Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 30

Chương 30

Két. Cánh cửa khoang thuyền mở ra.

Một "Huyết nhân" đẫm máu từ đầu đến chân bước vào với nụ cười thân thiện.

A Thanh nhìn quanh khoang thuyền rồi cười khẩy.

"Ồ. Cái này ta biết. Mấy thằng giết người hàng loạt hay có thói quen sưu tập đồ lưu niệm của nạn nhân đúng không? Cái này là sở thích của đệ nhất súc sinh thiên hạ rồi."

Trên tường căng đầy những tấm lụa, ghim chi chít trâm cài đầu, dải áo và đủ loại phụ kiện của phụ nữ.

Hoặc đơn giản hắn là kẻ có sở thích sưu tầm đồ dùng phụ nữ.

Dù là trường hợp nào thì cũng chẳng phải sở thích lành mạnh gì cho cam.

Xa Nam Chính vội vàng lắp bắp:

"N-Nương tử. Hãy nghe ta nói!"

"Nương tử? Nươơnng tử ư? Vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

Ở Trung Nguyên, Nương tử là cách gọi dành cho phụ nữ có quan hệ ít nhất là trên mức bạn bè nhưng dưới mức người yêu (hoặc vợ chồng).

Còn Tiểu thư (Tiểu thư/Cô nương) mới là kính ngữ tương đương với Cô/Chị trong xã giao.

Mới gặp lần đầu mà đã Nương tử ngọt xớt, tỏ vẻ thân thiết thì chẳng khác nào tự giới thiệu mình là thằng sở khanh háo sắc.

"Không, Tiểu thư. Xin hãy nghe ta nói. Tuy chúng ta gặp gỡ trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp."

"Chờ chút."

A Thanh ngắt lời Xa Nam Chính.

"Bổn tọa, đang suy nghĩ. Chờ."

"……?"

"À thôi, cứ hỏi luôn cho nhanh."

Đôi mắt đảo như rang lạc của A Thanh chĩa thẳng vào Xa Nam Chính.

"Mày thích chết kiểu gì? Tao thử nhiều cách rồi mà chưa thấy cái nào ưng ý cả."

"C-Có cách nào không phải chết không……"

"Không."

A Thanh cắt lời dứt khoát.

"Mày mà sống thì oan ức cho chủ nhân của mấy món di vật kia quá. Với lại điểm Tu luyện của mày cao nhất đám. Có ai đi ăn tiệc sườn bò mà lại bỏ sườn chỉ ăn mỗi rau dưa không?"

Chẳng hiểu ả nói cái gì, nhưng ít nhất thì hắn cũng hiểu là mình không có cửa sống.

Xa Nam Chính vắt kiệt chút dũng khí cuối cùng.

"Đ-Đụng vào ta thì cha ta sẽ không để yên đâu! Cha ta là Bộ Sát Đô Úy Sứ đấy!"

A Thanh nghiêng đầu.

"Thì đương nhiên rồi? Con mình bị người ta đập chết mà thằng bố ngồi im thì mới là lạ chứ. Thế thì sao? Bảo ông già mày vận động chân tay tí đi. Tuổi trung niên tập thể dục là tốt nhất. Chà, đúng là người con hiếu thảo rực lửa."

"Điên rồi! Con điên này! Giáp tráng, mày làm cái gì đấy! Mau bắt con ả này……"

Xa Nam Chính đang quát tháo tên hộ vệ thì bỗng im bặt.

Chẳng biết từ lúc nào trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người.

"À, cái thằng đó nãy rón rén chuồn êm rồi. Mà đằng nào ở trên thuyền thì chạy đi đâu được chứ. Mất công."

"Cái thằng khốn nạn này……"

"Không sao. Chỉ là thứ tự đi chầu ông bà khác nhau tí thôi. Mà."

Đúng lúc đó.

Xa Nam Chính dập đầu sát đất hét lên.

"Xin hãy tha mạng! Sau này con xin thề sẽ sống lương thiện để chuộc lại lỗi lầm!"

"Ồ……"

Một cú lạy dập đầu dứt khoát, để lộ cả đỉnh đầu hói (hoặc búi tóc).

