Chương 21 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (10)
「Tìm thấy chưa?」
『Bẩm, chưa thấy ạ.』
「Sao lại chưa?」
『Do trời mưa lớn nên dấu vết đã bị......』
「Cái đó tao cũng biết. Tại sao?」
『Thủ đoạn của ả ta vô cùng tàn độc. Đã có hơn hai mươi anh em mất mạng rồi.』
「Tao cũng thấy xác rồi. Nhưng vấn đề là tại sao?」
『Thi thể xuất hiện ở khu vực chưa kịp phát tín hiệu, tức là ả đã phát hiện ra chỗ ẩn nấp và ra tay trước khi họ kịp thổi sáo báo tin......』
「Đến mức đó thì tao cũng tự nghĩ ra được. Tại sao vẫn chưa tìm ra tung tích?」
『.......』
Hắc Sát trút giận lên hòn đá vô tội dưới chân.
Lúc này, tên Thiên Sát "dự bị", hay chính xác hơn là quý tử của Thiên Sát, đưa tay vỗ bôm bốp vào má Hắc Sát.
【Này. Làm cho tử tế vào. Năm trăm quan vàng đấy.】
『.......』
【Nếu thất bại trong nhiệm vụ trị giá năm trăm quan vàng này thì tao còn mặt mũi nào nhìn Đàn chủ? Tao biết nói gì đây hả? 'Dạ thưa cha, con đã giăng Thiên La Địa Võng (천라지망) rồi nhưng mục tiêu bỗng dưng bốc hơi. Nên thất bại rồi ạ.' Nói thế à?】
Gã con trai Thiên Sát vẫn tiếp tục vỗ vào mặt Hắc Sát đầy khiêu khích.
【Không đâu. Tao sẽ bảo là: 'Thưa cha, lũ đàn em làm ăn như hạch, chẳng được cái tích sự gì. Tín hiệu cũng không báo được, ẩn nấp cũng không xong. Hắc Sát Đoàn (흑살단) ngày xưa uy danh là thế, từ ngày thay Đàn chủ mới là nát bét như đống phế liệu. Có mỗi con đàn bà mà bắt không xong, làm bay mất năm trăm quan vàng, anh em thì chết như rạ.'】
‘Thưa Đàn chủ, ngài nuôi dạy quý tử kiểu gì thế này?’
Hắc Sát nuốt tiếng thở dài vào trong. Nếu ngài đã coi trọng đứa con trai độc nhất có được khi đã ngoài năm mươi này đến thế, thì trước đó ngài phải dạy nó làm người đã chứ.
Tuy nhiên, hình ảnh vị Đại Phụ (대부) (Cha đỡ đầu) — Thiên Sát — nắm chặt tay hắn khẩn cầu lại hiện lên trong tâm trí.
‘Thằng bé tuy tính nết như thế nhưng tâm địa nó ngay thẳng lắm. Bây giờ chỉ là vì mất mẹ nên mới nổi loạn chút thôi. Ta nhờ con đấy. Chỉ cần xong vụ này thì mấy lời bàn tán về người kế vị cũng sẽ lắng xuống. Ta thực sự nhờ cậy ở con.’
Hắc Sát nuốt cục tức xuống bụng. Tất cả vì người cha đỡ đầu kính yêu. Nếu cái thằng nhãi ranh chết tiệt này mà thực sự được chọn làm người kế vị, lúc đó hắn sẽ rửa tay gác kiếm, bỏ nghề luôn cho rảnh nợ.
「......Thuộc hạ sẽ dốc toàn lực.」
【Ừ. Hắc Sát, mày đích thân đi đi. Đừng có đứng đây chơi nữa, tự mình vác xác đi mà tìm. Già đầu rồi mà cứ ngồi ì ra đấy thì được tích sự gì?】
Bẫy rập. Phục kích. Tín hiệu.
Càng di chuyển càng thiệt thân.
