Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 22 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (11)

Chương 22 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (11)

A Thanh chui ra khỏi hang đất.

Cơn mưa đã tạnh, ráng chiều đỏ rực nhuộm thắm cả bầu trời.

Chui vào hang lúc chập tối, tính ra nàng đã nằm bẹp trong đó trọn một ngày đêm. Nếu là ý muốn chủ quan thì nàng muốn nằm ì ngủ nướng ra đó thêm chút nữa rồi mới chuồn đi, nhưng cái bụng đói meo và cơn khát cháy họng cảnh báo rằng việc ở lại càng thêm nguy hiểm vì kiệt sức.

Hơn nữa, Trần Trường Minh ốm yếu cũng chẳng thể chịu đựng nổi cái kiểu sinh tồn "bụi đời" như A Thanh.

Dù mệt mỏi, đau nhức ê ẩm khắp người, nhưng lúc đan điền tràn đầy nội lực thế này chính là thời điểm vàng để thực hiện cuộc đào tẩu lần nữa.

Mặt trời lặn ở hướng Tây, vậy hướng Bắc là phía bên kia. Cứ chạy thẳng về hướng Bắc, đi một đoạn lại hỏi đường một đoạn, rồi thấy cái núi nào to to thì chắc là Vu Sơn thôi.

Thế nhưng, A Thanh đã quá coi thường khái niệm "núi" ở Trung Nguyên.

Với một người Hàn Quốc hiện đại có học thức, núi chỉ là những ngọn đồi lớn với những đỉnh tròn trịa và sườn dốc thoai thoải. Nhưng với người Trung Nguyên, núi là chướng ngại vật tự nhiên gần như không thể vượt qua đối với con người.

Hơn nữa Vu Sơn vốn được gọi là Vu Sơn Hiệp (Hẻm núi Vu Sơn), là một đoạn sông dài kẹp giữa hai vách núi dựng đứng như vách tường.

Vì lẽ đó, giữa khoảng rừng và đồng bằng, đột nhiên xuất hiện một bức tường thành khổng lồ chắn ngang tầm nhìn.

‘Cái quái gì kia...... Dãy núi à?’

Trong cái đống hổ lốn vĩ đại đó thì chỗ nào là Vu Sơn? Thế thì tìm Thần Nữ Môn kiểu gì? Chẳng lẽ phải lục tung cả dãy núi lên à?

Trong khoảnh khắc, trước mắt nàng tối sầm lại.

「Có biết trong đống kia chỗ nào là Vu Sơn không?」

『Không biết.』

「Cũng phải. Thế thì phải đến đó xem sao?」

Ngay dưới chân núi có những mái nhà đen thẫm tụ tập lại. Đó là những ngôi làng cùng họ (Tập Tính Thôn - 집성촌) thường thấy ở Trung Nguyên.

‘Aiss, mấy cái làng kiểu này lòng người hiểm ác lắm......’

Những thôn làng hẻo lánh ở Trung Nguyên tuyệt đối không phải là nơi tập trung những con người sống cuộc đời bình dị, ngày mai cũng như hôm nay với tấm lòng mộc mạc chất phác. Ngay từ hình dáng ngôi làng đã nói lên điều đó.

Nằm trên sườn núi, những ngôi nhà bên dưới xây san sát nhau thay cho tường thành, bên trên có cả tháp canh kiêm trạm chỉ huy, thực chất nhìn chẳng khác nào một pháo đài nhỏ.

Theo truyền thống lâu đời của Trung Nguyên, khi thiếu nhân lực thì có cái văn hóa (tệ nạn) sang làng bên cạnh cướp người về. Phụ nữ thì gả cho thanh niên chưa vợ, đàn ông thì bắt làm nô lệ. Tùy theo mối quan hệ với làng đó mà nô lệ được đối xử thân thiện như người dưới hay bị coi như bao cát để trút giận.

