Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Wn (0-180) - Chương 167 - Tản bộ

Tản bộ.

Nói một cách đơn giản, đây là hành vi đi dạo trên đường, một trong những hình thức vận động cơ bản nhất mà con người có thể thực hiện.

Có rất nhiều lý do để tản bộ. Có thể là để nghỉ ngơi, vì sức khỏe, hoặc chỉ đơn giản là thích đi bộ.

–Lộc cộc, lộc cộc.

Một High Elf tóc trắng đi đôi guốc gỗ bắt đầu chậm rãi dạo bước trong rừng. Lý do Cora đi dạo là gì? Dù là một kẻ có tính cách lập dị, cô cũng không có lý do to tát nào. Chỉ là để tạm thời thoát khỏi cuộc sống vất vả và thư giãn đầu óc.

–Rèèèè, rèèèèèèk.

Thế nhưng thứ tiếng ồn lọt vào đôi tai dài của cô thật khó chịu. Khó khăn lắm cô mới có được một ngày nghỉ quý giá thế này cơ mà.

“Con đang làm trò gì vậy, Cretas?”

Thực ra, Cora không đi dạo một mình. Phía sau lưng cô, kẻ đần độn số một vùng Prache đang lững thững bám theo mẹ.

“Dạ? Con đang đi bộ ạ?”

“Mẹ hỏi vì không biết điều đó chắc?”

“Không phải vậy sao ạ?”

“Aiss-!”

Hoàn toàn không nắm được ý của mẹ, tên ngốc Cretas gãi cái đầu trọc lóc của mình sồn sột. Không thể chịu nổi sự bức bối, Cora chỉ tay vào cổ chân con trai và hét lên.

“Cái thứ con đang đeo ở cổ chân rốt cuộc là cái gì thế? Ồn ào chết đi được, làm gì với nó đi!”

“Hảả!?”

Gã to con hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống. Có vẻ như chính Cretas cũng không biết có thứ gì đang vướng vào cổ chân mình. Do các giác quan quá cùn mòn chăng? Hay là do thể chất quá vượt trội? Dù thế nào thì phản ứng cũng quá chậm.

“Mẹ ơi, cái này là gì vậy ạ?”

“Ôi, đứng yên xem nào.”

Cora nheo mắt quan sát cổ chân con trai.

“Hử? Cái này là…?”

Nhìn kỹ mới thấy, một khối sắt to tướng đang cắn chặt từ cổ chân đến nửa bắp đùi của Cretas. Dáng vẻ hung tợn với cả một cọc sắt bị kéo lê loẹt xoẹt trông đến rợn người.

–Sồn sột, sồn sột.

Trong khi đó, Cretas vẫn thản nhiên gãi bụng và nhìn ngu ngơ vào đỉnh đầu mẹ.

“Cái này là bẫy gấu, à không. Nhìn kích cỡ thì chắc là bẫy Ogre?”

Căn cứ vào tiếng động nặng trịch mỗi khi Cretas bước đi, trọng lượng của bẫy chắc phải hơn 50kg.

Nếu xét đến uy lực của loại bẫy dựa trên kích thước, thứ này đủ sức cắt đứt cổ chân của những quái vật cỡ lớn như Ogre hay Troll chứ không phải chỉ mỗi gấu.

“Khoan đã, hình như đây là bẫy do thằng Racine đặt thì phải?”

Nhìn cấu trúc tinh vi và hiểm độc này, chắc chắn đó là cái bẫy do đứa con thứ tư lắp đặt.

Racine thường tự xưng là thần hộ mệnh của Prache và đặt bẫy ở những khu vực có quái vật xuất hiện. Tay nghề của nó khá tốt, nên hồi còn làm thợ săn cũng kiếm được kha khá tiền. Trên thực tế, một người mù như Racine không thể dùng cung thuật để săn bắt.

Có thể người ta sẽ lo dân thường bị vạ lây, nhưng đáng ngạc nhiên là trong suốt mấy chục năm qua, chưa từng có một người dân nào gặp chuyện. Một phần vì bẫy được đặt ở tít sâu trong rừng rậm, kích thước lại quá khổ, đã thế còn cắm biển cảnh báo đàng hoàng.

