Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 32

Chương 32

"Vậy, câu đó là thật sao?"

"Cái gì thật cơ."

A Thanh trả lời cộc lốc.

Cái giọng nói ngọt ngào kia cứ quấn quýt bên tai, mà khổ nỗi chủ nhân của nó lại là đệ nhất "bà điên" thiên hạ mới đau chứ……

Đối với A Thanh, ác nhân là một dạng sinh vật không hơn không kém cầm thú, có giết cũng chẳng sao.

Quá trình ác nhân chết đi mang lại niềm vui cho A Thanh.

Chết rồi còn giúp nàng tăng Thiện Nghiệp, nếu có nhiệm vụ đột xuất thì còn kiếm thêm được cả đống Điểm Tu luyện.

Đúng là món đồ chơi hữu ích không chê vào đâu được.

Đã thế lại còn giống như việc nhặt rác bên đường, giúp ích cho đời nữa chứ!

Tuy nhiên, họ không phải là kẻ thù không đội trời chung bắt buộc phải giết.

Nếu không gây sự trước thì A Thanh cũng chỉ coi như "À, thằng này xấu tính nhỉ" rồi thôi.

"Chẳng phải cô đã nói là sẽ tàn sát tất cả sao?"

"Chỉ là nói một mình thôi."

"Ra là vậy."

Câu trả lời của A Thanh vẫn lạnh tanh.

Ý bảo là đừng có bắt chuyện nữa.

Ngôn Nhiên Anh nghiêng đầu thắc mắc.

Dáng vẻ đó toát lên sự ưu nhã lạ thường.

"Nhưng mà."

Sao cứ bắt chuyện hoài thế? Ở một mình cô đơn lắm à?

Hay là con mụ này không biết đọc bầu không khí?

Sự thất vọng thay thế cho kỳ vọng khiến suy nghĩ của A Thanh trở nên cay nghiệt.

Nhưng câu nói thong thả tiếp theo của mỹ nhân khiến nàng giật mình thon thót.

"Tại sao cô lại thất vọng?"

"……Dạ?"

"Rõ ràng là lúc đầu cô có vẻ… ừm, nói sao nhỉ. ừm……. Say đắm? Đúng rồi. Tiểu thư đã say đắm ta. Có đúng không?"

"Làm gì có chuyện đó."

A Thanh lảng tránh ánh mắt, chối bay chối biến.

"Tây Môn tiểu thư. Cô biết không. Phản ứng của con người rốt cuộc đều thể hiện qua tín hiệu cơ thể. Trái tim đập nhanh bất thường. Đồng tử giãn nở to. Hai má ửng hồng trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Và nụ cười dịu dàng khi các cơ mặt thả lỏng. Những tín hiệu như thế ấy."

Đến nước này thì đúng là nổi da gà.

"Tiểu thư đã say đắm ta. Đúng chứ?"

"Này tỷ, chúng ta cứ giữ im lặng rồi mỗi người một việc,"

"Nhưng mà. Tình yêu lại nguội lạnh nhanh quá. Nhưng mà. Cô có biết không?"

Ngôn Nhiên Anh ghé sát mặt lại gần A Thanh.

"Cô, có mùi thơm thật đấy."

"Nổi da gà thật rồi đấy, làm ơn dừng lại đi,"

"Tại sao nhỉ? Làm thế nào một người sống lại có mùi hương này? Làm thế nào……"

Ngôn Nhiên Anh hít sâu một hơi.

A Thanh vì trôi dạt trên sông nên cả tuần nay chưa được tắm rửa tử tế.

Chỉ dùng nước sông đục ngầu thấm vào khăn lau qua loa vài lần. Bản thân nàng còn thấy bẩn chết đi được.

Thơm tho cái nỗi gì.

Con mụ này đúng là điên thật rồi.

A Thanh cảm thấy tuyệt vọng về gu thẩm mỹ của mình.

Nhưng rồi nàng chợt nghĩ.

Việc quái gì mình phải nhịn nhục thế này?

Nếu là một thằng đực rựa sàm sỡ mình như thế thì mình có để yên không?

Hay là mình bị nhiễm tư tưởng "Nữ quyền thượng đẳng" của sư phụ rồi?

Không thể nào.

A Thanh thay đổi thái độ.

"Nếu không dừng lại ở đó thì sẽ có đổ máu đó……"

"Ôi chao. Định giương vuốt lên sao? Cũng dễ thương đấy chứ."

Trong khoang thuyền bỗng hiện lên vô số hình ảnh thanh kiếm.