Ở những thành phố hay làng mạc gần đường lớn (Quan đạo), người ta sẽ cười xòa bảo: "A chuyện đó xưa rồi, giờ ai còn sống thế nữa". Nhưng những ngôi làng hẻo lánh thì vẫn y nguyên như vậy. Đó là sự thật phũ phàng mà nàng đã chứng kiến trong những ngày lang thang.

A Thanh chậm rãi tiến về phía chính diện ngôi làng. Giữa các ngôi nhà có một cánh cửa lớn, kiên cố chẳng kém cổng thành.

Gã trai tráng ngồi trên đó bật dậy.

「Ối giời ôi, cái chi rứa? Là ma hay là người rứa!」

『Là người.』

「Ma thì đứa mô nhận mình là ma hỉ!」

『Thế phải nói sao mới vừa lòng?』

「Cái nớ...... Hứ. Định giở trò chi rứa!」

A Thanh thở dài thườn thượt.

『Thôi được rồi. Trong này có người lạ nào không?』

「Người lạ? Nỏ có mô. Ai mà đến cái chốn khỉ ho cò gáy ni.」

A Thanh tạm thời yên tâm. Có vẻ bọn áo đen chưa mò đến đây.

『Thế giờ tôi đến rồi, cho tôi vào được không?』

「Nhìn cái bộ dạng nớ, còn lâu nhá, con ma kia.」

『Aiss...... Thế chỉ cho tôi Vu Sơn ở đâu được không?』

「Vu Sơn? Răng mà tìm nơi xa tít tắp rứa. Đi về phía nớ tầm hai ngày đường, thấy cái đỉnh mô cao nhất thì là Thần Nữ Phong (신녀봉) đó. Quanh cái vùng nớ toàn là Vu Sơn cả.」

『Ồ. Thần Nữ Phong.』

Thần Nữ Môn. Thần Nữ Phong. Khớp nhau như in.

『Cơ mà, cho tôi nghỉ nhờ một hôm được không?』

「 Ơ hơ.」

『Không thì cho xin mấy cái màn thầu nguội cũng được. Đứa bé đói lả rồi.』

「Hử...... Cái sau lưng là đứa con nít rứa? Chứ không phải gù lưng à?」

Đó là cảm nhận của người Trung Nguyên lần đầu thấy K-Podaegi (Địu em bé kiểu Hàn). Tiếng lầm bầm của gã trai tráng lọt vào tai cao thủ.

「Ma mà tha lôi theo con nít là độc lắm đó hỉ......」

Không, người ta đang sống sờ sờ ra đấy sao cứ bảo là ma hoài vậy.

A Thanh nghiến răng mà không biết bộ dạng mình thế nào. Lăn lộn, dầm mưa, lội bùn rồi chui rúc trong hang đất. Theo thường thức Trung Nguyên thì bộ dạng đó gần với thứ không phải con người hơn.

Nhưng may mắn thay (Thiên vận), bộ dạng đó lại khơi dậy lòng trắc ẩn — hoặc nỗi sợ. Vốn dĩ người Trung Nguyên hào phóng với ma quỷ hơn là với con người. Không có màn thầu cho ăn mày nhưng luôn có thịt cúng trước tượng Phật. Người thì đuổi đi là xong, chứ ma mà ám vào thì nó hành cho nát cả mấy đời con cháu.

「Đứng im nớ nhá! Tau mang ra liền.」

『Có canh nóng thì cho xin một bát. Đêm qua lạnh quá.』

「Đòi hỏi cũng lắm hỉ!」

『A. Có rượu thì cho xin tí.』

「Để tau hỏi đã!」

Gã trai tráng biến mất vào trong làng, A Thanh tháo Trần Trường Minh xuống rồi ngồi phịch xuống đất. Trần Trường Minh tự nhiên như không, chui tọt vào lòng A Thanh tìm chỗ ấm.