Vậy thì không di chuyển nữa là được chứ gì?
A Thanh đào một cái hang ở độ cao ngang đầu người bên trong vách hố bẫy. Bàn tay bọc Nội khí xúc đất phầm phập chẳng khác nào lấy đất sét nặn tượng.
Bỗng một ký ức sống lại.
Chà. Hồi xưa đi nghĩa vụ quân sự, lúc làm công tác gia cố trận địa (đào hào) mà có võ công thì chắc thành "Chủ bài" (Ace) của Đại đội, à không, của Sư đoàn, thậm chí là của toàn quân luôn ấy chứ.
Mà chắc không phải đâu nhỉ? Thời đại đó có máy xúc thì sức người ăn thua gì. Nhưng nếu dùng xẻng bọc Sáp khí (Khí của xẻng) thì đất đá hay rễ cây gì cũng xúc bay hết.
Cứ thế nàng đào được một cái hang nhỏ. Dùng chân gạt đất lấp sơ qua cửa hang. Nghĩ rằng cần phải có lỗ thông hơi nên nàng không lấp kín hoàn toàn.
Vấn đề là tình trạng của Trần Trường Minh.
Vốn dĩ cơ thể đã lạnh, giờ lại run lên bần bật. Dù trong hang tối om không có chút ánh sáng, nhưng nàng có thể hình dung đôi môi thâm tím của con bé.
A Thanh ôm chặt Trần Trường Minh vào lòng.
Thực ra A Thanh cũng lạnh. Thể lực cạn kiệt, lăn lộn trầy xước khắp người, quần áo ướt sũng lại ôm thêm "cục nước đá" này nữa thì đúng là lạnh thấu xương. Nhưng nếu mình thấy lạnh thì chắc con bé sẽ thấy mình ấm chăng?
May mắn thay, cơn run rẩy của Trần Trường Minh dần dịu lại. Con bé không thắng nổi cơn mệt mỏi và thiếp đi. Tiếng thở khò khè khe khẽ vang lên.
‘Con bé bị tràn khí màng phổi (Pneumothorax) hay sao ấy nhỉ?’
Đầu óc A Thanh mơ màng. Khi căng thẳng qua đi, đủ loại đau đớn ập đến. Nhưng cảm giác đó cũng chẳng sao cả. Tỉnh hay mơ, nhắm mắt hay mở mắt thì không gian xung quanh cũng tối thui như nhau, chẳng phân biệt được.
Thi thoảng tỉnh lại thì tự hỏi mình vừa ngủ gật à.
Bỗng một tiếng thì thầm nhỏ vang lên.
「......Sao lại làm đến mức này?」
『Gì thế nhóc?』
「Cứ bỏ mặc tôi rồi đi cũng được mà.」
『Ai ngờ sự việc thành ra thế này.』
「Không ngờ cái gì?」
『Tưởng là ôm chạy thì bọn nó đuổi theo thôi. Ai dè bọn nó giăng bẫy khắp nơi, chơi bẩn thế này. Lũ chó chết, bà mà ra được thì chúng mày chết với bà.』
「Nếu biết trước thì sao?」
『Hả?』
「Nếu biết trước sẽ thế này thì sao?」
『Biết trước thì chắc bỏ lại rồi. Thế nên bé cưng không cần thấy có lỗi hay gì đâu nhé. Tại ta ngu nên mới ra nông nỗi này thôi.』
「.......」
Không có tiếng trả lời. Một lúc sau con bé lại hỏi.
「Bây giờ giao tôi ra cũng được mà.」
『Giờ này á?』
A Thanh cười khẩy.
『Ta lỡ tay giết hơi nhiều người của bọn nó rồi, giờ mà bảo "Thôi coi như tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo, chúng ta xí xóa nhé" thì bọn nó chịu chắc?』
「Nhưng mà...」
『Giờ nhóc là con tin. Nếu có biến ta sẽ kề dao vào cổ nhóc, a, Nguyệt Quang Kiếm của ta. Mua đắt tiền thế mà... Dù sao thì, nghe nói vùng này có sông? Ta sẽ bắt bọn nó đưa thuyền rồi mang nhóc chạy trốn.』
「......」
Một lúc lâu sau đứa bé lại nói.
