Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 41

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 23

Chương 23

「Giờ mới đến sao.」

Giọng điệu như trách móc rằng đến quá muộn.

『Các người biết ta sẽ đến đây à?』

「Một người phụ nữ có ánh mắt mang Huyền môn chính khí thì không thể là kẻ ác độc tàn bạo được. Nếu vậy thì nơi cô ta đưa đứa bé đến chỉ có thể là đây.」

Cái gọi là "Kỳ Ngộ" cứ xoay vòng rồi cuối cùng "phản phệ" đập ngược vào gáy thế đấy. Ánh mắt trong veo long lanh có được nhờ đòn thanh tẩy "đầy tình thương" của phái Võ Đang rốt cuộc lại gây ra tai họa này.

A Thanh lùi lại với ánh mắt cảnh giác. Dương Thái Mậu lên tiếng.

「Xin hãy ra đây. Chạy trốn cũng muộn rồi.」

『Điêu. Đừng hòng lừa bà. Lần trước cũng bảo thế xong lòi ra cả đống thằng áo đen phục kích. Lần này không có ai chứ gì? Lừa được một lần chứ đừng hòng lừa lần hai nhé.』

「Ta chưa bao giờ lừa gạt ai cả.」

Chuyện đó thì đúng. Chỉ là A Thanh tự mình nghĩ “Cơ hội là đây, chuồn thôi” rồi bỏ chạy, chứ hắn chưa bao giờ nói là không chuẩn bị Thiên La Địa Võng hay đại loại thế.

『Thế thì sao? Định sống mái một phen ở đây à?』

「Nếu bây giờ tiểu thư giao đứa bé ra, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiểu thư có vẻ là người tốt nên ta cũng không muốn làm hại.」

『Hà, tôi cũng có chút bản lĩnh đấy nhé? Được thôi, giải quyết đi. Tưởng tôi không dám à? Tôi cũng là cao thủ đấy, Cao thủ!』

Lúc đó Hắc Sát bước lên.

Thanh kiếm rút ra ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Không phải loại Kiếm khí lờ mờ như sao dạ quang dán trần nhà. Đó là ánh sao chói lọi cắm thẳng vào mắt nhưng không gây lóa, thì thầm những lời chết chóc đáng sợ.

Đó là Kiếm Cương.

『Ơ, cái gì thế này. Siêu Tuyệt Đỉnh Cao Thủ cơ á. Chỉ để bắt một đứa Tuyệt Đỉnh tép riu mà phải huy động đến Siêu Tuyệt Đỉnh thì có hơi... quá đáng không vậy......』

Gan A Thanh teo lại bé bằng hạt nho.

Hồi "trẻ trâu" chưa biết gì, mới lên Tuyệt Đỉnh nên chẳng sợ trời đất, có lần đi bán kiếm ở chợ Lãng nhân , nàng đã chứng kiến trận chiến của cao thủ Siêu Tuyệt Đỉnh. Lưỡi kiếm bằng thép tốt của kiếm sĩ kia bị chém đứt ngọt như cắt giấy. Không phải chuyện của mình mà lúc đó chân tay nàng bủn rủn hết cả.

Đó chính là đẳng cấp của cao thủ (cách biệt cảnh giới).

【Chị ơi?】

『Dù là "chị" thì Siêu Tuyệt Đỉnh cũng hơi quá sức...... Thằng cha kia chém một phát là chị em mình chia đôi cơ thể dắt tay nhau xuống suối vàng đấy.』

【Không sao, có chết cũng chết chung.】

『Nhưng chị éo thấy ổn chút nào.』

A Thanh thở dài thườn thượt.

『Này anh gì ơi, xét về mặt nhân đạo cho xin một thanh kiếm được không. Bắt kiếm khách tay không đấu với Siêu Tuyệt Đỉnh Cao Thủ dùng Kiếm Cương thì chơi bời gì nữa?』

Cả Dương Thái Mậu lẫn Hắc Sát đều không trả lời. Keo kiệt đến mức không cho nổi một thanh kiếm.

Siêu Tuyệt Đỉnh thì căng thật đấy. Thôi cứ tùy cơ ứng biến rồi tìm đường chuồn vậy. Trước hết, thử đánh lạc hướng xem sao.

