Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 34

Chương 34

Cửa sổ nhiệm vụ hiện lên dòng chữ khô khan.

【Điềm báo, Nguy cơ thứ (Không xác định)】

Bạn đang đứng trước sự sụp đổ của Thủy Trại.

Hành động để thực hiện nhiệm vụ:

[Thiện Nghiệp] Giúp Thủy Trại trấn áp quân phản loạn……

A Thanh lập tức đóng sầm cửa sổ nhiệm vụ lại. Bị lừa một lần chứ ai ngu mà bị lừa lần hai. Đằng nào cũng chẳng quan tâm. Dù có chém gió là ảnh hưởng đến thiên hạ thế này thế kia thì giờ ta cũng đếch tin nữa.

Ảnh hưởng đến thiên hạ là cái gì ghê gớm lắm à? Ta chỉ cần hít thở thôi là đã làm mất đi một lượng không khí bằng dung tích một lá phổi rồi, thế cũng là ảnh hưởng đến thiên hạ chứ còn gì.

Đằng nào thì thà làm theo ý mình còn sướng hơn là làm mấy chuyện tào lao chỉ để kiếm thêm chút Thiện Nghiệp cỏn con. Sư phụ ơi, đệ tử của người đang sống thế này đây…… Không biết "Nữ sinh trung học" bé bỏng của mình có sống tốt không nhỉ.

A Thanh lờ tịt cái cửa sổ nhiệm vụ đi. Thế nhưng nó lại hiện lên lần nữa.

A Thanh bắt đầu cáu. Gì đây, muốn khô máu à? Định spam cho đến khi ta đọc mới thôi chứ gì? Muốn xem kỹ năng "Skip" thượng thừa được tôi luyện qua vô số lần chơi lại (New Game+) không hả?

【Cửu Châu Huyết Kiếp (구주혈겁) - Ngày Tàn Của Thế Giới, Chương Cuối. Nguy cơ cuối cùng】

Sau một thời gian dài truy đuổi, bạn đã đối mặt với kẻ chủ mưu thực sự của âm mưu tàn độc. Đó là kẻ hủy diệt của mọi sinh linh dưới bầu trời, là ngày tận thế của thế gian.

Hành động: Tiêu diệt Ngôn Nhiên Anh vì thế giới

[Thí Huyết Độc Nhân (시혈독인)] Giết sạch những người còn sống cùng với Ngôn Nhiên Anh.

Vận mệnh của thiên hạ nằm trong tay bạn.

Nhưng mà, dòng chữ lần này khác hẳn lúc nãy. Hơn nữa lại còn là cái định dạng chưa từng thấy bao giờ. A Thanh đọc lướt qua cửa sổ nhiệm vụ rồi nhìn sang Ngôn Nhiên Anh.

Chương cuối. Nguy cơ cuối cùng. Kẻ hủy diệt của mọi sinh linh và ngày tận thế của thế gian.

Tức là, con mụ kia là Trùm cuối chứ gì?

Ủa, mà sao Trùm cuối đã xuất hiện rồi? Trong nhiệm vụ bảo là sau một thời gian dài truy đuổi mới gặp mà? Game lỗi à?

A Thanh bỗng cảm thấy buồn cười. Nàng chỉ định kiếm bữa tối ngon lành và tiện thể tắm máu tí thôi mà. Tự nhiên như con thuyền mất lái, à mà thực tế là đang trôi cùng con thuyền mất lái thật, trôi dạt đến tận đây.

A Thanh chẳng biết cái quái gì về âm mưu cả. Kẻ chủ mưu hay gì gì đó thì đến sự tồn tại còn chẳng biết. Chứ đừng nói là truy đuổi ai bao giờ. Thế mà tự nhiên bày ra cái giọng văn uy phong lẫm liệt thế không biết.

Nhiệm vụ à? Đúng là cái đồ dở hơi. Nếu cái này là kết quả của thuật toán ngu ngốc nào đó kích hoạt sai điều kiện, thì chà, cũng chẳng cần bận tâm làm gì.

「Này. Ơ-nhơ-nanh à. A-nhơ-nanh ơi.」

「Ôi chao. Đó là. Đang gọi ta sao?」

「Ừ. Sao, không thích à?」

「Thật là. Sao tự nhiên lại mạnh dạn thế nhỉ. Cái dáng vẻ run rẩy sợ sệt lúc trước đáng yêu lắm mà.」

「Thế tóm lại là có thích hay không?」

「Đâu có. Ta ưng cái bụng lắm chứ. Có vẻ như tiểu thư. Đã chịu mở lòng với ta rồi chăng.」

Ngôn Nhiên Anh mỉm cười rạng rỡ. A Thanh cười đáp lại rồi hỏi.

