Chương 27
......Định là thế, nhưng cái đuôi Trần Trường Minh cứ bám dính như sam.
Chiến dịch xuất kích tạm hoãn.
"Tỷ tỷ. Đừng đi mà."
"Có phải đi luôn đâu mà? Em làm cái mặt đưa đám đó thì người ta lại tưởng chị một đi không trở lại đấy."
"Nói gì thế chứ. Chị sẽ quay lại thật đúng không?"
"Đã bảo là đi đi về về mà. Có nhà riêng lần đầu tiên trong đời thì chị còn bỏ đi đâu được chứ?"
A Thanh nhớ về căn nhà tranh của mình.
Chỉ là ngôi nhà cũ nát có đúng một gian phòng, một cái hiên và cái bếp lò nằm chỏng chơ bên ngoài.
Nhưng đó là 『Nhà của tôi』.
Cụm từ đó mang lại sự rung động sâu sắc xuyên thấu trái tim người hiện đại.
"Chị sẽ về chứ? Thật chứ?"
"Ừ."
"Thật hông? Thật hông đó?"
"Đừng có mà 'Thật hông thật hông' kéo dài giọng mãi thế. Dù em có dễ thương lên một tí thì cũng không có nghĩa là được quyền giả nai đâu nhé?"
"Xí."
"Chị đang tính xem mùa đông có về không. Lạnh thế này đi lại cũng ngại. Tóm lại là ở nhà ngoan ngoãn luyện tập đi nhé."
"Đến lúc đó chắc em lên Siêu Tuyệt Đỉnh rồi."
"Ừ. Rồi rồi, vị cao thủ Nhất Lưu tép riu tiếp theo."
Nghe được lời hứa sẽ quay lại, Trần Trường Minh mới chịu buông tay ra.
"Thái Sư Thúc Tổ! Nhất định người phải về đấy nhé!"
"Thái Sư Thúc Tổ! Người đi đường cẩn thận ạ!"
"Thái Sư Thúc Tổ! Khi về nhớ mua quà ngon nhé!"
"Con nữa!"
"Cả con nữa ạ!"
Các môn đồ ra tiễn đưa ồn ào như cái chợ vỡ.
Tây Môn Tú Lâm không ra mặt.
Nhưng thực ra trước đó A Thanh đã khóc lóc ỉ ôi và dập đầu bái lạy bà ấy một trận ra trò rồi.
Nghĩ lại thì cũng không cần thiết đến mức đó, nhưng tại không khí nó cứ cuốn đi.
Cảm giác như đúng lúc đó phải làm thế mới hợp cảnh.
Giống như phim 『Shinpa』 (Phim sướt mướt) kiểu Hàn Quốc: Nào, nhạc lên rồi, khóc đi!
Dù sao thì nhờ nước mắt ngắn dài mà nàng được tặng thanh kiếm mới.
Nguyệt Quang Kiếm (Đời thứ 8) ơi, mi đã trở về với ta rồi!
Tóm lại là, Tây Môn Thanh, Xuất Kích!
A Thanh hiên ngang bước ra khỏi cổng núi.
Và ngay lập tức mở 【Bảng Nhiệm Vụ Thiện Nghiệp】.
Khi cảm giác quy luyến và tiếc nuối vẫn còn, phải nhanh chóng giải quyết việc này.
Việc đưa Trần Trường Minh về an toàn đã mang lại một đống điểm Thiện Nghiệp, hiện tại số điểm tích lũy đã vượt quá một nghìn.
Và 1.000 điểm đồng nghĩa với một lần đổi thưởng nữa.
Do có bà sư phụ cao thủ Đông y bắt mạch như thần nên nàng không dám học thêm võ công mới trong thời gian qua, giờ "sổ lồng" rồi là lúc thích hợp nhất.
A Thanh vẫn nhớ nỗi khiếp sợ khi phải đối mặt với Kiếm Cương của cao thủ Siêu Tuyệt Đỉnh mà trong tay không có kiếm.
Tức là cần một loại võ công không cần dùng kiếm.
Một loại võ công cực mạnh.
