Chừng vài chục phút đã trôi qua kể từ khi Racine nhận được tình thương vô bờ(?) từ người anh trai của mình chăng?
–Sướt.
Thằng mù vừa ngất lịm ban nãy giờ mới chật vật đứng dậy được, rồi phải mất thêm vài chục phút nữa để trấn tĩnh, hồi phục về thể trạng ban đầu.
‘Gì thế?’
Cora nghiêng đầu nhìn đứa con trai vừa đứng dậy tỉnh bơ như không có chuyện gì. Rõ ràng nó đã bị ép tọng khoảng năm mươi củ khoai tây xanh độc hại, thế mà trông vẫn tương đối lành lặn thì quả là kỳ lạ.
“Racine, mày ổn không đấy?”
“Ổn hơn con nghĩ, nhưng vì chỉ ăn mỗi khoai tây xanh nên trong miệng đắng nghét. Chắc phải ăn tí thịt…”
–Bộp!
“Khoai tây trắng đây. Ổn là tốt rồi.”
“……”
Đã tủi thân vì bị anh trai tra tấn bất đắc dĩ, giờ đến cách đối đãi của mẹ cũng bạc bẽo quá chừng.
Nhưng biết làm sao được.
“Chóp chép chóp chép.”
Đến mẹ già còn phũ phàng thì sức đâu mà chống cự, thằng mù đành ngậm ngùi dùng khoai tây trắng để khử trùng dạ dày.
Tuy nhiên, cứ thế cho qua thì lòng lại không yên.
Cậu là một nam tử hán mang trái tim của một chiến binh. Hay nói cách khác, người đời gọi đó là tính bướng bỉnh như lừa.
‘Một nhân vật tầm cỡ như mình đâu phải để chịu sự đãi ngộ thế này?’
Vừa thảm thương gặm khoai tây, cậu vừa cảm thấy bất mãn với sự đối xử bất công mà mình đang phải chịu. Mới lúc nãy thôi, khi bị anh trai làm bẽ mặt rồi gục xuống bàn, cậu đã xấu hổ biết bao nhiêu? Cậu thậm chí còn cảm nhận được rõ mồn một ánh mắt thương hại của mẹ trên da thịt mình.
‘Thật hoang đường. Bổn tọa đây chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành một đại anh hùng làm rung chuyển Đông Đại Lục với danh xưng Thần Cung, thế mà…’
Đó là một tương lai có khả năng rất cao sẽ không bao giờ xảy ra, dù là bây giờ hay mai sau.
“Mất mặt quá.”
Tuy nhiên, có vẻ Racine không giữ được bình tĩnh như cậu tưởng. Đến mức suy nghĩ trong lòng cũng buột miệng thốt ra.
“Mày nói cái gì?”
Giọng người mẹ nghe rõ mùi cáu kỉnh. Tưởng đâu mấy chuyện vẩn vơ đã chịu yên rồi, ai ngờ thằng con mù này lại sắp sửa thốt ra điều ngớ ngẩn gì nữa.
Nhất là khi cô đang chấm khoai vào muối gia vị rồi ăn ngon lành…
“Tuy mắt không thấy nhưng con có thể nhìn thấu tất cả. Mọi cai ngục và tù nhân trong phòng thăm gặp này đang nhìn chúng ta ăn khoai bằng ánh mắt thương hại. Và hẳn là họ đã cười khẩy khi thấy con ngã vật xuống đất ban nãy.”
Nghe Racine nói, Cora từ từ quay đầu nhìn quanh.
‘Sau hoang tưởng, giờ là ảo tưởng bị hại sao?’
Thế nhưng, trong phòng thăm gặp chỉ có mỗi đám con mà cô đã vội vàng sinh ra vì không thể kiềm chế được lòng tham ái với Kasta.
“Mày nói linh tinh gì thế? Gã cai ngục đi ra ngoài từ đời tám hoánh nào rồi, người đến thăm gặp giờ còn mỗi nhà mình chứ ai?”
“Thật vậy ư?”
“Ừ.”
Lắc rắc, thằng mù ngượng ngập liếc ngang liếc dọc. Phải chăng vì không muốn trông thảm hại hơn nữa? Cậu cố vớt vát bằng một giọng lí nhí.
“…Dù vậy, mất mặt vẫn là mất mặt.”
“Cái thứ thật sự mất mặt là kẻ tròn một trăm bốn mươi tuổi đầu mà vẫn còn đang học ở Học viện nhỏ (trường mẫu giáo) chứ nhỉ?”
“Khụ, khụ!”
Tự nhiên ăn vạ rồi lại bị đuối lý, Racine liền quay mặt đi giả vờ như không biết.
–Chóp chép chóp chép.
