Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 33

Chương 33

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào rồi cánh cửa bật mở.

Một gương mặt quen thuộc với A Thanh đứng ngay trước cửa. Cái gã giả vờ tốt bụng thông cảm rồi lừa nhốt nàng vào đây! A Thanh lập tức đề cao cảnh giác. Thấy người ta trông có vẻ tử tế nên mới tin tưởng, ai ngờ lại ra nông nỗi này.

Mặc kệ thái độ của A Thanh, Phá Lãng Vũ với vẻ mặt cứng đờ lên tiếng.

「Ngôn tiểu thư. Xin lỗi nhưng nhờ cô giúp cho một tay.」

「Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đến nước này. Chẳng phải ta đã cảnh báo trước rồi sao?」

「Chuyện này ta thật không còn mặt mũi nào. Nhưng nếu lời đề nghị trước đó vẫn còn hiệu lực thì……」

「Trước tiên cứ đi đã.」

A Thanh mắt sáng lên. Bọn họ mang con mụ điên này đi rồi! Quả là cơ hội ngàn năm có một để thoát khỏi cái nhà tù khủng khiếp này. Nhanh nhanh mà biến đi cho khuất mắt. Ta phải đi tìm tự do của ta đây.

Thế nhưng, kẻ sát nhân siêu siêu cao thủ mắc bệnh tâm thần chống đối xã hội đâu có dễ chơi như vậy.

「Và Tây Môn tiểu thư đi cùng cũng không sao chứ?」

「Không không, tôi đi làm gì? Tôi cứ ở đây thôi. Hai người cứ đi vui vẻ nhé. Tôi ở lại trông nhà cho, ha ha.」

「Thế thì. Không được đâu? Phá đại hiệp. Chắc là được chứ nhỉ?」

「Nếu Ngôn tiểu thư đã muốn thế thì ta biết làm sao được? Nhưng mà tại sao?」

「Chà. Lý do cá nhân?」

Ngôn Nhiên Anh kéo tay A Thanh rồi khoác tay thân mật. Mặt A Thanh méo xệch như cái bánh bao ngâm nước. Thế là A Thanh với một cánh tay bị bắt làm con tin, đành bất lực bị lôi xềnh xệch lên boong tàu.

Và rồi, trời đất ơi!

Cả boong tàu là một biển máu. Những cánh tay, cái chân đứt lìa vương vãi khắp nơi. Những thứ vốn dĩ nằm trong cơ thể người giờ đây cũng tách ra riêng lẻ và được trưng bày la liệt.

Mở tiệc vui thế mà không rủ tao. Lũ khốn nạn chơi bẩn. Tao cũng biết bẻ tay bẻ chân mà. Tao cũng muốn tham gia cuộc thi "tài năng" (mổ xẻ) mà!

A Thanh nghiến răng ken két.

「Ôi chao. Tây Môn tiểu thư. Cô giận sao? Học loại võ công hung ác thế mà. Hóa ra lại là một nữ hiệp trượng nghĩa bất ngờ sao? Ơ kìa……?」

「Nói cái gì thế.」

Ngôn Nhiên Anh đã hiểu lầm tai hại, nhưng dù sao A Thanh cũng đang phát tởm thật. Câu trả lời đúng nghĩa đen: Nói cái quái gì thế.

Bỗng nhiên bàn tay đang khoác chặt hơn khiến A Thanh phải khom lưng xuống một cách khó coi. Tiếng thì thầm của người đàn bà điên len lỏi vào tai ở khoảng cách không đến một tấc.

「Nhắc mới nhớ. Làm sao cô biết ta là người xấu nhỉ? Chuyện đó. Là bí mật cơ mà?」

「Ai mà thèm quan tâm.」

「Vô tình quá đi……」

Ngôn Nhiên Anh buông lửng câu nói vẻ giận dỗi. A Thanh dám đem toàn bộ gia sản cộng thêm tứ chi của mình ra cá cược rằng con mụ ác nhân này chẳng có lấy một hạt bụi cảm xúc tủi thân nào cả.

Bước chân A Thanh dừng lại giữa mạn thuyền. Đám đông với vẻ mặt nghiêm trọng đang vây quanh một thứ gì đó, thấy Phá Lãng Vũ xuất hiện liền dạt ra nhường đường.

Và ở giữa đó là một thanh niên bị trói gô lại. Trói kỹ đến mức người ta dùng dây thừng to bản loại dùng cho tàu bè quấn quanh người hắn thành một cái kén, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài.