A Thanh cố tình hét toáng lên.

『Ha. Đành vậy thôi. Minh Minh! Tuyệt chiêu tất sát!』

A Thanh túm lấy cái Podaegi (địu) xoay một vòng ra trước. Tuy hơi vướng víu ở phần ngực nhưng kết quả là Trần Trường Minh đang ở sau lưng đã được quay một vòng, treo lủng lẳng trước ngực A Thanh.

A Thanh đắc ý hét lên.

『Đây chính là Nhân Chất Phòng Thủ Thuật! Bọn mày không thể tấn công ta nhưng ta thì có thể! Ta là Vô Địch và Em Bé là Thần Thánh! Ta là Vô Địch và Em Bé là Thần Thánh! Cheat Code bật lên nào!』

Đằng nào bọn chúng cũng nhắm vào Trần Trường Minh. Hơn nữa con bé lại yếu ớt. Chúng sẽ không dám manh động. Đây chính là bộ giáp vô địch.

Một ý tưởng và thủ đoạn hèn hạ đến cùng cực. Dù đã thỏa thuận trước là “Có biến thì làm thế này”, nhưng Trần Trường Minh vẫn thấy xấu hổ cúi gầm mặt xuống.

Dương Thái Mậu cạn lời.

「Tiểu thư định dùng thủ đoạn hèn hạ đó thật sao? Chẳng phải mục đích của tiểu thư là cứu đứa bé đó ư?」

『Hèn hạ cái gì! Lũ đàn ông to xác chúng mày kéo cả đống đến chỉ để bắt nạt và hại đời một con bé tí teo thế này mà còn mở mồm ra nói người khác hèn hạ à!』

A Thanh được đà gào to hơn.

『Với lại, chẳng lẽ để Bé cưng của chúng ta đứng nhìn chuyện của mình như người dưng nước lã à! Đã đặt cược cuộc đời mình vào tay người khác thì ít nhất cũng phải tham gia chứ, nếu chỉ biết đứng cổ vũ "Phe ta cố lên" thì sao không nhờ người ta sống hộ cuộc đời mình luôn đi! Đừng có coi thường Trường Minh nhà ta, thằng khốn!』

Bỗng nhiên một câu trả lời bất ngờ vang lên.

【Lời ngươi nói quả thực rất hay!】

Một người phụ nữ vừa vỗ tay bộp bộp vừa bước tới.

Đó là một phụ nữ trung niên, phải dùng từ "đẹp" để miêu tả. Dù có dấu vết thời gian nhưng khuôn mặt bà vẫn xinh đẹp và toát lên khí chất quý phái ngút ngàn.

【Đêm qua thấy sao trời xấu quá nên ta đi dạo chút, chẳng ngờ đã ra đến tận ngoài sơn môn. Vốn định bỏ qua chuyện hồng trần, nhưng cô bé kia nói chuyện hay quá. Bé con à, tên con là gì?】

【Cháu á?】

【Ừ. Bé con.】

【Cháu tên là A Thanh......】

【A Thanh! Cái tên đẹp quá. Nhưng mà trời ơi, cái bộ dạng gì thế này? Đến con lợn con cũng không bẩn thỉu thế này đâu. Cả em con nữa. Sao hai chị em lại ra nông nỗi dã man , mọi rợ thế này hả? Trả lời ta xem. Con là người hay là lợn?】

Một phu nhân có uy nghiêm kỳ lạ. Đến mức nàng tưởng tượng các bà chủ tịch tập đoàn tài phiệt (Chaebol) chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

『Là người ạ......』

A Thanh rụt cổ trả lời.

【Thế thì phải sống cho ra dáng con người chứ. Lại còn cái bộ dạng này nữa. Trời đất, con gái con lứa mà không biết quý trọng thân thể. Trông chẳng khác gì cái giẻ lau nhà không?】

『Dạ, thưa phu nhân, cảm ơn lời khuyên nhưng ở đây nguy hiểm lắm, phu nhân nên tránh đi thì hơn...... Mấy gã cầm kiếm cầm thương kia là bọn người rất xấu xa......』

【Giờ này mà con còn lo cho ta với cái bộ dạng đó à? Một con ngốc nửa mùa đến cái thân mình còn lo chưa xong mà đòi lo cho ta sao. Ha. Tức chết đi được, tức chết mất.】

『Ơ......』

Tình huống gì thế này. Sao tự nhiên mình lại bị mắng. A Thanh chỉ biết đảo mắt liên hồi. Lúc này phu nhân quay sang phía đối diện.