「Trường Giang.」
『Hử?』
「Là sông Trường Giang. Nghe nói là con sông dài nhất thế giới.」
Trần Trường Minh nói thêm: "Mẹ bảo thế".
『Buồn cười thật. Sông dài nhất là sông Nile (Ai Cập) cơ.』
「Sông Nile?」
『Cơ mà sông Nile có thật không nhỉ? Ở đây ấy? Những thứ ta biết liệu có thật không? Cái hồ muối đó... ta muốn đến đó trước khi chết......』
「......Chị nói cái gì thế?」
Đứa bé lại bắt chuyện.
「......Sao lại làm đến mức này?」
『Câu đó nãy hỏi rồi mà?』
「Chết, không sợ à?」
A Thanh đánh trống lảng sang chuyện khác.
『Nhóc con. Tưởng tượng nhóc đang ngủ, mở mắt ra thấy mình biến thành một mỹ nam siêu cấp vip pro.』
「Nói linh tinh gì thế.」
『Cứ cho là thế đi. Coi như là mơ. Nhưng mà không tỉnh lại được. Ở đó nhóc thấy đói, ăn xong thấy buồn ngủ, bị đánh thì thấy đau. Thế thì đó có phải là mơ không?』
「......Thế thì không phải là mơ rồi.」
『Nhưng mà cái Bảng trạng thái, à không. Ờ...... ví dụ có con ma cứ đi theo nhóc. Nó cứ đi theo và nói liên tục: "Mày đang mơ đấy. Đây là thế giới trong mơ."』
「Thế thì... là mơ đúng không?」
『Cái đó ta không biết. Vấn đề là ở chỗ đó.』
A Thanh cắn môi.
Mỗi lần đi ngủ, nàng đều tưởng tượng mình mở mắt ra trong căn phòng trọ một gian ấm cúng. Người công nhân dây chuyền sản xuất ngủ gục trên bàn làm việc giật mình tỉnh dậy, nhìn nhân vật vừa tạo xong trên màn hình máy tính và cười trừ.
Có thể xóa game vì thấy lấn cấn, hoặc kệ cứ thế mà chơi tiếp. Đột ngột đến đây thì đột ngột trở về cũng chẳng lạ.
Thế nên A Thanh sống bất cần đời. Sống theo ý thích, nói theo ý thích. Bởi vì trong thế giới mà có thể rời đi bất cứ lúc nào, việc gì phải nhìn sắc mặt ai? Nên A Thanh không nhẫn nhịn. Cũng chẳng có lý do gì để tiết kiệm tiền. Cày cuốc mua nhà chất đống vàng làm gì. Trở về thì mất hết chứ gì đâu.
Tất nhiên, thế giới này là hiện thực rõ ràng. A Thanh không coi thế giới này là giấc mơ.
Nếu không có cái Bảng trạng thái chết tiệt kia.
Bảng trạng thái luôn nhắc nhở A Thanh là kẻ ngoại lai. Là sự tồn tại không thuộc về thế giới này. Rằng: Mày đừng quên mày là nhân vật game.
Nếu mình chết thì sao? Chết là hết? Hay hiện lên chữ Game Over rồi cho Retry (Chơi lại)? Hay là quay trở lại trước màn hình máy tính?
Nếu bị lôi đến đây không lý do thì bị đuổi đi không lý do cũng bình thường. Nhưng nếu có lý do thì sao? Nếu một thực thể siêu nhiên nào đó ném mình vào đây với mục đích nào đó. Và nếu thành công hay thất bại khiến mục đích đó không còn hiệu lực nữa. Thì lúc đó, ta sẽ ra sao?
