

Đối mặt với tư thế sẵn sàng của Shiki, kẻ đầu tiên lao lên là Kishitani Masaaki.

"Gào ooo oo oo!"

Cùng với tiếng gầm vang trời, những chiếc cùm sắt xuất hiện trên cả tay và chân cậu ta.

Nanana Collection của Masaaki - "Gông cùm của Bách Tý Cự Nhân" - lập tức triển khai giai đoạn hai.

Với tốc độ hoàn toàn khác biệt so với ban nãy, cậu ta áp sát trong chớp mắt.

Ngay sau đó...

Rầm!

Cậu ta tung ra một đòn với sức mạnh vô song.

Shiki đưa hai tay chắn trước mặt đỡ lấy cú đấm, cả người chao đảo.

"Hừ."

Tiếp theo là đòn thứ hai, một cú đá tầm cao.

Uy lực và tốc độ hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với trước đây.

Nhưng Shiki chỉ khẽ hạ người là đã tránh được nhẹ nhàng, rồi lập tức lao vào trước mặt Masaaki.

Bốp!

Một cú chưởng cắm phập vào bụng cậu ta.

"Hự."

Dù "Gông cùm của Bách Tý Cự Nhân" ban cho Masaaki sức mạnh quái vật thực thụ, cậu ta vẫn loạng choạng lùi lại.

Lúc này, người hành động là Tsuzurao Kagetora.

Cậu ta đổi chỗ với Masaaki lao lên, phun lửa từ miệng.

Shiki lập tức cởi bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài để đối phó với nhẫn thuật này, cô dùng nó che mặt và lùi lại.

Fugi Yukihime không bỏ lỡ cơ hội.

Cô cắm "Nêm của Thần Mặt Trời" xuống đất, mắt dán chặt vào mục tiêu là Shiki. Ngay sau đó, lấy "Nêm của Thần Mặt Trời" làm trung tâm, những hoa văn hình học nổi lên. Xung quanh Shiki - người đang tránh né ngọn lửa - cũng đồng thời xuất hiện vô số hoa văn tương tự.

"Cái gì?"

Từ những hình vẽ đó, hàng loạt sợi xích vàng phóng ra.

Nhưng...

"Hả!"

Shiki bắt đầu luồn lách qua những sợi xích vàng bay tới từ tứ phía bằng những chuyển động kinh ngạc. Những sợi xích bắn thẳng ra từ các hoa văn hình học trên mặt đất và giữa không trung, dù Shiki có tránh được, chúng vẫn lập tức bẻ lái để tiếp tục truy sát cô.

Thế nhưng, Shiki vẫn liên tục né tránh, động tác hoa lệ tựa như đang khiêu vũ.

"Ư ooooooo!"

Masaaki, sau khi được cường hóa bởi cùm sắt, bắt đầu lao vào.

Shiki vừa né tránh xích vàng, vừa trao đổi quyền cước với Masaaki. Những sợi xích phớt lờ Masaaki, chỉ chăm chăm ùa vào tấn công Shiki. Masaaki cũng nhảy lên không trung, luồn lách qua những sợi xích đang đan xen chằng chịt, vung nắm đấm về phía Shiki.

Dẫu vậy, Shiki vẫn liên tục né xích, đỡ lấy nắm đấm của Masaaki và đánh bật lại.

Tiếp đó, Kagetora hành động.

Cậu ta từ phía xa nhìn chằm chằm vào nhóm Shiki, rồi ném ra một thanh kunai trong đường tơ kẽ tóc.

"!"

Lúc này, Shiki lẩm bẩm: "Gay go rồi đây."

Bởi vì, cô không thể nào đối phó hoàn hảo với các đòn tấn công đến từ bốn phương tám hướng cùng lúc.

Kết quả là.

"Bị chơi một vố rồi nhỉ."

Cô né được ba sợi xích vàng, đá bay Masaaki đang áp sát, dùng miệng bắt lấy thanh kunai, nhưng tay phải lại bị xích vàng quấn lấy.

Đến đây, tình thế thay đổi đột ngột.

Sợi xích vàng quấn lấy Shiki bắt đầu dùng lực cực mạnh để kéo cô đi.

Shiki bị lôi về phía hoa văn hình học trên không trung. Dù vậy, cô vẫn đang không ngừng né tránh các sợi xích khác.

Tuy nhiên, cô không thể đối phó với Masaaki đang lao tới lần nữa.

Shiki trong trạng thái bị kéo đi, một tay bị phong ấn, đã lãnh trọn một cú đấm của Masaaki.

Những đòn tấn công mà trước đây luôn bị hai tay cô đỡ được, chưa từng thành công lấy một lần, nay lần đầu tiên đánh trúng trực diện vào người Shiki.

Được rồi.

Đó là cảm nhận trực quan nhất của Yukihime, người đang cắm "Nêm của Thần Mặt Trời" xuống đất.

Thế nhưng lúc này Yukihime lại kinh ngạc tột độ.

Bởi vì Shiki, người đang bị xích trói một tay và hứng chịu đợt tấn công dữ dội của Masaaki, lại đang nhìn về phía cô.

Sau đó, Shiki dùng tay trái tự do rút khẩu súng lục từ bao súng bên hông phải ra.

"!"

Đoàng.

Mục tiêu đương nhiên là Yukihime, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ nhẹ.

Yukihime lập tức né tránh, thế nhưng...

"Thôi chết!"

Yukihime vì vội vàng né tránh mà đã buông tay khỏi "Nêm của Thần Mặt Trời" cắm trên mặt đất. Do mất đi người sử dụng, những sợi xích vàng đang ùa về phía Shiki cũng tự nhiên biến mất.

Tất nhiên, bao gồm cả sợi xích đang quấn lấy tay phải của Shiki.

"Được rồi, đến lượt tôi nhé."

Yukihime vội vàng đưa tay định chộp lấy "Nêm của Thần Mặt Trời", nhưng...

Đoàng, Đoàng, Đoàng.

Đối mặt với những phát súng liên tiếp và chuẩn xác, Yukihime chỉ còn cách lùi lại.

Shiki vừa nổ súng, vừa đá bay Masaaki đang tiếp cận, rồi lao lên một mạch.

Chỉ trong khoảnh khắc, Shiki đã đến được vị trí Yukihime vừa đứng, đạp một chân lên "Nêm của Thần Mặt Trời" đang cắm trơ trọi trên đất.

Ngay sau đó, lần này, những hoa văn hình học lại nổi lên xung quanh Yukihime.

"Cái gì!"

Yukihime nhận ra ý đồ của Shiki. Nhưng mà, cậy vào tốc độ để liên tục né tránh những sợi xích vàng tự động truy kích - cái chuyện phi nhân loại đó - Yukihime làm sao bắt chước được.

Cơ thể cô dần dần bị xích quấn chặt.

"Quả nhiên là rất tiện lợi nhỉ, Nanana Collection."

Shiki giơ súng nhìn bộ dạng của cô ta mà lẩm bẩm, rồi nói tiếp:

"Mà này, tôi thấy lạ thật đấy, tại sao cứ phải chuyên tâm dùng một tay để giữ nó nhỉ? Cái thứ này, dù tiếp xúc bằng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cũng dùng được mà phải không?"

"Ư..."

"Nhìn tôi xem, dùng được cả hai tay, chẳng phải tiện hơn nhiều sao?"

Chân đạp lên "Nêm của Thần Mặt Trời", tay trái cầm súng, Shiki lại dùng tay phải rút thêm một khẩu súng nữa từ bao súng bên hông trái, nhếch mép cười.

Hai tay hai súng. Và thế là, cùng với tiếng súng nổ rền vang, hai khẩu súng lục phun ra lửa.

Đoàng, Đoàng, Đoàng, Đoàng, Đoàng, Đoàng...

Đạn được nạp đương nhiên là đạn nhựa, nhưng phát nào phát nấy đều lợi hại lạ thường.

"Á, ự!"

Yukihime đang bị xích vàng trói buộc, cơ thể bị đạn nhựa bắn cho nảy lên liên hồi.

Kèm theo đó, cơn đau khủng khiếp ập đến với Yukihime.

"Dừng lại!"

Masaaki hóa thành kẻ điên lao về phía Shiki.

Shiki chỉ chĩa khẩu súng bên tay trái sang để nghênh chiến. Mặt khác, khẩu súng bên tay phải của cô vẫn không ngừng xả đạn vào Yukihime.

Yukihime bị xích vàng trói chặt thực sự không chịu nổi đau đớn, khuỵu gối xuống.

Đột nhiên, cô nhận thấy đạn không còn bắn vào người mình nữa.

Kỳ lạ thật, tiếng súng lẽ ra vẫn đang nổ mà.

"Hừ, cũng ngầu đấy chứ, nhóc Ninja."

Nghe thấy giọng của Shiki, Yukihime ngẩng mặt lên. Chỉ thấy Tsuzurao Kagetora đang làm lá chắn thịt, đứng chắn trước mặt Yukihime để đỡ đạn nhựa.