A Thanh không kìm được sự cảm thán trước tư thế chuẩn chỉnh đó.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.

A Thanh túm tóc Xa Nam Chính lôi xềnh xệch lên boong tàu, đối mặt với đám đàn ông đang đứng khúm núm không dám ngẩng đầu lên.

Toàn lũ có điểm Ác nghiệp hai con số.

A Thanh quăng Xa Nam Chính về phía bọn chúng.

Xa Nam Chính bị ném mạnh, rơi xuống chân đám thuộc hạ và giãy đành đạch.

Bởi vì một người bị gãy nát xương tay chân thì ngoài giãy đành đạch ra chẳng còn làm được gì khác.

A Thanh cầm theo bình rượu và cái chén, dựa lưng vào lan can rồi buông một câu.

"Cắt đi."

Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi.

Đám đàn ông nhìn nhau bối rối, rồi tên nhỏ con nhất trong đám rụt rè lên tiếng.

"Bảo cắt là cắt cái gì ạ……"

"Đàn ông con trai thì còn cái gì để cắt nữa? Quả ớt ấy. Tao tự tay cắt thì hơi kỳ. Mọi người chắc cũng không có sở thích ngắm họa mi của thằng đực rựa khác đâu nhỉ?"

Nghe thấy thế, Xa Nam Chính đang nằm giãy đành đạch bỗng lên cơn co giật dữ dội.

"Á ớ! Á ớ ứ ơ!"

Nỗ lực tuyệt vọng để nói chuyện của một người bị cắt lưỡi và trật khớp hàm thật đáng nể.

Đã thành phế nhân câm điếc què cụt rồi mà vẫn còn coi trọng cái đó gớm.

Quý giá thế thì lúc còn dùng được phải biết giữ gìn chứ.

Mặc kệ lời đề nghị lịch sự của A Thanh, đám đàn ông chỉ biết nhìn nhau không biết làm thế nào.

Xa Nam Chính là con trai độc nhất của Bộ Sát Đô Úy Sứ.

Thiến Xa Nam Chính cũng đồng nghĩa với việc tuyệt diệt dòng giống nhà Bộ Sát Đô Úy Sứ.

Hậu quả đó ai mà gánh cho nổi.

A Thanh cười khẩy giục giã.

"Bị thiến hay đi thiến thằng khác. À, kèo này thì chọn vế sau là cái chắc . Tóm lại là, chọn một trong hai nhanh lên. Nghĩ lại thì cứ lấy dao đâm bừa vào, tao đỡ phải nhìn thấy cái của nợ đó."

Đám đàn ông giật thót mình.

Dù sợ hậu quả đến đâu thì của người khác cũng không thể quý bằng của mình được.

"Đếm đến mười nhé. Bắt đầu. Một, hai, ba……"

Nghe thế, đám đàn ông lao vào Xa Nam Chính như hổ đói.

Một lúc sau, những tiếng la hét ú ớ vang lên vì nạn nhân không còn lưỡi và hàm.

Tuy tiếng kêu không trọn vẹn, nhưng sự thê lương thì là hàng thật trăm phần trăm.

A Thanh coi tiếng hét đó như mồi nhậu, uống cạn chén rượu.

Dù rượu vẫn nhạt toẹt, nhưng được thưởng thức trong khung cảnh Cù Đường Hiệp (구당협) trăng thanh gió mát, trên nền nhạc đệm là tiếng gào thét thảm thiết thì hương vị cũng trở nên đặc biệt.

"A. Tuyệt……"

Cuộc sống ở Thần Nữ Môn cũng vui, nhưng quả nhiên phải tắm máu thế này mới thấy mình đang sống.

Cứ cười nói ha ha hô hô sống hòa thuận cũng tốt thôi, nhưng mà...

Rốt cuộc mình vẫn là Dị nhân.

Chính vì quá êm đềm nên mới sinh ra nỗi u uất tích tụ trong lòng.

Hầy. Đang lúc vui vẻ lại nghĩ chuyện buồn làm gì.