「Bảo là sẽ bảo vệ tôi mà đúng không?」

「Đương nhiên rồi. Chỉ cần có ta ở đây. Thì tiểu thư là người an toàn nhất thế gian này đấy?」

「Nhưng mà cần phải bảo vệ, nghĩa là cũng có những thứ nguy hiểm tương xứng đúng không?」

「Vì có khoảng ba cỗ Sinh Cương Thi, và cũng có kha khá Huyết Cương Thi nữa. Quan trọng hơn hết, Thực Nhân Ma Quân (식인마군) đã đích thân ra tay, thì Tây Môn tiểu thư yếu đuối mong manh chắc không chịu nổi mấy chiêu đâu nhỉ?」

「Thực Nhân Ma Quân? Hình như nghe ở đâu rồi thì phải.」

A Thanh lẩm bẩm cái tên đó vài lần, cuối cùng vẫn không nhớ ra nên bỏ cuộc. Chắc là nghe loáng thoáng ở đâu đó thôi, kệ đi. Cơ mà Thực Nhân Ma Quân , chà! Cái biệt hiệu nghe đã thấy "mất dạy" (không có mẹ) rồi. Đến mức bị gọi là thằng khốn nạn ăn thịt người cơ mà.

Nhưng có chuyện quan trọng hơn thế. A Thanh hỏi với vẻ mặt nhơn nhơn.

「Thế, chị thích tôi đến mức nào?」

「Đến mức không thể diễn tả bằng lời. Tiểu thư đối với ta là sự tồn tại như thế nào, có lẽ tiểu thư không thể tưởng tượng nổi đâu.」

「Sao, vì thể chất của tôi đặc biệt à?」

Mắt Ngôn Nhiên Anh mở to tròn xoe. Một sự thay đổi kịch tính trên khuôn mặt vốn luôn giữ vẻ ưu nhã.

「Cô biết sao?」

「Tôi cũng vừa mới biết thôi. Tóm lại là, nếu có người khác giống như tôi xuất hiện, thì lúc đó tôi hết giá trị lợi dụng chứ gì?」

Ngôn Nhiên Anh cười đúng với cái biểu cảm đó. Cái biểu cảm kiểu đáng yêu muốn chết đi được.

「Trời ạ. Tây Môn tiểu thư. Phải hiểu rằng cơ thể đó, là một kỳ tích kinh ngạc đến nhường nào.」

「Kỳ tích?」

「Đếm đến hàng chục tỷ mới được một lần, và phải lặp lại điều đó hàng chục tỷ lần nữa mới thành công. Đó chính là tiểu thư đấy.」

「Vậy nghĩa là, trên đời này chỉ có mình tôi thôi á?」

「Đúng vậy. Duy nhất. Chỉ có mình tiểu thư thôi.」

A Thanh gật đầu suy ngẫm.

Dù sao thì, đúng là tụt hết cả cảm xúc. Ít nhất nếu muốn thân thiết thì cũng phải nói vài lời đường mật chứ. Nói toẹt ra là ta thèm cái xác của ngươi , thế thì bố ai mà vui cho được.

Nhưng dù sao thì thế này có nghĩa là mình có thể tha hồ "bố láo" cũng được. Cảm giác thăng bằng trên dây của A Thanh đã đẩy Ngôn Nhiên Anh thẳng sang cái phía được dán nhãn Đồ Ngốc ở tít đầu bên kia cán cân.

Tất cả là nhờ xây dựng nhân vật tốt đấy.

Mà này, bài hướng dẫn lại là của ngài nữa à? Nếu có ngày quay về bên kia, tôi hứa sẽ hậu tạ hậu hĩnh. Nhờ ngài mà tôi thoát chết mấy lần rồi.

「Hỡi các hào kiệt Trường Giang! Hãy nghe đây!」

「Có kẻ chửi chúng ta là lũ cướp, có kẻ chửi chúng ta là lũ ký sinh trùng sống bám vào sông nước. Nhưng sự thật có phải như thế không?」

「Đã từng có thời là như thế. Khi chỉ là lũ cướp man rợ trên sông, ta đã chứng kiến những kẻ cướp bóc, đã thấy máu chảy, và nỗi đau cùng sự oán hận đó đã cướp đi sư phụ của ta. Cha là cướp, mẹ chẳng khác nào món đồ cướp được, nên đứa con sinh ra chỉ nhìn thấy con đường tội lỗi và sát ý méo mó. Người cha thì xấu hổ, còn đứa con thì khinh bỉ.」

