Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 15

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 20 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (9)

Chương 20 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (9)

Con người khi quá hoảng loạn thường sẽ bị tê liệt.

Không ai ngờ rằng cái kết của câu chuyện lại chuyển hướng đột ngột bởi một con điên, nên nhất thời không ai nắm bắt được tình hình.

Tuy nhiên, sự tuyệt vọng của Dương Thái Mậu đã khiến hắn chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Tất nhiên, hắn không ngờ rằng A Thanh lại tuyên bố "Đứa bé là của tao" rồi bắt cóc đi thẳng. Hắn chỉ nghĩ rằng có thể ai đó sẽ mủi lòng thương hại đứa bé mà đứng ra can thiệp.

Từ phía sau Dương Thái Mậu, trong bóng râm của hàng cây, những cái bóng lướt ra êm ru. Những kẻ vận Dạ Hành Phục. Kẻ che mặt và di chuyển không tiếng động thì chỉ có một loại người. Sát thủ.

「Thưa khách hàng, bắt đầu được chưa ạ?」

「Đi làm việc cần làm đi.」

「Còn phía cô gái kia thì sao?」

「Sao cũng được. Miễn là đứa bé còn nguyên vẹn.」

「Vâng, đã rõ. Tất nhiên rồi ạ.」

Kẻ mặc đồ đen thổi còi tít tít rồi lao vào rừng. Tiếng còi đáp lại vang lên từ xa đến gần. Chẳng mấy chốc, một ngọn lửa nhỏ bùng lên đâu đó ở phía Tây.

「Hỡi hậu duệ của Thần Thương (신창), nếu ai không hài lòng với việc làm thiếu danh dự này thì có thể rời đi ngay tại đây. Nhưng nếu ai sẵn sàng lăn lộn trong bùn lầy để giữ vững danh hiệu một ngọn thương này...」

Dương Thái Mậu cúi đầu chào Thừa Thù đạo trưởng bằng ánh mắt. Sau đó sải bước tiến lên và nói.

「......Theo ta. Xuất phát.」

Không một võ sĩ nào của Dương gia trả lời. Họ chỉ lẳng lặng đi theo Thiếu gia chủ của mình. Đó là những võ sĩ của Thần Thương Dương Gia đã chiến đấu chống lại giặc Oa ở Đông Hải suốt một thế kỷ. Bản thân họ, bạn bè, cha mẹ và cả bạn bè của cha mẹ họ. Không ai là không chịu ơn Dương gia, và họ phục vụ gia tộc với niềm tự hào về ân nghĩa đó.

「Sư phụ.」

「Chúng ta hãy đi con đường của chúng ta. Lỡ như mục đích của họ thất bại, chúng ta cũng phải chuẩn bị phương án giúp đỡ danh gia đã cống hiến thầm lặng cho đời này.」

Thế là cả các đạo sĩ Võ Đang cũng rời đi.

A Thanh cảm thấy sảng khoái. Nàng quyết định không nghĩ ngợi sâu xa nữa. Cứ làm theo ý mình thế này lại thoải mái hơn. Dù rằng nàng không còn "cái ấy" nữa......

Chào cậu em, liệu chúng ta có ngày gặp lại không?

Trần Trường Minh lúc nãy còn khóc lóc vùng vẫy đòi thả ra, giờ đã buông xuôi rũ rượi. Có vẻ như đã chấp nhận số phận. Không chấp nhận thì làm được gì. Cái đồ ranh con.

Bất chợt một câu hỏi được thốt ra.

「......Chị định "xxx" tôi thật à?」

A Thanh hết hồn.

「Này, suỵt! Định tiễn ai đi tù đấy hả. Cấm nói bậy! Trường Minh là trẻ em. Trẻ em thì phải dùng từ ngữ trong sáng.」

「Nói cái quái gì thế. Đồ xấu xí.」

「Ờ, nếu nhóc thấy thế thì là thế.」

「Xấu xí.」

「Vâng, xin cảm ơn ý kiến quý báu của quý khách. Có đóng góp gì thêm không ạ?」

「Xí.」

Trần Trường Minh tặc lưỡi. Rồi lại hỏi tiếp.

「Thế tóm lại, chị định "xxx" tôi thật à?」

「Không.」

A Thanh dõng dạc công bố kế hoạch.

「Chúng ta sẽ đi đến phái Vu Sơn!」

「Không phải phái Vu Sơn mà là Vu Sơn Môn...... ừm? Cũng không phải......」

「Vu Sơn Phái hay Vu Sơn Môn gì cũng được, tóm lại là chúng ta đi!」

Người của Thần Nữ Môn nghe thấy chắc tủi thân lắm.

