Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 14

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 19 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (8)

Chương 19 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (8)

「Phu nhân, thật tiếc khi phải gặp mặt trong hoàn cảnh này, nhưng chúng ta đã trễ nải quá nhiều thời gian rồi.」

Dương Tố Nguyệt tái nhợt. A Thanh cảm thấy cả đời mình chưa từng thấy ai có sắc mặt trắng bệch đến thế. Bàn tay che miệng bà run lên bần bật. Đôi chân run rẩy như thể bà đang phải dùng toàn bộ sức bình sinh chỉ để đứng vững.

「Ta sẽ không hỏi đến những chuyện không hay đã qua, giờ xin hãy giao đứa bé cho ta.」

Dương Thái Mậu nói với giọng điệu lịch sự và cung kính. Chính vì thế mà càng thêm phần kiên quyết. A Thanh nóng máu, chỉ tay vào mặt hắn quát.

「Không, nghe nãy giờ thấy buồn cười thật đấy. Dựa vào đâu mà đòi giao con người ta một cách hùng hồn thế hả? Con của anh à? Mang đi rồi có cho ăn bữa cơm đàng hoàng rồi trả lại nguyên vẹn không? Nghe cứ như kiểu...」

「Tiểu thư à. Phù.」

Dương Thái Mậu vuốt mặt. Vẻ mệt mỏi hiện rõ như người mất ngủ cả tuần liền.

「Có vẻ cô đang hiểu lầm chuyện gì đó.」

「Hiểu lầm? Hiểu lầm thì tốt chứ sao. Mẹ kiếp, lũ biến thái...」

Ngay lúc tuyệt kỹ "Công kích cá nhân vô mặt bằng những lời lẽ nhảm nhí" của A Thanh sắp được tung ra, Dương Thái Mậu đã ngắt lời.

「Chúng tôi đã trả một cái giá quá đủ rồi.」

「......Gì cơ?」

A Thanh quay sang nhìn Dương Tố Nguyệt. Chuyện này mình chưa nghe bao giờ?

「Một nghìn quan vàng (Khoảng 3,75 tấn). Đó là số tiền bán hết ruộng đất của gia tộc mới có được.」

「Ơ......」

「Và cách đây không lâu, bên Tiền Trang giao dịch có liên hệ lại. Báo rằng toàn bộ số vàng đã được chuyển sang Vạn Kim Tiền Trang.」

Số tiền lớn thường được quản lý bằng Ngân phiếu. Vì một nghìn quan vàng thì phải chất đầy mười cỗ xe ngựa mới chở hết. Nên người ta gửi vàng vào Ngân hàng trước, rồi phát hành ngân phiếu dưới tên người đó.

Thực tế, giao dịch bằng ngân phiếu có lợi cho người phát hành. Nếu đối phương không giữ lời hứa, chỉ cần liên hệ với Ngân hàng ngưng thanh toán là xong. Nhưng toàn bộ số vàng đã được chuyển giao sang Vạn Kim Tiền Trang. Tức là Dương gia đã hoàn toàn mất quyền sở hữu số vàng đó.

「Thế nhưng các người lại bỏ trốn biệt tăm. Vì thế chúng tôi buộc phải treo thưởng. Tiền thưởng là năm trăm quan vàng. Đó là số tiền thế chấp cả sản nghiệp và trang viên của gia tộc mới có được. Giờ đây chúng tôi đã đánh cược toàn bộ tương lai của Thế gia vào việc này.」

Tổng cộng là một nghìn năm trăm quan vàng. Đó là số tiền mà Thần Thương Dương Gia - một gia tộc bá chủ cả một vùng - phải dốc toàn lực mới xoay sở được.

「Dù sao số tiền đó cũng là để đón đứa bé về. Nếu phu nhân thấy một nghìn quan vàng là chưa đủ, tôi sẽ đưa thêm năm trăm quan nữa. Chừng đó đã đủ giá trị cho một mạng sống...... để cứu lấy một mạng sống khác chưa?」

Câu cuối cùng hắn hướng về phía A Thanh. Lúc này A Thanh mới nhìn kỹ Dương Thái Mậu. Nàng nhìn thấy chỉ số Thiện Nghiệp cao vút của hắn.

Hắn không phải là loại cặn bã bắt cóc trẻ em về hãm hiếp cho vui. Hắn là con trai của một người sắp chết. Một người con đang cố gắng cứu cha mình.

「Việc dùng tiền mua mạng sống chẳng có gì vẻ vang, nhưng Thế gia chúng tôi đã thể hiện tất cả thành ý có thể rồi.」

Dòng chữ trong Bảng nhiệm vụ hiện lên trong đầu nàng.

[Thiện Nghiệp] Chuyển giao Linh dược cho chủ nhân xứng đáng.

Dương Tố Nguyệt đã bán con gái mình.

A Thanh cảm thấy chóng mặt. Tự nhiên chõ mũi vào làm gì để rồi phải chứng kiến cái cảnh dơ dáy này.

「Vậy thì.」

Khi Dương Thái Mậu sải bước tiến tới, A Thanh vô thức chộp lấy tay Trần Trường Minh kéo ra sau lưng.

「Khoan! Khoan đã! Dừng lại! Bảo dừng lại mà!」

Thà rằng đây là chuyện một người chết để một người sống như ghép tim, A Thanh có thể đau lòng mà bỏ đi. Nhưng nàng biết sự thật mà Dương Thái Mậu cố tình không nhắc đến.

Nàng nhớ câu chuyện khủng khiếp mà Dương Tố Nguyệt đã kể. Trần Trường Minh không phải cứ thế mà chết. Cô bé sẽ bị giày vò cho đến khi bị rút cạn Thuần Âm Chi Khí.