A Thanh cố rũ bỏ cảm xúc chua chát đang dâng lên, vỗ tay bộp bộp.

"Nào. Giờ thì đến cảng gần nhất rồi đường ai nấy đi. Cảng gần nhất ở đâu?"

"Là Nghi Xương ạ nhưng mà……"

"Thì đến đó chứ sao. Nào nào. Di chuyển thôi."

Thế nhưng đám đàn ông chỉ lúng túng đứng yên một chỗ.

"Mọi người?"

"……"

"……"

Đừng bảo là. Không phải chứ.

A Thanh cố gắng giữ giọng vui vẻ.

"Ở đây ai biết lái tàu, giơ tay lên!"

"……"

"……"

"Không cần phải xấu hổ đâu, cứ mạnh dạn lên nào."

"……"

"……"

À. Chết mẹ rồi.

Hình như mình lỡ tay giết hơi nhiều quá, không chừa lại thằng nào biết lái tàu rồi.

Tây Môn Thanh, ngày đầu tiên bị trôi dạt .

Ngày thứ 2 trôi dạt.

Lũ khốn này lừa tao.

Bảo là trên Trường Giang có hàng ngàn con tàu qua lại, cứ gọi là có người cứu.

Hàng ngàn cái con khỉ, chẳng có ma nào cả.

Mà cái bọn đi tàu này thế quái nào lại không biết lái tàu cơ chứ.

Thật là chuyện không thể dung thứ.

Đã không biết làm gì lại còn rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước, tao ngứa mắt quá nên bắt chúng nó vừa dọn vệ sinh tàu vừa xử lý đống xác chết.

Mấy thằng yếu đuối cứ nhìn thấy xác chết là nôn thốc nôn tháo làm bẩn thêm, báo hại tao lại phải bắt dọn lại từ đầu.

Nhưng làm mãi cũng quen, giờ thì chúng nó ném xác xuống biển, à nhầm, xuống sông tõm tõm thạo lắm rồi.

Giờ tao mới hiểu thâm ý của tay quản lý kho hồi xưa khi bắt lính trực cuối tuần lau sàn bằng nước rồi phơi nắng liên tục.

Quản lý ơi, em nhớ anh quá.

Ngày thứ 3 trôi dạt.

Tìm thấy cái thằng trốn chui trốn lủi hôm nọ.

Chơi đùa với nó vui phết.

Ngày thứ 4 trôi dạt.

Hôm nay vẫn không có tàu nào đi qua.

Thức ăn trên bàn tiệc bắt đầu ôi thiu.

Nhớ lại hồi mới mở mắt ở Trung Nguyên.

Toàn phải bới rác kiếm ăn sống qua ngày.

Nhưng hồi đó cũng có cái lãng mạn riêng.

Mỗi khi đánh bại đám ăn mày khác để giành quyền lợi của kẻ chiến thắng, cảm giác như mình sở hữu cả thế giới vậy.

Nghĩ thế thì thấy đồ ăn hơi thiu một tí cũng chẳng sao.

Con người ta phải biết giữ gìn sơ tâm (sự nhiệt huyết ban đầu), đúng rồi.

Đằng nào cơ thể này ăn bậy bạ cũng chẳng đau bụng được.

Nhắc mới nhớ, cái lũ Bán Nguyệt Khách Điếm (반월객잔) chó chết.

Tao đã thề là khi nào thành cao thủ sẽ quay lại đốt trụi cái quán đó.

Ngày ta trở lại Kiến Bình (건평) sẽ là ngày tàn của Bán Nguyệt Khách Điếm.

Nghĩ lại vẫn thấy cay.

Người ta chỉ muốn sống thôi mà.

Dám cướp cơm của người sống để cho lợn ăn, lũ đó chết không hết tội.

Tử hình.

Ngày thứ 5 trôi dạt.

Hình như trôi ra biển rồi hay sao ấy.

Bốn bề toàn là nước, sương mù dày đặc chẳng thấy cái gì sất.

Bọn nó bảo đây không phải biển mà là hồ nước.

Cái lũ này trước đây cũng từng chém gió là một ngày có ngàn con tàu qua lại, nên lời nói của chúng nó chó nó tin.