【Còn các ngươi, nếu trong đầu còn chút não — dù chỉ một chút thôi để thực hiện đúng chức năng của bộ não — thì đã không dám cả gan uy hiếp phụ nữ ngay trước cổng núi Vu Sơn. Chẳng lẽ ta phải mắng các ngươi là loại có trí tuệ thấp kém hơn cả sâu bọ sao?】

Khuôn mặt hai gã đàn ông tái mét.

A Thanh không biết, nhưng chỉ riêng khí thế (Pressure) phu nhân tỏa ra đã khiến lục phủ ngũ tạng của họ đảo lộn, buồn nôn. Hai người họ lập tức nhận ra thân phận của phu nhân.

Nếu hỏi ai là võ nhân mạnh nhất hiện tại, người ta có thể cãi nhau mười đêm không dứt. Nhưng nếu hỏi ai là nữ nhân mạnh nhất, câu trả lời chỉ có một.

Nữ Trung Đệ Nhất Nhân (여중제일인), Đại Mẫu Tây Môn Tú Lâm (서문수린).

Dương Thái Mậu mặt cắt không còn giọt máu, chắp tay hành lễ.

「Thưa Đại Mẫu (대모) tiền bối, vãn bối là...」

【Dừng. Ngươi chắc biết ta là ai. Nếu ngươi cảm thấy lời biện minh sắp nói ra không được quang minh chính đại, thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.】

Dương Thái Mậu im bặt.

Dương Thái Mậu tuy tuyệt vọng, nhưng chưa tuyệt vọng đến mức muốn treo cổ tự tử. Khoảnh khắc hắn nhắc đến "Thuần Âm Chi Huyết" trước mặt Đại Mẫu, cuộc đời hắn sẽ chấm dứt ngay tại đây. Đó là thường thức cơ bản ai cũng biết.

【Hừ, cút hết đi. Nhìn ngứa cả mắt.】

Và A Thanh nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Trần nhà lạ lẫm.

Mùi hương thoang thoảng dễ chịu len lỏi vào từng hơi thở.

A Thanh ngồi dậy. Căn phòng gọn gàng ngăn nắp.

Ngay khi theo chân phu nhân đến Thần Nữ Môn, một đám phụ nữ với vẻ mặt như vừa nhìn thấy thứ kinh khủng nhất trần đời đã lao vào tóm lấy A Thanh ném vào thùng tắm.

A Thanh đã hiểu tại sao loài mèo lại sống chết cự tuyệt việc tắm rửa. Cứ để yên là người ta tự liếm láp (tự tắm) sạch sẽ mà. Tự nhiên bị tóm cổ ném vào thùng nước rồi chà xà phòng, kỳ cọ rồn rột thì đương nhiên là hoảng loạn rồi. Hơn nữa nàng còn bị vô số bàn tay của những người phụ nữ lạ mặt sàm sỡ khắp toàn thân. A Thanh chẳng thể làm gì ngoài việc nhắm tịt mắt cầu nguyện cho thời gian trôi qua mau.

Sau đó nàng được nữ y sư chữa trị. Quấn băng, bôi thuốc, đắp cao khắp nơi đến mức gần như chẳng cần mặc quần áo vì băng kín người. Rồi uống chút canh nóng và lăn ra ngủ.

Giờ mới dậy. Khi trở lại bộ dạng giống con người, cơn mệt mỏi ập đến đè nặng toàn thân.

A Thanh loạng choạng bước ra cửa. Và thấy Tây Môn Tú Lâm đang ngồi uống trà ngoài hiên.

Nghe bảo bà ấy là Nữ Trung Đệ Nhất Nhân. Người phụ nữ mạnh nhất Trung Nguyên.