Hai, bốn, sáu, tám…… những luồng Kiếm Cương sáng lòa lơ lửng giữa không trung chĩa thẳng vào A Thanh.

"Không cần đếm đâu. Ta muốn tạo ra bao nhiêu cũng được mà."

"Ha ha. Tỷ đúng là cao thủ thật đấy. Uầy. Cương khí kìa. Ngầu quá đi."

"Thật là. Toàn nói lời không thật lòng."

A Thanh mất hết ý chí chiến đấu ngay lập tức.

Và nàng cũng nắm bắt được tình hình.

Hóa ra bọn chúng nhốt mình vào đây không phải để giao cho lão quan lớn gì đó.

Vốn dĩ nhốt một siêu cao thủ ở cái chỗ này cũng đã vô lý rồi. Đến A Thanh còn tự tin thoát khỏi đây cái một. (Tất nhiên là sau khi thoát ra thì không biết thế nào).

Vậy là bọn chúng ném mình vào đây làm vật tế cho con mụ sát nhân điên loạn siêu cấp này.

Kiểu như Buồn buồn thì ăn thịt con bé này cho đỡ chán nhé.

Theo góc nhìn của A Thanh thì suy luận này khá hợp lý.

Nhưng dù thế thì cũng không thể chết trong tay một con mụ sát nhân điên khùng ở cái xó xỉnh này được.

"Cô không thấy bí bách sao? Có muốn ta mở cửa cho không? Bên ngoài cũng đông người lắm đấy."

"Chà. Ta mượn tay cô một chút được không?"

"Hả, cái đó."

Một luồng Kiếm Cương trượt nhẹ tới, mũi kiếm kề sát dưới cằm A Thanh.

A Thanh vội vàng chìa tay ra.

"Đây ạ! Đây đây. Chỉ là phận hèn mọn không dám đưa cái chân trước bẩn thỉu này cho cao thủ chạm vào thôi chứ tuyệt đối không phải là không muốn đâu ạ."

"Nào. Hơi nhói một chút nhé. Nhói."

"Á! Oa á á! Dừng lại! Kiếm Cương dừng lại!"

A Thanh kêu la thảm thiết.

Nhưng ai mà nhìn thấy luồng kiếm khí xanh lè lao vào ngón tay mình thì cũng thế cả thôi.

Con mụ này nhắm vào ngón tay mình!

Chỉ vì mình lạnh nhạt vài câu mà nỡ làm thế sao!

A Thanh vận hết công lực huy động chân khí.

Với Tố Thủ Ma Công và lượng chân khí dồi dào, liệu có thể bật lại Kiếm Cương không? Biết thế để dành điểm Tu luyện tự do, đáng lẽ phải nâng Tố Thủ Ma Công lên đại thành thay vì Chu Dương Tẩy Tâm Kinh.

May mắn thay, luồng Kiếm Cương tưởng như sẽ cắt phăng ngón tay A Thanh chỉ khẽ châm một cái vào đầu ngón tay rồi tan biến.

"Ôi chao. Cái này. Là Tố Thủ Ma Công sao? Nhưng mà. Lạ thật đấy. Tố Thủ Thần Bà (소수신파) chưa từng nhận đệ tử. Rốt cuộc Tây Môn tiểu thư học được từ đâu nhỉ? Rõ ràng nghe nói bà ta đã bị cắt đứt hết kinh mạch rồi mà."

"Chuyện đó là……"

"Không cần trả lời đâu. Chỉ là. Nói một mình thôi. Giống như cô lúc nãy vậy."

Con mụ này thù dai à? Vì câu nói lúc nãy mà giờ khịa lại sao?

A Thanh chỉ biết run lẩy bẩy.

Ngôn Nhiên Anh cầm lấy ngón tay A Thanh và khẽ vuốt ve.

Một giọt máu tròn xoe ứa ra.

Ngôn Nhiên Anh dùng ngón cái quệt lấy giọt máu rồi đưa lên môi liếm nhẹ.

"A. Ta hiểu rồi. Ra là vậy. Không ngờ là nó thực sự tồn tại. Hèn gì lại thơm đến thế."

Cái gì cơ hả con điên này!

Đừng có nói mấy chuyện chỉ có mình mày hiểu nữa!

A Thanh nuốt cục tức vào trong.

Bật lại là chết, nên đành chịu.

Chỉ là hôm nay sao mà thèm máu thế không biết.

A. Muốn chém ai đó quá!

May mắn là sau đó toàn bộ Kiếm Cương đều biến mất.