「Nhưng tại sao? Sao phải cố tình nói lời xấu xa rồi bắt cóc tôi?」

「Này, bắt cóc gì chứ. Hãy gọi là tình trạng đồng hành tạm thời do cưỡng ép đơn phương.」

「......? Thế không phải là bắt cóc à?」

「Phải bắt cóc nhóc thì bọn chúng mới không biết chúng ta đi Vu Sơn chứ. Trường Minh bé bỏng của chúng ta không thuộc hệ dùng não nhỉ?」

「Nói linh tinh cái gì thế.」

「Nhưng có một vấn đề lớn.」

「......?」

「Không biết đường. Phái Vu Sơn ở đâu?」

「......?」

「Tôi bảo là không biết đường. Nhóc có biết không?」

「Đại khái. Hướng Tây Bắc.」

「Được rồi, Đổi hướng sang hướng Bắc Tây Bắc!(North by Northwest - Phim của Hitchcock).

A Thanh điều chỉnh hướng đi rồi hỏi lại.

「Cơ mà hướng Tây Bắc là hướng nào?」

「Hướng mặt trời lặn là hướng Tây.」

A Thanh ngước nhìn bầu trời. Trời đầy mây đen như sắp mưa.

「Tiếc quá. Chỉ thiếu chút nữa thôi. Nhóc con, cần phải cố gắng hơ, hự.」

Cổ A Thanh vướng vào một vật gì đó dai ngoách. Cổ bị giữ lại nhưng thân mình vẫn lao về phía trước theo quán tính. A Thanh bay người theo hình chữ Nhất (一) với đôi chân đi trước khoảng hơn mười trượng rồi cắm đầu xuống đất. Lá khô vỡ vụn bay tứ tung như pháo nổ.

A Thanh vội vàng kiểm tra Trần Trường Minh trong lòng.

「Này, ổn không?」

「Cổ, máu kìa.」

「Aiss, rát quá.」

A Thanh sờ lên cổ rồi nhíu mày. May mắn chỉ bị trầy da. Nhưng rát kinh khủng.

「Thằng điên nào giăng dây giữa rừng thế này. Cái này là giết người không thành, giết người không thành đấy.」

「Tiếc thật. Chỉ là không thành.」

Một giọng nói lạ chen vào. A Thanh nhảy dựng lên như con mèo. Nàng giương kiếm về phía kẻ địch rồi lại giật mình lần nữa. Trang phục đen sì che kín mặt. Kết luận chỉ có một.

「Ninja? Kiếm hiệp làm quái gì có Ninja!」

Vút! Một con phi đao bay tới từ cự ly gần. Là phi đao nàng đã cần mẫn thu thập từ xác gã mặt chuột. Con phi đao cắm phập vào gáy tên áo đen.

「Ủa.」

A Thanh thốt lên một tiếng ngớ ngẩn. Tự nhiên Ninja xuất hiện làm nàng căng thẳng tột độ. Vì nếu Ninja tham chiến thì thường là thảm sát. Nhưng hóa ra. Ninja, cũng thường thôi nhỉ?

......Đó là những gì nàng từng nghĩ.

Không phải tự nhiên một tên Ninja xuất hiện. Mà là những tên Ninja xuất hiện. Và thủ đoạn của chúng phiền phức hơn nàng tưởng tượng. Trên đường đi giăng đầy đủ các loại dây nhợ khiến nàng không thể di chuyển nhanh.

Cũng không thể thi triển Dạ Gian Chiến Thuật Bộ (hiện đại), nên đành phải dựng đứng thanh Nguyệt Quang Kiếm trước mặt để dò đường.

Nhưng lại sơ hở phần thân dưới.

「Á.」

Sợi dây siết chặt cổ chân khiến người A Thanh đổ ập về phía trước. A Thanh bay đi như viên đạn đại bác người và phát hiện ra một gốc cây cổ thụ to tướng sắp va phải. Nàng lôi Trần Trường Minh đang kẹp bên sườn ra ôm chặt vào lòng và cố xoay người lại.

Và, Rầm.

Cú va chạm từ sau lưng khiến nàng tắt thở. Hự hự, nàng cố ép không khí vào buồng phổi đang co cứng và kiểm tra đứa bé trong lòng.

「Ư ư......, Bé cưng mắt mũi mồm miệng còn đủ cả chứ?」

「Ừ.」

「Tay chân cũng còn đủ chứ?」

「Ừ.」

「Vậy thì đi thôi. Lũ hèn hạ. Không dám đường đường chính chính so tài.」

A Thanh đứng dậy kẹp Trần Trường Minh vào nách. Rồi lại đặt xuống.

「Một tay thì không ổn rồi.」

A Thanh cởi phăng chiếc áo khoác ngoài ra.