Cậu ta bắt chéo hai tay bảo vệ trước mặt, hứng chịu cơn mưa đạn đó.

"Cậu làm cái gì vậy..."

"Nếu cô mà chết trước khi tổ chức buổi giao lưu cho tôi thì tôi khó xử lắm."

Kagetora nhếch mép cười. Mặc dù câu nói chẳng ngầu chút nào, nhưng hảo cảm của Yukihime dành cho Kagetora trong lòng cũng tăng lên chút đỉnh (tuyệt đối không phải là mức độ yêu đương).

Đúng lúc này, Masaaki sau khi tả xung hữu đột né tránh đạn từ súng trái của Shiki, đã áp sát lại gần.

Thấy vậy, Shiki bình thản thu hai khẩu súng vào bao, nhấc chân khỏi "Nêm của Thần Mặt Trời", thủ thế.

"Gào oooo aaaaaa!"

Shiki nhẹ nhàng né tránh những cú đấm liên tiếp của Masaaki, phản công bằng một cú thôi chưởng trúng ngay ngực cậu ta.

"Khụ ha."

Lãnh trọn một đòn nhắm vào yếu huyệt, Masaaki hộc ra một hơi, cơ thể lảo đảo.

"Được rồi, đòn kết thúc đây."

Sau đó, Shiki vung chân phải lên thật cao nhắm vào Masaaki đang cúi đầu xuống.

Rắc!

Gót chân phải của Shiki giáng xuống gần như thẳng đứng từ trên cao vào cằm Masaaki.

Cú đánh mạnh mẽ này khiến đầu Masaaki ngửa mạnh ra sau, cả cơ thể bốc lên không trung.

Khoảnh khắc tiếp theo, Shiki hạ chân phải xuống, xoay người nửa vòng, mũi chân phải chạm đất, mượn lực phản chấn tung ra cú đá xoay trái, găm thẳng vào ngực Masaaki.

Bốp!

Hứng trọn cú đá trời giáng, Masaaki bật ngược lại từ mặt đất như thể bị xe tông, cuối cùng nằm bất động.

"Yên tâm đi, tôi đã nương tay đúng mực rồi."

Shiki mỉm cười nhẹ với Masaaki đang nằm sóng soài bất động trên đất.

Sau đó, cô nhổ "Nêm của Thần Mặt Trời" cắm dưới chân lên, hỏi Yukihime và Kagetora:

"Còn muốn đánh nữa không? Hay là ngoan ngoãn đầu hàng?"

Vào thời điểm này, cả Yukihime đang gục ngã và Kagetora đang chắn phía trước đều có chung một suy nghĩ.

— Mình đã không thể nào cầm chân Mahoro Shiki được nữa rồi.

Họ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

"Gào oooo oo oo."

Lúc này, một tiếng gầm gừ quái dị vang lên.

Shiki vô tình quay người lại, chỉ thấy ở đó, Masaaki - người lẽ ra đã bị hạ gục - đang đứng dậy.

Cậu ta đang phát ra tiếng gầm gừ quái dị. Và quan trọng nhất là số lượng cùm sắt đang tăng lên. Tiếp sau hai tay hai chân, ngay cả cổ cũng xuất hiện cùm sắt.

Rắc rắc, rắc rắc rắc rắc.

Cùm sắt rung lên, rồi phát ra âm thanh chói tai, nứt toác.

"Ái chà chà, cái này thì căng đấy."

Không chỉ Shiki, ngay cả Yukihime cũng nhận ra.

Bộ dạng của cậu ta rõ ràng là không bình thường.

"Gào oooo aaaaaa aaaaaa!"

Sự quá tải của "Gông cùm của Bách Tý Cự Nhân", hình thái thứ ba.

Nước dãi chảy ròng ròng từ miệng, Masaaki gầm lên như dã thú, bò sát mặt đất lao đến chỗ Shiki. Tốc độ của hình thái thứ hai lúc trước hoàn toàn không thể so sánh với bây giờ.

Cậu ta vừa gầm rú vừa bật nhảy lên như thể ngửa người ra sau, cơ thể như được vận hành bằng lò xo vung nắm đấm xuống.

Shiki thủ thế, định dùng tay đỡ đòn trực diện.

Rắc.

Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.

1

Tại Vườn treo, trận quyết định ngôi vô địch đã nổ ra.

Anh Hiiyo đột nhiên phóng ra mũi tên ánh sáng, bắn xuyên qua một thuộc hạ của Sansa-san, lấy đó làm hiệu lệnh, tất cả mọi người đồng loạt hành động.

Các thuộc hạ của Sansa-san liên tục nổ súng, tôi vội vàng nấp vào sau bồn hoa gần đó.

Tôi đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, thì đúng lúc này, có thứ gì đó bay vút lên trời cao.

Tôi hiểu ngay, đó là mũi tên ánh sáng mà anh Hiiyo - người cũng đang nấp sau vật cản ở phía xa giống tôi - bắn lên không trung.

Mũi tên tỏa sáng rực rỡ xé toạc bầu trời, không chỉ tôi, mà cả những thuộc hạ đang nổ súng của Sansa-san cũng phải ngước lên nhìn.

Cái gì thế?

"Tản ra!"

Nghe tiếng quát của Sansa-san, tôi lập tức hiểu ra.

Xét về kết quả, đó đơn thuần chỉ là mồi nhử.

Tận dụng sơ hở cực ngắn khi tiếng súng ngừng lại, anh Hiiyo nhô ra khỏi vật cản, dùng đạn chùm bắn xuyên qua vài tên thuộc hạ của Sansa-san.

Nhóm Sansa-san vội vã tản ra, nấp vào sau các vật cản.

Lấy đó làm khởi đầu, tình thế biến thành cuộc đọ súng giữa đạn chì và mũi tên ánh sáng. À, nhân tiện nói thêm, tôi bị cho ra rìa, đang lén lút nấp sau bồn hoa, chỉ chăm chú quan sát tình hình trận đấu súng này.

Sansa-san ra hiệu cho các thuộc hạ tản ra, tiến hành bao vây anh Hiiyo.

Anh Hiiyo để không bị bao vây, vừa dùng tên ánh sáng kìm chân, vừa lợi dụng vật cản để di chuyển.

Liên tục lùi về phía sau.

Lúc này, tiếng súng đột ngột im bặt.

Ngay sau đó, cô gái ăn mặc kiểu tiểu quỷ đi cùng Sansa-san lao ra.

Cô bé đó cầm dao găm, nhảy qua các chướng ngại vật như ghế dài và bồn hoa, áp sát anh Hiiyo trong một hơi thở.

Anh Hiiyo liên tiếp bắn tên ánh sáng để cắt đuôi kẻ đang đến gần. Nhưng tiểu quỷ ngay lập tức chuyển hướng di chuyển, chạy hình chữ chi phía sau vật cản, hơn nữa tốc độ lại kinh người, tên ánh sáng rất khó bắt kịp.

"Hừ hừ, chỉ cần biết nó bay từ đâu tới thì chẳng có gì đáng sợ cả nha ♪"

Xem ra cô ta không phải đang né tránh những mũi tên bay tới, mà là coi điểm phát bắn của "Cung Ánh Sáng" mà anh Hiiyo đang giương lên - tức tay trái - như nòng súng, rồi di chuyển né tránh đường đạn của nó.

Thị lực động thật đáng nể, hơn nữa nhìn động tác có thể dễ dàng nhận ra cô ta đã trải qua huấn luyện đặc biệt nào đó.

Anh Hiiyo giương "Cung Ánh Sáng" lại nhảy ra khỏi vật cản, tránh bắn loạn xạ vô nghĩa mà ngắm bắn thật chính xác. Nhưng tiểu quỷ cứ tiếp cận theo hình chữ chi, anh Hiiyo chỉ còn cách liên tục điều chỉnh tâm ngắm.

Không bắn trúng mũi nào, trong khi tiểu quỷ đã dần áp sát anh Hiiyo.

Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người chỉ còn 5 mét.

"Đến được cự ly này thì là địa bàn của người ta rồi nha ♪"

Tiểu quỷ như muốn nói cơ hội của mình đã tới, vung dao lên.

"Vậy sao, thế thì 'Đừng động đậy'."

Đúng lúc này, tiểu quỷ đang định vung dao xuống anh Hiiyo, động tác bỗng nhiên khựng lại.

Khoảng cách, chưa đầy một mét.

"...Chơi thế này ăn gian quá đấy."

"Tôi cũng thấy thế."

Sau đó, tiểu quỷ trúng phải "Mệnh lệnh tuyệt đối" - "Dừng lại" ngay trước mặt anh Hiiyo, bị mũi tên ánh sáng bắn xuyên qua.

Và rồi, tiểu quỷ lẩm bẩm trong khi bị thổi bay đi và nhận ra sự việc.