Đứa con thứ tư lại bắt đầu ăn khoai tây như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đứng trên lập trường của người mẹ Cora, có lẽ cô không thể bỏ qua bộ dạng chướng mắt đó được?
Hoặc cũng có thể do cô đang ăn ngon miệng mà bị phá đám nên sinh ra bực dọc?
Đáp án là cả hai.
–Cốp!
Cú cốc đầu nặng trịch của High Elf giáng mạnh vào đỉnh đầu thằng mù.
“Á hự! Bạo hành người khuyết tật!!!”
“Aiss, sao hôm nay nhìn mày đáng ghét thế không biết? Đã mù tịt rồi thì thấy cái quái gì mà thấy? Mắt thì bé như hạt kê.”
Đó là một pha công kích cá nhân trực diện từ người mẹ. Vốn dĩ cậu rất đẹp trai nên chẳng bao giờ tự ti về đôi mắt híp của mình, nhưng bị chê thẳng mặt thế này thì thằng mù cũng phải đỏ mặt tía tai.
“G-Gì cơ? M-Mắt hạt kê? Đó là lỗi của con chắc!? Là mẹ đã sinh con ra như thế này mà!”
“Nếu không thích thì lúc ở trong bụng phải biết đường mà mở to mắt ra chứ.”
Racine sở hữu gương mặt tuấn tú nhất trong số các con trai của Cora, nhưng lại có đôi mắt híp tịt. Tuy nhiên, đó cũng là minh chứng cho thấy cậu đẹp trai đến nhường nào, chỉ với ngũ quan còn lại cũng đủ tạo nên nhan sắc cực phẩm.
“Sao bậc làm cha làm mẹ lại có thể trả lời vô trách nhiệm như vậy!?”
“Trách nhiệm gì, mẹ mày chứ có phải thánh đâu mà kiểm soát được chuyện xảy ra trong bụng?”
“Thật là, lúc ân ái với bố thì sướng rên lên rồi đẻ ra, giờ lại định phủi tay sao? Thưa mẹ, nhân cách người có vấn đề rồi đó!?”
“C-Cái gì!? Sướng rên rồi đẻ ra? Rồi còn nói mẹ mày có vấn đề v-về nhân cách? Cái thằng nghịch tử này, tao giết!”
Vút, cú cốc đầu của nàng High Elf xé gió bay lướt qua trong không trung.
–Rầm!
Racine biết chắc mình sắp bị nện, đã nhanh như chớp nằm xoài xuống đất rồi bắt đầu lăn tròn.
Là người mang trái tim chiến binh, Racine không muốn bị ngất xỉu một cách yếu ớt như ban nãy nữa.
Tất nhiên, đây là một kỹ năng né tránh dùng một lần làm mất thăng bằng toàn thân, nhưng ngoại trừ nhược điểm chí mạng ấy thì đối với một kẻ mù như cậu, đây chẳng khác nào chiêu phòng thủ tuyệt đối.
“Thằng ranh con mắt ớt này!”
Giờ thì không chỉ là hạt kê nữa, mắt của Racine đã bị ví với bộ phận sinh dục nam. Nhưng mặc kệ…
–Lăn lóc cóc lóc.
Đứa con trai không ngừng lăn tròn trên đất để tránh người mẹ đang tiến đến. Cảnh tượng một người đàn ông cao gần 2 mét thảm thương lăn lộn trên sàn nhà khiến cho hình ảnh ăn khoai tây lúc nãy trông còn có vẻ tử tế hơn nhiều.
Stella vừa nhai dồi tiết vừa nhìn thằng em làm trò con bò mà ngẫm nghĩ.
Có lẽ đây mới thật sự là định nghĩa của hai chữ mất mặt.
“Hựt!”
Tuy vậy, thái độ của thằng mù lại vô cùng nghiêm túc. Racine hít một hơi rồi dốc hết sức lăn trên nền đất. Mà cũng phải thôi. Nếu lơ ngơ hứng trọn cú đấm đầy uy lực của mẹ thì có mà vỡ alo.
Lần này mà trúng đòn trực diện thì nứt sọ chứ chẳng chơi.
“Uôôô!”
Bị nỗi sợ hãi bao trùm, thằng mù lăn điên cuồng khắp sàn nhà để bảo toàn tính mạng.
–Lăn lóc, lăn lăn lăn.
Nhưng thật không may, người nghiêm túc chỉ có mình Racine.
‘Tr-Trông như thằng đần.’
Người mẹ đang truy đuổi Racine cũng không đỡ nổi độ bệnh(?) của thằng con mà dừng bước, đứng đờ người ra với vẻ mặt cạn lời.
‘Cái thứ kia thực sự là do mình đẻ ra sao?’
Cora hai tay ôm đầu tuyệt vọng. Nhưng vô ích thôi. Vì dù cô có phủ nhận thế nào đi nữa, đó vẫn là sự thật không bao giờ thay đổi.