Thanh niên kia cố gắng nói điều gì đó liên tục, nhưng do bị nhét cái giẻ to tướng vào miệng nên chỉ phát ra tiếng ứ ứ ứ ứ yếu ớt.

「Là Mộc Cương Thi .」

「Liệu có, liệu có chữa được không?」

「Nguyên Đan đã bị tổn thương quá nửa rồi. Dù có phá vỡ đan điền để giải phóng áp lực thì tuổi thọ còn lại cũng chỉ tầm hai mươi năm thôi.」

「Thực sự chỉ có cách đó thôi sao?」

Thay vì trả lời, Ngôn Nhiên Anh lặng lẽ nhìn Phục Hà Vân. Phục Hà Vân đáp lại với vẻ mặt đau khổ.

「……Nếu đó là lời của Thiếu gia chủ Ngôn gia, thì chắc chỉ còn cách đó thôi. Cần chuẩn bị những gì?」

「May mắn là ta có mang theo hầu hết dụng cụ cần thiết. Hành lý của ta và hai con gà mái tơ còn sống. Thêm một giỏ trứng gà…… và chuẩn bị cho ta một con dao làm bếp nhé?」

Ngôn Nhiên Anh áp sát vào cái "kén" người. Nàng dựng ngón trỏ và ngón giữa đặt lên ấn đường của thanh niên, miệng lẩm bẩm niệm chú (đạo văn). Ngạc nhiên thay, trông cũng ra dáng đạo sĩ phết.

Tranh thủ lúc đó, A Thanh hỏi Phá Lãng Vũ.

「Người đàn bà đó, rốt cuộc là ai vậy?」

「Cô không nghe thấy sao? Là Thiếu gia chủ của Tấn Châu Ngôn Gia (진주언가).」

「Thì nghe rồi, nhưng mà sao? Cái gia tộc đó làm nghề gì mà lại đẻ ra cái thứ như thế? Đúng là con điên mà.」

「Tiểu thư. Ta coi cô như con gái nên mới khuyên thật lòng. Dù cô có xuất thân danh môn chính phái đi chăng nữa, nhưng gọi Đại Tuần Sát Sứ của Võ Lâm Minh như thế thì……, à mà giờ chúng ta cũng chẳng có tư cách gì để nói. Biết thế này thì……」

Vẻ mặt Phá Lãng Vũ đầy mâu thuẫn. Cái gì thế, chính ông là người đã dâng người sống cho con mụ sát nhân điên loạn đó cơ mà. A Thanh phớt lờ và giục.

「Thế tóm lại là gì?」

「Tấn Châu Ngôn Gia là……」

Tấn Châu Ngôn Gia là gia tộc Đạo sĩ khâm liệm đệ nhất Trung Nguyên.

Táng Nghi Đạo Sĩ (장의도사) là những đạo sĩ chuyên lo việc tẩm liệm, chăm sóc và cầu siêu cho người chết. Tuy đó là việc mà tăng lữ hay đạo sĩ bình thường cũng làm, nhưng có một loại đạo thuật duy nhất mà chỉ Đạo sĩ khâm liệm mới làm được.

Đó là đạo thuật kỳ bí dẫn dắt tử khí của xác chết để khiến nó tự di chuyển. Cái xác tự di chuyển như thế được gọi là Cương Thi.

「Gì cơ, Cương Thi á?」

「Cô cũng biết Cương Thi cơ à.」

「Thì, nó làm thế này này, rồi nhảy tưng tưng.」

A Thanh duỗi thẳng hai tay ra trước làm động tác Cương Thi nhảy. Phá Lãng Vũ tặc lưỡi.

「Chậc chậc. Đúng là cái suy nghĩ của bọn trẻ con.」

「Thì cứ coi tôi là trẻ con đi, kệ tôi. Rồi sao? Chuyện này là thế nào? Đại Tuần Sát Sứ là cái gì nữa. Võ Lâm Minh á? Mụ đó là người của Võ Lâm Minh á?」

Võ Lâm Minh là tổ chức của phe Chính phái cơ mà. Sao lại có cái thứ quái thai như thế?

A Thanh liếc nhìn Ngôn Nhiên Anh đang dùng máu gà vẽ bùa. Chỉ trong chốc lát mà Ác Nghiệp của mụ kia lại tăng nữa rồi. Hay là mình hiểu lầm gì đó? Cương Thi là vấn đề à? Vì chơi đùa với xác chết? Không, dù sao cũng phải có giới hạn chứ. Với lại chính mồm mụ ta thừa nhận mình là người xấu cơ mà.

