Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 35

Chương 35

Trong các nền văn hóa bình thường, ăn thịt người là điều cấm kỵ.

Dù có là Trung Hoa cổ đại đi chăng nữa thì cũng vậy.

Chẳng thế mà một trong những hình phạt tàn khốc nhất là giết tội nhân rồi bắt gia đình họ ăn thịt chính người thân của mình đó sao.

Tuy nhiên, không có nền văn hóa nào hoàn toàn không có nạn ăn thịt người.

Khi con người quá đói, và khi phải đứng trước lựa chọn giữa sự sống và lòng tự trọng.

Nhưng đó là một điều đáng xấu hổ.

Xấu hổ đến mức không ai dám nhắc tới.

Thế nhưng trong số đó lại có kẻ không biết xấu hổ.

Thực Nhân Ma Quân chính là kẻ như vậy.

Trong loài người, thi thoảng lại xuất hiện những kẻ thích làm những việc không ai làm để chứng tỏ sự ưu việt của bản thân.

Bỏ qua sơn hào hải vị bổ dưỡng, hắn lại thích ăn thứ thịt người dai nhách và hôi tanh mùi máu.

Ta làm được điều mà các ngươi không dám làm.

Vì thế ta thượng đẳng hơn các ngươi.

Chỉ vì cái nhu cầu méo mó muốn chứng tỏ mình hơn người đó mà hắn đã đạt đến cảnh giới Siêu Tuyệt Đỉnh Hậu kỳ.

Và để trở nên ưu việt hơn nữa, hắn đã tu luyện cả loại ma công bị nguyền rủa.

Chẳng bao lâu nữa, thế gian sẽ phải đối mặt với một tên ác ma còn tàn độc hơn cả Thực Nhân Ma Quân, đó là Hỏa Diệm Ma Nhân.

Thế nhưng, cái uy quyền được xây đắp bằng máu và sự oán hận đó lại đang bị ai đó thách thức trực diện.

Đã thế lại còn là giọng của một con ranh con vắt mũi chưa sạch.

Đúng là một nước đi chọc thẳng vào vảy ngược.

Thực Nhân Ma Quân điên tiết, mất hết lý trí.

"Con khốn nào! Dám!"

"Ma Quân đại nhân! Không được! Có mai phục……"

Đám thuộc hạ còn chưa kịp can ngăn.

Hắn dựng đứng bộ râu đỏ rực vì ma công, đạp mạnh xuống sàn Rầm một tiếng rồi lao vút đi.

Chỉ để lại một vết lõm sâu hoắm trên sàn gỗ.

Tên thuộc hạ giơ tay ra với vào khoảng không trong vô vọng.

"Đã bảo là chuẩn bị sẵn mai phục rồi mà……"

Trong đầu tên thuộc hạ hiện lên những ngày tháng gian khổ vừa qua.

Đào hầm, giấu Cương Thi lẫn vào đám người nhà, tập luyện rút lui và phản công theo từng khu vực, lăn lộn tập trận với khẩu hiệu "Một trận diệt gọn".

Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi ra lệnh.

"Còn đứng đó làm gì! Ma Quân đã tiên phong rồi!"

Sau khi đổ bộ thô bạo và đánh tan đám thủy tặc để tiến vào Bản Trại, Phục Hà Vân cũng nghe thấy lời khiêu khích đầy tính "xúc phạm phụ huynh" đó.

Những lời chửi rủa cay độc mà người ta còn chẳng dám dùng với kẻ thù không đội trời chung là một chuyện, nhưng đối tượng bị chửi mới là vấn đề.

Thực Nhân Ma Quân á? Sao Thực Nhân Ma Quân lại ở đây?

Nhưng ngay sau đó, cánh cổng thành kiên cố của Bản Trại bị phá nát với tiếng nổ kinh hoàng.

Sức mạnh áp đảo thực sự.

Đà tiến công của Thủy Trại khựng lại trong bối rối.

Một gã to lớn, bề ngang bề dọc đều vĩ đại như nhau xuất hiện.

Luồng khí đỏ rực cuồn cuộn bao quanh hắn.

Đó là cảnh giới khi sát khí hóa thành hình thù có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chỉ cần ý niệm khơi dậy là nội khí tự động vận chuyển.

Kẻ đó là ai thì quá rõ ràng rồi.

"Thực Nhân Ma Quân!"

Phục Hà Vân hét lên như một tiếng kêu cứu.

Thực tế thì đúng là kêu cứu thật.

Không thể chỉ đơn giản hỏi Sao mày lại ở đây? rồi cho qua chuyện được, một đại ma đầu Siêu Tuyệt Đỉnh Hậu kỳ là thứ quá sức chịu đựng.

