Mười ngày đã trôi qua kể từ khi Claire gia nhập.
Các thành viên Đoàn Hiệp Sĩ Thánh đã rời đi từ lâu, nhưng Yurai và Claire vẫn ở lại Grimoire. Một phần lý do là họ chẳng có nơi nào để đi, nhưng khi họ dạo quanh thị trấn Grimoire và tìm hiểu về thế giới này, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Tiện thể, những cuốn sách cất giữ trong lâu đài lãnh chúa thật sự rất hữu ích cho việc tra cứu của họ.
Yurai ngạc nhiên khi không mình có thể hiểu được ngôn ngữ mà còn đọc được cả văn tự bản — mà thôi, chuyện đó cứ để sau đi đã.
Hiện tại, đây là những gì họ biết được từ sách vở.
Lục địa Serencia nơi họ đang đứng chủ yếu bị chi phối bởi năm cường quốc lớn: Đế quốc Nogia ở phía tây, Vương quốc Quái Vật Girant ở phía nam, Đại Đế quốc về phía đông, Vương quốc Thánh Shairan ở trung tâm, và Vương quốc Rivalt ở phía bắc — nơi Yurai cùng những người khác đang có mặt.
Đế quốc Nogia phía tây có vẻ là một đất nước tương đối nguy hiểm, đang tích cực mưu đồ xâm chiếm các quốc gia khác. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có vài xung đột nhỏ giữa các nước khác, sức mạnh quân sự của năm cường quốc tương đối cân bằng, nên các cuộc xâm lược của Nogia không được thuận lợi cho lắm.
Ngoài ra, thế giới này tồn tại nhiều chủng tộc khác như elf và người lùn. Những chủng tộc này sống đan xen, nhưng một số chịu sự kỳ thị. Những kẻ được gọi là bán nhân (demi-humans) — trông không hoàn toàn giống người nhưng cũng không phải quái vật — đặc biệt dễ bị phân biệt đối xử trên quy mô toàn cầu.
Thêm nữa, quái vật có trong thế giới này, trong đó bao gồm cả Yurai. Tóm lại chúng là những quái vật vô trí, nhưng có một số sở hữu trí tuệ vượt trội hơn cả con người. Hiện tại, Yurai thuộc loại đó.
Đôi khi, quái vật thông minh và con người có thể hình thành mối liên kết. Tuy nhiên, đó là ngoại lệ hiếm hoi. Quái vật vẫn bị xem như là kẻ thù của con người. Phần lớn quái vật thông minh thường tàn nhẫn và tàn bạo, luôn tấn công con người bằng những mưu mô. Những quái vật có thể hiểu lời nói của con người được coi là đặc biệt nguy hiểm — đó là nhận thức chung trong thế giới này.
Trong số quái vật, chủng undead (xác sống) bị ghét cay ghét đắng. Chúng không thể chết, không thể giết chỉ bằng chém đứt đầu, và thậm chí đôi khi có thể hồi sinh... vân vân. Chúng bị xem như thứ quái thai trái với quy luật tự nhiên — một thứ đáng ra không nên tồn tại.
Lich, Vampire(Ma cà rồng), Wraith(Bóng Ma), undead(Xác Sống), Will-o'-the-Wisp(Quỷ Lửa)... những thực thể như vậy về cơ bản là không tương hợp với loài người.
Yurai nghĩ: Chuyện này chắc chắn sẽ rắc rối lắm đây, và cảm thấy hơi đau đầu.
Nghe đâu Ma thuật tồn tại trong thế giới này, và quái vật sợ phép thuộc Tính Ánh Sáng (Light) và Thuộc Tính Thánh (Holy). Chủng Undead đặc biệt nhạy cảm với Thuộc Tính Thánh hơn các quái vật khác.