「Nỗi đau đó chính là lý do chúng ta thay đổi!」

「Nhưng giờ chúng ta đã thay đổi rồi! Kẻ nào đã thiết lập và chỉnh đốn lại trật tự trên Trường Giang? Chính là chúng ta. Vì chúng ta là chủ nhân của Trường Giang! Vì tất cả đã trở thành những hiệp khách, những người cha người mẹ đường hoàng khiến bọn dân lục địa phải ghen tị!」

「Và giờ đây, đại nghĩa của chúng ta đang bị lung lay! Lũ vong bản muốn quay lại cái thời kỳ cướp bóc và ăn thịt người đã lộ rõ bản chất! Chúng đang đe dọa Bản Trại của chúng ta, đe dọa gia đình của chúng ta!」

Mấy bài diễn văn trước trận chiến thường là thế này. Chúng ta là phe thiện, bọn kia là phe ác. Hãy nghĩ đến gia đình. Chiến thôi. Vì cái gì đó gì đó quan trọng hơn mạng sống.

A Thanh vừa nghe diễn văn vừa nghĩ. Ông chú này nói hay phết nhỉ. Đúng là không phải ai cũng làm đại ca được.

A Thanh nhìn đám võ nhân khí thế hừng hực chiến đấu, rồi nhìn sang Ngôn Nhiên Anh đang bận rộn trả lời cái gì đó ở một bên. Muốn mách lẻo là "Con mụ kia là trùm cuối đấy, nó bày ra tất cả đấy", nhưng nói ra thì có chó nó tin. Vừa cứu mạng con trai đại ca xong lại đang được tiếp đón như thượng khách, nói ra khéo lại bị coi là con điên.

Đúng là kẻ sát nhân điên loạn cao tay ấn. Chắc phải sau một thời gian dài truy đuổi mới lòi cái đuôi ra được.

A Thanh cười nham hiểm rồi tiến lại gần đó.

「Đừng nghĩ Cương Thi không có điểm yếu. Phải chặt đầu, hoặc chặt tay chân để vô hiệu hóa chúng. Ít nhất phải đạt cảnh giới dùng Ngoại khí (Chưởng phong/Kiếm khí) đả thương người thì mới gây thương tích được cho loại quái vật này, còn Sinh Cương Thi thì ta có thể dùng thuật pháp làm suy yếu chúng nên……」

Tưởng gì hóa ra đang họp bàn chiến thuật. Mời trùm sò phe địch ngồi vào bàn để hỏi điểm yếu của địch, nhìn là biết đang bị dắt mũi rồi. A Thanh chọc vào sườn một người quen trong đám đó. Là Phá Lãng Vũ của Trường Giang Nhất Chước.

「Chú ơi.」

「Tây Môn tiểu thư? Có chuyện gì thế? Đang lúc nước sôi lửa bỏng.」

「Trả kiếm cho tôi đi. Bảo là sau này trả mà?」

「Cái đó để sau đi. Giờ sắp đánh nhau to rồi, tiểu thư cứ tìm chỗ an toàn mà trốn đi.」

「Tay không có kiếm thì an toàn thế quái nào được? Tay không tấc sắt thì kẻ địch nó tự biết đường tránh ra chắc? Hay là hét lên "Tôi vô can" là được?」

「À. Cũng đúng. Này, Chu Hinh, vào phòng ta nhìn dưới gầm giường có thanh kiếm đấy, lấy ra đây.」

Và thế là A Thanh đã nhận lại được Nguyệt Quang Kiếm (Đời thứ 8)!

Chẳng bao lâu sau, một hòn đảo lờ mờ hiện ra trong sương mù. Chính là Bản Trại của Trường Giang Thủy Trại, hòn đảo được gọi là Thủy Lộ Thành.

Trên bến tàu người đông nghịt, nhưng nhìn qua là biết không phải thái độ chào đón người nhà đi làm về. Giương thương múa kiếm xếp hàng dài thế kia thì ai nhìn cũng biết là tín hiệu "Nhào vô kiếm ăn". A Thanh đang bám lan can hóng hớt thì.

Bỗng nhiên những vệt sáng đỏ rực vẽ lên bầu trời.

「Hỏa thiễn (Tên lửa)! Giơ khiên lên! Đội cứu hỏa chuẩn bị!」

Hàng trăm mũi tên lửa lao xuống.

Bụp bụp bụp bụp, tiếng va chạm vang lên, những mũi tên lửa cắm phập vào boong tàu và thân tàu, ngọn lửa dai dẳng không chịu tắt cứ thế bùng lên liếm láp thân gỗ.