Vì vậy, những đối tượng dính phải cái bẫy có ghi rõ < Nguy hiểm > này chỉ có thể là quái vật hoặc động vật. Người thường, trừ khi là kẻ ngu dốt có trí thông minh của loài vật, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ dẫm phải.

Nhưng Cretas là ai cơ? Là một kỳ tài(?) đã giữ vững vị trí cuối bảng của học viện suốt hơn 100 năm. Ngay cả khi đang thong dong hít thở, nó vẫn thành công giẫm phải bẫy do em trai mình đặt.

“Này, mà con có sao không?”

Dù sao cũng là một người mẹ, Cora cất tiếng hỏi con trai với vẻ lo lắng.

“Hưm~!?”

Thế nhưng, mặc cho mẹ lo lắng, Cretas chỉ hết nhìn cái bẫy đang kẹp chặt cổ chân mình rồi lại nhìn mẹ.

“Ồ, không lẽ nào Racine tặng quà cho con sao? Trông như một món đồ chơi vậy. Mà sao mẹ lại hỏi con có sao không? Em trai tặng quà, sao người anh này lại có thể không thích được chứ? Hahaha!”

Gã to con cười sảng khoái, coi đó như chuyện vặt vãnh. Lại còn hiểu lầm đây là quà của em trai nữa chứ, nhưng thôi, nó đã nói không sao thì chắc cũng không cần lo lắng làm gì. Quả thực, Cretas là một người con quái vật hơn cả mong đợi.

“Chắc là vì lần trước con nhường khoai tây xanh cho em ấy nên em ấy cảm động lắm!”

“…Con không biết bẫy là gì đúng không?”

“Ừm, con quên mất rồi.”

“Trời…”

Nhìn vẻ mặt hớn hở của con trai, Cora chỉ biết lắc đầu bất lực. Xét đến khả năng tư duy của Cretas thì chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên.

“Thôi được rồi, mỗi lần đi lại ồn ào quá, làm ơn xử lý cái bẫy gấu này đi. Mẹ muốn đi dạo trong yên tĩnh.”

“Vâng, thưa mẹ.”

–Cạch.

Cretas tuân lệnh mẹ, cẩn thận dùng một ngón tay kéo cái bẫy thép ra. Lý do chỉ dùng một ngón tay là vì sự tinh tế của người anh trai không muốn làm hỏng món quà em mình tặng.

–Răăăăăăc.

Khi gã to con hơi dùng sức, cái bẫy đang kẹp chặt cứng bắt đầu bung ra một cách yếu ớt. Nhưng vốn dĩ bẫy không được thiết kế để bị mở bằng cách cưỡng bức dùng lực như thế này.

–RẮC!

Do kiểm soát lực sai, ngón tay đã làm cái bẫy nứt ra rồi gãy làm đôi.

“Ối! Quà của Racine!”

“……”

Đó là giọng nói chất đầy nỗi tiếc nuối của một thằng đầu đất. Mặc kệ con trai than vãn, Cora lại một lần nữa cảm thán trước sức mạnh phi lý của Cretas và thở dài ngao ngán.

“Rốt cuộc tại sao con có sức mạnh như thế mà lại đi mở cái viện nghiên cứu triết học dở hơi đó hả?”

“Ể? Từ nhỏ, mẹ từng bảo con rằng triết gia là những nhà thơ vĩ đại mang trong mình tín niệm và tư tưởng riêng mà ạ?”

“Không, ý mẹ không phải triết gia là đồ dở hơi!?”

“Vậy ý mẹ là gì ạ?”

“Cái thứ triết học mà con đang làm mới là đồ dở hơi ấy!!!”

“Hừm, nhưng ‘Học thuyết Kiến Chúa’ mà con đang nghiên cứu gần đây là một chủ đề khá thú vị đấy ạ.”

“Học thuyết Kiến Chúa? Đó là cái quái gì nữa?”

“Là học thuyết cho rằng trong loài kiến có tồn tại kiến chúa ạ.”

