I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 06 LN ( END ) ( Đã hoàn thành ) - Epilogue

“Đã sáu năm kể từ khi tôi tốt nghiệp. Cảm giác này thật hoài niệm.”

Ei: [ Kisumi-kun, năm nay nhất định anh phải đến lễ hội văn hóa! Không được viện cớ gì hết! ]

Tin nhắn đầy nhiệt huyết đó chính là lý do khiến tôi quay lại lễ hội văn hóa của trường cấp ba Eisei.

Em gái tôi, Ei, đã thực hiện được ước mơ thuở nhỏ của mình – trở thành học sinh của ngôi trường cũ của tôi – và thậm chí còn làm chủ tịch hội học sinh ngay từ năm nhất.

Nhân cơ hội này, tôi cũng liên lạc lại với các bạn cũ trong câu lạc bộ Sena. Dù giờ ai cũng bận rộn vì công việc, chúng tôi vẫn cố sắp xếp thời gian để có thể gặp lại hôm nay.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi đến trường Eisei? Tòa nhà quen thuộc trông nhỏ hơn so với trong ký ức, nhưng bầu không khí rộn ràng của lễ hội văn hóa thì vẫn chẳng thay đổi.

Thời còn học sinh, tôi luôn bận túi bụi với vai trò thành viên ban tổ chức, nên hiếm khi được tận hưởng lễ hội như một khách tham quan. Ký ức về những lần đó mờ nhạt, đặc biệt là năm lớp 11, khi tôi kiệt sức đến mức ngất xỉu.

Giờ đây, ở tuổi 24, tôi làm việc trong phòng kế hoạch tổng hợp của một công ty. Nói đơn giản, công việc của tôi là người “đa năng” – điều phối, hỗ trợ và kết nối các bộ phận, giúp giữ cho toàn bộ hoạt động của công ty trôi chảy.

Ban đầu tôi ứng tuyển vị trí kinh doanh, nhưng trong buổi phỏng vấn cuối, sếp hiện tại lại thích tôi và kéo về phòng ông ấy.

“Cậu rất hợp vai trò cầu nối đấy. Hãy làm quen với mọi người và khiến công ty sôi động hơn đi,” ông ấy nói.

Thế là, ngay cả khi đi làm, tôi vẫn đảm nhận vai trò quen thuộc – người trung gian kết nối mọi người. Dù bận rộn, công việc ấy lại rất đáng giá.

Trước khi đến điểm hẹn ở cổng, tôi rẽ sang phía sau tòa nhà trường.

Nơi ấy, khác với phần còn lại, dường như vẫn dừng lại trong dòng thời gian. Cây anh đào – nơi tôi từng tỏ tình với Arisaka Yorka – vẫn đứng đó.

Vì là mùa thu, cây trơ trụi, không còn cánh hoa nào. Không có hoa, nó trông gần như đã chết – khác xa vẻ rực rỡ của mùa xuân.

Nhưng có lẽ chính vì hoa chỉ nở trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà nó mới quý giá.

Khi nhắm mắt lại, tôi có thể thấy khung cảnh ấy hiện lên – lần cuối cùng tôi nhìn ngắm hoa ở đây là ngày tốt nghiệp.

Sau buổi lễ, Yorka và tôi đứng cùng nhau dưới gốc cây, cùng nhớ lại quãng thời gian trung học và nói về tương lai. Dù có cố quên, tôi vẫn không thể.

Mọi thứ bắt đầu từ gốc cây anh đào này. Nếu tôi không tỏ tình ngày đó, có lẽ cuộc đời tôi đã rẽ sang hướng khác.

Khi đang đắm chìm trong ký ức, một giọng nói vang lên phía sau. Tôi quay lại, thấy một gương mặt quen thuộc.

“Asaki-san?”

Người đang đứng đó chính là Hasekura Asaki.

“Nhìn từ phía sau, trông cậu cô đơn quá. Muốn tớ an ủi không?”

“Cậu đang đề nghị điều trị y tế à?”

“Nếu cậu muốn vậy.”

“Tớ cảm ơn, nhưng không muốn nhờ bác sĩ thật mà lại đòi giảm giá bạn bè.”

“Tiếc ghê.”

