Chúng tôi quyết định nghỉ một lát và lên vòng đu quay. Chiếc khoang từ từ nâng lên, tạo nên một không gian ấm cúng, riêng tư, những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ càng khiến bầu không khí thêm phần lãng mạn.
“Thật tuyệt quá. Hoàn hảo luôn,” Yorka nói, ngồi đối diện tôi, lặp lại chính suy nghĩ trong lòng tôi.
“Ừ. Đón Giáng Sinh ở một địa điểm hẹn hò nổi tiếng thế này cũng không tệ. Mùa này sinh ra là để như vậy mà.”
“Không phải ngẫu nhiên mà những nơi như thế này lại được yêu thích đâu.”
“Với lại, ở đây ta có thể tạm trốn khỏi đám đông.”
Chúng tôi để vòng đu quay nhẹ nhàng đưa mình rời xa mặt đất náo nhiệt phía dưới. Giờ đây, chỉ còn hai đứa trong thế giới nhỏ của riêng mình.
“Đôi khi tớ cũng thích sự ồn ào , nhưng thật lòng, tớ thích hơn khi chỉ có hai đứa,” Yorka rời tầm mắt khỏi khung cảnh đang dần cao lên bên ngoài rồi nhìn về phía tôi.
“Tớ ngồi cạnh cậu được không?” cô hỏi.
“Tất nhiên. Vị trí này luôn dành riêng cho cậu mà.”
“Có chỗ riêng cho mình là tuyệt nhất.”
Cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi. Cảm giác gần gũi ấy thật dễ chịu, đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi nếu quay lại khoảng thời gian trước khi chúng tôi bên nhau.
“Lạnh quá. Dùng áo khoác của tớ đi.” Tôi cởi áo khoác ra, phủ lên đùi cô. Dù mang tất cao đến gối, đôi chân cô hẳn đang lạnh cóng trong chiếc váy ấy.
“Bạn trai tớ đúng là một quý ông.”
“Hồi lễ hội văn hoá tớ cũng cho cậu mượn áo khoác, nhớ không?”
“Người mình yêu dịu dàng như thế, thì đúng là điểm cộng lớn cho bất kỳ cô gái nào.”
“Miễn là không làm cậu thấy phiền.”
“Tớ cũng sẽ không để cậu lạnh đâu,” cô nói, rồi vòng tay qua ôm chặt lấy tôi.
Không có ai xung quanh, nên chúng tôi chẳng cần phải kiềm chế. Hôm nay chưa ghé phòng chuẩn bị mỹ thuật, nên đây là cái ôm đầu tiên trong ngày.
Người ta nói ôm người mình yêu sẽ giải phóng oxytocin — “hormone hạnh phúc”. Muốn tăng hiệu quả ấy lên tối đa, tôi đáp lại, ôm cô chặt hơn.
Gương mặt Yorka gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô. Trong ánh sáng mờ của khoang đu quay, đôi mắt to của cô ánh lên vẻ cuốn hút mê hoặc. Bị ánh nhìn đó kéo lại, tôi chậm rãi nghiêng người về phía trước.
Không cần lời nào nữa. Yorka khẽ nhắm mắt, tôi cũng làm theo. Đôi môi từng chạm nhau vô số lần nay lại tìm đến nhau với sự dịu dàng quen thuộc. Cái chạm nhẹ ấy là điều tôi luôn trân quý.
Áo khoác rơi khỏi đùi cô xuống sàn, nhưng tôi chẳng bận tâm. Một tay tôi vòng qua vai cô, tay kia đan chặt lấy tay cô. Cả hai tìm đến nhau, như đang bù lại cho những lần phải kiềm lòng, khao khát hôn nhau bằng tất cả nỗi nhớ và tình cảm dồn nén.
“Cậu táo bạo ghê đó, Kisumi.”
“Cậu cũng vậy, Yorka.”
Chúng tôi hôn nhau thật lâu. Khi cuối cùng tách ra, má cô đỏ bừng, ánh mắt mờ đi trong men say. Đôi môi cô, còn ánh lên vì nụ hôn, hơi hé mở như để thở hoặc muốn tìm thêm một lần nữa.