“…Này, nói thật đi. Thực ra con chả biết cái cóc khô gì về triết học đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó ạ? Con trai của mẹ dù có ngốc thì cũng là một triết gia đã đi trên con đường độc đạo của triết học hơn 100 năm nay. Sao lại có thể không biết định nghĩa cơ bản được chứ?”

“Ha-! Vậy thì nói cho mẹ nghe xem. Triết học rốt cuộc là gì?”

Trước câu hỏi đầy hoài nghi của mẹ, Cretas hiên ngang gật đầu. Những thứ khác thì không biết, nhưng riêng điều này thì cậu có thể dõng dạc trả lời mẹ.

“Triết học là tư tưởng và tín niệm mà mỗi cá nhân theo đuổi. Nguồn gốc của nó xuất phát từ sự tò mò của con người, tức là từ câu hỏi vì sao (why?). Do đó, tất cả các ngành học khác ngoài triết học cuối cùng đều là những ngành phái sinh từ triết học. Mọi hành vi tìm tòi trí tuệ và nguyên lý về con người hay thế giới đều có thể được gọi là triết học, nên việc con trai mẹ nghiên cứu hành vi của loài kiến cũng hoàn toàn có thể được coi là triết học.”

“Không, hả? Chết tiệt, kh-khoan đã, mày vừa nói gì? Nhắc lại xem.”

Trong một khoảnh khắc, Cora đã tưởng Racine nhập vào Cretas. Tự dưng đầu óc nó như được khai thông, tuôn ra một tràng như nước chảy. Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cô đã bảo nó nói lại, nhưng…

“Ơơ…”

Đầu Cretas bỗng rung lên một hồi như thể bị quá tải.

“…Con quên mất rồi.”

“Gì?”

Và cứ như mọi khi, hôm nay khả năng tư duy của Cretas lại bị reset(?).

“Này, có phải mày đang giả ngu không? Đừng bảo mày cosplay thằng đần suốt 160 năm qua để trêu ngươi mẹ mày nhé…”

“Không phải đâu ạ. Làm gì có chuyện con không ngốc chứ ạ?”

Không thêm thắt mỹ từ gì cả, nhưng khi Cretas nói câu đó lại mang đến một cảm giác tin cậy kinh khủng. Cora ngơ ngác một lúc rồi cũng gật đầu chấp nhận. Bình thường nó ngốc thật, nhưng thi thoảng cũng có lúc bỗng nhiên thông minh đột xuất. Vấn đề là ‘tính liên tục’ không tồn tại.

‘Haizz, dù sao thì cũng tiếc đứt ruột. Không biết Cretas đang phung phí biết bao nhiêu thiên tư nữa đây?’

Sức mạnh phi thường của Cretas ngang ngửa với một High Elf thuần chủng, hơn nữa còn là người thừa hưởng 100% huyết thống hoàng gia. Có lẽ sức mạnh đó còn tiệm cận cả ông ngoại Ferdan?

Việc Cretas điều hành một viện triết học không có nền tảng cũng giống như bắt những quân sư lỗi lạc như Gia Cát Lượng, Trương Lương hay những chiến lược gia đại tài của Troy đi cuốc đất giữa đồng không mông quạnh.

Cảm giác cứ như Hercules có sức mạnh vô biên lại ngồi lì ở bàn giải toán cơ bản vậy. Chà, tinh thần ham học hỏi thì đáng khen đấy, nhưng hiệu suất thì quá tệ, cực kỳ tệ.

“Cretas, hay là con đi làm lao động chân tay đi có được không?”

“Ồ!? Mẹ ơi, đằng kia có một cặp bọ ngựa Orc đang giao phối!”

- Thùm Thùm!

“……”

Có vẻ thằng bé quá phấn khích với cảnh tượng hiếm thấy nên không nghe thấy lời mẹ nói. Cretas hấp tấp bật dậy, hùng hổ tiến về phía cái cây.

‘Hết cách rồi sao?’

Nhìn bộ dạng khó coi của con trai, đầu óc Cora càng thêm rối bời. Cứ thế kia thì làm bố trẻ con kiểu gì, chỉ thấy tội nghiệp cho Dodo, người sẽ trở thành vợ của tên đầu đất này.

“Kệ đi.”