A Thanh bủn rủn chân tay ngồi phịch xuống sàn.

Nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của kẻ sát nhân.

Cuộc sống chung kỳ lạ của hai người bắt đầu.

Chính xác hơn là cuộc sống chung vô cùng khó chịu đối với một người.

"Đừng có khó chịu như thế. Ta. Hoàn toàn không gây hại cho Tây Môn tiểu thư đâu."

"Vậy tôi ra ngoài được chưa?"

"Không được."

"Vâng……"

A. Thèm giết chóc quá.

A Thanh than thầm.

Tuy nhiên con người là sinh vật thích nghi.

Và A Thanh thuộc loại thích nghi nhanh nhất trong số đó.

Kể cả không cần dùng đến khả năng "đánh hơi" đặc biệt của A Thanh, thì ai cũng có thể nhận ra đối phương hoàn toàn không có sát ý.

Nhưng dù vậy, việc dám cà khịa nhẹ nhàng với một siêu siêu cao thủ bí ẩn thì chỉ có A Thanh mới dám làm.

"Rốt cuộc tỷ muốn gì ở tôi?"

"Thật sự. Không biết sao?"

"Muốn cái gì thì nói toẹt ra xem nào?"

"Trái tim của tiểu thư?"

"Chúng ta là mối quan hệ không thể đến được với nhau đâu."

"Trời đất. Không có nghịch cảnh nào là không thể vượt qua cả."

"Tôi không thích người xấu."

"Chúng ta. Hãy cùng nhau nỗ lực nhé."

"Tỷ không nói là sẽ trở thành người tốt nhỉ?"

"Trên đời này. Có những chuyện tuyệt đối không thể làm được mà."

A Thanh vô thức gật đầu đồng ý.

Một ác nhân có chỉ số Ác Nghiệp lên tới một ngàn bảy trăm điểm.

Hơn nữa hiện tại là -1732, dù chỉ ngồi im bên cạnh không làm gì nhưng Ác Nghiệp vẫn cứ tăng đều đều.

Có một cách là A Thanh đi theo mụ này tầm ba bốn năm, rồi chỉ tay vào mục tiêu hét lên: 'Thằng kia là thằng xấu, Ngôn Nhiên Anh xuất kích!'.

Nhưng mà A Thanh xin khiếu.

Với lại mụ này cũng chẳng nghe lời thế đâu.

Con mụ này cứng đầu lắm.

"Được rồi. Tây Môn tiểu thư cũng có gu người yêu mà đúng không? Nói. Cho ta nghe đi. Ta sẽ chiều theo ý cô. Cô thích phụ nữ lẳng lơ à? Hay là. Phụ nữ mạnh mẽ như đấng trượng phu? Hay là. Thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên?"

"Thứ nhất, gái hư là loại ngay từ vòng gửi xe."

"Biết đâu. Có gu nào đó vượt qua được cả điều đó. Ai mà biết được?"

A Thanh cố tình chọn một hình mẫu phụ nữ mà ác nhân này khó bắt chước nhất.

"Tôi thích phụ nữ xuề xòa, thoải mái."

"Ưm."

Ngôn Nhiên Anh suy nghĩ một lát rồi nói.

"Không làm được."

"Ơ hay, bảo là chiều theo ý tôi mà."

"Năng lực con người. Cũng có giới hạn chứ? Thay vào đó. Ta sẽ thử cái ưu tiên số hai."

"Vậy thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên……."

"Cái đó. Cũng quá sức."

"Phụ nữ mạnh mẽ như trượng phu."

"Nghĩ kỹ thì. Chắc cũng khó."

"Phụ nữ lẳng lơ cũng không làm được đúng không?"

"Ừ. Đúng rồi."

"Thế rốt cuộc tỷ chiều được cái gì hả?"

"Nhưng mà. Dùng vẻ bề ngoài giả tạo để chiếm lấy trái tim. Thì có ý nghĩa gì đâu?"

"……Điên mất thôi, thật đấy."

"Nếu đã điên. Thì điên vì ta nhé?"

"Ááá, tởm quá đi mất! Đi chỗ khác dùng tôi nhờ!"

Năm ngày trôi qua kể từ khi A Thanh bị giam lỏng.

Sáng sớm hôm đó.

Quân đội triều đình ầm ầm kéo lên Long Vương Thuyền, lập đội hình phòng thủ (phương trận) trước đài chỉ huy.

Theo sau là sự xuất hiện của Hồ Bắc Bộ Sát Đô Úy Sứ Xa Thuần Đoan.