"Con khốn nào! Dám! Dám cả gan! Ta sẽ không cho mày chết tử tế đâu! Ta sẽ tru di cửu tộc nhà mày, đem muối mắm rồi nhồi cho mày ăn đến vỡ bụng mà chết!"

"Cái thói nết ăn uống gớm nhỉ! Bớt hốc lại đi! Bụng mày sắp nổ tung rồi kìa! Sắp rồi đấy!"

Cùng với tiếng cười khanh khách, bóng dáng A Thanh rơi bịch xuống giữa đám thủy tặc và Thực Nhân Ma Quân.

"Kính chào tiền bối! Vãn bối Tây Môn Thanh xin gửi lời chào trân trọng nhất ạ!"

"Mày, mày là……!"

"Chưa đánh đã lên cơn cao huyết áp lăn quay ra đấy thì khổ! Làm gì đấy! Nhào vô! Solo đi!"

"GÁT!!!"

Tiếng hét Quát xuất hiện!

Hóa ra không chỉ có trong truyện cười mới có!

A Thanh thầm cảm thán.

Bàn chân to như khúc gỗ của Thực Nhân Ma Quân giơ cao lên.

A Thanh hét lớn.

"Tạm dừuuung!"

Một khoảnh khắc bất ngờ chọc đúng vào chỗ sơ hở khiến Thực Nhân Ma Quân khựng lại.

Đúng lúc đó.

Bộp bộp bộp bộp bộp. Năm tiếng tiếp đất nhẹ nhàng.

Năm đứa trẻ xuất hiện sau lưng A Thanh.

"Tiếp tục nào! Lên! Nguyệt Quang Kiếm của taaa!"

A Thanh dũng khí ngút trời lao lên tấn công.

Thực Nhân Ma Quân với vẻ mặt vừa giận dữ vừa bối rối lao tới gần sát sạt.

Cảm nhận được sự hiện diện vững chắc sau lưng.

A Thanh hào sảng vung kiếm lên.

Nội khí tích tụ được nhờ con đường phi chính thống tuôn chảy vào thanh kiếm một cách trang nghiêm.

Nhờ Dương Cương Chi Lực của Chu Dương Tẩy Tâm Kinh, luồng kiếm khí mang sắc đỏ hoàng hôn để lại tàn ảnh dài ngoằng bổ thẳng xuống theo phương thẳng đứng.

Thái Sơn Áp Đỉnh. Mang theo sức nặng ngàn cân như Thái Sơn đè xuống đầu.

Đây là chiêu thức duy nhất mà sư phụ đánh giá là có chút "tâm ý" trong đó. (Nói cách khác là "Nhất chiêu chém xuống ăn cả").

Bàn tay của Thực Nhân Ma Quân nhuộm đỏ rực.

Chỉ là một con ranh giới Tuyệt Đỉnh Hậu kỳ mà dám láo xược!

Kiếm khí và Thủ Cương va chạm.

Keng! Âm thanh vang dội đến mức khó tin là do Cương khí và Kiếm khí va nhau.

A Thanh không chịu nổi sự chênh lệch về nội công nên bị hất văng lên không trung.

Thân hình đồ sộ của Thực Nhân Ma Quân bật nhảy đuổi theo quỹ đạo đó.

A Thanh vội vàng lộn người trên không.

Gã béo đại vương đã ở ngay trước mũi. Bàn tay đỏ rực vung lên.

A Thanh vươn tay ra sau lưng thật xa.

Nhưng sự chênh lệch cảnh giới quá rõ ràng.

Cánh tay của Ma Quân bắt đầu hạ xuống trước.

Trong tích tắc, Keng!

Ba đứa trẻ lao lên đỡ đòn tấn công của Ma Quân.

Vốn dĩ A Thanh đâu có ngu mà chỉ tin vào sức mình.

"Tao đã tin! Tin vào đồng đội mà!"

A Thanh đẩy kiếm tới.

Không cần kỹ thuật, chỉ là cú đâm dồn toàn bộ sức bình sinh.

Thanh kiếm lao đi với tốc độ ánh sáng nhắm thẳng tim Ma Quân-

Bỗng nhiên, bàn tay Ma Quân chộp lấy lưỡi kiếm cái phập.

"Tiếc quá nhỉ, con ranh. Nếu không phải là Thần Công thì mày đã thành công rồi."

Vốn dĩ trong võ lâm có luật bất thành văn là bọn dùng Ma Công dù có chết cũng không bao giờ nhận mình dùng Ma Công.

Cái mà Thực Nhân Ma Quân gọi là Thần công đương nhiên là Hỏa Diệm Ma Công.

