Trong một căn nhà gỗ nhỏ nơi ánh nắng dịu dàng buông xuống.
Và ở một phòng ngủ ấm cúng bên trong, một nàng High Elf đang nằm nghiêng trên giường.
“Woa…”
Cora nằm trên giường, ánh mắt đầy xúc động nhìn ngắm sinh linh bé bỏng trong vòng tay mình. Dù là một người phụ nữ có tính cách kỳ quặc đến đâu, thì sinh mệnh do chính mình sinh ra vẫn mang lại cảm giác kỳ diệu.
Đứa bé trong vòng tay mắc chứng bạch tạng bẩm sinh nên chẳng có nét nào giống mẹ hay cha. Dù vậy, đứa bé rõ ràng là một tạo vật đáng yêu. Bởi đó là phép màu được thai nghén từ tình yêu chân thành của hai người.
“Mình ơi, anh thấy không? Thằng nhóc này vừa mới trừng mắt nhìn chúng ta đấy?”
“...Coco, trước mặt con trẻ, em nên chú ý lời ăn tiếng nói.”
“Ehe, có sao đâu anh? Nó là con trai mà.”
Cora đưa mắt xuống dưới, quan sát khắp người đứa bé.
Ngũ quan của bé khá hài hòa, nhìn cũng khôi ngô.
Không, thực ra thay vì nói là khôi ngô thì phải nói là xinh xắn giống bé gái.
Người mẹ cảm thấy điểm này thật đáng tiếc.
“Biết thế này thì thà là con gái có phải tốt hơn không…”
“Coco!”
“Đ-Đùa thôi. Sao Kaka lại không cho em nói đùa về con mình thế?”
“Haizz…”
Có phải vấn đề nằm ở việc sinh nở khi tuổi đời còn quá trẻ không? Bà mẹ High Elf trẻ tuổi này thật quá vô tư.
Nhưng cũng có thể thông cảm được.
Dẫu Cora có ký ức của tiền kiếp, nhưng sự trưởng thành về mặt tinh thần vẫn sẽ nương theo bộ não của một High Elf non trẻ.
“Abubu…”
Đứa trẻ sinh ra mắc chứng bạch tạng cảm thấy da thịt buốt rát mỗi khi hít thở. Nó vừa mới nín khóc mà giờ nước mắt lại bắt đầu lưng tròng.
Nhận thấy điều ấy, Cora dùng một tay vuốt ve má con, thi triển ma pháp trị liệu.
“Thằng nhóc này, biết là trẻ con rồi nhưng mày nhõng nhẽo vừa thôi chứ? Cái của nợ dưới háng kia có phải để làm cảnh đâu.”
Rồi sau đó, cô lại nhìn chăm chú vào con mà trách móc vẩn vơ.
“Cơ mà, cái điệu cười thì giống cha nó thật…”
Nói vậy không có nghĩa là cô ghét bỏ. Dù có nhiều điểm đáng tiếc, nhưng khi nghĩ rằng đây là giọt máu của người đàn ông mình yêu, cô lại thấy con dễ thương.
“Nhóc con, ta là phụ huynh của con đây. Sau này dù ta có sinh thêm bao nhiêu đứa nữa thì con vẫn là trưởng nam, nên liệu mà làm con cho tròn đạo hiếu đấy, nghe chưa?”
“Bưe…”
“……”
Kasta thở dài nhìn người vợ trẻ con của mình. Anh sắp phải lên đường tìm kiếm manh mối về sự bất tử theo lời thỉnh cầu của cô, nhưng để hai mẹ con lại một mình thì anh thấy không an tâm chút nào.
“Con yêu, cha con là người hơi lạ lùng đấy biết không? Đặt tên cho con trai là ‘Daisy’. Rốt cuộc là ổng nghĩ gì vậy nhỉ? Con cũng thấy thế đúng không?”
Nhưng có vẻ như nàng High Elf chỉ đơn thuần hạnh phúc khi được gặp gỡ máu mủ của mình. Cô đã mỉm cười rạng rỡ, cùng con trai nói xấu chồng.
Cái tên Daisy bắt nguồn từ ý nghĩa của loài hoa tượng trưng cho ‘Hòa bình’. Dù Cora lầu bầu như vậy, Kasta vẫn khá thích cái tên này. Bởi lẽ, lý do anh và bạn đời tìm đến Đông Đại Lục chính là để tận hưởng hòa bình và an lành.
Vì vậy, Daisy là sinh linh quý giá biểu tượng cho khởi đầu mới của hai người. Cora cũng biết điều đó nên không phàn nàn gì thêm.
