Bước chân của người đàn ông trở về nhà sau một thời gian dài nhẹ bẫng.
Không phải vì hôm nay có gì đặc biệt. Chẳng qua là, người đàn ông cảm thấy chính cuộc đời mình tựa như một phép màu.
Anh sinh vào những ngày đông buốt nhất, đã bao lâu rồi kể từ ngày anh lăn lộn trên mảnh đất trộn lẫn bùn và tuyết? Chuyện đã xưa đến mức chính anh chẳng còn nhớ rõ.
Dù sao đi nữa, hiệp sĩ không có lý do gì để buồn phiền. So với lúc trước, cuộc sống hiện tại chẳng khác nào thiên đường.
Về đến nhà, hẳn là đứa con thơ như thỏ và người vợ như rồng sẽ chào đón anh bằng cả tấm lòng.
“Hahaha…”
Người đàn ông tóc nâu thỉnh thoảng lại véo má, tự hỏi liệu mình có đang mơ không. Và rồi, anh lại bật cười như một gã ngốc. Điều đó có nghĩa là anh đang rất hạnh phúc.
Khóe miệng đầy sẹo cong lên tận mang tai, vẽ thành một đường cong bất tận.
Người đàn ông này không phải là kẻ nắm giữ quyền lực to lớn.
Cũng chẳng phải một phú hộ chất chồng vàng bạc châu báu.
Thế nhưng, anh thấy cuộc đời mình khá ổn.
Đứa trẻ mồ côi từng phải ăn bùn để sống sót đã tự mình leo lên vách đá mang tên địa ngục.
Có lúc chỉ là một món đồ chơi còn không bằng tấm bao bố rách.
Có lúc lại bị đối xử như con vật bò lê trên bốn chân.
Và cũng có lúc trở thành một phu khuân vác chạy theo đuôi những mạo hiểm giả.
Một người đàn ông trung niên với vóc dáng bình thường, khoác trên mình chiếc áo choàng tồi tàn và bộ đồ da. Ngay cả bây giờ, xét đến vẻ ngoài này, anh cũng không có vẻ gì là một nhân vật vĩ đại.
Nhưng dưới mũi kiếm gỗ của gã Halfling tầm thường ấy, đã có biết bao kẻ mạnh ngã xuống?
Ma Thần, Garcia.
Anh Hùng, Siegwald.
Mãnh Độc Xà, Haskan.
Đại Hiền Giả, Gapen.
Long Thần, Berkapot.
Chúa Tể Bóng Tối, Nevagios.
Kỵ Sĩ Tối Cường, Đại Công tước Alpenso.
Và cuối cùng là Thần Chiến Tranh, Mars, thủ lĩnh của các Elder Titan.
Hầu hết bọn họ đều là những nhân vật tầm cỡ đứng trên đỉnh cao của phàm nhân.
Ngoại trừ một số ít, những kẻ đã từng đối mặt với con người thật của gã Halfling này đều đã trở về với cát bụi từ rất lâu, nên những người biết về chiến công lẫy lừng của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tiêu diệt Ma Thần Garcia, kẻ từng đe dọa sự tồn vong của Nam Đại Lục, cũng là một trong những chiến công thầm lặng của Kasta.
Sinh ra trong một tộc đoản mệnh, dù có diệt trừ được một thực thể siêu việt như Ma Thần thì cũng không thể hấp thụ tinh hoa siêu việt, trừ những trường hợp đặc biệt như Anh Hùng. Vì vậy, hành động ấy với Kasta chẳng mang lại lợi ích gì.
Nhưng chẳng phải nhờ vậy mà chủ nhân của anh, nàng công chúa Elf, đã hấp thụ tinh hoa và đăng quang thành một siêu việt giả đó sao?
Trong tâm trí người đàn ông, nụ cười rạng rỡ của nàng High Elf khi reo lên rằng cuối cùng mình cũng trở thành một siêu việt giả đã in sâu vào tâm khảm. Vì thế, chẳng có lý do gì để phải tiếc nuối cả.
Thực tế, sự bình yên hiện tại mà anh có được sau khi vượt qua những địa ngục đó cũng chẳng dễ dàng gì. Bởi cuộc sống thường ngày của anh là lang thang trong Huyết Dịch, vùng đất của cái chết, để thực hiện ước nguyện của bạn đời.
Huyết Dịch, tên gọi của một chiều không gian khác, nơi những tai ương khủng khiếp mà chỉ các siêu việt giả mới có thể đương đầu liên tục xuất hiện. Nhưng cũng chính vì thế, đấy là nơi có thể tìm thấy những báu vật quý hiếm vượt ngoài lẽ thường. Và cũng là nơi Trường Sinh Thảo mà Cora hằng ao ước sinh trưởng.