Asaki đã trở thành bác sĩ – đúng như ước mơ năm xưa. Cô ấy sống bận rộn nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Mái tóc dài hơn xưa khiến cô trông trí thức hơn hẳn.

“Asaki-san, trông cậu gầy hơn thì phải? Ăn uống có ổn không?”

“Cảm ơn vì lo cho tớ. Tớ vừa trực đêm xong, ngủ một chút trước khi đến đây, nên giờ còn khỏe hơn thường ngày.”

Khuôn mặt cô ánh lên sự mãn nguyện – không còn phải cố tỏ ra mạnh mẽ như trước.

Chúng tôi cùng đi đến cổng, nơi nhóm bạn quen thuộc đã tụ tập.

“Ki-senpai! Và… Asa-senpai?!” Sayu là người đầu tiên nhận ra, giọng cô vang lên đầy ngạc nhiên.

“Sao, thấy bọn chị đi cùng nhau lạ lắm à?”

Asaki nhướng mày, nhìn Sayu bằng ánh mắt đủ khiến cô im bặt.

“Sayu, cái mũ, khẩu trang với kính râm kia là sao thế? Bị cảm à?”

Yukinami Sayu gần như không thể nhận ra – trông chẳng khác gì đang cải trang.

“Xin đừng gọi tên em lớn như vậy! Nếu ai nhận ra em thì sẽ phiền lắm.”

“Giờ em nổi tiếng thật rồi nhỉ.”

Sayu giờ là phát thanh viên truyền hình, xuất hiện trên TV gần như mỗi ngày. Cô ấy đã thành thạo việc tránh bị nhận ra như một ngôi sao thật thụ.

“Nếu nói về độ nổi với giới trẻ, thì nhà thiết kế đồ họa của chúng ta mới là số một chứ, đúng không, Hinaka-senpai?”

Miyachi Hinaka – người từng để tóc vàng nổi bật – giờ trông trưởng thành và thời thượng hơn bao giờ hết. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vào một công ty thiết kế hàng đầu và giành giải thưởng quảng cáo lớn. Trên mạng xã hội, cô cũng có lượng người theo dõi khổng lồ.

“Tớ đã xem tấm poster cậu thiết kế, Miyachi.”

“Cảm ơn, SumiSumi. Nhưng nếu nói về người nổi bật nhất, chắc Nanamu mới đúng.”

Đáng tiếc, Nanamura Ryū không có mặt hôm nay – cậu ấy hiện đang thi đấu ở NBA.

Năm cuối cao trung, dù không vào được giải quốc gia, màn thể hiện ở giải Kanto đã lọt vào mắt tuyển trạch viên, giúp cậu ấy nhận học bổng thể thao. Giờ đây, ở Mỹ, Nanamura đã trở thành cầu thủ chuyên nghiệp được yêu mến.

“Emvừa phỏng vấn Nanamura-senpai với tư cách cựu học sinh. Vẫn y như xưa, nói chuyện mệt ghê.”

“ Anh có xem chương trình đó. Sayu bị Nanamura trêu suốt, phần dựng lại còn buồn cười nữa.”

“Không vui chút nào! Hình ảnh ‘nghiêm túc’ em xây dựng bao lâu nay bị tan tành hết!”

“Điều đó chỉ chứng minh em rất biết cách làm người khác thoải mái thôi.”

Dù than phiền, Sayu vẫn mỉm cười.

“MeiMei đang ở nước ngoài thu âm. Cậu ấy tiếc lắm vì không đến được.”

Miyachi và Kanō vẫn giữ liên lạc một cách thân thiết. Sau khi tốt nghiệp, Kanō Mimei không học đại học mà theo đuổi con đường âm nhạc chuyên nghiệp. Cô liên tục ra mắt những bản hit. Tất cả phần hình ảnh vẫn do Miyachi đảm nhận. Mỗi lần phát hành album mới, cô đều gửi cho tôi một bản cùng lời nhắn: “Từ trưởng nhóm R-inks.”

Tình bạn của chúng tôi chẳng hề phai nhạt.

“Hinaka-chan, Hanabishi-kun hôm nay trực à?” Asaki hỏi, nửa đùa nửa thật.