Dù Thuộc Tính Ánh Sáng và Thuộc Tính Thánh có tính chất tương đồng nhau, Thuộc Tính Thánh được cho là sở hữu những khả năng chuyên thanh tẩy quái vật hơn. Ngược lại, Thuộc Tính Thánh rất kém hiệu quả khi đối tượng không phải quái vật — không phù hợp chiến đấu với con người và bán nhân
Nhân tiện, những Hiệp Sĩ Thánh mà họ gặp hôm trước không nhất thiết đều có khả năng sử dụng Thuộc Tính Thánh. Họ chỉ đơn thuần là những người theo đạo và chỉ có kỹ năng chiến đấu mà thôi. Những con người có thể sử dụng Thuộc Tính Thánh rất hiếm — trên thế giới chỉ có chưa đến ba mươi người. Ngũ Thánh (Five Saints) nằm trong số đó và được cho là tinh thông năng lực phòng ngự và hồi phục.
“……Sớm muộn gì thì mình cũng sẽ phải đối đầu với ai đó dùng Thuộc Tính Thánh mà thôi. Undead bị ghét lắm. Nếu muốn sống sót, có lẽ mình nên tìm chỗ trốn thay vì ở lại thị trấn này. Nhưng mà không hiểu sao cứ có cảm giác dù đi đâu cũng sẽ bị truy đuổi... Có lẽ mình cứ cứ thoái mái sống ở đây đi, rồi từ từ dần phát triển đủ khả năng chống trả bất kỳ kẻ thù nào...”
Lẩm bẩm trong đầu, Yurai đi quanh tòa lâu đài lãnh chúa và dừng bước tại một căn phòng ở tầng hai.
“……Dù sao thì cũng đã tới đây rồi, có lẽ phải làm gì đó cho Claire thôi.”
Claire, có vẻ vẫn còn sốc vì trở thành Undead, nhốt mình trong một căn phòng suốt mười ngày liền.
Undead không thể chết đói. Mặc dù cần Ma lực để duy trì mạng sống, trong cơ quan cơ thể họ sẽ tự động sinh ra ma lực, nên nếu họ nằm yên một chỗ, năng lượng ma lực đó sẽ tích tụ đủ để duy trì.
“Ừm... ahem. Claire, tôi vào nhé~.”
Gõ cửa cho có lệ thôi, mặc dù yurai gọi mà vẫn Không có hồi âm.
Cô vẫn thường xuyên làm thế mỗi ngày, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.
Cô chưa bao giờ bị mắng chỉ vì tự tiện vào phòng mà không xin phép, Yurai chậm rãi mở cửa.
“Claire, cô vẫn còn sống đó chứ?”
Bên trong là một căn phòng, có lẽ đã được sử dụng bởi cô tiểu thư nhà quý tộc nào đó — một nơi sẽ khiến bất kỳ cô gái nào cảm thấy như công chúa. Vậy mà giờ đây Claire lại ngồi thu mình trong góc, ôm đầu gối, cúi đầu. Có vẻ cô vẫn chưa thể chấp nhận việc mình đã trở thành undead.
Cô đã giữ tư thế như vậy từ lúc được dẫn về lâu đài. Dù đã cởi bỏ áo giáp Hiệp Sĩ Thánh, cô vẫn chưa thay bộ quần áo, bằng chứng là. Vẫn còn động lại vết máu trên cổ cô.
“……Có vẻ cô ấy sẽ không chết đâu nhỉ?. Hay nói đúng hơn, cô ấy còn chẳng thể chết?”
Có lẽ Claire từng cố tự tử. Tuy nhiên, thân xác Undead hồi phục cực kỳ nhanh dù có bị đâm vài nhát chí mạng cô cũng không thể chết.
Dù có cố gắng cắt cổ đi chăng nữa, kết cục chỉ là chịu sự đau đớn dày vò.
Yurai tiến tới gần Claire và ngồi xuống.
“Ra ngoài tí đi. Trời hơi âm u với mát mẻ dễ chịu lắm đó~.”
Cả Yurai lẫn Claire đều không thích trời nắng. Ngày thường phủ mây nhẹ trông rất dễ chịu.
Yurai chờ phản ứng của Claire, nhưng như mọi khi, Claire im lặng.
(……Dù bay giờ đã là đồng minh của mình rồi, nhưng mình cũng không cần phải ép buộc cô ấy phải vui lên.)
(Nhưng... phần con trai trong mình nói rằng, mình không thể nào bỏ mặc một cô gái được...)