"Này này này, thế này thì chịu rồi."

Trên ngón giữa bàn tay trái đang quấn "Cung Ánh Sáng" của anh Hiiyo, có đeo chiếc nhẫn đầu lâu "Lời thì thầm của Tử thần" - thứ mà lẽ ra trước trận chiến này anh ta luôn đeo ở ngón tay phải.

Để né tránh tên ánh sáng, tiểu quỷ đã nhìn chằm chằm vào điểm phát bắn của "Cung Ánh Sáng" trên tay trái anh Hiiyo. Nhưng việc cô ta làm thế, lại vô tình biến mình thành mục tiêu ngon ăn cho "Mệnh lệnh tuyệt đối" của anh ta.

Tiểu quỷ bị hạ gục, tiếng súng lập tức vang lên trở lại. Lúc này, Sansa-san ra dấu tay.

Ba gã thuộc hạ đang tản ra vứt bỏ những khẩu súng lục đã hết đạn, rút dao găm lao vào anh Hiiyo từ các hướng khác nhau.

Chính diện, bên hông, phía sau, quả là một sự bố trí tuyệt diệu.

Như vậy, "Lời thì thầm của Tử thần" vốn chỉ có thể ra "Mệnh lệnh tuyệt đối" với một người, chắc hẳn cũng bị phong tỏa rồi.

"'Đừng động đậy'."

Mệnh lệnh này khiến kẻ tấn công từ bên hông trong số ba người khựng lại.

Lúc này, kẻ lao tới từ chính diện trở thành vật hy sinh của mũi tên ánh sáng, và anh Hiiyo ngay sau đó bắn xuyên qua kẻ thứ hai đã trúng "Mệnh lệnh tuyệt đối".

Tuy nhiên cũng chỉ đến đó mà thôi. Gần như cùng lúc với việc bắn xong người thứ hai, kẻ thứ ba tiếp cận từ phía sau đã áp sát anh Hiiyo.

Không còn thời gian để dùng "Mệnh lệnh tuyệt đối" hay dùng cung tên nữa.

Bốp, Rầm!

Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.

Anh Hiiyo không né tránh đối thủ đang vung dao xuống, trái lại còn tiến lên một bước, dùng tay trái đỡ lấy cánh tay cầm dao của hắn, trực tiếp lợi dụng sức lực của đối phương quật hắn xuống đất.

Anh ta đã làm biến mất "Cung Ánh Sáng" vừa mới ở trong tay trái lúc nãy.

Sau đó, anh ta dùng "Cung Ánh Sáng" vừa hiển hiện trở lại bắn tên, bồi thêm đòn kết liễu vào gã thứ ba đang đau đớn vì đầu bị đập xuống đất.

"Ra là có thể giải trừ và triển khai dễ dàng đến thế."

Đó là năng lực... không, thậm chí còn chẳng gọi là năng lực nữa của "Cung Ánh Sáng".

So với sức công phá của "Cung Ánh Sáng" thì đặc tính này cơ bản khá mờ nhạt.

"Cung Ánh Sáng" bên tay trái có thể hoàn thành việc triển khai và giải trừ trong nháy mắt. Nếu đổi là người sử dụng khác, điểm này e rằng chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng chỉ khi Ikusaba Hiiyo sử dụng, nó mới mang ý nghĩa vô cùng to lớn.

Bởi vì anh Hiiyo không chỉ có thể bắn tên ánh sáng từ xa, mà còn có thể lập tức chuyển sang chế độ cận chiến, thỏa sức thi triển các đòn vật phản công sở trường của mình. Có thể chuyển đổi giữa hai chế độ chiến đấu mà không có sơ hở, điểm này mang ý nghĩa quan trọng.

Phong cách chiến đấu này hoàn toàn phù hợp với đặc tính của anh Hiiyo.

Nói xa hơn, còn có đòn phối hợp với "Lời thì thầm của Tử thần".

Năng lực có thể ra "Mệnh lệnh tuyệt đối" cho đối tượng.

Trong tình huống hiện tại, có thể dùng để ra lệnh cho đối phương dừng lại, biến thành bia ngắm bất động, hoặc cưỡng ép tạo ra sự chênh lệch thời gian khi bị tấn công từ nhiều phía, nhưng cách dùng chắc chắn không chỉ giới hạn ở đó.

Dù đối phó thế nào cũng rất thuận tay.

"Có nhầm không vậy trời."

Nhìn anh Hiiyo bây giờ, tôi không khỏi nảy sinh ảo giác.

Rằng "Cung Ánh Sáng" là vũ khí chuyên dụng được đo ni đóng giày để cường hóa anh Hiiyo vốn dùng đòn vật, còn "Lời thì thầm của Tử thần" là trang bị để phát huy 120% uy lực của "Cung Ánh Sáng".

Chính vì nảy sinh cảm giác như vậy, tôi buộc phải chú ý đến một việc mà mình đã hoàn toàn hiểu lầm.

"Cung Ánh Sáng" là một Nanana Collection quá mạnh, "Lời thì thầm của Tử thần" là một Nanana Collection khó đối phó.

Tuy nhiên chính vì người sử dụng chúng là Ikusaba Hiiyo, chúng mới tạo thành mối đe dọa mười phân vẹn mười. Tôi một lần nữa buộc phải nhận thức rằng, tài nghệ phát huy đặc tính của Nanana Collection của Ikusaba Hiiyo cao siêu đến mức phi thường.

"Chịu nổi không, đúng là một sự kết hợp đáng ghét. Hiệu quả cộng hưởng kiểu đó ta thật không tính tới đấy."

Xem ra cách nhìn của Sansa-san cũng giống tôi... Ủa?

"...Sansa-san, cô đang làm cái gì thế?"

Sansa-san chẳng biết từ lúc nào đã đến nấp sau bồn hoa của tôi, ngay bên cạnh tôi.

"Này, Yama Juugo, chúng ta liên thủ đi."

"Liên thủ?"

"Tại vì thuộc hạ ta mang theo bị diệt sạch rồi còn đâu."

Nghe cô ấy nói vậy, tôi nhìn quanh Vườn treo, bao nhiêu là thuộc hạ của Sansa-san đã nằm la liệt trên đất không còn sót một ai.

"Không không không, ban đầu cô chém gió to mồm thế, giờ lại đòi liên thủ với tôi..."

"Tại vì một mình ta không chiến đấu được."

"..."

Cô ta lại giở cái giọng điệu "siêu tạp ngư" từng thể hiện ở Phố Nguyệt Độc ra rồi.

"À tiện thể nói luôn, chiến lực của ta là 5, không tính vào nhé."

"Đồ chiến năm cặn bã này!"

"Hả?"

Mặt tôi bị cô ta túm chặt, lại còn bị cô ta ấn thẳng ra khỏi bồn hoa.

"Khoan đã! Tôi chỉ đang 'tsukkomi' thôi! Không phải thật lòng đâu! Với lại, tên đang bắn tới kìa! Anh Hiiyo bắn tới kìa!"

Tôi gào lên thảm thiết dưới làn mưa tên ánh sáng đang bay vèo vèo tới.

"Thật không?"

"Tsukkomi đối với Bokke là hành vi được xây dựng trên sự hữu hảo, tuyệt đối không phải hành vi xây dựng trên sự khinh miệt! Với lại, ban đầu là do cô tấu hài trước mà! Tự nhận chiến lực của mình bằng ông chú nông dân cầm súng săn mà coi được hả!"

Có lẽ sự nhiệt tình (và cả lời xin lỗi) của tôi đã truyền đạt tới, cô ta kéo mặt tôi quay lại.

Mà cái người này, thật không biết đùa.

"Đừng lảm nhảm nữa, liên thủ với ta."

"Thế nên tôi mới hỏi, tại sao?"

"Tại vì trong việc đánh bại kẻ địch mạnh nhất thì lợi hại của hai ta thống nhất, đây là thủ đoạn thường thấy trong cuộc chiến đa thế lực mà."

"Mà, cũng đúng."

"Vốn dĩ nhà ngươi bó tay với tên Ikusaba đó rồi còn gì."

Thú thật thì đúng là vậy.

Việc tôi hừng hực khí thế muốn thử, cũng y hệt như những gì con bé tiểu quỷ kia vừa làm.

Chỉ cần biết hướng tên ánh sáng bắn tới thì có thể dễ dàng né tránh, nên vừa chú ý tay trái - điểm phát bắn của "Cung Ánh Sáng" - vừa lao lên.

Nhưng kết quả đã rành rành trước mắt. Nếu Sansa-san không đến Vườn treo này, và tôi đấu một trận một chọi một với anh Hiiyo, thì kẻ nằm đó chắc chắn không phải tiểu quỷ, mà là tôi.

"...Tôi hiểu rồi, liên thủ đi."

Thế là, tôi thẳng thắn đồng ý đề nghị hợp tác của cô ta.