“Sao lúc nào cậu cũng hỏi tớ vậy…”

Hanabishi – người thừa kế bệnh viện gia đình – cũng đã trở thành bác sĩ. Dù có thể khiến cậu càng được nhiều người theo đuổi hơn, cậu ấy lại nghiêm túc hơn trước. Một lần, Hanabishi nói với tôi:

“ Sena-Chan, có lẽ lần này tớ thật sự yêu rồi.”

Từ đó, những mối tình thoáng qua đã chấm dứt.

“Nhưng cậu vẫn uống với Hanabishi chứ?”

“Bọn tớ làm việc trái giờ, nên đôi khi chỉ có cậu ấy là người tớ hẹn được!”

“Arisaka-san chưa đến à?”

Lúc ấy, cô giáo chủ nhiệm cũ của chúng tôi, Kanzaki Shizuru, xuất hiện. Nhờ Ei thu xếp, chúng tôi hẹn gặp cô ở đây trước khi cùng vào hội trường.

“Sensei, Arisaka-san…” Miyachi khẽ nhắc.

“À phải, cô không nên cứ mãi nhìn về quá khứ nhỉ.”

“Ngược lại, con thấy cô chẳng thay đổi gì cả.”

“Đừng nịnh cô, Sena-san.”

“Em nói thật đấy ạ.”

Cô Kanzaki gần như không khác gì trong ký ức chúng tôi – vẫn xinh đẹp, dịu dàng. Cảm giác như thời gian đã dừng lại với cô.

“Sensei trông vẫn y như hồi đó.”

“Cô làm cách nào mà không già vậy?”

“Cho bọn em xin bí quyết chăm da đi ạ!”

Những lời trầm trồ nối tiếp nhau, khiến cô hơi bối rối:

“Được rồi, đi đến hội trường nào, ta còn phải xem tiết mục nữa.”

Khi đến nơi, tôi ngạc nhiên trước sân khấu đã thay đổi hoàn toàn.

“Ồ, giờ họ còn có cả sàn catwalk à?”

“Đúng rồi, đó là thành quả của chủ tịch hội học sinh Ei-san.”

Sân khấu chính giờ có phần sàn kéo dài ra khán giả – khiến người biểu diễn dễ được chú ý hơn và tăng tính sáng tạo cho các tiết mục.

“Ấn tượng thật.”

“Câu lạc bộ kịch, nhạc nhẹ, thậm chí câu lạc bộ nghiên cứu idol đều tận dụng tối đa.”

Tôi bật cười: “Ei định làm gì mà phải thêm cả cái này vậy?”

“Rồi em sẽ thấy,” cô Kanzaki cười đầy ẩn ý.

Hội trường chật kín. Nhờ Ei, bọn tôi có ghế ngồi riêng – ngay đúng vị trí ngày xưa Yorka, Aria-san và Ei từng ngồi xem tôi biểu diễn cùng R-inks.

Chỉ còn một ghế trống cạnh tôi, sát lối đi. Tôi ngó quanh tìm người.

“Lo cho Yorka à?” Asaki hỏi nhỏ.

“Tớ chỉ sợ cậu ấy bị kẹt ở đâu thôi, gọi mãi không nghe.”

“Cậu ấy là người lớn rồi, đừng lo quá.”

“Nhưng đám đông này…”

“Nếu cậu đi tìm, có khi lại lạc nhau. Hơn nữa, Ei-chan gọi cậu đến đây là có lý do.”

Cô ấy vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

“Với cả, tớ có cảm giác Yorka biết rõ cậu sẽ làm gì nếu bị để một mình đấy,” Asaki nói, rồi bất ngờ nghiêng người sát lại gần tôi.

“A-Asaki-san?” Tôi giật mình.

Ngay lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên:

“Này Asaki, tránh xa chồng tớ ra.”

Tôi quay lại – Yorka đang đứng đó.

“Chỉ là vẫy tay chào thôi mà. Cậu vẫn ghen như xưa, dù đã có con rồi hả?”

“YorYor!”

“Yor-senpai!”

Cả Miyachi và Sayu cùng reo lên.

“Ba Sena cùng xuất hiện, hơi chật nhỉ, nhưng vui thật. Chào Yorka-san. Mitsuki-chan trông khỏe mạnh quá.”

Yorka, với chiếc nhẫn cưới trên tay trái, đẩy chiếc xe nôi đến bên tôi.

Sena Yorka – vợ tôi.