Quả nhiên con người ta phải trở thành cao thủ. Chẳng cần rút kiếm, cứ đứng đó ngầu lòi. 'Cút'. Một câu thôi là kẻ địch chạy tóe khói.

「Bé con. Dậy rồi à?」

『Vâng. Nhờ phúc của phu nhân ạ. Cảm ơn người.』

A Thanh lén lút quan sát. Kỹ năng Thăm dò - nhìn sắc mặt, kích hoạt.

「Ta đã nghe hết chuyện từ con bé nhỏ rồi. Giỏi lắm, giỏi lắm. Thật đáng khen. Sao lại có thể làm được việc đáng yêu đến thế chứ.」

『Có gì đâu ạ. Việc nên làm thôi mà.』

「Đầy rẫy kẻ đến việc đương nhiên cũng không làm được đấy thôi. Ta làm sao có thể tiếc lời khen ngợi con được.」

Tây Môn Tú Lâm cười hơ hơ rồi nói tiếp.

「Cơ mà, ta đúng là được chứng kiến chuyện lạ đời. Một đứa trẻ sinh ra với số mệnh Thiên Sát Tinh sao lại có thể lớn lên ngay thẳng thế này.」

『Á.』

「Hỏi sao ta biết ư? Chẳng phải ta đã nói đêm qua sao trời rất xấu sao. Ngôi sao hung hiểm và khủng khiếp đó cứ lấp lánh ngay trước mắt như thể dính chặt vào mặt, ta không thể ngồi yên nên mới đi xem thử.」

『Nhìn sao mà biết được chuyện đó ạ?』

「Chỉ nhìn sao thôi thì làm sao biết hết được. Nào, đưa tay ra đây xem nào? Để ta bắt mạch chút.」

A Thanh ngoan ngoãn đưa tay ra.

Ngay lập tức, Bốp!

Ngón tay của Tây Môn Tú Lâm gõ mạnh vào cổ tay A Thanh.

Cái quái gì, ngón tay gì mà đau thế? Đau đến ứa nước mắt. A Thanh ôm lấy cổ tay suýt xoa.

Tây Môn Tú Lâm tặc lưỡi.

「Chậc chậc. Con bé ngốc này. Kẻ học võ sao lại tùy tiện đưa mạch môn cho người khác thế hả? Hỏi sao ta biết ư? Nhìn sao thì thấy ở gần, bắt mạch thì thấy Sát tính nằm trong đó nên ta biết.」

『Bắt mạch mà biết được cái đó ạ?』

Gì vậy? Cao thủ kiêm luôn Đại sư Đông y à?

「Đạt đến cảnh giới của ta thì cái gì cũng biết hết.」

Quả nhiên con người ta phải là cao thủ! Cứ là cao thủ thì cái gì cũng làm được!

「Vậy nên con càng phải cẩn thận. Ta biết tâm tính con ngay thẳng nên bỏ qua, chứ bọn khác mà nghe thấy Thiên Sát là chúng nó lao vào giết không cần hỏi lý do đâu.」

『A......』

Thật là một thông tin hữu ích . Suýt chút nữa thì bị chém chết mà không hiểu tại sao. Tuyệt đối không tùy tiện đưa mạch cho người khác. Quan trọng. Đánh dấu sao bộp.

「Phải rồi, hỏi cho chắc, con có ý định quy y - gia nhập Thần Nữ Môn không?」

『Cảm ơn ý tốt của người nhưng con chưa có ý định gia nhập môn phái nào ạ.』

「Ừm. Ta cũng đoán thế. Thiên Sát Cô Tinh. Phía trước là Sát tính, phía sau là số kiếp lang thang, không phải cái mệnh có thể cắm rễ ở yên một chỗ.」

Cũng đâu đến mức đao to búa lớn thế. Chỉ là xem bài hướng dẫn rồi chọn bừa thôi mà. Ai ngờ là cái cấp độ bị lộ ra là chết đâu.

A Thanh nghe những lời nhận xét hung hiểm về số phận mình mà mặt cứ đần thối ra như nghe chuyện người khác.

Nữ Trung Đệ Nhất Nhân mỉm cười dịu dàng rồi hỏi lại.

「Vậy, con có muốn làm đệ tử của ta không?」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!