“Hihi, mình ơi, nhìn này. Da thằng bé mềm ơi là mềm.”
Cô cọ mũi vào cậu nhóc bạch tạng và cười tít mắt. Đúng là máu mủ ruột già không lừa được ai. Cách cô thể hiện tình yêu thương với con mình giống hệt mẹ cô, Nữ hoàng Elf.
Kasta im lặng mỉm cười nhìn hai mẹ con. Dù thế nào đi nữa, đây là gia đình mà anh đã vất vả lắm mới có được, nên anh cảm thấy hạnh phúc.
“……”
Đứa bé mới sinh nhìn thẳng vào mắt mẹ. Vốn dĩ trẻ sơ sinh cũng thích những gì đẹp đẽ, nên Daisy cứ thế ngây người dõi theo gương mặt tựa thiên thần của mẹ.
Nhiều phút trôi qua, ánh mắt của Daisy vẫn không hề lay chuyển.
“Ebubu.”
Có lẽ do mải ngắm nhan sắc của nàng High Elf mà hồn vía lên mây chăng? Daisy muộn màng cảm nhận được cái lạnh và bắt đầu run cầm cập.
“A, mình đãng trí rồi.”
Cora vội lấy tấm vải mềm mà chồng đã chuẩn bị sẵn để quấn quanh người Daisy. Phần viền của tấm vải có đính lông nên đứa trẻ mau chóng tìm lại được sự ổn định.
“Là con của em và anh mà sao yếu ớt quá…”
“Coco, anh hiểu tâm trạng tiếc nuối của người làm cha mẹ, nhưng nói vậy trước mặt Daisy e rằng hơi thất lễ, em nên tiết chế lại thì hơn?”
“Hửm? Nó là trẻ ranh thì hiểu gì đâu, có sao đâu anh?”
“T-Trẻ ranh!? Từ giờ phải gọi con là bé chứ. Với lại, con dù không hiểu tiếng nhưng cũng biết phân biệt thái độ tiêu cực hay tích cực…”
“Xì, biết rồi mà.”
Có vẻ cô ghét bị chồng cằn nhằn vào ngày hôm nay, đôi môi của nàng High Elf trề ra.
“Coco.”
–Tok tok.
Người đàn ông trung niên dùng ngón tay ấn nhẹ lên môi cô vợ trẻ như muốn dỗ dành. Nàng High Elf có tính cách vặn vẹo này lại trở nên dễ dãi hơn bất kỳ ai trước mặt người đàn ông này. Ngay sau khi anh hôn nhẹ lên môi, vẻ mặt cô liền giãn ra như một cô ả lẳng lơ.
“Mình ơi, mình ớii-”
Chụt chụt, thấy chồng định tách ra, Cora tiếc nuối bám lấy, dán chặt môi vào nhau. Kasta ban đầu cũng đáp lại, nhưng khi chiếc lưỡi bất ngờ luồn vào miệng mình…
“Kh-Khoan đã! Bình tĩnh nào Coco.”
Anh phải vội vàng dứt môi ra. Nụ hôn sâu của vợ chồng tuyệt đối không phải là thứ nên làm trước mặt con trai.
Nhưng có vẻ cô cũng đã thỏa mãn được chút ít? Cora mỉm cười mãn nguyện và tuyên bố với phu quân.
“Hehe, anh cứ chờ xem. Em sẽ nuôi dạy con của Kaka trở thành một người đàn ông xuất chúng hơn bất kỳ ai.”
“Người đàn ông xuất chúng…?”
Kasta trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lắc đầu. Với tư cách là cha mẹ của đứa trẻ, có một điều còn quan trọng hơn cả việc con cái trở thành người tài giỏi.
“Anh mong Daisy được hạnh phúc hơn là trở nên vĩ đại.”
“Sao ạ?”
“Thay vì la mắng hay đặt nặng chuyện giáo dục, anh muốn để con được làm những gì nó thích…”
“Phải mắng, phải dùng roi vọt thì mới nên người được chứ. Trẻ con thời nay chỉ nói mồm thôi thì không thay đổi tư duy được đâu.”
Tuy nhiên, suy nghĩ của Cora lại có chút khác biệt. Ánh mắt của người phụ nữ trở nên sắc lạnh. Dù là người chồng cô yêu thương hết mực, nhưng cô không muốn nuôi dạy con theo kiểu nuông chiều như ý anh.