“Chào cô, lâu rồi mới gặp. Mitsuki, đây là cô giáo của bố mẹ.”

Yorka bế con gái lên – không còn là thiếu nữ tôi quen, mà là một người mẹ thực thụ.

“Em đi đâu nãy giờ vậy?”

“Em thay tã cho Mitsuki trong phòng vệ sinh. Xếp hàng dài lắm.”

Ra là thế.

“Anh bế con nhé.”

“Chào Mitsuki, hôm nay đi chơi với mẹ vui không nào?” Tôi hỏi, và bé nhoẻn miệng cười.

Cảm giác ấm áp của cơ thể con khiến tim tôi như tan chảy.

Sau khi cùng đỗ đại học, tôi và Yorka đã sống chung. Sau khi có công việc ổn định, chúng tôi đăng ký kết hôn.

Không lâu sau, như lời bố Yorka từng nói, phép màu nhỏ xuất hiện – Mitsuki ra đời.

Cả hai bên gia đình đều vui mừng khôn xiết, đặc biệt là Ei – con bé khóc nức nở vì hạnh phúc. Bố mẹ Yorka còn bay về từ Mỹ. Lần đầu tiên tôi hiểu sức mạnh của một đứa cháu có thể khiến người lớn xúc động đến vậy.

Khi tôi đưa ngón tay ra, Mitsuki nắm lấy chặt đến mức khiến tôi bật cười.

“Con bé giống YorYor y đúc, đôi mắt to và sáng.”

“Nhìn mà muốn nghỉ làm sớm luôn.”

“Mitsuki-chan lớn nhanh thật.”

Ba người phụ nữ cùng nghiêng người ngắm bé.

“Con bé hiếu động lắm, ngày nào cũng khiến bọn tớ quay như chong chóng.”

Tên con gái tôi là Mitsuki – “ánh trăng đẹp”. Cái tên mang bóng dáng “ màn đêm” trong tên Yorka, và cũng nối tiếp “Kisumi” của tôi – một cách chơi chữ nho nhỏ.

Nó còn gợi lại đêm tôi nhắn cho Yorka: “Trăng hôm nay đẹp thật.”

Đêm Mitsuki chào đời cũng là đêm trăng tròn rực rỡ.

Chúng tôi đã đi một quãng đường dài – từ người yêu, thành vợ chồng, rồi làm cha mẹ.

Đèn sân khấu bỗng chiếu sáng. Ei bước ra, mỉm cười nhìn về phía chúng tôi rồi bắt đầu:

“Chào mọi người, mình là Sena Ei – chủ tịch hội học sinh. Cảm ơn các bạn đã đến! Giờ là phần kết của lễ hội văn hóa năm nay!”

Khán phòng nổ tung trong tiếng reo hò.

“Ei-chan giỏi thật. Hồi cấp ba em mà nói được như thế thì hay rồi.” Yorka khẽ nói.

“Nếu vậy, chắc Mitsuki đã không có mặt ở đây.”

“Ờ ha, không thể hạnh phúc hơn hiện tại được nữa.”

Trên sân khấu, Ei tiếp tục:

“Ở trường Eisei, có một truyền thống – nếu tỏ tình ngay sau buổi diễn chính, tình cảm của bạn sẽ thành công. Mọi người biết rồi đúng không?”

Tôi và Yorka nhìn nhau – Ủa, hóa ra giờ nó thành truyền thống thật à?

“Nhưng thật ra, với ban tổ chức thì mệt lắm đó,” Ei cười, “vì tỏ tình nhiều quá thì trễ cả lịch trình.”

Cả hội trường cười rộ lên.

“Nhưng mình không thể bác bỏ, vì người khởi đầu… chính là anh trai mình! Mà không chỉ là tỏ tình đâu – đó là màn cầu hôn luôn!”

Tiếng ồ vang khắp nơi. Tôi thì chỉ thấy tự hào – lần đầu tiên em gái gọi tôi là onii-chan trước công chúng.

“Tốt cho anh quá, Kisumi,” Yorka cười.

“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi.”

“Cảm giác thật lạ – nhìn Ei-chan trên sân khấu, còn chúng ta ngồi đây cùng con.”

Từng có lúc, chúng tôi đứng trên sân khấu đó. Còn giờ, chúng tôi ngồi dưới – như khán giả, như gia đình.