Làm sao mà tin được cơ chứ.

Mà đồ ăn tiệc tùng bắt đầu có dòi bọ, tao bẻ cong lưỡi kiếm làm lưỡi câu ngồi câu cá chơi.

Cá cắn câu ầm ầm.

Làm thêm mấy cái lưỡi câu đưa cho đám nói phét kia, bọn nó sướng rên lên.

Đồ ăn trên tiệc chỉ mới hơi thiu một tí, thế mà được ăn món gỏi cá nước ngọt đầy ký sinh trùng lại vui mừng đến thế.

Không thể hiểu nổi.

Ngày thứ 6 trôi dạt.

Hôm nay...

- Tàu kìa! Có tàu kìa!

- Cứu chúng tôi với! Bên này!

Tiếng ồn ào từ xa vọng lại khiến ngón tay A Thanh dừng lại.

Thấy trong khoang có bút mực nên nàng lôi ra viết nhật ký cho đỡ buồn.

Bước ra boong tàu, thấy đám đàn ông đang nhảy cẫng lên.

Mới nãy còn thoi thóp sắp chết, giờ tự nhiên tươi tỉnh hẳn.

Và rồi, xé toạc màn sương mù dày đặc, một con tàu khổng lồ xuất hiện.

A Thanh giật mình thon thót.

Cái kia là tàu hay là Tàu Mẹ thế?

Không thể nào, Trung Quốc nguyên thủy mà có trình độ kỹ thuật này sao?

Một con tàu to lớn ngoài sức tưởng tượng lừng lững hiện ra.

Cùng lúc đó, một giọng nói vang rền như sấm nổ cất lên.

Là giọng nói được khuếch đại bằng nội công của cao thủ.

"Dám vi phạm Cấm Thuyền Lệnh của Thủy Trại! Gan to bằng trời, bọn bay chán sống rồi phải không!"

Trường Giang Thủy Lộ Trại là tổ chức cai quản sông Trường Giang.

Nói cách khác là lũ Thủy Tặc.

Thủy Trại tự coi mình là chủ nhân của Trường Giang.

Cấm Thuyền Lệnh chính là ví dụ điển hình.

Cấm tiệt mọi tàu bè qua lại trên sông, nếu không có ý thức mình là chủ nhân thì sao dám ra cái lệnh bố đời như thế.

Tất nhiên tàu của quan phủ (Quan - 선) là ngoại lệ.

Đụng vào tàu quan là hạm đội trang bị đại bác đời mới nhất sẽ kéo đến, lúc đó thì Thủy Trại hay Thủy Quái gì cũng tan xác pháo hết.

Cũng vì lý do đó mà Cấm Thuyền Lệnh cũng chỉ kéo dài được khoảng hai ngày là cùng.

Làm căng quá thì lại ăn đạn pháo cay xè của Tượng Nhân Chế (Jang-in-je) quan phủ ngay.

Nhưng mang tiếng là hai ngày, chứ tính cả thời gian tàu bè không dám xuất bến sau khi lệnh ban ra thì thời gian vắng bóng tàu trên sông còn kéo dài hơn nữa.

Đó chính là lý do A Thanh phải lênh đênh trôi dạt mấy ngày nay.

"Lũ kia! Dừng tàu lại ngay và quỳ xuống!"

Khổ nỗi, hiện tại vẫn đang trong tình trạng trôi dạt (không kiểm soát).

Vì làm quái gì có ai biết lái tàu đâu.

"Dừng lại, tao bảo dừng lại! Bọn mày nghĩ cái quái gì thế! Mẹ kiếp! Tất cả chuẩn bị va chạm!"

Giọng nói của tên cao thủ trở nên gấp gáp.

A Thanh nhìn con tàu khổng lồ của Thủy Trại đang lao tới vùn vụt và nghĩ thầm.

À, cái này thì mình biết. Chiến thuật húc tàu (Ramming) đây mà.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

(Qutang Gorge). Hẻm núi ngắn nhất nhưng hùng vĩ nhất trong Tam Hiệp.