A Thanh tuy mù tịt, nhưng Hỏa Diệm Ma Công vốn dĩ bắt nguồn từ Tố Thủ Ma Công.

Nói về lý thuyết thì phức tạp, nhưng đơn giản hóa thì nó là phiên bản đảo ngược Âm Dương, nên hiệu năng cũng có nét tương đồng.

Ví dụ như tôi luyện phần từ khuỷu tay trở xuống.

Hỏa Diệm Ma Công luyện đến tám thành cộng thêm cảnh giới Siêu Tuyệt Đỉnh, thì lưỡi kiếm bọc Kiếm Khí cũng chỉ như cái gậy gộc vô dụng mà thôi.

Đó là nỗi khiếp sợ của những môn Ma công danh tiếng.

Và cũng là lý do người ta bất chấp rủi ro trở thành kẻ thù của cả võ lâm để luyện nó.

"A. Cái này không xi nhê rồi."

Ma Quân giật mạnh thanh kiếm của A Thanh.

Cánh tay còn lại đã nạp đầy Hỏa Diệm Thủ.

Vốn dĩ kiếm khách thà chết không buông kiếm!

A Thanh buông tay ngay tắp lự.

Thì không làm kiếm khách nữa là xong chứ gì.

Ma Quân mắt sáng lên.

Hắn định tranh thủ lúc con ranh này lùi lại để xử lý mấy đứa nhãi ranh phiền phức kia trước.

Bàn tay chứa đầy Diêm Độc Ma Khí vả mạnh vào một đứa trẻ bé tẹo không biết sợ chết là gì.

Hắn mong đợi cảnh cơ thể nó nổ tung thành từng mảnh thịt vụn.

Nhưng Keng!

Tiếng va chạm như đập vào sắt nguội vang lên, đứa trẻ nảy tưng tưng trên mặt đất tầm năm lần rồi văng ra xa.

Thực Nhân Ma Quân kinh ngạc. Là Cương Thi! Tại sao!

Đôi mắt Ma Quân đảo liên tục.

Hắn tìm kiếm khuôn mặt Ngôn Nhiên Anh giữa đám thủy tặc.

『Cái trò gì đây! Tại sao Cương Thi lại tấn công ta!』

Đây là kỹ thuật chỉ cao thủ mới dùng được.

Dùng nội khí bao bọc âm thanh thì thầm trong miệng rồi truyền thẳng vào tai đối phương.

Thủ pháp dùng khi cần đối thoại bí mật.

Thủ pháp này gọi là Truyền Âm Nhập Mậ.

Truyền âm của Ngôn Nhiên Anh bay tới.

『Nói chính xác thì không phải là tấn công đâu ạ. Lũ trẻ chỉ đang bảo vệ Tây Môn tiểu thư thôi mà.』

『Nói thế mà nghe được à! Tại sao lại đi bảo vệ cái con ranh đáng băm vằm đó!』

『A. Cái đó là chuyện riêng tư ạ? Chúng ta đâu thân thiết đến mức chia sẻ chuyện riêng tư đâu nhỉ?』

『Hà, đừng tưởng ngươi có tài làm Cương Thi được Hội chủ cưng chiều mà muốn làm gì thì làm, dám vi phạm quy tắc của Hội mà đòi yên thân sao?』

『Chà.』

Ngôn Nhiên Anh chỉ nở nụ cười khó xử.

Hội chủ là cái thá gì, thay thế hắn dễ như trở bàn tay. Chẳng qua hắn ngu ngốc và tham lam dễ sai khiến nên mới để yên đấy thôi.

Ngôn Nhiên Anh giấu đi nụ cười khinh bỉ và truyền âm lại.

『Tại Tây Môn tiểu thư bướng bỉnh quá. Ngài chịu khó chơi đùa với cô ấy đến khi cô ấy kiệt sức được không? Chắc ngài có dư năng lực làm việc đó mà nhỉ?』

『Nói nhảm cái gì, hừ.』

Thực Nhân Ma Quân đang định trả lời thì phải vung tay gạt đi.

Vì A Thanh lại lao vào tấn công lần nữa.

A Thanh sau thời gian qua cũng ngộ ra được chân lý, cứ tin vào "Hệ thống bảo kê" (Quan hệ - 꽌시) của Trung Hoa nhân dân mà khô máu, nhưng đối thủ lần này xương xẩu quá.

Hơn nữa đám Cương Thi chỉ biết phòng thủ.

Đòn chí mạng phải do mình tự tung ra, nhưng chênh lệch cảnh giới khá lớn nên cũng lực bất tòng tâm.

Sư phụ ơi đệ tử phải làm sao đây.