(Mình chẳng cảm thấy tội lỗi gì, khi tàn sát cả người dân, nhưng lại không thể bỏ mặc một cô gái ư? Đúng là mâu thuẫn...)
“Claire.”
Cô gọi thêm một lần nữa. Nhưng không có tiếng trả lời.
(……Không phải mình chưa bao giờ nói chuyện với con gái, nhưng mình chưa từng tiếp xúc thân mật như kiểu người yêu...)
(Mình chẳng biết phải làm sao với một cô gái đang trầm cảm nặng. Dù giờ mình đã là con gái.)
Yurai ấp ú trầm ngâm.
(Đều là con gái... có lẽ nắm tay hay ôm ốp sẽ không sao đâu nhỉ? Con trai thì không thể làm chuyện đó, nên mình chẳng rành, nhưng mà cứ thử xem sao...)
Yurai nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay của mình lên tay Claire.
Tay cô có hơi lạnh — có lẽ là đặc điểm của loài undead.
(Thực tế phải chăng là vì phòng lạnh. Dù xét về mặt kỹ thuật mình cũng là undead, dù vậy, cơ thể mình vẫn tỏa ra một chút hơi ấm.)
Yurai quấn lấy đôi bàn tay của Claire bằng tay mình, mong rằng có thể truyền được một chút hơi ấm.
(……Nếu mình còn là con trai, sẽ chẳng bao giờ dám động tay động chân với con gái đâu, trừ khi đó là người yêu.)
Đối với Yurai, đây là lần đầu tiên cô chạm tay vào một cô gái. Tim cô đập thịch thịch một cách lạ lùng.
“……Claire. Nếu cô không thích bị chạm, thì hãy phản ứng chút đi. Tôi sẽ dừng lại.”
Không có phản ứng từ Claire. Yurai đã hy vọng ít nhất cô sẽ đáp lại, nhưng có vẻ như không được rồi.
“Ừm... không bị đẩy ra coi như là một điều tốt rồi nhỉ? Thôi, dù sao cũng đã có một chút tiến triển. Lúc đầu cô chỉ cần thấy mặt tôi là phát hoảng. Có lẽ giờ cô nghĩ tôi không nguy hiểm cho lắm nhỉ, phải không?”
Claire vẫn im lặng.
“……Này, Claire. Nếu cô muốn chết, tôi sẽ giúp cô. Cô thấy thế nào?”
Không có tiếng trả lời. Cô cứ như một xác chết.
“Mm... tôi thật sự chẳng biết phải làm gì! Nếu như cô không nói gì, tôi chịu thua!”
Yurai buông tay Claire và đứng dậy.
“Claire, cô lạnh lùng quá rồi đó! So với khi còn sống, cô bay giờ còn vô cảm hơn nhiều, dù đã thành undead! Cô thật sự đã khiến tôi nổi giận rồi đấy!”
Yurai ôm mạnh Claire mà không phản ứng gì và quẳng cô lên giường.
Claire cứ thế để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, ánh mắt thoáng lay động nhẹ.
Yurai nằm xuống bên cạnh Claire, lấy cô làm gối ôm.
(Mm... Dù đang ôm một cô gái, cơ thể cô ấy vẫn lạnh toét và còn chả chẳng có mùi gì... Claire cũng đã mười ngày không tắm hay rữa ráy rồi… Cũng may là undead không có bẩn như con người.)
Yurai thở dài khẽ.
“Tôi sẽ ngủ một lát. Nếu cô không thích thì cứ tự nhiên lăn qua bên kia đi nhá.”
Yurai nhắm mắt lại và im lặng tận hưởng khoảng thời gian trôi qua.
Không phải là cô buồn ngủ đâu. Chỉ là cô không thể tìm ra lý do nào để có thể được ở bên cạnh Claire.
(……Mình có một sức mạnh có thể đẩy lùi cả một Quân Đoàn Hiệp Sĩ Thánh, vậy mà không cứu nỗi một cô gái. Mình thật là vô dụng.)
Yurai tiếp tục sưởi ấm thân thể Claire, trong lòng chất chứa nỗi bực bội.