Hố sâu của hủy diệt mà ngay cả các siêu việt giả đứng trên đỉnh cao phàm nhân cũng không bao giờ dám đơn thương độc mã bước vào. Thám hiểm nơi này chính là sứ mệnh của hiệp sĩ. Dù phải đối mặt với ác ý của hàng vạn, đôi khi là hàng chục vạn ma quỷ, tất cả những gì hiệp sĩ phải làm là vung kiếm như thường lệ.
Biên niên sử được viết nên bởi một gã Halfling xuất thân hèn mọn tựa như một câu chuyện thần thoại trong cổ tích, nhưng kết quả nhận lại chẳng thấm vào đâu so với những chiến công tột bậc ấy.
Một anh hùng vĩ đại đã bao lần cứu vớt lục địa, thế giới, quốc gia và cả vị chủ nhân mình phụng sự, mà phần thưởng nhận được chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ và một mái ấm đạm bạc.
Nhưng cũng đâu cần phải tiếc nuối hay xót xa?
Vị hiệp sĩ nhân hậu mãn nguyện chỉ với sự thật rằng những sinh mệnh mới đang đâm chồi trên mảnh đất mà mình đã bảo vệ, và anh đang sống với lòng biết ơn vô hạn cho cuộc đời nhỏ bé được ban tặng.
Ước nguyện hiện tại của anh chẳng có gì lớn lao. Anh chỉ mong đứa con trai duy nhất mà anh sắp được gặp lại sau bao ngày vẫn khỏe mạnh và hạnh phúc.
‘…Chuyện làm Coco khóc vẫn khiến mình canh cánh trong lòng.’
Cùng với đó là nỗi trăn trở vẫn còn vương vấn. Sau khi nhận ra việc ngược đãi con trai đã đi quá giới hạn, anh đã lỡ to tiếng với vợ.
Nàng công chúa High Elf là báu vật mà anh đã phải mất hàng trăm năm mới có được. Lẽ ra anh nên nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy hơn chăng? Nhưng do lỗi lầm quá lớn nên cũng khó mà cho qua dễ dàng.
‘Mong là họ sẽ thích chúng.’
Trên tay phải của người chủ gia đình là một chiếc băng đô làm từ đá Topaz nâu, tay trái là một giỏ hoa được chạm khắc từ gỗ. Đây là những món quà để dỗ dành bạn đời và con trai cả.
Chỉ chuẩn bị quà thôi thì chưa đủ. Phải thấu hiểu lòng vợ thì mới giúp cô ấy nguôi giận được chứ? Kasta cũng tự trách mình, liệu có phải anh đã quá nuông chiều đứa con trai độc nhất Daisy hay không.
‘Như Coco nói, có phải là mình nhu nhược, không đủ cứng rắn chăng?’
Khoan bàn đến việc Coco là một người mẹ quá nghiêm khắc, thì cũng có những điều anh cần phải suy ngẫm.
Bằng kinh nghiệm tích lũy được, Kasta đã nhiều lần tìm hiểu xem thế nào là một ‘phụ huynh tốt’, và gần đây anh đã ngộ ra rằng giữ thái độ chừng mực mới là bậc cha mẹ đúng đắn. Ví dụ như, mắng mỏ quá thì không được, mà hiền quá cũng không xong, nếu không phải kẻ ngốc thì ai cũng hiểu đạo lý đó.
Lý trí thì biết là vậy. Nhưng thực hành lại không dễ như lời nói.
‘Nếu là những bậc cha mẹ thông thường thì vài lời răn dạy nhẹ nhàng hẳn là chuyện đơn giản, nhưng sao với mình lại khó đến thế.’
Dẫu biết đó là con mình, nhưng để to tiếng với nó thật sự không dễ. Nhưng nếu xét đến tính cách và hoàn cảnh của Kasta thì cũng dễ hiểu.
Gã Halfling đã sống một cuộc đời còn hơn cả địa ngục, nên anh luôn mong những đứa con mang dòng máu của mình sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Anh không mơ ước con phải sống trong giàu sang tột đỉnh. Vì dù bản thân chỉ là chủ của một mái nhà nhỏ bé, anh lại đang tận hưởng niềm vui lớn lao hơn bất cứ kho báu nào trên đời.
Tất nhiên, nếu con trai muốn quyền lực và danh vọng thì anh sẽ không ngăn cản. Vì định nghĩa về hạnh phúc của mỗi người mỗi khác. Cha mẹ là những người phải hỗ trợ con nếu chúng có điều mong ước.
Hơn nữa, Daisy còn thừa hưởng một nửa dòng máu cao quý của nàng High Elf mà anh đã phụng sự hàng trăm năm. Dù là con mình, anh không thể không cảm thấy có chút kính cẩn.
Rốt cuộc, người đàn ông hôm nay vẫn chưa tìm ra câu trả lời xác đáng, chỉ có thể bước nhanh về phía căn nhà gỗ.