"Vậy, trong tay nhà ngươi có gì?"

"Hai món Nanana Collection là 'Thanh kiếm của Nanana' không biết cách dùng và 'Độc nhãn của Yggdras' chẳng dùng được vào việc gì."

"Còn đạo cụ khác?"

"Đạo cụ khác?"

"Mấy thứ mua ở chỗ ta ấy. Bom khói rồi pháo tép, nhà ngươi mua cả đống còn gì?"

Hừm, tại sao nhờ người mua hộ mà cô ta cũng biết là tôi vậy, cái người này?

"Tôi dùng hết sạch ở 'Di tích' dưới lòng đất rồi."

"Hả? Nhà ngươi, đúng là vô dụng."

Bị cô ta khinh bỉ ra mặt.

"...Thật xin lỗi."

"Thôi được. Thế cái 'Độc nhãn của Yggdras' năng lực là gì?"

"Ờ thì, nhìn đối phương qua nó, đồng thời đặt câu hỏi, nếu đối phương nói dối thì sẽ thấy thứ giống như khói đen. Nhân tiện, Nanana đặt tên cho nó là 'Máy phát hiện nói dối lấp lánh'."

"Trình độ đặt tên của Nanana vẫn tuyệt vọng như ngày nào nhỉ."

"A, nhân tiện, nếu dùng vào việc xấu, mắt có vẻ sẽ bị thối rữa."

"Tên khốn! Đừng có chĩa vào ta! Mắt thối ra bây giờ!"

Xem ra không chỉ phát hiện nói dối, còn có thể khiến kẻ hung ác thuần khiết 100% phải khiếp vía nữa.

"Thế, bài tẩy của Sansa-san đâu?"

"Của ta là cái đó."

Nhân tiện, thứ cô ta nói là con bé tiểu quỷ vừa bị anh Hiiyo bắn trúng đang nằm đằng kia.

"? Ý cô là sao?"

"Con nhỏ đó đang giả vờ ngất, thực ra vẫn tỉnh. Nó đang giả chết để quan sát tình hình chiến trường."

"Tại sao cô biết chuyện đó?"

"A, ra là vậy."

Miếng che mắt của Sansa-san cũng là Nanana Collection, hình như có thể nhìn trộm tầm nhìn của người khác.

"Cơ mà, vết thương không sao chứ? Cô bé bị mũi tên ánh sáng của anh Hiiyo bắn xuyên qua đấy?"

"Tuy nguyên lý ta chưa rõ, nhưng mũi tên ánh sáng đó có lẽ khác với cung tên và đạn thông thường, không phải thực thể. Nói đơn giản thì là tên sấm sét đi."

"Tên sấm sét?"

"Nói là xuyên qua, chi bằng nói là xuyên thấu thì đúng hơn. Cho nên dù có trúng một phát, có vẻ cũng chỉ bị tê liệt rồi ngất đi thôi."

"Làm sao biết được chuyện đó?"

"Lúc Kira (hình như là tên con bé tiểu quỷ) chạy loạn xạ, ta đã quan sát đám thuộc hạ bị hạ gục đầu tiên. Ta vén áo lên xem chỗ bị bắn trúng, thấy không có vết thương xuyên thấu, chỉ có vết bầm tím giống vết bỏng. Ngoài ra còn gây co giật nhẹ."

"Ra là vậy."

Nhắc mới nhớ, lúc Tetsu-san bị mũi tên ánh sáng đó bắn trúng lần đầu, anh ấy cũng chỉ nói là cơ thể tê liệt không cử động được, sau đó gặp lại trông anh ấy cũng không giống bị thương.

"Tuy nhiên, lúc cắm vào mặt đất hay tường thì có lẽ không thể vơ đũa cả nắm được. Cho nên, đây là suy đoán đơn giản từ hiện trạng thôi."

Quả đúng như cô ta nói. Tên chính thức của "Cung Ánh Sáng" hình như là "Phá Tà Linh Cung". Có thể điều này liên quan lớn đến đặc tính của mũi tên ánh sáng bắn ra từ cây cung đó.

"Dù nói thế nào, chỉ cần lấy hết khí thế là có thể chịu được mũi tên ánh sáng đó, nhà ngươi hiểu điều này là đủ rồi, Yama."

"Không không không, nụ cười đó là sao chứ! Đừng có nói bóng gió bắt tôi làm đội cảm tử! Tuyệt đối không được đâu!"

"Gì chứ. Theo cách giáo dục của nhà các ngươi, chẳng phải phải trải qua huấn luyện chống lại loại tra tấn này sao?"

"Đấy là huấn luyện của gia tộc ám sát nào thế!? Nhà tôi chỉ là nghĩa tặc bình thường... đính chính, chỉ là gia đình bình phàm thôi."

"Sao, ngươi tưởng qua mặt được ta?"

"Người ta đã cố sống cố chết giả ngu rồi, cô cũng phải nể mặt chút chứ!"

"Ta dạo này rất nhiệt tình trong việc khiến nỗ lực của người khác biến thành bọt biển đấy."

"Cái tính cách đó thực sự khiến người ta ghét đấy!"

Này, giơ ngón cái lên làm gì, có phải đang khen cô đâu!

"Thôi được rồi. Yama, tóm lại nhà ngươi nghĩ cách đi, ta phụ trách hỗ trợ."

"Thế có ổn không?"

"Ta nhìn ra được kẻ nào dùng được. Với lại ta chẳng bảo rồi sao? Không may là ta không giỏi đánh đấm."

Tóm lại, chẳng hiểu sao quyền chủ đạo lại giao vào tay tôi, tôi xác nhận trước.

"Ờm, cô Kira làm được gì?"

"Cơ bản thì 18 kỹ thuật giết người đều biết cả. Cũng đã qua huấn luyện tăng cường khả năng chịu tra tấn thích đáng. Thế nên con nhỏ mới chịu được mũi tên ánh sáng đó. Nhưng thấy nó chưa hành động ngay, có lẽ là do tê liệt chưa hết, bất tiện cử động thôi."

Three Skull đúng là nuôi dạy được một đứa trẻ lợi hại thật.

"Ngoài ra, ta có mang theo Nanana Collection."

"...Hả?"

"? Sao thế?"

"Cô có mang theo Nanana Collection á?"

"Ừ. Nhưng trước khi đến đây bị Shiki làm hỏng rồi, cách sử dụng bị hạn chế."

"Shiki? Shiki mà cô nói, là cô Mahoro Shiki?"

"Nhà ngươi nói thừa. Nhân tiện, Lực lượng An ninh Tổng hợp đang làm loạn bên ngoài lâu đài hiện giờ là do Shiki chỉ huy đấy."

"Không không không không không! Thế là thế quái nào! Tôi hoàn toàn không biết gì cả!"

Sự thật mới mẻ bày ra trước mắt tôi. Mà khoan, cô Shiki hiện đang ở đây á?

Cái bà quản lý ăn không ngồi rồi đó?

"Nhân tiện, mụ đàn bà đó là nhân loại mạnh nhất đấy."

"Cô đang nói mộng du gì thế? Bà ấy là phế nhân suốt ngày ngâm mình trong cồn rượu mà?"

"...Haizz, chuyện này thôi không nói nữa. Nói không nổi."

"Không không không, chẳng ổn chút nào cả!"

"Ngay lúc này đây, Ikusaba đang tiến lại gần đấy nhé."

Hả? Thật á? Tôi thò mặt ra khỏi bồn hoa, phát hiện anh Hiiyo đúng là đang tiến lại gần bên này.

"Á á! Thế thì tôi còn thiếu một câu hỏi..."

Sau đó tôi dứt khoát hỏi về đặc tính Nanana Collection của cô Kira, rồi suy nghĩ.

"Được, quyết định rồi!"

"Làm thế nào?"

"Dù có đối đầu trực diện với anh Hiiyo, chênh lệch chiến lực cũng quá lớn. Nói chung là có liều cũng không thắng được."

"Thế tính sao?"

"Siêu thiểm điện chiến nhất kích tất thắng."

Sau đó, tôi nói cho Sansa-san biết chiến thuật của mình.

Sansa-san nghe xong, nhếch mép cười.

"Hừm, thú vị đấy. Thế thì nhà ngươi hãy cho ta kiến thức sự hư trương thanh thế tầm cỡ Sáng thế ký của nhà ngươi đi."

~*~

Rắc!

Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.

Đó là tiếng xương tay của Masaaki đang hóa điên bị vỡ nát.

Shiki chịu đựng cú va chạm mạnh khiến bê tông dưới chân nứt toác, nhìn thẳng vào bộ dạng của Masaaki.

Ngay vừa rồi, nắm đấm của Masaaki đã vỡ nát, nhưng cậu ta không hề tỏ vẻ bận tâm, vừa nhe răng gào lên "Gào ooo" vừa hướng đôi mắt mất tiêu cự về phía Shiki.