「Gì thế. Nặng bỏ xừ.」

『Lạnh.』

「Chậc. Người yếu thế này thì làm ăn được gì.」

A Thanh ôm lấy Trần Trường Minh, đặt cằm lên đỉnh đầu con bé.

「Cho cái gì ngon ngon thì tốt.」

『Đói.』

「Ta cũng thế.」

Lúc đầu thì bình thường, nhưng nghe nói sắp có đồ ăn là cái bụng đói bắt đầu biểu tình dữ dội.

【Bà ơi, là ma đó, ma! Ma cõng theo con nít!】

【Ma mãnh chi? Đâu để bà coi. Ma cỏn con thì kệ cha nó đi đường nó.】

Tai A Thanh giật giật. Ma cỏn con thì kệ cha nó? Thế ma không cỏn con (Ma xịn) thì sao?

A Thanh vận chân khí vào hai tay. Đôi tay phát sáng lờ mờ, những sợi tơ xanh lè uốn lượn.

Nhắc mới nhớ, mang tiếng là Kiếm sĩ (Swordsman) mà sao chiêu thức cứ như Đạo sĩ, Quyền sư hay Tu sĩ thế này, nghe không oách chút nào. Chân khí tự phát sáng là cảnh giới Thành Cương (성강) (Tạo ra Cương khí).

Cái Hình Tượng Khí (형상기) của tay Binh Khí Thương Nhân (NPC bán vũ khí) này trông chẳng khác gì mấy ngôi sao dạ quang dán trần nhà trẻ con.

【Ối giời ôi, con ma nớ không phải dạng vừa mô.】

【Bà ơi, thế rứa là răng!】

【Dọn một mâm thịnh soạn ra. Nó mà ám vô là cả làng chết hết đó. Với lại nhốt tụi con nít cho kỹ vô. Lỡ nó bắt mất hồn, hay bắt đi làm thế mạng (Trành quỷ - 창귀 ) thì khốn.】

Oa, thế mà cũng được à. A Thanh cười mãn nguyện. Và kết quả khá là ưng ý.

Mặc dù bát cơm cắm đôi đũa dựng đứng như bát hương (cơm cúng vong) không biết có phải ý bảo mau siêu thoát đi không. Cơm đầy ắp (Cơm ngọn núi) và rau muối. Rồi rau muối ăn kèm với... rau muối khác. Và canh cá nấu từ cá tạp, nóng hổi đi vào cái bụng rỗng tuếch, thấm đẫm vào từng thớ thịt.

Ăn no nê rồi A Thanh nhấm nháp bát rượu đục ngầu.

A Thanh không biết khái niệm uống rượu kèm cơm (Bán tộ/Ban-ju). Với nàng cơm là cơm, rượu là rượu. Vì có "ma con" nên người ta cũng mang ra mấy cái bánh nướng, Trần Trường Minh ngồi trong lòng nàng nhai rôm rốp.

Hơn cả chén rượu đang nâng lên đặt xuống trước mặt, có một thứ khác thu hút ánh nhìn của Trần Trường Minh.

「Tay...... có sao không?」

『Không phải là không sao nhưng cũng không phải là có sao.』

Hai ngón tay lủng lẳng đã được cố định lại tạm bợ. Nó sưng vù lên như quả bóng bay, duỗi thẳng đơ không cử động được. Trần Trường Minh suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

「Vậy là có sao......」

『Chính xác. Đau vãi đái. Nhưng mà đau nhiều chỗ cùng lúc quá nên cũng không để ý lắm.』

Đùi thủng một lỗ, vết thương ở bắp tay khâu hôm nọ lại toác ra chảy máu. Bùn đất ngấm vào vết xước gây ngứa ngáy đau rát đủ kiểu. Khớp xương chỗ nào cũng nhức, trong tóc thì toàn đất cát lạo xạo.