‘Đoản thọ chủng sống đến 300 tuổi thì lẽ ra phải có sự giác ngộ hay trí tuệ thâm sâu như thần tiên chứ…’
Cái gã đàn ông là mình đây, dù thời gian có trôi qua bao lâu vẫn chẳng khá khẩm lên được. Kasta cười khổ, tự trách bản thân bất tài.
< Em muốn sớm có đứa thứ hai. >
Nhắc mới nhớ, dạo này bạn đời anh hay thúc giục chuyện sinh đứa thứ hai. Xét đến tính cách ghét các biện pháp tránh thai của cô ấy thì…
‘Nếu sinh được con gái như Coco hằng mong muốn, biết đâu cô ấy sẽ đối xử với Daisy dịu dàng hơn một chút.’
Việc quan hệ để có con lần này có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều trong việc xoa dịu trái tim đang hờn dỗi của vợ.
“Khụ!”
Cảm giác ngượng ngùng dâng lên khiến Kasta bất giác ho khan. Và rồi, mặt anh dần ửng đỏ. Kasta thấy bản thân thật nực cười khi đã từng này tuổi đầu mà vẫn cư xử như trai tân.
Nhưng biết làm sao được, đó là phản ứng không thể tránh khỏi khi anh có một người vợ sở hữu thân hình quyến rũ nhất trần đời.
Cora và Kasta gần như là gia đình bên nhau từ khi mới lọt lòng, họ đã quá quen thuộc với mối quan hệ của nhau, đến mức dù đối mặt với nhau trong tình trạng không mảnh vải che thân vẫn cảm thấy thân thuộc.
Tuy nhiên, khoái lạc mà nàng High Elf Succubus mang lại thì dù có trải qua bao nhiêu lần vẫn không thể nào quen được. Mỗi khi màn đêm buông xuống, Kasta lại như biến thành một con người khác, khiến anh chẳng mấy dễ chịu, nhưng rồi lại nghĩ rằng may mà vợ mình thích.
Người bạn đời của anh thích nhất là bị thống trị hoặc bị hành hạ bởi chính nô lệ mà cô ấy từng tra tấn. Nếu để lại những vết bầm tím trên cơ thể, cô ấy sẽ càng ngất ngây hơn.
‘Có lúc mình cũng thấy tội lỗi thật…’
Nhưng đôi khi, chiều theo điều người bạn đời mong mỏi có lẽ lại là cách để giữ cho cuộc hôn nhân được êm ấm? Người đàn ông tóc nâu có thói quen nghĩ về gia đình mọi lúc mọi nơi, từ lúc mở mắt đến khi nhắm lại.
‘…Hy vọng Daisy vẫn ổn.’
Vợ anh chắc sẽ không phớt lờ lời anh mà bạo hành đứa trẻ đâu. Hai người đã móc ngoéo hứa với nhau rồi cơ mà.
‘Nhưng nhìn cái miệng bĩu ra thì có vẻ cô ấy dỗi lắm.’
Anh chỉ chân thành hy vọng rằng nỗi buồn bực đó sẽ không trút lên đầu con trai.
Cảm thấy có lỗi với vợ.
Nỗi lo lắng dành cho con.
Tất cả thúc giục bước chân người đàn ông nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, khi căn nhà gỗ nhỏ hiện ra trong tầm mắt, bước chân của Kasta càng thêm vội vã.
Đó là gia đình đầu tiên mà anh có được kể từ ngày chào đời trong kiếp mồ côi.
Người đàn ông biết ơn sự an yên không tương xứng với thân phận mình.
Nghĩ đến những người thân sắp được gặp mặt, lòng anh không khỏi rộn ràng.
Những mâu thuẫn vợ chồng và nỗi lo về con cái, nghĩ rằng đây là một phần của quá trình thì cũng không đến nỗi tệ.
Trên gương mặt chi chít sẹo của người đàn ông đã dần nở một nụ cười.
“Coco, Daisy!”
Người đàn ông giữ nụ cười trong trẻo, hân hoan đẩy tay nắm cửa, nhưng…
“…Coco?”
Bên trong căn nhà gỗ, sàn nhà loang lổ vết máu, trông khác xa với mái ấm hạnh phúc mà anh vẫn thường thấy.
“A-Anh yêu…?”
Như thể không ngờ anh lại về sớm thế, Cora lên cơn hoảng loạn, trả lời câu hỏi của người chồng đang bàng hoàng bằng giọng lí nhí.
“E-Em xin lỗi. Xin lỗi, không, xin ngài tha tội cho emm…”
Nàng High Elf đầm đìa nước mắt ôm đứa trẻ bị đứt một bên tay, quỳ xuống trước mặt chồng và liên tục dập đầu.
Khứa này chết oan:V