Thực ra, Cora tuy có chút vụng về nhưng vẫn đủ bao dung để nuôi lớn một đứa trẻ. Điều này đã được chứng minh qua việc cô nuôi dạy đệ tử là Siegwald. Nhưng cũng chính quá khứ đó lại đang níu chân Cora.
< Ha, thưa sư phụ, đây là cách người nuôi dạy một đứa trẻ sao? Tôi lại cảm thấy như một người mẹ kế đang quyến rũ đứa con trai không cùng huyết thống của mình vậy? >
Đó là lời lăng mạ mà người đệ tử Siegwald đã nhếch mép nói ra khi mối quan hệ giữa họ trở nên tồi tệ nhất. Ký ức về việc đứa con nuôi mà cô đã nuôi dạy bằng sự dịu dàng cuối cùng lại ‘hắc hóa’ đã hằn sâu trong tâm trí cô.
Do đó, Cora đã hạ quyết tâm rằng dù có hơi thô bạo, cô sẽ dùng roi vọt để dạy dỗ con trai.
Ngoài ra, Cora còn có tham vọng muốn nuôi nấng máu mủ của mình trở nên vĩ đại hơn con cái bất kỳ nhà nào khác.
‘Kaka thật quá đáng thương.’
Đúng vậy. Chàng hiệp sĩ bên cạnh cô sở hữu năng lực xuất chúng nhưng danh tiếng lại quá mờ nhạt, khiến cô thấy tiếc nuối.
‘Tuy đúng là mình đã cố tình làm thế…’
Hầu hết đều do Cora đã chặn đứng mọi tin tức về chiến công của anh từ trong trứng nước. Bởi nếu tên tuổi Kasta vang xa, không chỉ lũ sâu bọ mà cả những người phụ nữ đoan trang, xinh đẹp cũng sẽ theo đuổi anh.
Ngay cả bây giờ khi đã sinh con cho anh, Cora vẫn muốn độc chiếm chàng Halfling này. Thế nên, dẫu có hơi ích kỷ, nhưng người đàn ông này từ nay về sau vẫn phải là của riêng cô.
‘Nếu mình nuôi dạy con của Kaka thành một anh hùng, có lẽ sẽ chuộc lỗi được phần nào.’
Chính vì thế, cô muốn chuộc lỗi với Kasta bằng cách này. Đã làm thì không chỉ là anh hùng đơn thuần, cô còn tham vọng con mình sẽ trở thành một đại quân chủ tự tay lập quốc.
Vì vậy, Cora không thể dễ dàng nhượng bộ như mọi khi.
“Nếu cứ chiều chuộng rồi sinh hư thì làm thế nào? Nó có thể coi thường cha mẹ rồi làm càn, hoặc trở nên lệch lạc rồi bắt nạt bạn bè xung quanh…”
“Tâm tính và lối sống tốt sẽ tự nhiên hình thành nếu cha mẹ biết tôn trọng và yêu thương con, không phải sao?”
“Làm sao Kaka biết được chứ? Anh chưa từng nuôi dạy đứa trẻ nào, còn em thì-!”
Cora định phản bác chồng nhưng rồi ngậm miệng lại. Cô cảm thấy khó xử khi nhắc đến Siegwald, người từng là con nuôi của mình, trước mặt chồng.
“Coco?”
Kasta hỏi vì không hiểu sao vợ lại nói nửa chừng. Cora nhìn chồng rồi cúi đầu. Cô nhận ra mình, một người phụ nữ từng phạm biết bao lỗi lầm, lại dám phản đối người chồng như trời cao.
“…Em xin lỗi vì đã lớn tiếng. Dù sao thì nếu con trai trở nên tài giỏi, nó sẽ có được nhiều thứ, và xác suất hạnh phúc tự nhiên cũng sẽ cao hơn mà, phải không?”
“Ừm…”
“Mình ơi, xin anh đấy. Em mong anh hãy giao việc nuôi dạy con cho em. Em tự tin vào khả năng của mình.”
Dù có phản đối chồng, Cora chưa bao giờ lên giọng quá mức hay nổi giận.
Người phụ nữ đầy tội lỗi ấy kể từ sau khi kết hôn đã tự nhận mình là thị nữ của hiệp sĩ. Cô ở bên cạnh Kasta, pha trà, lau chùi mộc kiếm, dọn dẹp giường ngủ và hầu hạ anh. Mọi việc vặt vãnh vì anh đều do một tay người bạn đời Cora đảm nhiệm.