「......Chị ổn không?」
A Thanh cố gắng níu giữ tinh thần đang bất ổn. Giờ không phải lúc lên cơn điên.
『Ổn. Đương nhiên. Okela.』
「Ổn thật chứ?」
『Cái đồ ranh con tí tuổi đầu mà lo cho ai hả?』
A Thanh cố cười. Dù sao tối om cũng chẳng nhìn thấy gì.
Rốt cuộc, vấn đề là ở con người. Chỉ ăn ngủ ỉa thì có gọi là sống như con người không? Cuối cùng con người vẫn sống như con người. Vì quá cô đơn. Vì không chịu nổi sự cô đơn nên kết bạn, rồi lại vì là kẻ ngoại lai nên bỏ đi. Vì không muốn bị ghét nên tích Thiện Nghiệp, chơi theo lối "người tốt" (Good karma play).
Và rồi lại lo chuyện bao đồng thế này.
「Này.」
『Gì?』
「Nhưng mà, sao lại mang tôi theo?」
『Thích thì mang. Sao?』
「Không có lý do gì à?」
『Thì... Nếu bắt phải chọn một người, thì người duy nhất vô tội chỉ có nhóc thôi.』
Chỉ đơn giản là vậy. Đằng nào cũng phải chọn một phe, thì chọn phe người vô tội chứ. Lũ lừa đảo hay lũ ấu dâm thì cũng cá mè một lứa cả thôi.
『Thuần Âm Chi Thể hay cái gì đó. Đâu phải bé cưng muốn sinh ra như thế, đâu phải hét lên "Tôi muốn thành Thuần Âm Chi Thể! Cú đấm Thuần Âm! Cú đấm Thuần Âm!" rồi sinh ra đâu. Tự nhiên nó thế chứ có lỗi gì đâu.』
Đó cũng là lời nàng tự nói với chính mình. Chơi game thì có tội à? Tạo nhân vật nữ thì có tội à? Tự nhiên nó thành ra thế này chứ ta biết làm sao được.
「Nhưng mà. Mẹ tôi. Cả bố tôi......」
『Nói câu này hơi xin lỗi nhé, nhưng mẹ nhóc là kẻ lừa đảo đấy biết không? Thực ra lừa một nghìn quan vàng thì phải gọi là siêu lừa đảo ấy chứ, nói thật.』
「Nhưng mà, bố mẹ vì tôi nên mới...」
『Thế nhóc có nhờ không? Nhóc có bảo "Mẹ ơi, lừa đảo vì con đi. Không thì con gái mẹ chết mất" không? Đâu có đâu. Thế nên nhóc có tội gì đâu. Không có. Vô tội. Cộp cộp cộp! (tiếng búa tòa án). Không chấp nhận phản bác.』
「Nhưng mà. Những người đó......」
『Có bán thảm kể khổ đến mấy thì cuối cùng vẫn là tội phạm ấu dâm, bắt cóc trẻ vị thành niên và vân vân mây mây, túm lại là bắt quả tang tại trận. Toàn lũ khốn nạn cả. Kệ mẹ chúng nó.』
A Thanh nói chắc nịch. Trần Trường Minh cựa quậy trong lòng A Thanh.
「Thực sự được không?」
『Ừ.』
「Thật á?」
『Ờ.』
「Thật sự thật sự?」
『Chuẩn luôn.』
「Thật sự thật sự thật sự?」
A Thanh chợt nghĩ ra điều gì đó nên cau mày.
『Nghĩ lại thì nhóc mười sáu tuổi rồi mà. Cái gì đấy? Giả vờ dễ thương à? Nhóc đang ngầm tận hưởng việc làm trẻ em đấy phỏng?』
「......Nói cái gì thế. Đồ xấu xí.」
『Ta cũng đâu có nói ra mồm đâu?』
A Thanh cười khẩy rồi nói.
『Thực ra nhóc cũng không phải dạng vừa đâu.』
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