Trong lúc A Thanh còn đang bán tín bán nghi, Phá Lãng Vũ bắt đầu giải thích. Ông chú này, hóa ra mồm miệng cũng nhẹ tênh.

Nếu Phá Lãng Vũ biết A Thanh nghĩ gì chắc oan ức lắm. Vốn dĩ ông ta tưởng A Thanh là tiểu thư con nhà danh môn chính phái bỏ nhà đi bụi, nên nghĩ đằng nào cũng biết thì kể luôn cho rồi.

「Khoảng mười ngày trước, khi đó……」

Đại Tuần Sát Sứ của Võ Lâm Minh tìm đến Trường Giang Thủy Trại.

Và đùng một cái tuyên bố rằng, trước đó đã phát hiện mấy cỗ Huyết Cương Thi tại một hang động bí mật gần đây. Số lượng sinh mạng phải hy sinh để tạo ra một cỗ Huyết Cương Thi lên tới một trăm người.

Minh chủ suy đoán đó là những người mất tích ở vùng Đông Hải, và kết luận rằng họ đã bị chuyển đến Hồ Động Đình theo đường thủy. Và trên sông Trường Giang, chỉ có một tập đoàn duy nhất đủ khả năng thực hiện phi vụ buôn lậu tàn độc trời không dung đất không tha đó. Chính là Trường Giang Thủy Trại.

Tuy nhiên, Võ Lâm Minh tin rằng với bản tính của Phục Hà Vân thì tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Thực tế cũng đúng là như thế. Vậy nên họ phán đoán rằng có âm mưu khác, bèn phái Đại Tuần Sát Sứ đến để thông báo và điều tra chân tướng.

「Nói một đằng làm một nẻo. Thế mà lại nhốt người ta vào phòng biệt giam.」

「Chuyện đó là cực chẳng đã thôi.」

Phá Lãng Vũ im bặt. Từ đoạn này trở đi là chuyện nội bộ của Thủy Trại rồi.

Trường Giang Thủy Trại đã thay đổi. Thoát khỏi cái mác cướp bóc trên sông, giờ đây họ giống như một môn phái sở hữu công việc kinh doanh đàng hoàng.

Thuế thông hành? Vốn dĩ các môn phái võ lâm cũng thu phí bảo kê trên địa bàn của mình mà. Các hảo hán trấn giữ Trường Giang thu chút phí qua lại cỏn con so với họ thì vẫn còn lương thiện chán.

Tuy nhiên, không phải ai cũng hài lòng với sự thay đổi này. Đầu tiên là Lục Lâm (Sơn tặc). Vốn dĩ Lục Lâm và Thủy Trại xưa nay được coi là kỳ phùng địch thủ, nên sự tiến hóa của Thủy Trại khiến bọn sơn tặc ngứa mắt.

Thế là bọn sơn tặc cứ bô bô cái mồm chửi bới. Lũ khốn nạn quên mất gốc gác. Đừng có tự xưng là hảo hán nữa, cái ngữ làm chó săn cho quan phủ để kiếm cơm thừa canh cặn. Là tao thì thà cắt cu đi tu làm ni cô còn hơn là cấu kết với quan phủ v.v...

Về phía Phục Hà Vân, bọn sơn tặc muốn sủa gì thì mặc xác chúng nó.

Vấn đề là, có những kẻ trong nội bộ Thủy Trại cũng đồng tình với những lời đó. Đó là những kẻ thuộc thế hệ trước, chủ yếu là Ma nhân, hay còn gọi là Phái truyền thống. Những cặn bã xã hội không thể quên được hương vị của cướp bóc, hiếp dâm và ăn thịt người. Cộng thêm đám rác rưởi tập sự muốn gia nhập Thủy Trại vì những thứ đó.

Và gần đây bọn chúng có dấu hiệu âm mưu gì đó rất rõ ràng, nên vừa nghe thấy từ "Huyết Cương Thi" là hồn vía Phục Hà Vân lên mây. Phái truyền thống không chỉ âm mưu bình thường. Sơ sẩy một cái là cả Thủy Trại bị cuốn vào và tan tành mây khói.

Việc này, phải tự tay xử lý mà không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài! Phải cho thiên hạ thấy rằng: Có chuyện này chuyện kia xảy ra, nhưng may mắn là chúng tôi đã tự dẹp yên rồi.