Dạo này ví tiền eo hẹp đã đủ đau đầu rồi, cô không muốn vắt óc suy nghĩ thêm nữa. Cora lại cất bước tiếp tục cuộc tản bộ còn dang dở.

‘Không khí trong lành thật.’

Thực ra, không chỉ vì là một chủng tộc của rừng xanh, bản thân Cora cũng khá thích đi dạo. Bởi khu rừng là nơi lý tưởng nhất để gợi lại những kỷ niệm với một Halfling đã bước vào đời cô.

‘Mà nghĩ lại, cũng đã hơn hai trăm năm rồi nhỉ?’

Cora đã cùng lúc tỏ tình và cầu hôn hiệp sĩ của mình ở rìa một ngọn đồi đầy hoa.

‘Hồi đó mình làm lố thật. Cũng quá vội vàng nữa.’

Bây giờ nhìn lại, hành động ấy chẳng khác nào trò hèn kém của một đứa ngố thiếu tế nhị. Cora thầm nghĩ. Với Kasta, thứ tình cảm ấy chẳng phải là một mối si mê ích kỷ, bỏ qua hết thảy những giai đoạn cần có hay sao?

Nhưng ngoài việc thổ lộ lòng mình, cô chẳng còn tâm trí đâu mà suy tính chuyện khác. Vì tình cảm dâng trào đã đến mức không thể kìm nén được nữa. Đó là khoảnh khắc mà dù đã 200 năm trôi qua, tim cô vẫn đập rộn ràng mỗi khi nhớ lại, dù là theo nghĩa tốt hay xấu.

Dẫu đã tự chuẩn bị rất nhiều, nhưng ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu Cora khi tỏ tình với Kasta là ‘Thôi xong rồi.’ Nhìn kiểu gì cũng thấy mình sắp bị từ chối.

‘Haizz, càng nghĩ càng thấy may mắn thật.’

Đúng vậy. Thật sự rất may mắn. Trái ngược với muôn vạn nỗi lo chất chồng, người đàn ông dịu dàng ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của cô.

Tất nhiên, phải ba năm sau anh mới trả lời, nhưng Cora vẫn cho đó là điều may mắn. Xét đến những tội lỗi mà cô đã gây ra trong quá khứ, được như vậy đã là một phép màu rồi.

“May quá.”

Cora vô thức đặt tay lên lồng ngực đang thổn thức, một lần nữa cảm thấy nhẹ nhõm.

Dù sao thì giờ đây cô cũng không cần phải thấp thỏm lo âu nữa.

Nhờ ơn ai đó, lời cầu hôn đối với nàng High Elf đã trở thành một ký ức đặc biệt hiện lên trong tâm trí như một thói quen.

“Mẹ ơi, chuyện gì may mắn vậy ạ?”

Một giọng nói trầm đục vang lên bên đôi tai dài của High Elf. Không biết từ lúc nào, trên đầu Cretas đã có một cặp bọ ngựa đang giao phối đậu chễm chệ.

‘Khì khì, cái gì thế kia, trông ngốc xít quá.’

Nhìn tên đầu trọc ngây thơ đang lon ton theo sau, Cora bật cười khúc khích. Thiếu vắng chồng đôi khi cũng thấy cô đơn, nhưng có tên ngốc khổng lồ tự nhận làm vệ sĩ cho mẹ bầu bạn thế này cũng không tệ.

Chắc chắn nó biết thừa mẹ nó là một High Elf sở hữu sức mạnh kinh hồn, vậy mà vẫn bắt chước làm vệ sĩ. Nhưng dù sao cũng là con trai, biết nghĩ cho mẹ như vậy cũng thật đáng khen.

“Mẹ thấy may mắn vì đã cưới được cha con.”

Cretas nhìn khuôn mặt rạng rỡ của mẹ. Tuy không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng thấy mẹ mỉm cười, cậu cũng vô thức cảm thấy vui lây.

–Kwakk.

Người con trai thận trọng và cung kính nắm lấy bàn tay trắng nõn của mẹ, rồi khẽ khàng mở lời.

“Con cũng thấy may mắn vì được sinh ra làm con của mẹ.”