“……”
Kasta định tiếp tục bàn luận về chủ đề nuôi dạy con nhưng rồi lại khép miệng. Anh cũng biết rằng người vợ trẻ này nếu thấy chồng kiên quyết giữ ý kiến thì sẽ vô điều kiện nhượng bộ.
Vốn dĩ con cái thường quấn lấy mẹ nhiều hơn, huống hồ anh lại thường xuyên vắng nhà. Daisy sẽ dành nhiều thời gian hơn với mẹ là Cora.
Nếu vậy, có lẽ giao toàn quyền nuôi dạy con cho cô ấy là đúng đắn chăng?
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Kasta gật đầu đồng thuận với ý kiến của vợ.
“Em nói phải, là anh suy nghĩ chưa thấu đáo. Nếu chỉ biết chiều chuộng, con có thể trở thành một đứa trẻ yếu đuối.”
“A, không! Em không có ý nói anh sai…”
Rõ ràng là cô ấy đang áy náy vì đã lỡ nổi nóng với người chồng quý giá của mình. Kasta nhẹ nhàng xoa đầu người bạn đời đang ấp úng không biết làm sao.
Chàng Halfling dịu dàng đã quyết định tôn trọng ý kiến của người vợ thân yêu hơn bất kỳ ai. Dẫu trong lòng thấp thoáng chút bất an, nhưng vợ chồng vốn là mối quan hệ đặc biệt được xây dựng trên niềm tin và sự tín nhiệm.
Hơn hết, ánh mắt của con trai cả cũng dừng lại ở người mẹ Cora lâu hơn. Liệu có phải vì mẹ quá xinh đẹp không? Kasta không nghĩ vậy.
Trẻ con thường theo bản năng biết rõ ai là người đã sinh ra mình.
“Con yêu.”
Người đàn ông gọi con trai mình, lấy từ trong ngực áo ra một bông hoa cúc. Anh muốn tặng một món quà cho giọt máu đầu tiên trong đời mình.
Không biết con trai có thích hoa không, nhưng người cha vẫn đặt bông hoa cúc chứa đựng tấm lòng mình vào bàn tay nhỏ xíu của con.
Khúc khích, cậu nhóc bạch tạng nhận được bông hoa từ cha liền nở nụ cười trong veo không tì vết. Trái tim Kasta lại rung động với một cảm xúc khác lạ so với khi ở bên vợ.
–Kwakk.
Người chủ gia đình nhẹ nhàng ôm lấy bạn đời và hôn lên trán đứa bé. Dù không phải là một người đàn ông sở hữu tấm thân đồ sộ như đá tảng, nhưng vòng tay của cha lại vững chãi và kiên cố hơn bất cứ thành lũy nào.
“Người cha thiếu sót này mạn phép nhờ con một việc.”
Khóe miệng của người đàn ông tóc nâu từ từ vẽ nên một đường cong khi anh ngỏ lời với con trai.
“Con có thể đáp ứng kỳ vọng của mẹ con được không?”
Cho chính bản thân Daisy, và cho cả mẹ của con nữa. Mong con sẽ trở thành bảo vật mang lại hạnh phúc cho mọi người.
__________________________________
Thông thường khi lớn lên, người ta sẽ đánh mất những ký ức thuở sơ sinh.
< Con có thể đáp ứng kỳ vọng của mẹ con được không? >
Nhưng Daisy vẫn nhớ như in lời thỉnh cầu của cha vào khoảnh khắc cậu chào đời.
‘Cha.’
Cậu bé mười ba tuổi không hề lùi bước dù đang đối mặt với một con quái thú khổng lồ.
Hai tay run lên bần bật như có động đất, đôi mắt và bờ môi đã nhòe đi vì nước mắt sợ hãi từ lâu.
Dù sợ đến chết…
“Mẹ…”
Trong hoàn cảnh bị mẹ vứt bỏ, cậu không muốn trở thành đứa con đáng xấu hổ thêm nữa.
Để tìm lại ý nghĩa cuộc sống đã bị xóa bỏ, đứa con trai bị bỏ lại một mình phải tự chứng minh bản thân theo cách này.
Nếu không thể chứng minh được và bị quái thú giết chết, cậu cũng cam lòng chấp nhận.
Một kẻ vô dụng là nỗi ô nhục của cha mẹ thì thà chết quách đi còn hơn.
Không lâu sau, con quái thú to như ngôi nhà há to cái miệng đỏ lòm lao về phía cậu bé bán Elf.
Ngay sau đó, vang vọng khắp khu rừng đen kịt chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của thiếu niên.