"Bản thân có vẻ mất ý thức rồi nhỉ. Điển hình của hiện tượng Nanana Collection mất kiểm soát sao. Không ngờ lại bất chấp cơ thể mình, buông lỏng hoàn toàn bộ điều khiển của não bộ."

Ngay sau đó, nắm đấm đã vỡ nát vung ra đòn thứ hai từ bên hông.

Shiki nhảy lùi lại né tránh. Dù sao sau khi hứng chịu đòn vừa rồi, cánh tay Shiki cũng sưng lên, đến mức tụ máu, hơn nữa còn bị tê dại. Quan trọng nhất là, nếu tiếp tục đỡ những đòn tấn công như thế, không đảm bảo sẽ không khiến Masaaki để lại di chứng.

"E là không xong rồi, phải tung chút bản lĩnh thật sự thôi."

Ánh mắt Shiki trở nên sắc bén.

"Gào ooooo ooooo!"

Masaaki gào to, vung vẩy cánh tay, lao vào Shiki.

Đối mặt với điều đó, Shiki hoàn toàn trút bỏ sức lực cơ thể, nghênh đón Masaaki.

"Gàooo aaaaa!"

Nếu ví Masaaki đang vung tay loạn xạ là cơn bão, thì Shiki né tránh toàn bộ đòn tấn công chính là cành liễu.

Shiki với những động tác hành vân lưu thủy, liên tục tránh né những đòn tấn công phóng túng sức mạnh.

Sau đó, cô trực tiếp dùng động tác như nước chảy tiếp xúc mật thiết với cơ thể Masaaki, tựa như đè toàn bộ trọng lượng lên, dựa vào ngực trái và vai phải của Masaaki.

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch..."

Shiki nhắm mắt trong trạng thái áp sát, cảm nhận nhịp tim của cậu ta.

Sau đó, cô bất ngờ mở mắt.

"Hây!"

Bốp!

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như vậy?

Yukihime và Kagetora chứng kiến cảnh này hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Masaaki từ trạng thái hoàn toàn áp sát, bị thổi bay đi như một trò đùa.

Sau đó, Masaaki bay lên cao vài mét rồi ngã ngửa ra đất, lập tức bắt đầu cào cấu lồng ngực, co giật, cuối cùng nằm bất động.

Những chiếc cùm sắt trên cổ tay và cổ cậu ta cũng tự nhiên biến mất.

Yukihime nhìn thấy Masaaki bất động, lờ mờ hiểu ra.

Masaaki, chết rồi.

Shiki không vội vã tiến lại gần Masaaki, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta.

Sau đó, cô thản nhiên kiểm tra cơ thể cậu ta.

Cô đặt tay lên mạch ở cổ, mở mí mắt đã nhắm nghiền ra, kiểm tra vị trí tim trái qua lớp áo sơ mi, rồi đặt tay xuống vị trí thấp hơn một chút.

"Một hai."

Thịch.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Masaaki nảy lên.

"Hự, khụ khụ, hộc hộc hộc..."

Masaaki, người tim đã hoàn toàn ngừng đập, tỉnh lại.

Shiki nói với Masaaki vừa sống lại:

"Nhận ra tôi không? Trận chiến kết thúc rồi nhé, vào thời điểm cậu để Nanana Collection mất kiểm soát, cậu đã thua rồi. Hiểu chưa?"

Tuy sống lại rồi nhưng cậu ta lại ngất đi ngay, chẳng trả lời gì cả. Nhưng Shiki thấy cậu ta không có vẻ gì là định kích hoạt cùm sắt lần nữa, nên tự cho là cậu ta đã hiểu.

"Đội cứu hộ, nghe rõ không?"

Cô trực tiếp ra chỉ thị qua tai nghe, thu hồi Masaaki.

"Vừa rồi, cô đã làm gì?"

Yukihime hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này, buột miệng hỏi.

"Không có gì, vì không biết làm thế nào để Nanana Collection dừng lại, nên tôi quyết định tắt công tắc tổng luôn cho nhanh."

"Cô giết cậu ấy sao?"

"Không có. Tôi chỉ dùng nhịp tim xung kích một chút thôi."

"Cô làm tim... ngừng đập sao?"

"Đúng thế."

"Đòn vừa rồi ấy hả?"

"Muốn tác động vào bên trong cơ thể người thì phát lực nội công là hiệu quả nhất mà. Lại có thể phớt lờ cường độ cơ thể."

Shiki thế mà lại thao thao bất tuyệt nói ra những chuyện kinh khủng.

"Nếu lỡ tay thì cậu ấy mất mạng như chơi đấy?"

"Không đâu. Vì tôi đã nắm rõ hoàn toàn cấu tạo cơ thể người rồi. Bao gồm cả phương pháp làm cho trái tim ngừng đập hoạt động trở lại nữa."

Nghe Shiki nói những lời này, Yukihime đã cạn lời.

"Shiki, đừng có lải nhải mấy chuyện đáng sợ đó nữa, chịu cô thật. Nhìn xem, cô bé kia bị cô dọa cho khiếp vía rồi kìa."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, Shiki quay người lại vẻ không vui.

"Ít nhất thì tên bác học điên nhà anh không có tư cách nói tôi."

Đứng ở đó là một người đàn ông tóc vàng mảnh khảnh mặc áo blouse trắng.

Anh ta đeo khuyên tai hình con thỏ, gây ấn tượng sâu sắc.

Shiki hỏi đồng nghiệp của mình:

"Anh làm cái gì ở chỗ này thế, Sento?"

Xuất hiện ở đây, chính là bộ não mạnh nhất đảo Nanae · Futaba Sento.

Một trong GREAT7.

2

"Lên dây cót tinh thần xong rồi à, Yama-kun?"

"Cũng tàm tạm."

Anh Hiiyo giương "Cung Ánh Sáng", nhắm vào tôi đang bước ra từ bồn hoa.

"Thế nào? Cậu rốt cuộc định đánh bại tôi bằng cách nào?"

"Đừng căng thẳng thế chứ, tôi có ủ mưu tính kế gì xấu đâu."

"Cậu mà có mặt mũi để nói câu đó à."

"Có chứ sao không. Cơ mà, cũng không phải là không có vũ khí cuối cùng đâu nhé."

"Vũ khí cuối cùng? 'Thanh kiếm của Nanana' sao?"

Anh Hiiyo nhìn thanh kiếm sau lưng tôi.

"Cái đó cũng tính, nhưng thứ tôi muốn dùng là cái này."

Tôi lấy ra từ trong túi viên đá sapphire "Độc nhãn của Yggdras".

"Cậu định dùng nó làm gì?"

Đối mặt với câu hỏi bình thản của anh ta, tôi cười không chút sợ hãi.

"Là thế này đây."

Tôi đưa "Độc nhãn của Yggdras" trên tay trái áp sát vào mắt phải của mình.

Sau đó nhắm mắt trái lại.

Trong tầm nhìn màu xanh lam, bên kia viên đá quý có độ trong suốt cao, khoảng cách giữa tôi và anh Hiiyo là khoảng 20 mét.

"Được rồi, quẩy lên nào."

Cứ thế, tôi lao thẳng về phía anh Hiiyo.

~*~

Juugo vừa nhìn chằm chằm vào viên đá quý, vừa lao tới.

Trước tình huống kỳ lạ này, Hiiyo rõ ràng bối rối.

Yama-kun rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Sau đó, chỉ thấy cậu ta nhắm mắt trái, đặt viên đá quý trước mắt phải, cảm giác cực kỳ ngu ngốc.

Trong lòng Hiiyo, chỉ cảm thấy cậu ta điên rồi.

Hiiyo trực tiếp giương "Cung Ánh Sáng", dùng mũi tên ánh sáng tạo ra nhắm vào Juugo.

Bất kể Yama-kun định làm gì, việc mình cần làm đều không đổi. Dùng "Cung Ánh Sáng" bắn tên, xuyên thủng cậu ta. Nếu cậu ta né được, thì dùng "Lời thì thầm của Tử thần" bắt cậu ta dừng lại là xong.

Nhưng lúc này, Hiiyo chợt nhớ ra.

Ở màn thứ hai, Tensai - người từng hợp tác trước đó - đã từng nói về viên đá quý trước mắt Juugo.

Năng lực của "Độc nhãn của Yggdras" là nhìn thấu lời nói dối của người khác.

Tại sao Yama-kun lại lôi nó ra vào lúc này? Tại sao lại đặt lên mắt ngay trong trận chiến, hơn nữa lại ở thời điểm chẳng liên quan gì?

...Không, cái đó thực sự không dùng được sao?

Nhìn thấu lời nói dối. Ngoài sự thật ra thì đều không có tác dụng?

Lúc này, một khả năng lóe lên trong đầu Hiiyo.

"Mệnh lệnh tuyệt đối" của "Lời thì thầm của Tử thần" là cưỡng ép người khác làm việc họ không muốn, vậy nếu dùng viên đá quý này, có thể khiến nó vô hiệu hóa không?