“Cậu tiến bộ thật đó… so với hồi mới bắt đầu,” Yorka nói, câu này hẳn làm bất kỳ chàng trai nào cũng thấy vui.
“Tớ luyện tập nhiều mà.”
“Giờ nghiện rồi hả?”
“Hoàn toàn. Không dừng được nữa.”
“Cái đó là vấn đề đấy.”
“Đừng làm như chỉ mình tớ có vấn đề chứ. Cậu cũng chẳng kém gì,” tôi trêu, đặt tay lên má cô.
“Tớ không cố ý đâu, đó là phản ứng sinh lý mà!” Yorka nhắm mắt lại, dụi mặt vào tay tôi như chú cún đang nũng nịu.
“Tớ có nên gãi cằm rồi xoa đầu cậu luôn không?”
“Đừng đối xử với bạn gái như thú cưng chứ,” cô phản đối, nhưng không hề rời khỏi tay tôi. Giờ cô đang ở chế độ nũng nịu toàn phần.
Nhìn cô tin tưởng và thể hiện tình cảm nhiều đến vậy, thật khó để tôi không cảm thấy bản năng trong mình trỗi dậy. Tôi cảm nhận rõ sự phấn khích đang dâng lên, khiến mình phải cố giữ bình tĩnh. Thật sự nguy hiểm.
Yorka dễ thương đến không chịu nổi, và mùi hương trên người cô thật dễ say. Dù qua lớp áo khoác, tôi vẫn cảm nhận được đường nét mềm mại của cơ thể cô áp sát vào mình. Yorka, người thường ngày luôn điềm tĩnh, giờ lại nhìn tôi với ánh mắt đầy khát khao. Quá đỗi cuốn hút.
Bình tĩnh lại, Sena Kisumi. Dù có cám dỗ đến đâu, đây là vòng đu quay chứ không phải phòng riêng. Đi xa hơn thì nguy to.
Trong lúc tôi đang vật lộn với suy nghĩ, Yorka khẽ rời mặt khỏi tay tôi.
“Kisumi, cậu thay đổi từ sau lễ hội trường thì phải?”
“Tớ hả? Thay đổi sao?” tôi cố giữ giọng bình thản dù hơi căng thẳng.
“Cậu trông chững chạc hơn.”
“Tớ không để ý lắm.”
Có thể tôi thực sự đã bình tĩnh hơn khi đối mặt với những khoảnh khắc quan trọng.
“Thật không? Gần đây cậu không thấy gì khác à?” cô chọc nhẹ ngón tay vào má tôi.
“Ờm… tớ có điểm cao hơn nhiều trong kỳ thi cuối kỳ.” Tôi nhớ lại.
Điểm số của tôi đã tăng đáng kể từ sau lễ hội. Có lẽ là nhờ cú hích tự tin từ màn biểu diễn hôm đó, hoặc vì tôi tìm được động lực mới. Dù sao thì việc học cũng trôi chảy hơn, và kết quả đã chứng minh điều đó.
“Chúc mừng nhé.”
“Dù vậy thì vẫn chưa đủ để được thủ khoa lớp chúc mừng đâu.”
Tất nhiên, Yorka vẫn là người đứng đầu. Thứ hai là Asaki, thứ ba là Hanabishi — không ai thay đổi. Ai nấy đều quá giỏi.
“Cậu không nghĩ còn điều gì khác ngoài điểm số sao?” Yorka hỏi, rõ ràng đang chờ câu trả lời khác.
“Thật lòng tớ không biết cậu đang nói gì.”
Yorka nhìn tôi như thể không tin nổi, nhưng tôi thật sự mù tịt.
“Cậu đang giả ngốc đúng không?”
“Không mà. Tớ nghiêm túc đó.”
“Cậu không giấu tớ chuyện gì chứ?”
“Tớ lừa cậu để làm gì cơ chứ?”