May mắn là nàng đã nhắm sẵn một món.
『Tố Thủ Ma Công』.
Nghe đồn luyện đến đại thành thì từ khuỷu tay trở xuống sẽ biến thành Kim Cương Bất Hoại.
Cú đấm Rocket đỡ được cả Kiếm Cương!
Cái khung viền Màu Tím (Epic) lung linh kia chính là bảo chứng cho sức mạnh.
A Thanh lập tức nhận thưởng.
Khẩu quyết Tố Thủ Ma Công xâm nhập vào đầu.
Dù trải qua mấy lần rồi nhưng cái cách 『Cưỡng ép ghi nhớ vào não bộ』 này vẫn tởm lợm thật.
Tuy nhiên, giờ nàng không còn đủ Điểm tu luyện để tiêu hóa võ công cấp Tím nữa.
A Thanh nâng cảnh giới Tố Thủ Ma Công lên 6 Thành.
Một khoản đầu tư hợp lý.
Lạ một cái là võ công thường có xu hướng mạnh lên đột biến ở mốc 6 Thành.
Đằng nào dùng nhiều thì điểm tu luyện cũng tự tăng lên cấp tiếp theo. Không cần thiết phải phung phí Điểm tu luyện tự do quý giá.
Số điểm còn thừa lỡ cỡ.
Nàng nâng Như Lai Thần Chưởng từ 2 Thành lên 6 Thành.
Số còn lại dùng vào đâu nhỉ.
Quả nhiên không gì vui bằng việc Build (xây dựng) nhân vật-
Build nhân vật?
"Ngưng nghiện game! Thực tế muôn năm! Thích thích thích!"
A Thanh vội vàng hét lên.
Chỉ lơ là một chút là lại thế này.
Tay A Thanh run rẩy.
Rõ ràng vừa mới chia tay đầy cảm động và tình người xong.
Vừa bước ra khỏi cửa là lại thế này. Lại lên cơn nghiện game nữa.
A Thanh lập tức triển khai 『Thuật Phòng Thủ Tinh Thần』.
Các bạn thấy đấy, nghiện game hại não thế đấy.
Tôi thử tắt nguồn đột ngột xem sao.
Đó là tiêu chuẩn của những người đã trải nghiệm nguyên tác thôi.
Đây là lựa chọn cá nhân của Quý khách, chúng tôi không coi đó là thiệt hại.
Thua cũng không sao, quan trọng là Tấm Lòng Không Khuất Phục.
Đúng vậy!
Quan trọng là 『Tấm Lòng Không Khuất Phục』 (Jung-Kkeok-Ma)!
Cảm ơn thầy Deft (*).
Cơ mà nghe bảo câu đó thực ra ổng chưa từng nói bao giờ?
"Phù......"
A Thanh thở dài thườn thượt.
Không ổn rồi.
Cần biện pháp mạnh.
Chỉ có cách này mới giải quyết được cơn bấn loạn ngay lúc này.
A Thanh quay người lại.
Đành vậy thôi.
Về nhà ngủ thêm một đêm nữa vậy.
Tuổi thơ của Trần Trường Minh rất sung túc.
Giờ nghĩ lại chỉ thấy nụ cười chua chát.
Bởi vì sự sung túc đó là tiền ăn trộm từ sư môn.
Dù sao thì, vì Trần Trường Minh ốm yếu nên bố mẹ đã mời một thầy đồ vốn là Thái thú về hưu dạy học cho nàng.
Thầy đồ luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của lời nói.
Rằng lời nói quý hơn ngàn vàng, đôi khi chỉ một lời nói cũng có thể cứu sống một con người.
Trần Trường Minh không đồng ý.
‘Nếu lời nói cứu được người thì sao tôi lại ra nông nỗi này. Không biết hoàn cảnh người ta mà cứ nói đạo lý suông.’
Lúc đó Trần Trường Minh đã biết bệnh tình của mình nghiêm trọng thế nào.
Thầy đồ bị đuổi việc không lâu sau đó, lý do thì mãi sau này nghe bố mẹ nói chuyện nàng mới biết.