「Leo lên lưng.」

「......Sao lại cởi?」

「À à. Cái này gọi là Podaegi (Địu em bé). Phát minh đáng tự hào của Đại Hàn Dân Quốc đấy. Phải không nhỉ? Sao cũng được.」

A Thanh quấn chặt Trần Trường Minh trên lưng. Giờ thì hết cảnh cosplay Dương Quá cụt tay rồi.

Chết hết với bà, lũ Ninja chó chết. A Thanh lầm bầm đầy sát khí.

......Nhưng lần này lại là hố bẫy.

Để Bộ pháp thực hiện được cần có một sự tin tưởng tối thiểu. Ít nhất là tin tưởng rằng mặt đất sẽ không phản bội mình. Kể từ khi loài người đi bằng hai chân, mặt đất luôn nâng đỡ con người một cách vững chãi.

Nhưng khoảnh khắc đạp mạnh xuống đất mà nền đất sụt lở tan tành đủ để phá vỡ niềm tin căn bản của con người.

May mắn thay, A Thanh đang vận chuyển một kiện hàng quý giá tuyệt đối không được để chết. Nếu không thì nàng đã thành cái xác lạnh ngắt nằm dưới đáy hố đầy Độc Tật Lê (독질려) rồi. Thay vào đó, chào đón A Thanh là bùn lầy đỏ quạch nhớp nháp bộp bộp.

Gì đây, bùn à? Dịch vụ tắm bùn khoáng à? Hay là làm ra để cho người ta thấy tởm? Cái hố sâu tầm một trượng rưỡi không làm khó được võ nhân Tuyệt Đỉnh. Chỉ cần nhảy vọt lên là xong.

Nghĩ rằng chỉ là trò vặt vãnh gây phiền toái, A Thanh lại chạy tiếp, nhưng cảm thấy cơ thể nặng nề hơn hẳn. Mẹ kiếp, hèn chi lại là bùn.

Tít tít-!

Lại tiếng còi chết tiệt đó vang lên. A Thanh quay đầu lại. Dưới bóng râm của khu rừng vốn đã tối tăm vì mây mù, nàng thấy bóng dáng tên áo đen đang lẳng lặng lùi lại.

Cứ cái kiểu này mãi. Dùng bẫy cầm chân, ẩn nấp rồi thổi còi báo vị trí. Thằng chó đẻ. Mày định đi đâu?

Boong-!

Đầu tên áo đen bị xoáy nát như hình cơn lốc. Phần thân còn lại quỳ rạp xuống rồi đổ gục.

Tình hình ngày càng tồi tệ.

Đám áo đen này không phải Ninja. Cũng khác với lũ chó đẻ nàng từng gặp trước đây. Nếu phải so sánh thì chúng là thợ săn, đúng, là Thợ săn. Hơn nữa còn là những chuyên gia lão luyện.

Toàn thân không chỗ nào là không đau. Chắc chắn ngủ dậy sẽ thấy cả người nở hoa tím bầm dập. Bùn đất dính vào những vết xước do cành cây mùa xuân gây ra khiến da thịt rát buốt.

Mất toi thanh 『Nguyệt Quang Kiếm』.

Tay dính đầy bùn trơn tuột nên lỡ làm rơi, chưa kịp nhặt thì lưới đã chụp tới. Trong lúc dùng Như Lai Thần Chưởng đánh bay bọn lao vào rồi xé lưới bỏ chạy, nàng đã bỏ lại thanh kiếm. Thanh danh kiếm mua mất nửa quan vàng đấy.

Tạm biệt, Nguyệt Quang Kiếm của ta. A Thanh khóc thầm trong lòng hát khúc biệt ly.

Đùi bị thủng một lỗ. Lại bị vướng dây bay đi cắm đầu xuống đất, xui xẻo thế nào chỗ đó lại có cành cây nhọn hoắt chồi lên. Đau kinh khủng. Vẫn còn đau.

Ngón áp út và ngón út tay trái đang lủng lẳng. Lúc rơi xuống hố chống tay sai tư thế. Sao chỗ đó lại có tảng đá cơ chứ.

Thở dài thườn thượt lao ra khỏi hố thì đụng mặt ngay một tên áo đen. Giống như hồi ở Lạc Dương, nàng giật đứt yết hầu hắn, tắm chút máu tươi.

Và rồi tách, một giọt nước rơi lên má. Cơn mưa rừng báo hiệu sự xuất hiện bằng âm thanh. Lộp bộp lộp bộp...... Tiếng mưa đập vào lá cây ngày càng dữ dội. Và rồi, Rào rào-! Tiếng như dầu sôi lấp đầy cả thế giới.

「Lại còn mưa nữa. Điên mất thôi......」

A Thanh thở dài não nề. Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Tật Lê là quả gai (hoặc chông sắt 4 cạnh - caltrops) dùng để rải xuống đất bẫy chân ngựa hoặc người. Ở đây được tẩm độc và rải dưới hố bẫy.