Thành thật mà nói, tôi tự tin rằng mình là người bạn trai tận tâm nhất trường. Nếu kẻ đã tỏ tình công khai với hoa khôi của trường mà bị phát hiện ngoại tình, tôi sẽ bị cả trường dìm xuống đáy. Cuộc đời học sinh của tôi coi như chấm hết.
Không đời nào tôi lại làm thế. Quan trọng hơn, tôi không bao giờ muốn làm tổn thương Yorka.
“Tớ chỉ là… hơi lo thôi.”
“Có gì khiến cậu bận tâm à? Nói tớ nghe đi.”
Nếu cô đang căng thẳng mà tôi không biết, thì đúng là vấn đề lớn. Tôi muốn giúp cô nhẹ lòng.
“...Gần đây, tớ thấy cậu dường như được nhiều người chú ý hơn,” cô thú nhận, khiến tôi sững sờ.
“Hả? Sao cơ?” Trong đầu tôi đầy dấu hỏi. Được chú ý hơn á? Từ đâu ra vậy?
“Hôm trước, tớ thấy mấy cô gái lạ nói chuyện với cậu ở hành lang.”
“Mấy cô gái...? À, chắc là mấy bạn trong Câu lạc bộ Nghiên cứu Thần tượng.”
“Họ trông phấn khích lắm. Hai bên nói gì thế?”
“Họ chỉ kể là câu lạc bộ tăng thêm thành viên sau khi trình diễn Nanairo Climax ở lễ hội văn hoá, rồi nhờ tớ xem video. Họ cũng chúc mừng tớ sau màn tỏ tình công khai nữa.”
Chỉ là trò chuyện bình thường thôi, chẳng có gì mờ ám cả. Tôi chỉ thật lòng vui vì công sức của họ được đền đáp.
“Ừm, nếu chỉ vậy thì cũng được,” Yorka nói nhỏ, vẫn còn chút lo.
“Sau lễ hội thì được người ta bắt chuyện là chuyện thường mà.” Sau vụ tỏ tình công khai với Arisaka Yorka, tôi như thành “người nổi tiếng” ở trường. Ai cũng đến chúc mừng, trêu chọc.
“Nhưng dù vậy, nhìn cậu nói chuyện với mấy cô gái lạ vẫn khiến tớ khó chịu...”
“Tớ có ngoại tình đâu mà.”
“Tất nhiên là không rồi, ngốc ạ,” cô nói ngọt ngào, nhưng trong mắt chẳng có nụ cười.
“Mấy hiểu lầm như vậy chỉ xảy ra trong phim tình cảm hài thôi, khi nhân vật rơi vào tình huống trớ trêu,” tôi cố trấn an cô.
“Hả? Nếu cậu rơi vào tình huống như thế, nghĩa là cậu chưa cẩn thận đấy. Phải tránh xa hoàn toàn — không dính dáng, không để xảy ra, và không cố tạo ra — đó là ba nguyên tắc tránh tình huống rom-com. Nhớ chưa?”
“Tớ chưa từng nghe ba nguyên tắc đó bao giờ luôn!”
“Giờ thì biết rồi nhé! Có phản đối gì không?”
“Không hề.”
Yorka dường như đã tin tôi, nhưng vẫn phải chốt lại, “Tớ không cho phép bất kỳ ‘rom-com’ nào mà không có tớ đâu!” Câu tuyên bố của cô tràn đầy mãnh liệt. Cả người cô toả ra tình yêu nồng nhiệt.
Một chút ghen tuông vì yêu như thế cũng đáng yêu thôi.
Ở bên người mình yêu và giữ được sự gần gũi ấy là niềm hạnh phúc thuần khiết. Mỗi ngày trôi qua cùng cô đều khiến trái tim tôi đầy ắp niềm vui.
Không chỉ vì hôm nay là Giáng Sinh. Tôi muốn những ngày này tiếp tục — sau Năm Mới, sau khi tốt nghiệp, và cả khi chúng tôi trưởng thành.