Nghe bảo ông ta uống say bí tỉ rồi chửi bới ỏm tỏi vào mặt quan Giám sát ngự sử vì không nhận ra hắn, nên bị tước mũ quan (chuyện trước đó).
Những lời thầy đồ nói không phải là đạo lý suông.
Đó là những lời gan ruột đúc kết từ cuộc đời ông.
Nếu một lời nói có thể làm người ta sống.
Thì một lời nói cũng có thể làm người ta chết.
Thầy đồ chắc hẳn đã nói với tâm trạng đó.
Chuyện xảy ra đã rất lâu. Chuyện không cần nhớ đến.
Nhưng ký ức đó bỗng sống lại trong cái hang đất tối tăm lạnh lẽo đó.
Em không có lỗi gì cả.
Sinh ra thế rồi thì biết làm sao.
Cứ coi như xui xẻo thôi.
Em có cầu xin người ta cứu đâu? Đúng không?
Kệ mẹ chúng nó.
Từ khoảnh khắc đó, Trần Trường Minh nhiệt liệt đồng ý với lời thầy đồ.
Lời nói đó đã trút bỏ gánh nặng tội lỗi đè nát lồng ngực nàng, gánh nặng của một kiếp người ngắn ngủi mà nặng nề đến mức khó thở.
Vì thế Trần Trường Minh quyết định không nghĩ nhiều về hành động của bố mẹ nữa.
Nàng vẫn yêu họ, nhưng thú thật lòng thì nàng không muốn gặp lại họ nữa.
Mặt khác, sống ở Thần Nữ Môn nghĩa là cả đời sống giữa những người phụ nữ.
Có lẽ vì thế mà Trần Trường Minh liên tục chứng kiến những cảnh tượng kỳ lạ.
Các sư tỷ, sư muội, sư điệt cứ đan chặt tay nhau đi dạo, chẳng quan tâm gì đến xung quanh mà chỉ mải mê nhìn vào mắt nhau.
Là đứa trẻ ốm yếu nên Trần Trường Minh rất tinh ý.
Đó không phải là biểu hiện của tình bạn đơn thuần.
Tình bạn chỉ dừng lại ở mức ôm nhẹ hay khoác tay nhau thôi.
Việc đan mười ngón tay vào nhau thật là... kỳ, kỳ cục, kỳ cục, kỳ cục hết sức.
Mỗi lần như thế, Trần Trường Minh lại nhớ về cái hang tối tăm đó.
Bóng tối ấm áp đó.
Hơi ấm sưởi nóng cơ thể đó.
Cái ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé, ôm lấy, ôm chặt, ôm siết, dính sát vào nhau, tiếng tim đập thình thịch thình thịch, mềm mại và êm ái vô cùng, da thịt chạm vào nhau......
Đúng lúc đó.
"Này, Minh à. Chị quyết định ngủ lại một đêm nữa rồi đi."
"......?"
A Thanh được tiễn đưa hoành tráng xong xuôi, nửa canh giờ sau đã quay lại.
Ánh mắt nhìn nhau của bạn, tôi và chúng ta lúc đó quả thật là ngượng chín mặt.
Nhưng sức khỏe tinh thần là vấn đề quan trọng hơn thể diện.
Ánh mắt Trần Trường Minh khi gặp lại rất lạ.
Kiểu như ‘Rốt cuộc cái bà này bị làm sao vậy?’.
A Thanh hơi bị tổn thương nhẹ.
Nhưng nghe bảo mai chị đi, con bé nửa đêm mò sang đòi ngủ chung. Cử chỉ đáng khen đó đã chữa lành vết thương lòng cho A Thanh.
Tất nhiên, A Thanh đã đuổi về vì cái ý tưởng dám ngủ chung với 『Nữ sinh trung học (Yeo-jung-saeng-jang)』 (khi mình là linh hồn đàn ông) là quá kinh khủng.
Và một lần nữa, Tây Môn Thanh, Tái Xuất Kích!
Hồi phục tinh thần nhờ khí thế của việc Về Nhà, A Thanh lại lên đường.
Đêm qua nàng đã định sẵn điểm đến.