Nhưng chính vì nát bét thế này nên tâm trạng lại thoải mái. Sự xuề xòa của mấy ông chú đi nghĩa vụ quân sự dự bị (Yebigun). Cứ mặc quân phục vào là trời làm chăn đất làm chiếu, lăn ra ngủ đâu cũng được, chính là cái lý này đây.

Bụng no căng, ngồi dựa dẫm một lúc thì trời tối sầm.

A Thanh lại địu Trần Trường Minh lên lưng. Người dân quê đi mất hai ngày, A Thanh chạy thì nửa ngày cũng chẳng tới. Đi chậm chậm thì tầm rạng sáng là vừa đẹp. Lúc đó cứ nhắm cái đỉnh cao nhất mà leo lên là được.

「Chắc tầm rạng sáng là tới nơi. Bé cưng ngủ đi. Phải ngủ nhiều mới thành mỹ nhân được, nhưng bé cưng chắc phải ngủ cả ngày mới đủ đô (vì xấu).」

『Nói gì thế. Thế thì, thế thì, chị phải ngủ đông mới đủ đấy.』

A Thanh giật mình. Cách xưng hô lạ tai chưa từng nghe. Lưng nàng cảm nhận được sự ngọ nguậy của Trần Trường Minh. Dù là người trong giang hồ nhưng cổ cũng không quay ngược ra sau 180 độ được, nên không biết biểu cảm con bé thế nào.

Nhưng đó cũng giống như một câu hỏi.

Gọi thế này có được không?

Chị (Un-ni).

Dù với tư cách đấng nam nhi thì hơi kỳ, nhưng thực tế thời cận đại đàn ông cũng dùng từ "Un-ni" để gọi nhau (anh trai/đại ca).

A Thanh bật cười khúc khích.

Thì có sao đâu. Dù gì cũng là duyên phận đi cùng đến Thần Nữ Môn. Đến nơi rồi thì Nữ sinh trung học cũng chẳng thể bùm một cái biến thành khỏe mạnh như phép lạ rồi trở thành đồng đội hay gì đó được. Nên đưa đến nơi xong là coi như chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

「Ngủ nhanh đi. Đừng có chảy nước miếng lên lưng ta đấy.」

Bầu trời đen kịt đã chuyển sang màu xanh tím than. Tiếng chim hót líu lo. Mặt trời vẫn còn dưới lòng đất nhưng sự hiện diện của nó đã áp đảo cả bình minh.

Nàng lo chạy quá đà trong đêm. Nhưng nhìn thấy Thần Nữ Phong rồi mới biết là lo bò trắng răng. Nó cao vút một mình một cõi thế kia thì có muốn đi quá cũng khó.

Cơ mà, về mặt con người thì, leo lên kiểu quái gì?

Không phải Thần Nữ Phong (Đỉnh núi) mà là Thần Nữ Tháp thì đúng hơn. Cái tháp đó còn mọc thêm một cái tháp nữa trên đỉnh núi. Ngay từ đầu phần màu xanh cây cối chưa đến một phần tư. Phần còn lại là vách đá màu xám tro dựng đứng.

Dù vậy, nếu có người sống thì chắc phải có đường lên, nàng đang đi thêm chút nữa để tìm đường leo núi.

Vừa vòng qua mỏm núi dưới chân, một địa hình trũng xuống giữa hai sườn núi hiện ra. Và nàng thấy con đường đất đã bị người và xe ngựa giẫm đạp đến mức cứng đanh lại.

Và nàng cũng thấy hai người đang đứng ở cuối con đường đó.

Cái gã Thần Thương? Hay gia tộc gì đó...... là ai nhỉ. Nàng không nhớ tên lắm.

Và một tên Ninja chán ngắt đến tận cổ.

Khi A Thanh nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy A Thanh.

Khi ngươi nhìn vào vực thẳm thì vực thẳm cũng......

A Thanh nhớ lại câu nói của Nietzsche mà ai cũng biết.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!