Chính vì thế nên Yama Juugo mới đặt viên đá quý đó lên mắt và lao về phía mình sao?

Vì đã phong tỏa được "Mệnh lệnh tuyệt đối".

Không phải là không có khả năng.

Khoảng cách với Juugo còn 15 mét.

Cậu ta là Yama Juugo, nên không gì là không thể.

Không thể loại trừ khả năng cậu ta giấu đòn sát thủ đến thời khắc quan trọng cuối cùng này, đến cuộc đối đầu thực sự cuối cùng đặt cược "Thanh kiếm của Nanana". Giống như mình đã giấu "Cung Ánh Sáng" vậy.

Đây không phải là biện pháp đối phó bằng cách không để chiếc nhẫn lọt vào tầm nhìn, mà là phương pháp phá giải "Mệnh lệnh tuyệt đối" của "Lời thì thầm của Tử thần" một cách chân chính.

Thực ra, trước đó cũng có nhiều cơ hội để thăm dò việc này.

Nhưng cậu ta là Yama Juugo. Có đầy đủ khả năng là đang hư trương thanh thế.

Vậy mình nên làm gì?

Còn 10 mét.

Nhưng Hiiyo đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Bất kể "Mệnh lệnh tuyệt đối" có hiệu quả hay không cũng chẳng sao. Đã vậy, cứ ra "Mệnh lệnh tuyệt đối" xong rồi bắn tên là được.

Nếu có hiệu quả, thì bắn xuyên cậu ta lúc cậu ta dừng lại, dù vô hiệu, thì trực tiếp nghênh kích là xong.

Việc cần làm không thay đổi.

Ra "Mệnh lệnh tuyệt đối", sau đó bắn tên ánh sáng.

"'Đừng động đậy', Yama-kun."

3

"Biết ngay anh sẽ làm thế mà."

Tôi vừa nhắm nghiền hai mắt chạy, vừa nhếch mép cười.

Sau đó, khoảnh khắc tôi nghe xong "Mệnh lệnh tuyệt đối" của anh Hiiyo, tôi mở mắt phải ra.

Đây là để né tránh mũi tên ánh sáng bay tới ngay lập tức.

Tôi dám cá. Anh Hiiyo nhất định sẽ phân tích quá mức về tôi.

Đối mặt với tình huống bản thân lo ngại, để đối phó với đối thủ mà "Mệnh lệnh tuyệt đối" có khả năng không hiệu quả, biện pháp tốt nhất chính là ra "Mệnh lệnh tuyệt đối" xong rồi bắn tên ánh sáng.

Lý do có nhiều, và hiện tại điều anh Hiiyo lo ngại chỉ có một.

Tôi có thực sự vô hiệu hóa được "Mệnh lệnh tuyệt đối" hay không.

Việc này không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại mà còn có thể ảnh hưởng đến trận chiến sau này, nên anh ta sẽ thử nghiệm trước càng sớm càng tốt.

Dù sao anh Hiiyo cũng khác với tôi - kẻ đang nhắm đến chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh. Với "Cung Ánh Sáng" và "Lời thì thầm của Tử thần", cộng thêm chênh lệch chiến lực, anh ta chỉ cần đánh chắc tiến chắc là nắm phần thắng.

Ở một ý nghĩa nào đó, tôi là kẻ liều mạng phát động đột kích, còn anh Hiiyo dư dả về mặt chiến lực, nên giữa chúng tôi sẽ có sự chênh lệch về tư duy.

Cho nên tôi xác định, sự chênh lệch tư duy này nhất định sẽ khiến anh Hiiyo áp dụng bài bản: ra "Mệnh lệnh tuyệt đối" trước rồi lập tức bắn tên.

Vì thế, đầu tiên tôi đã né được "Mệnh lệnh tuyệt đối".

Tôi dùng "Độc nhãn của Yggdras" làm bình phong, liệu nó có thực sự hiệu quả hay không, tôi chưa thử và cũng chẳng muốn thử, càng không hề hư trương thanh thế, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại không nhìn thấy "Lời thì thầm của Tử thần".

Tôi đã áp dụng phương pháp đó.

Khoảng cách với anh Hiiyo còn 8 mét.

Anh Hiiyo bình tĩnh giương "Cung Ánh Sáng" về phía tôi - kẻ không hề dừng lại.

Nhìn hình dáng tay của anh Hiiyo, quả nhiên là "Đạn chùm" phóng xạ phạm vi rộng.

Anh ta biết sự việc ở mức độ nào đó nằm ngoài dự tính, nên muốn đối phó thật chắc chắn.

Vậy thì, tôi sẽ gây ra tình huống bất ngờ chưa từng thấy nhé.

Phải, ví dụ như.

Ném "Thanh kiếm của Nanana" tôi đang đeo sau lưng đi.

"Cái gì!"

Tay trái tôi vẫn giơ "Độc nhãn của Yggdras", tay phải dùng hết sức bình sinh ném "Thanh kiếm của Nanana" đi.

Anh Hiiyo đương nhiên là né được.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, dùng ánh mắt "Thằng này, mày đang làm cái quái gì thế" để lườm tôi.

Lúc này, tôi đã cất "Độc nhãn của Yggdras" vào túi, hai mắt nhìn chòng chọc vào anh Hiiyo đang rút ngắn khoảng cách.

Còn 3 mét.

Lúc này, anh Hiiyo giải trừ "Cung Ánh Sáng" đang triển khai ở tay trái, thủ thế.

Đây là tư thế của đòn vật phản công tủ.

Nhân tiện nói thêm, tôi mượn đà chạy lao tới, nếu cứ thế đấm tới, chắc chắn sẽ trúng ngay ý đồ của anh Hiiyo.

Hoàn toàn bị chiếu tướng rồi.

Và điều này cũng nằm trong dự tính của anh Hiiyo.

Pưng!

Vì thế tôi tung ra đòn ngoài dự tính của anh ta.

Cùng với tiếng dây bật, đầu anh Hiiyo giật mạnh sang trái.

"Cái này là trả lại anh cú vừa nãy nha ♪"

Tiểu quỷ Kira đang nằm trên mặt đất, búng một sợi dây đàn được kéo căng bằng hai tay về phía anh Hiiyo.

Nanana Collection của cô Kira "Đàn Âm Hoa", dường như dù cách xa bao nhiêu cũng có thể tạo ra âm thanh.

Có vẻ vốn dĩ phải dùng nhiều sợi dây để ngắm bắn chính xác, một sợi dây chỉ có thể phóng ra sóng âm theo đường thẳng.

Nhưng thế là đủ rồi.

Âm thanh nổ vang bên tai phải, điều này thực sự khiến anh Hiiyo bất ngờ, tư thế của anh ta hoàn toàn bị phá vỡ.

Trên đây chính là kế hoạch chính thức "thuận nước đẩy thuyền, xuất kỳ bất ý" do tôi vạch ra.

Và việc cuối cùng phải làm, chỉ có một.

"Ăn đấm này!"

Tôi dốc toàn lực đấm về phía anh Hiiyo.

Ban nãy âm thanh nổ bên tai phải anh Hiiyo, anh Hiiyo loạng choạng, tôi dồn đà chạy vào nắm đấm phải vung ra, hướng thẳng vào má trái anh ta.

Tốt, thời cơ cực kỳ hoàn hảo.

Bốp!

Nắm đấm phải của tôi bắt trọn khuôn mặt anh Hiiyo.

Giải quyết xong!

Vút!

"!"

Khoảnh khắc này, tôi rùng mình ớn lạnh.

Trong nháy mắt nắm đấm của tôi đánh vào mặt anh Hiiyo, anh Hiiyo trừng mắt nhìn tôi.

Tôi chỉ thấy đại sự không ổn.

Mặc dù bị cú đấm nặng ngàn cân đánh vào mặt ngửa ra sau, anh Hiiyo vẫn đứng vững trên mặt đất.

Sau đó, tay trái anh ta tóm lấy cổ tay phải đang đấm tới của tôi.

Này này này, có nhầm không vậy trời.

Lúc này lóe lên trong đầu tôi, là cơn đau kịch liệt khi bị đòn vật phản công ném đi ở "Di tích" dưới lòng đất.

Rốt cuộc, cuối cùng vẫn là đọ nghị lực sao!

Là nắm đấm của tôi trực tiếp phá vỡ anh Hiiyo, hay là tôi bị đòn vật của anh Hiiyo đập xuống đất đây.

"Ư oooooo!"

"...!"

"Gào oooooo!"

Trong sát na đó, đột nhiên cùng với tiếng gầm cực lớn, một thân hình trắng to lớn lao tới từ bên cạnh.

Anh Hiiyo bị thứ đó đẩy ngã xuống đất, một bàn chân to đạp lên lưng anh ta.