Người giang hồ sành sỏi luôn có kế hoạch.
A Thanh giờ cũng là giang hồ sành sỏi (Oldbie) rồi.
Trước hết là đến thành phố.
Gia nhập bừa một Tiêu cục nào đó để được hưởng đãi ngộ.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy đây là kế hoạch hoàn hảo.
Đi đâu không quan trọng.
Quan trọng là chế độ phúc lợi.
Và gần Vu Sơn có một thành phố.
Tỉ Quy (자귀). Một thành phố cảng bên bờ Trường Giang.
Tây Môn Thanh cũng từng đến đó vài lần.
Thần Nữ Môn không phải là cộng đồng nữ quyền tự cung tự cấp.
Giống như các môn phái khác, họ cũng cho tá điền thuê đất và nhận tiền công đức từ khách hành hương (chỉ nhận nữ).
Tuy nhiên, họ có điểm bất lợi hơn các môn phái thế tục là không thu được Phí bảo kê – nguồn thu nhập lớn.
Nhưng Thần Nữ Môn lại khá giàu có.
Tại sao?
Nhờ bán đặc sản.
Thần Nữ Môn là môn phái bí ẩn thờ Viêm Đế và con gái thứ ba là Thần Nữ.
Nói theo kiểu hiện đại, Viêm Đế vừa là Thần Mặt Trời, vừa là Thần Nông nghiệp kiêm luôn Thần Thợ rèn (Thiên Công).
Nhờ sự ủng hộ của nông dân và thợ thủ công, ngài trở thành vị thần được thờ phụng nhiều nhất Trung Nguyên!
Thế nên đặc sản của Thần Nữ Môn đương nhiên nổi tiếng là linh nghiệm.
Bùa chú, văn khấn, đồ thủ công như dây tua rua, ngọc bội, mảnh vải khắc kinh văn vân vân......
Họ dùng tiền kiếm được để mua những thứ cần thiết.
Và cả những thứ ít cần thiết hơn.
Con người ai chỉ sống bằng cơm được.
Cứ nửa tháng một lần, danh sách những thứ môn đồ muốn mua được lập ra, và các vị bô lão sẽ thay phiên nhau đi mua sắm.
Tây Môn Thanh cũng là bô lão (vai vế cao) nên buồn buồn cũng đi theo hai ba lần.
Ra ngoài vì việc riêng thì phải đeo mạng che mặt (Diện sa).
Quy tắc này của Thần Nữ Môn làm mất hết cả vui.
Trời thì nóng mà phải trùm cái mạng che mặt.
Cả ngày chỉ đi chợ mua đồ theo danh sách thì đương nhiên là chán rồi.
A Thanh vừa đi về phía thành phố vừa vung vẩy tay liên tục.
Vút, vút, tiếng xé gió sắc lẹm.
『Tố Thủ Ma Công』.
Một trong năm loại ma công tà ác nhất thiên hạ đang vẽ những đường nét trên không trung.
Chẳng thế mà người sở hữu Tố Thủ Ma Công còn có biệt danh riêng là Tố Thủ Ma Nhân hoặc Tố Thủ Ma Nữ.
"Thằng kia dùng Tố Thủ Ma Công kìa, bắt giết nó ngay!" – Đó là trí tuệ của các bậc tiền bối võ lâm và là ý chí được truyền qua nhiều thế hệ để trừ gian diệt ác.
Tất nhiên A Thanh không biết điều đó.
Sư phụ Tây Môn Tú Lâm cũng không thể ngờ được.
Ai mà tưởng tượng nổi con bé đang sở hữu mấy loại Thần công Đạo gia lại đi học thêm Ma công.
Đến kẻ điên cũng phải lắc đầu thán phục: "Trí tưởng tượng của ngài thật phong phú!"
Nhưng A Thanh đã làm được điều khó khăn đó.
Nàng trầm trồ trước uy lực hung bạo của ma công:
"Ồ. Cú tát uy lực thật. Hừm. Liệu có cách nào làm tay bốc lửa được không nhỉ? Chắc không được đâu ha?"
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