A Thanh nhớ lại cuộc đối thoại với sư phụ.

‘Sư phụ, nếu gặp kẻ địch kiểu siêu siêu cao thủ thì làm thế nào ạ?’

‘Thì chạy ngay đi chứ còn làm thế nào.’

‘Nếu không chạy được thì sao?’

‘Nếu gặp đối thủ bắt buộc phải đối đầu……’

Làm cho nó kiệt sức.

Khi đan điền trống rỗng thì Siêu Tuyệt Đỉnh hay cái gì cũng vứt, phải tìm mọi cách câu giờ, cầm cự để tiêu hao nội khí của nó.

Tất nhiên, đánh 1vs1 thì chuyện đó là không tưởng.

Vì nội khí của cao thủ bao giờ cũng nhiều hơn, hiệu suất sử dụng cũng tốt hơn, nên đánh đàng hoàng thì không bao giờ có chuyện cao thủ hết mana trước mình được.

‘Thế thì sao ạ?’

‘Chẳng phải con có sở trường riêng sao.’

‘Sở trường của con ạ?’

‘Cái nết chọc tức sư phụ ấy.’

Hãy chọc tức đối thủ.

Thân pháp (khả năng chạy trốn) của con đúng là tiệm cận Thần Công Đệ Nhất Thiên Hạ, nên nếu khiến kẻ địch điên tiết mất hết lý trí, rồi khéo léo né tránh để sống sót thì may ra có cơ hội thắng.

Cái khoản này thì đúng là sở trường của A Thanh rồi.

Nhưng mà, cố tình làm thì tự nhiên lại thấy hơi ngượng.

Bình thường hét mấy câu đó lúc tỉnh táo cứ thấy kỳ kỳ.

Vốn dĩ hát hò cũng phải có tí rượu vào mới lên nốt cao được.

Mấy câu Khuyển Ngôn ( chửi bậy ) của A Thanh cũng hoạt động theo nguyên lý đó.

Phải điên máu hoặc đầu óc hơi tưng tửng thì mới tuôn ra mượt mà được.

Hoặc không thì phải đang hưng phấn.

Phải tắm máu một tí, lôi ruột gan ra quấn cổ, bẻ xương rắc rắc sướng tay thì mới có cảm hứng.

Lúc đó sự hưng phấn dâng trào thì những lời nói chân thật từ tận đáy lòng (đan điền) mới tuôn trào ra được.

Giờ phải dùng cái đầu lạnh để chửi nhau vì chiến thuật thắng lợi, cảm giác cứ thấy có lỗi thế nào ấy.

Người ngoài nghe thấy cũng ngại chết đi được.

Thế nên A Thanh chỉ nói đủ cho một mình Ma Quân nghe thấy.

Người ngoài nhìn vào thì thấy nàng dũng mãnh lao vào tấn công liên tục bất chấp chênh lệch đẳng cấp.

Nhưng thực tế, mỗi lần va chạm và né tránh, những lời thì thầm lại vang lên thế này:

"Này. Con lợn kia. Mang tiếng là Thực Nhân Ma Quân mà mày ăn cái giống gì mà béo như lợn thế? Nói thật đi. Tao thấy ngực mày còn to hơn ngực tao đấy."

"……"

Thực Nhân Ma Quân niệm chú Nam mô a di đà phật trong đầu.

Con mụ làm Cương Thi kia là nhân sự cốt cán của Hội.

Không có Cương Thi thì đại nghiệp không thành.

Vì lời nhờ vả của mụ ta nên……

"Này, ăn thịt người thì chắc cũng luộc, nướng, hấp đủ kiểu nhỉ? Thế lúc mày tắm mày có uống luôn nước tắm không? Nước luộc thịt chắc đậm đà lắm nhỉ."

"……"

"Uầy, công nhận nha. Tao mà bị nói thế là tao không để yên đâu. Mày có sở thích khổ dâm thích bị chửi à? Tao chửi kháy thế mà không cay à? Có cần tao Hỏi thăm phụ huynh một bài không?"

"……"

"Mày biết quy luật Đồng chủng đồng thực (Ăn gì bổ nấy) không? Mắt kém thì ăn mắt, gan yếu thì ăn gan. Mày không bằng con cầm thú nên mới ăn thịt người để mong thành người chứ gì?"

"……"

"Thế thì từ giờ mày phải chịu khó ăn nhiều người già vào. Tại mày mồ côi nên phải ăn người già vào cho nó bổ……"

"ÁÁÁÁÁ!!! GIẾT!!! TAO GIẾT MÀY!!! MÀY CHẾT CHẮC RỒI CON *** "

Cuối cùng thì Thực Nhân Ma Quân cũng bùng nổ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!