Nhân tiện, tôi bị bộ lông của khối cơ thể trắng khổng lồ đó hất văng, đạp hụt một cái, rồi cứng đờ người.

Đúng vậy, cứng đờ người.

Bởi vì, trước mắt là một con bạch hổ dài tới 3 mét.

Nhân tiện, tôi hiện đang bị con bạch hổ xuất hiện đột ngột đó trừng mắt nhìn.

"Ờ... xin chào."

Cạch.

Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh như vậy từ phía sau, một dự cảm chẳng lành phi thường trỗi dậy.

"Được rồi, chiếu tướng."

Tôi từ từ quay người lại.

"Đùa hả."

Ở đó, là Kurosu Sansa đang giương súng.

4

"Thế này là sao, Sansa-san?"

"Thì là thế đó."

Sansa-san đang giương súng cười nhạt.

"Ờ thì, tại sao?"

"Ta dạo này rất nhiệt tình trong việc khiến nỗ lực của người khác biến thành bọt biển đấy."

Không không không không không không...

"Tôi chưa nghe nói cô có mang theo súng đấy."

"Chẳng phải đã bảo rồi sao, chiến lực của ta là 5."

"Chơi cái meme này ai mà hiểu!"

"Cơ mà, con bạch hổ to lớn này là sao? Cái này rõ ràng là bài tẩy còn gì?"

"Đây không phải bài tẩy, là thú cưng của ta."

"Chúng ta đã kết đồng minh rồi, đừng có phản bội tôi chứ."

"Này này này, cha chưa dạy ngươi sao? Không được tin kẻ xấu."

Nói đúng quá, tôi thế mà không nói lại được câu nào.

Mà khoan, sao tôi lại không nhận ra nhỉ?

Đối tượng tôi kết đồng minh để đánh bại đối thủ khó nhằn nhất (anh Hiiyo), mục đích không phải là liên thủ đánh bại anh Hiiyo, mà là xúi giục tôi đi sống mái với anh Hiiyo, rồi sau đó đánh lén cả hai chúng tôi từ phía sau.

Tại vì cô ta nói muốn liên thủ? Tại vì cô ta giao quyền chủ đạo cho tôi?

'Không may là ta không giỏi đánh đấm.'

Là vì câu nói này, nên tôi cho rằng sau khi đánh bại anh Hiiyo, kiểu gì cũng có cách giải quyết?

Nhầm to! Tôi là thằng ngu chắc! Sở trường của người này là chơi chiến lược mà!

"Đừng có lộ ra cái biểu cảm như bị Fujiko-chan lừa thế chứ."

"Tôi thấy dáng Fujiko bốc lửa hơn nhiều."

Đoàng.

"Hả? Ngươi nói gì?"

"Đùa thôi mà! Hơn nữa chẳng đe dọa gì cả! Bắn thẳng vào chân thật luôn à!"

Đùi phải của tôi thực sự bị bắn trúng. Có vẻ là đạn nhựa nên không diễn ra cảnh máu me be bét, nhưng đau thật chứ không đùa.

"Mà này, ta với nhà ngươi giống nhau cả thôi, Yama Juugo. Chỉ là khi không thể giải quyết bằng sức mình, sẽ lập tức tìm kiếm thứ dùng được ngay trước mắt và tùy cơ ứng biến."

"Không không không, tôi thực sự chả yêu nổi."

"Ta cũng không yêu ngươi."

Tôi nói vậy, cô ta thế mà cũng đáp lại kiểu đó.

Chỉ hối hận cũng vô ích. Mau suy nghĩ, nghĩ trăm phương ngàn kế đi. Làm thế nào?

Có cách gì không?

"Ngươi định lợi dụng Ikusaba? Bỏ đi, tên đó gần như ngất rồi. Hơn nữa Bạch Đế đang ấn lên lưng hắn, dù miễn cưỡng còn thở, cũng không phát ra tiếng được nữa. Ta nghĩ tên này thừa biết nếu làm liều sẽ có kết cục gì."

Tôi không khỏi giật mình.

Tại sao lại biết?

"Thì tất nhiên vì ta là Kurosu Sansa rồi."

Bị đọc tâm rồi... Không, không phải, bị nhìn thấu rồi, tầm nhìn bị đánh cắp rồi.

Tôi liếc nhìn anh Hiiyo, cô ta chỉ dựa vào động tác nhỏ xíu đó mà nhìn thấu tất cả.

"Tầm nhìn là thứ nằm ngoài dự đoán, có thể truyền đạt mọi thứ. Ngay cả từ chuyển động nhỏ của nhãn cầu, cũng có thể nhìn thấu tâm tư đối phương. Nhân tiện, đừng có nghĩ đến việc cố tình để nó bất động. Muốn kiểm soát phản xạ có điều kiện là vô ích. Hơn nữa, muốn dùng cách này để lừa qua mắt ta, vốn dĩ là không thể."

Điều tôi vừa nghĩ bị nhìn thấu, và cả điều tôi chưa nghĩ tới sau đó, cũng như bị đọc trước vậy.

Nghe những lời này của Sansa-san, tôi không thể cử động được nữa.

Cho nên, tôi cảm nhận sâu sắc.

Mọi thứ đều đang nhảy múa trong lòng bàn tay Kurosu Sansa.

"Định đầu hàng chưa? Vậy thì, trận quyết định ngôi vô địch nhà ngươi đề xuất kết thúc rồi. Ngoan ngoãn giao 'Thanh kiếm của Nanana' ra đây, ta sẽ tha cho nhà ngươi không phải chịu thêm đau đớn da thịt."

Sansa-san chĩa súng vào tôi, thái độ đầy vẻ ung dung.

Tôi có thể hiểu thái độ và lời nói của cô ta. Nhưng mà...

"Nói thì nói vậy, tôi cũng không thể dứt khoát đầu hàng được. Tại vì, tôi nhất định phải mang thanh kiếm đó về."

Tôi liếc nhìn "Thanh kiếm của Nanana" đang cắm trong bồn hoa lúc tôi ném đi khi nãy.

"? Tại sao?"

"Tôi cần dùng nó để tìm ra hung thủ sát hại Nanana."

Lúc này, con mắt độc nhất của Sansa mở to.

"Ngươi... đang tìm hung thủ sát hại Nanana?"

"Đúng thế."

Sansa-san tỏ ra kinh ngạc, không, nói chính xác hơn, cô ta tỏ ra bối rối.

Phản ứng của cô ta nằm ngoài dự đoán của tôi. Nếu vậy, liệu cô ta có tha cho tôi...

"Hừ, lần này coi như thằng nhóc nhà ngươi xui xẻo rồi. Vẫn là nỗ lực tìm cách khác đi nhé."

...Nhưng Sansa-san lập tức thu lại biểu cảm, không để ý đến lời tôi nói.

Mà khoan, phản ứng của cô ta chẳng phải quá nhạt nhẽo sao?

"Chẳng lẽ, Sansa-san không mấy hứng thú với hung thủ sát hại Nanana?"

"Tóm lại, trong lòng ta đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa rồi."

"Không còn nghĩ đến nữa sao?"

"Không, không phải ta. Là chúng ta."

Chúng ta? Là chỉ ai? Tôi vừa suy nghĩ, vừa trào lên vài phần tức giận.

Tôi cảm thấy phẫn nộ với giọng điệu của Sansa-san.

Vì thế, tôi đút tay vào túi.

"Này, đừng giở trò..."

Trong lúc cô ta nói vậy, tôi đã từ từ lấy thứ đó ra.

Thứ đó là gì?

Là viên sapphire "Độc nhãn của Yggdras".

"...Ngươi có ý gì?"

"Cô đoán xem, tôi có ý gì nào?"

Tôi cầm "Độc nhãn của Yggdras", hướng về phía Sansa-san đang chĩa súng vào tôi.

"Ngươi định dùng thứ đó..."

"A, tùy cô nói gì cũng không sao, nhưng cẩn thận đấy. Cô mà tùy tiện đặt câu hỏi, vô tình thăm dò chân giả trong lời nói của tôi, con mắt còn lại của cô chắc chắn sẽ bị thối rữa đấy nhé."

Nhờ đó, kẻ xấu thuần khiết 100% đã ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo đó.

Không phải, là tôi đã bắt cô ta ngậm miệng, bằng ý chí mạnh mẽ hiện tại.

Sự đáng sợ của Sansa-san có rất nhiều. Đôi mắt có thể nhìn thấu đối thủ. Bộ não đầy ắp mưu mô đen tối. Và đáng sợ nhất, chính là thuật giao tiếp thấu tận tâm can.

Đó thực sự là thứ rất khó đối phó.

Hiện tại, suy nghĩ của tôi bị cô ta nhìn thấu, và hành động cũng bị cô ta dự đoán, nên đã chùn bước, và tôi nghe những lời cô ta nói, tin chắc rằng tâm cảnh của mình bị cô ta nhìn thấu, suy nghĩ đã bị cô ta đọc trước.