Đó là lý do họ "bảo hộ" Đại Tuần Sát Sứ của Võ Lâm Minh.

Thủy Trại Chủ Phục Hà Vân nhìn con trai mình và suy nghĩ.

‘Nhưng mà, có lẽ đáng ra ta nên chấp nhận sự giúp đỡ của Võ Lâm Minh dù biết sau đó sẽ bị can thiệp. Nếu làm thế thì con ta đã……’

Đúng lúc đó.

「Phù……」

Ngôn Nhiên Anh lau mồ hôi và thở hắt ra một hơi dài.

「Thế nào rồi ạ? Con trai ta……」

「May mắn là ổn rồi. Sắp tới cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi.」

Phục Hà Vân thở phào nhẹ nhõm. Dù tuổi thọ có giảm thì vẫn tốt hơn là chết.

「Cô bảo là còn khoảng hai mươi năm nữa sao?」

「Nhờ xử lý tốt nên chắc sẽ sống lâu hơn thế một chút.」

Thế là được rồi, Phục Hà Vân nghĩ. Giờ cứ lo cưới vợ sớm cho nó là được. Phục Hà Vân chân thành chắp tay bái tạ.

「Phục mỗ xin đa tạ ân nhân.」

「Ân nhân gì chứ. Không phải đâu ạ.」

「Không đâu. Cô đã cứu mạng con trai ta, trên đời này còn ai là đại ân nhân hơn thế nữa chứ.」

「Thật mà. Không phải đâu……」

Ngôn Nhiên Anh trả lời với nụ cười kỳ quái. Rõ ràng là một nụ cười không mấy bình thường.

Nhưng lửa đang cháy đến chân Phục Hà Vân rồi. Hơn nữa, đó là đốm lửa nếu không dập ngay sẽ thiêu rụi toàn thân. Sự gấp gáp khiến Phục Hà Vân gạt bỏ những suy nghĩ lăn tăn. Trước mắt là cứu được con trai rồi.

Nhưng tình hình hiện tại nghiêm trọng không tưởng. Cánh tay của Bộ Sát Đô Úy Sứ bị chém đứt, và hung thủ là Phục Hâm Thích, con trai Thủy Trại Chủ.

Đã thế, nó còn gào lên rằng cuộc tập kích là do Phục Hà Vân ra lệnh. Đám quan quân hộ tống Đô Úy Sứ bỏ chạy không ai là không nghe thấy.

‘Chuyện này biết làm sao bây giờ……’

Lúc đó Phục Hâm Thích tỉnh lại.

「Ư…… Đầu ta……」

Đang ôm đầu, Phục Hâm Thích bỗng rùng mình. Hắn nhìn quanh với vẻ hoảng hốt, rồi hét lớn về phía cha mình:

「Cha! Nguy rồi, nguy to rồi! Ở Bản Trại , bọn chúng, lũ quái vật bị nguyền rủa đang tràn ngập ở Bản Trại! Anh em của Thủy Trại đang bị……!」

A Thanh đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó. Có vẻ tình hình có vẻ căng thẳng nhỉ. Nào là quay tàu ngay lập tức, nào là phải về cứu viện Bản Trại, mọi người bắt đầu chạy đôn chạy đáo.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, A Thanh đứng chơ vơ một mình. Rồi nàng sực tỉnh. Không phải lúc đứng xem phim. Phải chuồn lẹ trước khi con mụ kia bám lấy mình.

「Ôi chao. Cô định đi đâu thế?」

Da gà nổi lên rào rạo. Ngôn Nhiên Anh đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Mẹ kiếp, đúng là con chó cái. A Thanh thực sự nổi da gà, mặt mày nghiêm trọng hẳn.

Mặc kệ A Thanh thái độ ra sao, Ngôn Nhiên Anh dí sát đầu vào tai nàng. Giọng nói thầm thì nhỏ nhẹ cất lên.

"Sắp... Bắt đầu rồi đấy. Nhưng mà cứ thoải mái đi. Ta sẽ bảo vệ cô. Vì Tây Môn tiểu thư yếu đuối và mong manh lắm mà."

A Thanh nhăn mặt. Không phải vì lòng tự trọng bị tổn thương khi một siêu siêu cao thủ chê mình yếu. So với con quái vật kia thì đúng là yếu thật.

Chỉ là, lại có cái cửa sổ nhiệm vụ chết tiệt hiện lù lù ra đấy.

"Đùa nhau à, đm. Thề luôn, đm."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!