Niềm xúc động xen lẫn hoài niệm khiến tôi mỉm cười.

“Và hôm nay, mình muốn kể cho mọi người nghe chuyện gì xảy ra với anh mình sau màn cầu hôn đó!” Ei nói tiếp.

“Nghe đi!!” tiếng hô đồng thanh vang lên.

“Anh mình và cô bạn gái ngày ấy – giờ đã kết hôn rồi!”

Tiếng vỗ tay vang dội, xen lẫn lời chúc mừng.

“Không chỉ vậy – họ còn có một cô con gái cực kỳ đáng yêu, Mitsuki-chan! Cháu gái mình đó! Cô yêu cháu lắm, Mitsuki-chan!”

Cả khán phòng như vỡ òa. Mitsuki không hiểu gì nhưng vẫn vỗ tay cười khúc khích.

“Và vì truyền thống này, năm nay bọn mình đã quyết định biến nó thành một sự kiện chính thức: ‘Hét Lên Tình Yêu Của Bạn Trên Sân Khấu!’”

Tiếng reo hò đáp lại. Không khí bùng nổ.

“Nhưng nhớ nhé, đây là những lời tỏ tình thật sự. Đừng cười hay trêu chọc người tham gia. Hãy tôn trọng dũng khí của họ. Và với những người được tỏ tình – hãy thành thật. Nếu được, chúc mừng. Nếu không, cũng không sao. Quan trọng là không ai phải hối tiếc.”

Khán giả đồng loạt đáp “Vâng!”

“Và nhớ trả lời ngay, đừng để người ta chờ đợi!” Ei nháy mắt.

Tôi bật cười: “Nghe rõ chưa, Yorka?”

“Vì đó là lần đầu tiên mà!”

Cả hội trường bật cười.

Ei kết lại:

“Nếu bạn thích ai đó – hãy nói ra. Dù là nhờ sự kiện hay chỉ là mơ ước, chỉ cần có lý do để lấy can đảm cũng đủ rồi. Tốt hơn là hét lên hết lòng còn hơn giữ trong lòng mãi mãi.Bạn đâu thể biết được, có khi người ta cũng có cùng cảm xúc với bạn đấy!”

Bao nhiêu cảm xúc quý giá trong đời ta đã từng bị bỏ lỡ, chẳng thể nói ra?

Chúng tôi khi ấy vừa nhút nhát vừa vụng về. Ngay cả việc thành thật với cảm xúc của bản thân đã khó, huống chi là nói thành lời. Nỗi sợ bị tổn thương, thiếu can đảm, hay dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng — những điều đó thường khiến ta chùn bước.

Nhưng bày tỏ cảm xúc của mình chưa bao giờ là vô ích. Chỉ cần tiến thêm một bước so với hôm qua thôi, ta đã tiến gần hơn tới một tương lai mới. Mỗi lần kết nối với người khác là một cánh cửa khác mở ra.

Khi một người trở thành hai, có lẽ ta còn có thể vượt qua cả hiện thực. Giao tiếp chính là bước đầu tiên để làm được điều đó.

“Không phải rất xúc động sao, khi hành động của anh đã chạm đến cả tương lai như thế này, Kisumi?”

“Ừ. Lúc đó anh chẳng thể tưởng tượng được.”

“Nhờ anh đã hét lên tình yêu của mình mà giờ chúng ta mới có thể ngồi đây cùng con gái, và còn truyền cảm hứng cho người khác nữa.”

Tôi gật đầu trước lời của Yorka.

875a5b11-73a2-416b-bf0d-5c6337dd7a9a.jpg

Thật sự, đó là một điều tuyệt đẹp.

Trên sân khấu, một nam sinh bước ra dưới ánh đèn. Tôi nhìn thấy hình ảnh của chính mình năm xưa trong cậu ta. Lời tỏ tình với Yorka khi ấy đã thay đổi cuộc đời tôi, và giờ tôi thầm cầu chúc cho cậu ta một tương lai tươi sáng.

Cậu con trai gọi tên cô gái mà mình thích rồi nói đơn giản:

“Tớ thích cậu. Cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”

Tình yêu lại tiếp tục lan tỏa, và một đôi tình nhân mới được sinh ra.

“I Won’t Allow a Rom-Com With Anyone But Me”

---- HẾT