Loạn cào cào cả lên. Tên lửa cứ bay tới tấp, người thì dẫm lên lửa, người hắt cát dập lửa, xui xẻo thì trúng tên ngã gục. Kéo người bị thương vào thì lại bị trúng tên tiếp, hoặc lửa bén vào người chạy nhảy la hét om sòm. Tuy nhiên theo A Thanh thấy, con tàu khổng lồ như mẫu hạm này chẳng hề hấn gì mấy.

「Cập bến! Cúi thấp xuống!」

Một cú cập bến theo phong cách "Cục súc và Nóng bỏng": lao thẳng lên bãi cát.

Cú va chạm mạnh khiến con tàu khổng lồ trượt lên bãi cát trắng gây ra cơn địa chấn. Mũi tàu mở ra, các võ nhân ùa xuống bãi cát như ong vỡ tổ. Các cao thủ thì nhảy thẳng từ trên boong xuống nhập bọn.

Mưa tên trút xuống bãi cát khiến nhiều người gục ngã. Dù không có súng đạn nhưng đây đúng là cuộc đổ bộ (D-Day) gay cấn. Đứng xem trực tiếp đúng là mãn nhãn.

Lúc đó có tiếng gọi A Thanh.

「Tây Môn tiểu thư đợi ở đây được chứ?」

「Ủa. Bảo bảo vệ tôi cơ mà?」

「Những đứa trẻ này sẽ bảo vệ tiểu thư.」

Đồng thời, từ phía sau Ngôn Nhiên Anh có mấy thứ trông giống người nhảy ra phốc phốc.

Trông như mấy đứa trẻ con tầm mười tuổi. Mắt không có lòng trắng đen ngòm, nhìn tởm lợm kinh dị. Bọn này cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

「Mấy đứa này á? Không phải chị bảo vệ tôi à?」

「A. Trông thế thôi chứ chúng là Thiên Cương Thi, mạnh lắm đấy nhé? Mỗi đứa đều là những người bạn đáng tin cậy có thể cân được cao thủ Siêu Tuyệt Đỉnh đấy.」

「Oa âu.」

Chắc là đội Cận vệ Hoàng gia của Trùm cuối đây mà. Kiểu gì trong game cũng xuất hiện với vai trò Trùm phụ (Mid-boss).

「Vậy thì, xong việc ta sẽ quay lại gặp nhau nhé. Cưng à.」

Ngôn Nhiên Anh vẫy tay chào. A Thanh cười rạng rỡ đáp lại.

「Đéo thích đấy?」

「Ơ kìa. Tiểu thư? Đây không phải là lời đề nghị đâu nhé?」

A Thanh lắc đầu.

「Chị bảo Thực Nhân Ma Quân là thằng mạnh nhất đúng không? Đã hứa bảo vệ tôi rồi thì, phải giữ lời đấy nhé?」

「Cái gì……」

A Thanh lờ đi và nhảy phắt xuống.

Cú rơi tự do sảng khoái. Cát trắng mịn màng đỡ lấy cơ thể tiếp đất. Vận chân khí xuống lòng bàn chân. Sư phụ bảo riêng khoản nội công thì mình là "Đỉnh của chóp". Dồn lượng chân khí khổng lồ vào chân, thế giới dường như bị bỏ lại phía sau khi nàng lao vút đi.

A Thanh cười lớn. Trùm cuối thế giới bảo kê cho mình thì còn sợ bố con thằng nào nữa. Chẳng phải đã nhận được lời hứa chắc nịch rồi sao.

A Thanh hít một hơi thật sâu.

「Này! Thực Nhân Ma Quân! Mới gặp lần đầu nhưng xin lỗi nhé! Nghe bảo mẹ mày chết rồi à! Cái thằng đói quá ăn cả cha lẫn mẹ kia!」

Tiếp sau đó, một tiếng hét khổng lồ như Sư Tử Hống vang rền rung chuyển trời đất.

「Con khốn nào! Dám!」

Sự phẫn nộ mãnh liệt cảm nhận rõ mồn một từ xa.

A Thanh liếc nhìn ra sau. Thấy Ngôn Nhiên Anh với vẻ mặt hoảng hốt tột độ đang lao tới, theo sát phía sau là năm đứa trẻ ma quái. Bảo là mỗi đứa cân được cả Sơ Nhập Tuyệt Đỉnh chứ gì.

A Thanh lại gân cổ lên hét.

「Ta là Tây Môn Thanh đây! Có giỏi thì ra đây solo 1vs1 sòng phẳng xem nào!」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!