“Thằng kia! Mày không nghĩ làm thế còn mất mặt hơn nhiều à!?”
Cảm giác khinh miệt đối với con trai dâng lên đến mức không muốn động tay vào, cô đành dùng lời nói để khuyên ngăn. Nhưng Racine chỉ mở to mắt trong khi vẫn đang lăn lộn trên sàn phòng thăm gặp rộng lớn.
“Mẹ nói, phụt, cái gì, ực, cơ!”
Mỗi lần lăn là mặt lại úp xuống đất nên việc nói năng liền mạch chẳng dễ dàng. Tuy nhiên, người đàn ông sẽ trở thành Thần Cung trong tương lai không hề khuất phục trước thử thách cỡ này.
“Cuộc đào tẩu của đấng nam nhi vì mục đích sinh tồn, phì! Tuyệt đối không phải là điều đáng xấu hổ, hự!”
Thế nhưng, ngay cả trái tim nhiệt huyết của dũng sĩ cũng đến lúc phải nguội lạnh.
–Lăn lóc cóc, cộc.
Bởi dù sàn phòng thăm gặp có rộng đến đâu, rồi cũng sẽ đến lúc va phải vật cản.
Và nơi mà Racine đến sau một hồi lăn lộn, thật không may.
“Xong chưa?”
Là ngay dưới đôi guốc gỗ của mẹ cậu.
“Hửm?”
Nhưng lạ thật. Racine đang nằm sấp dưới đất không hề có chút động tĩnh nào.
–Soạt.
Cora nắm lấy gáy con trai, nhấc lên để xem mặt.
“……”
Ngay lập tức, đập vào mắt Cora là khuôn mặt tái mét của con trai. Nào chỉ có khuôn mặt? Giờ nhìn kỹ mới thấy, cả tay chân nó đều đang chuyển sang màu xanh lục y hệt mấy củ khoai tây xanh.
Đây rõ ràng là triệu chứng ngộ độc do ăn quá nhiều khoai tây bị biến chất.
‘Da xanh lè thế này, nhìn y như một con Elder Goblin vậy?’
Nhưng người mẹ hiền từ chỉ có những suy nghĩ lạc quẻ. Trông có vẻ hơi tàn nhẫn. Mà thật ra cũng chẳng phải chuyện đáng lo lắm.
Vốn dĩ Racine tuy mù lòa, nhưng ngoại trừ Cretas có sức mạnh áp đảo ra thì cậu là đứa con sở hữu cơ thể cường tráng nhất.
‘Cứ vứt nó ở đây, chắc mấy gã cai ngục sẽ tự dọn dẹp thôi nhỉ? Tống vào tù vì tội cản trở người thi hành công vụ cũng được.’
Tách tách, nàng High Elf phủi bụi trên tay. Mải mê đối phó với mấy trò lố của lũ con mà khoai tây đã nguội ngắt từ lâu, nhưng nguyên tắc là không được bỏ mứa đồ ăn nên cô định bụng sẽ giải quyết nốt rồi về.
“Mẹ ơi, sao Racine lại nằm dưới đất vậy ạ?”
Cretas nãy giờ vẫn ăn uống say sưa, giờ mới nhận ra tình hình. Cora nhếch môi, cười mỉm đáp lại con trai.
“Đừng lo, Cretas. Racine ăn khoai tây con đút cho, hạnh phúc quá nên ngất đi đấy.”
“Hô, thật vậy sao ạ?”
“Chứ sao nữa~ Racine thích anh trai nó nhất mà lị.”
“Ồ, vậy thì con phải giữ lại thêm ít khoai tây xanh nữa mới được.”
Lốc bốc lốc bốc, Gã to con vừa lúi húi nhét thêm những củ khoai tây xanh vào tay nải, vừa cười tươi như hoa nở. Dáng vẻ đó chẳng khác gì một kẻ điên có đôi mắt trong veo.
“Ch-chẳng lẽ con định cho nó ăn nữa hả?”
Cora toát mồ hôi hột, tự hỏi liệu Racine ăn thêm đống độc dược đó thì có chịu nổi không.
“Hahaha, thấy em trai thích như vậy nên con vui lắm ạ.”
Đối diện với nụ cười không vướng chút bụi trần của con trai, cô không nỡ từ chối.
“Ừ.”
Thôi thì cứ hy vọng Racine sẽ ăn ngon lành nốt chỗ khoai tây xanh mà cô chưa ăn. Dù sao thì ngày mai cũng là thứ bảy, Racine không cần phải đến Học viện nhỏ.
“Con muốn cho em ăn bao nhiêu thì cho.”
Cô chỉ mỉm cười với người con trai thứ ba đáng mến.