Tổng Trại Chủ Thủy Trại Phục Hà Vân đích thân ra đón tiếp quan lớn.

"Đại nhân, ngài đã lặn lội đường xa đến đây,"

"Con ả đó, mau lôi con ả đáng băm vằm đó ra đây ngay!"

Nhưng người cha mất con đã bị cơn giận làm mờ mắt.

Vừa nhận được tin báo con trai chết và hung thủ đã bị bắt, ông ta tức tốc dẫn quân đến ngay.

Phục Hà Vân vừa định ra hiệu cho thuộc hạ.

"Cha! Con là Phục Hâm Thích đây! Con trai của Thủy Trại Chủ Phục Hà Vân, Phục Hâm Thích đây! Con đến để hoàn thành nhiệm vụ cha giao! Con là Phục Hâm Thích đây!"

Thằng con trời đánh tưởng là bỏ nhà đi bụi vì bị mắng, tự nhiên ở đâu lao ra vừa chạy vừa gào thét ầm ĩ.

"Cái gì, thằng ranh con kia……!"

"Ôi trời, Công tử, sao tự nhiên lại thế này! Đang lúc có khách quý đến……"

"Con là Phục Hâm Thích đây! Con là Phục Hâm Thích đây! Con trai của Thủy Trại Chủ Phục Hà Vân, Phục Hâm Thích đây! Cha ơi! Con là Phục Hâm Thích đây! Con là Phục Hâm Thích đây! Con đến để hoàn thành nhiệm vụ cha giao!"

"Chuyện quái gì thế này……"

Không kịp cản lại.

Như thể có ai đó ném đi, Phục Hâm Thích bay vèo qua không trung lao thẳng vào Bộ Sát Đô Úy Sứ Xa Thuần Đoan.

Cánh tay Phục Hâm Thích vẽ một đường bán nguyệt, và cánh tay của Xa Thuần Đoan cứ thế đứt lìa rơi xuống sàn tàu.

Đội trưởng đội hộ vệ vội vàng ôm lấy Xa Thuần Đoan kéo lại, hét lớn:

"Có thích khách! Hộ vệ đưa đại nhân đi! Trương Thiên Hộ (장 천호)! Phải bảo vệ đại nhân!"

Vị tướng quân xuất thân từ phương Bắc, Trương Thiên Hộ cũng lập tức hành động.

"Lũ thủy tặc tập kích! Lập Mâu Phương Trận!"

"Bảo vệ đại nhân! Mâu Phương Trận! Mâu Phương Trận!"

Binh lính vội vã di chuyển chĩa thương ra.

Giữa vòng vây đó, Phục Hâm Thích múa may tay chân làm loạn.

Hắn dùng thân thể trần trụi đỡ thương khiến cán thương gãy nát, một mình hắn cân cả đội quân với sức mạnh thần thánh.

Binh lính bị hất văng tứ tung, máu me be bét tạo nên cảnh tượng hỗn loạn.

Trong lúc đó cái miệng của Phục Hâm Thích vẫn hoạt động hết công suất.

"Hoàn thành! Nhiệm vụ cha giao! Hoàn thành! Nhiệm vụ cha giao! Hí hí, hí hí hí hí, hí hí hừ hừ ha ha ha ha! Trường Giang Thủy Trại, vạn tuế! Trường Giang Thủy Trại, vạn tuế!"

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Phục Hà Vân chết lặng đi trong giây lát.

Cái quái gì, rốt cuộc chuyện quái gì đang……

"Tây Môn tiểu thư?"

Nghe tiếng gọi, A Thanh quay đầu lại.

Và nàng chứng kiến khoảnh khắc chỉ số Nghiệp thay đổi.

Chỉ số Ác Nghiệp vốn dĩ chỉ tăng nhích từng chút một suốt mấy ngày qua, giờ đây bỗng nhiên tăng vọt ngay trước mắt nàng.

-1814.

Con mụ này rốt cuộc là cái thứ gì vậy.

A Thanh cau mày.

"Lại gì nữa? Đừng có làm phiền người khác nữa mà lượn đi cho nước nó tr-,"

"Nhờ cô. Mà ta tiết kiệm được khối thời gian. Cảm ơn nhé. Về nhiều mặt."

Lại nói cái kiểu chỉ mình nó hiểu.

Thật sự muốn giết quách đi cho rồi.

Sát khí chân thực tỏa ra từ cơ thể A Thanh.

Ngôn Nhiên Anh chỉ mỉm cười dịu dàng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!