“Vậy thì, để có chút khoảnh khắc rom-com với bạn gái đáng yêu của tớ, tớ có cái này cho cậu,” tôi nhặt chiếc áo khoác rơi khỏi đùi cô, phủ lại, rồi lôi từ túi ra một vật nhỏ.
“Cho cậu này,” tôi nói, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Là…?” Dựa vào kích cỡ và logo thương hiệu, Yorka dường như đã đoán ra.
“Ừ, quà Giáng Sinh của cậu.”
“Cảm ơn! Tớ mở luôn nhé?”
“Cứ tự nhiên.”
Tôi vừa hồi hộp vừa háo hức nhìn cô mở quà. Cô gỡ giấy gói, mở nắp hộp nhỏ ra — bên trong là một hộp nhẫn.
“Là chiếc nhẫn mà tớ để ý bấy lâu nay!”
“Muốn tớ đeo cho cậu không?”
“Được chứ!”
Tôi nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay phải của cô. Thiết kế đơn giản mà tinh tế, rất hợp với ngón tay thon trắng của Yorka.
“Vừa khít luôn. Cậu biết cỡ tay tớ bằng cách nào vậy?” Yorka nhìn chiếc nhẫn bằng ánh mắt long lanh, xúc động.
“Nhớ hôm hẹn trước, cậu thử mấy chiếc ở tiệm trang sức chứ? Tớ giả vờ đi vệ sinh, thực ra quay lại hỏi nhân viên đấy.”
“Kisumi, cảm ơn cậu nhiều. Nó đẹp lắm. Tớ sẽ trân trọng mãi!”
“Miễn là cậu thích là tớ vui rồi.” Hoàn thành “nhiệm vụ lớn” nhất ngày, tôi thấy nhẹ cả người. Tôi lo nhất là sai kích cỡ, nhưng nhìn cô vui như vậy, mọi lo lắng đều tan biến.
“Giờ đến lượt tớ,” Yorka lấy từ túi ra một món quà gói gọn gàng. “Hy vọng cậu thích.”
“Khăn choàng à! Cảm ơn cậu!” Tôi lập tức quàng lên cổ.
Chiếc khăn đơn giản, sang trọng, màu đỏ rượu vang trầm, toát lên vẻ chững chạc. Dù nhẹ, nó ấm áp và mềm mại. Phong cách dễ phối, rất hợp dùng mùa đông.
“Hợp với cậu lắm, Kisumi. Tớ vui quá!” Yorka mỉm cười rạng rỡ.
“Tớ sẽ trân trọng nó.”
Khi chúng tôi trao nhau quà và nụ hôn, vòng đu quay đã vượt qua điểm cao nhất. Yorka ôm lấy tay tôi, mắt vẫn nhìn chăm chú chiếc nhẫn tôi tặng.
Cảm giác ấm áp từ khăn quàng cùng sự hiện diện của Yorka bên cạnh khiến tôi thấy bình yên và mãn nguyện sâu sắc. Không cần nói, tôi biết mình sẽ tiếp tục yêu cô — người cũng yêu tôi như thế.
“Này, Kisumi. Cùng nhau mãi nhé, sang năm và cả sau này nữa.”
“Tất nhiên rồi,” tôi đáp, chắc chắn rằng chẳng gì có thể lay chuyển tình cảm này.
Khoang đu quay bắt đầu hạ xuống, báo hiệu kết thúc khoảnh khắc ngọt ngào riêng tư.
“Tớ thật sự vui vì được đón Giáng Sinh thế này cùng cậu. Tớ không muốn chuyển qua Mỹ đâu.”
“Hả, Mỹ? Cậu nói gì cơ?” tôi hỏi, linh cảm điều chẳng lành.
“Ơ, tớ chưa nói sao? Ba tớ đề nghị cả nhà chuyển sang Mỹ—”
“CÁI GÌ CƠ?!”
Tôi hét to đến mức cả khoang rung lên như sắp rơi.
Tin đó ập đến như thiên tai, biến trái tim đang yên bình của tôi thành một cơn bão hỗn loạn.