Chính vì thế, tôi đã nảy sinh ảo giác.

Tôi lầm tưởng những lời Kurosu Sansa nói đều là sự thật, ngay cả những điều thốt ra từ miệng cô ta, những việc bản thân chưa hề suy nghĩ, cũng tưởng là thứ mình sẽ suy nghĩ.

Lời nói của Kurosu Sansa, chính là có độ chính xác mạnh đến thế, chính là sở hữu sức thuyết phục mạnh đến thế.

Cho nên trước tiên tôi bắt cô ta ngậm miệng, trước tiên chặt đứt cội nguồn của kịch độc rõ ràng sẽ cản trở suy nghĩ của bản thân.

Sau đó, tôi suy nghĩ, suy nghĩ làm thế nào mới có thể phá vỡ hiện trạng này.

Trước mắt là Sansa-san đang chĩa họng súng vào tôi.

Sau lưng là con bạch hổ khổng lồ đang đè anh Hiiyo.

Và bên cạnh, còn có cô Kannagi Ruri vừa lồm cồm bò dậy.

Thú thật, xung đột trực diện không có cửa thắng.

Chính vì thế, tôi chỉ có thể khóa mục tiêu vào Sansa-san.

Đúng như chính miệng cô ta vừa nói, cô ta không giỏi đánh đấm, là đối thủ mà tôi chắc chắn có thể đánh bại trong ba người.

Quan trọng nhất là, khẩu súng đang nhắm vào tôi, họng súng chỉ có thể bắn ra đạn nhựa.

Cùng lắm là gãy xương chút thôi là xong. Chuyện nhỏ này nhịn chút là qua.

Có điều, tôi dù chết cũng không đánh phụ nữ.

Dù là người có tính cách ác liệt thấu trời xanh như Sansa-san, tôi cũng không thể đấm được.

Cho nên, trước tiên tôi phải khống chế cô ta, giao thiệp để lại sau.

Tôi không có tự tin, không cảm thấy những việc tiếp theo sẽ hoàn toàn thuận lợi, nhưng tôi sẽ không bị ý nghĩ từ bỏ kích động nữa.

Đối với tôi, hiện tại cũng là lúc đặt cược thắng thua.

Tôi tuyệt đối phải vượt qua ải này, để nhìn thấy nụ cười của Nanana.

"Vậy thì, bắt đầu thôi."

"Nào, thằng nhóc thối. Chị đây chơi với cưng."

"Không cần thiết."

Đột nhiên một giọng nói vang lên, khiến Sansa-san mở to hai mắt.

Sansa-san đó thế mà lại có phản ứng như vậy.

Sau đó, cô ta từ từ nhìn lên trên, trừng mắt về phía ánh bình minh đã sáng rực.

Tôi bị cô ta thu hút, cũng ngẩng mặt lên theo, biểu cảm cứng đờ.

Bởi vì, một người đàn ông đang từ trên không bước xuống.

Đúng vậy, đúng như nghĩa đen, ông ta đang bước xuống những bậc thang vô hình giữa không trung, thong thả tiến về phía chúng tôi.

Đó là một người đàn ông mặc âu phục với bộ mặt khó đăm đăm.

Gương mặt đó, tôi đã từng gặp.

"Nhà ngươi sao lại đến đây, Ikkaku?"

Đó là người đàn ông tôi đã nhìn thấy khi hẹn hò... không, đi tham gia lễ hội Thất Tịch cùng chị Yukihime.

Thủ lĩnh GREAT7 hiện tại, kẻ cai trị hòn đảo này · Ikkaku Shunjuu.

Quan trọng nhất là, cây gậy ông ta cầm trong tay, tôi cũng từng thấy.

"'Quyền trượng của Pháp sư'."

Nanana Collection mạnh nhất, từng khiến tôi nếm mùi đau khổ.

Sau đó, Ikkaku Shunjuu đáp xuống Vườn treo, ra lệnh cho Kurosu Sansa.

"Thu súng lại, Sansa. Ta không thể dung thứ cho hành vi cướp đoạt này."

"Hà, nhà ngươi với Shiki đều một giuộc, định tuân thủ di ngôn của Nanana sao."

Di ngôn... của Nanana?

"Không liên quan đến việc đó. Đây là quy tắc của GREAT7 chúng ta."

"Chúng ta? ...!"

Sansa-san nhìn về phía đó, cứng người lại.

Ở góc Vườn treo, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cậu bé khoảng học sinh cấp hai... trông có vẻ thế, một cậu chàng sở hữu gương mặt trẻ thơ ngây thơ như thiên thần, đang đứng ở đó.

Một trong GREAT7 · Mutsumi Koma.

"Ờ... không phải thế đâu, A-Koma."

Mắt thấy Sansa-san dao động dữ dội.

Nhìn chằm chằm.

"Không, ý chị là, chị làm thế này là có lý do cả."

Nhìn chằm chằm.

"Chị không phải đang tìm cớ, chị thực sự có rất nhiều nỗi khổ tâm..."

Nhìn chằm chằm.

"Đã bảo rồi, thật sự không phải như em nghĩ đâu mà!"

A-Koma chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Sansa-san, còn Sansa-san cứ như nhìn thấu suy nghĩ của cậu ấy... không, vì nhìn thấu rồi, nên mới tự mình nói ra một tràng dài như thế.

Từ góc độ người ngoài cuộc như tôi nhìn vào, đây quả là một cảnh tượng không thể tin nổi.

Chỉ riêng việc nhìn thấy Sansa-san đó sứt đầu mẻ trán thế này, đã đủ khiến tôi kinh ngạc tột độ rồi.

Hứ.

Sau đó A-Koma bày ra vẻ mặt hờn dỗi, quay mặt sang hướng khác.

"Chị sai rồi, là chị đắc ý vênh váo quá! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Đừng giận chị mà A-Koma! Đều là chị không tốt!"

Sau đó, Sansa-san vứt khẩu súng đang chĩa vào tôi đi, thực sự khóc lóc. Đúng là khó hiểu.

Ikkaku Shunjuu liếc nhìn Sansa-san đang bám riết lấy A-Koma, giơ cao "Quyền trượng của Pháp sư", lầm rầm niệm gì đó.

Sau đó, âm thanh vang lên.

"Ta hiện tại thông cáo đến toàn thể nhân viên trong Khu vực 7. Ta là Ikkaku Shunjuu, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Thống nhất. Ta nhân danh ta ra lệnh, chấm dứt mọi cuộc chiến đấu. Nhắc lại lần nữa, lập tức chấm dứt mọi cuộc chiến đấu."

Cảm giác như nghe thấy ai đó đang diễn thuyết ngay trước mắt vậy.

Tuy nhiên, tôi lập tức nhận ra, những lời này không chỉ nói với những người có mặt ở đây.

Bởi vì bài diễn văn trước mắt vừa rồi, vang lên trực tiếp trong não bộ.

Ngay sau đó, sự tĩnh lặng bao trùm.

Tiếng súng còn vọng lại từ xa cho đến vừa nãy, im bặt. Tiếng tranh đấu cũng biến mất.

Cho nên, tôi nhận ra.

Việc này cũng giống như việc hội trưởng Hitoshi làm trước đó, là thuật truyền tâm đưa lời nói trực tiếp vào đại não.

Và những lời này, là nói với toàn thể nhân viên trong Khu vực 7 này.

Thứ biến chuyện này thành khả thi, chắc chắn là "Quyền trượng của Pháp sư" mà Ikkaku Shunjuu đang nắm trong tay.

Do nó sở hữu năng lực quá mạnh mẽ, có thể gây ra mọi sự tượng mà người sử dụng mong muốn, nên dường như có thể tái hiện lại năng lực của các Nanana Collection khác ở mức tương đương, hoặc mạnh hơn.

"Cây gậy của Duperdo Van Seth", nó không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là một Nanana Collection cấp Hiếm.

~*~

Phòng 202 Hạnh Phúc Trang.

Nanana vừa ngắm nhìn ánh bình minh đang lên ngoài cửa sổ, vừa thì thầm:

"'Trò Chơi' thế nào rồi nhỉ?"

Ánh bình minh vẫn là ánh bình minh thường ngày.

Nhưng chẳng hiểu sao, ánh bình minh Nanana nhìn thấy lại khác với mọi khi.

Đó là mặt trời có chút khác biệt so với ánh bình minh đã nhìn thấy suốt chín năm liên tục trong căn phòng này.

Khi trong lòng mình xảy ra biến hóa nào đó, thế giới trông cũng sẽ khác đi như vậy.

"Ư meo ư meo... Oáp aaaaaa."

Nanana quay người lại, chỉ thấy Hoshino Daruku đang ngủ trên giường của Juugo ngáp dài thức dậy.

Nanana hướng về phía Daruku, nở nụ cười như mọi khi.

"Chào buổi sáng, Daruku."