Sau những chuyện kinh khủng không dám nói thành lời đó, cô bé sẽ bị ép sống lay lắt trong vòng lặp hồi phục rồi lại bị giày vò, đối mặt với một tương lai chết dần chết mòn trong đau đớn và tủi nhục.

Nàng cũng hiểu lý do tại sao Dương Tố Nguyệt lại kể cho nàng nghe chuyện đó. Bà ấy muốn A Thanh bảo vệ đứa bé. Tâm cơ đó quá thâm độc, biết rõ là bị lợi dụng nhưng vẫn phải dấn thân vào.

A Thanh nhìn Dương Tố Nguyệt.

「Cái...... số vàng đó, nếu trả lại được thì......」

「......Đứa bé, đứa bé bị bệnh.」

「A.」

Giờ thì A Thanh đã hiểu toàn bộ tình hình. Ngay từ đầu Dương Tố Nguyệt không hề có ý định giao con gái. Bà ấy đã lừa đảo. Lừa một người con hiếu thảo đang tuyệt vọng cứu cha. Để có tiền cứu mạng con gái mình.

Không có cha mẹ nào đặt tên con qua loa cả. Chọn những từ ngữ hay nhất, ý nghĩa nhất, đó là món quà đầu tiên cha mẹ tặng cho con cái.

Trường Minh (長命). Sống lâu.

Tấm lòng của cha mẹ chỉ mong con mình được sống lâu rốt cuộc tha thiết đến nhường nào.

「Ân nhân, tôi sẽ không phủ nhận. Nhưng, nhưng dù có là lời biện hộ hèn hạ đi nữa, nếu chúng tôi không chấp nhận giao dịch đó, thì sau đó sẽ ra sao? Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.」

「Chuyện đó......」

Ban đầu sẽ là giao dịch, nếu từ chối thì sau đó sẽ là lưỡi dao. Không phải vì võ lâm vô tình, mà vì tấm lòng muốn cứu người thân yêu quá đỗi sắt đá. A Thanh lúng túng không biết làm sao.

Lúc này Dương Thái Mậu quay sang hướng khác.

「Thừa Thù đạo trưởng, phụ thân con đã cống hiến cả đời cho hòa bình và an nguy của võ lâm.」

「......Ông ấy đã làm thế.」

「Xin hãy giúp con. Con biết đây là lời thỉnh cầu quá đáng.」

「Thí chủ......」

「Nếu việc này trái với luân thường đạo lý!」

Dương Thái Mậu gào lên.

「Thì tôi xin nói về đại nghĩa! Thực Nhân Ma Quân (식인마군) đang nắm giữ Hỏa Diệm Ma Công! Huyết La Môn (혈라문) độc ác đã chiếm được một nửa vùng Đông Hải rồi! Mạng sống của một đứa trẻ này có thể cứu được hàng ngàn hàng vạn người đang đau khổ! Lời tôi nói có gì sai không!」

「......Thiên Tôn ơi.」

Thừa Thù đạo trưởng nhắm nghiền mắt.

「......Tiên tử. Hãy giao đứa bé cho họ đi.」

「Sư phụ?」

「Con cũng thấy rồi đấy. Để tạo ra một con Sinh Cương Thi cần đến Tinh huyết của một trăm người. Ta đã không thể tìm ra số mạng người đó đến từ đâu. Nhưng giờ thì ta biết rồi. Lũ giặc Oa (Hải tặc Nhật) hoành hành mà quan phủ ngó lơ, nên lũ ác tặc kia mới ngụy trang và tàn sát dân lành ngay trước mắt chúng ta.」

Thừa Thù đạo trưởng cố gắng thuyết phục A Thanh.

「Tiên tử, gần đây võ lâm hỗn loạn, thiên hạ không nơi nào không có chuyện dữ. Tin tức gửi đến Võ Lâm Minh toàn là những chuyện cấp bách, ai nấy đều lo giữ mạng mình nên chẳng còn tay đâu mà giúp người khác.」

「Ngài nói với tôi như thế thì......」

「Dương gia là trụ cột của võ lâm chính đạo trấn giữ Đông Hải. Khi Cửu Phái và Thế Gia không thể giúp đỡ, thì phải có ai đó ngăn chặn tội ác của Huyết La Môn, và ta biết rõ ai là hiệp khách sẵn sàng đổ máu tiên phong trong việc đó.」

Lúc đó Dương Tố Nguyệt quỳ xuống dập đầu sát đất. Hai đầu gối, ngực và trán chạm đất, bà xoa hai tay vào nhau như con ruồi, cầu xin với tư thế hèn mọn nhất thế gian.

「Dương đại hiệp, làm ơn. Số vàng đó tôi sẽ tìm mọi cách, dù phải chịu bất cứ sự sỉ nhục nào, dù phải mất cả đời tôi cũng sẽ trả lại. Làm ơn hãy thương lấy con bé. Làm ơn......」

Thừa Thù đạo trưởng và các đạo sĩ Võ Đang, Dương Thái Mậu và các võ sĩ Thần Thương Dương Gia đều nhìn A Thanh.

Cái không khí gì thế này. Sao lại nhìn tôi? Cứ tự quyết định với nhau rồi thông báo cho tôi là được mà. Bộ tôi là người quyết định à? Tôi phải quyết định sao? Nếu tôi quyết định thì các người sẽ “Vâng, đã rõ” rồi bỏ qua chắc?

A Thanh nắm chặt tay Trần Trường Minh. Lúc đó có cảm giác ngọ nguậy trong lòng bàn tay.

「......Con sẽ đi.」

Trong khoảnh khắc, mọi tiếng thở đều ngưng bặt.

「Tất cả là do con, tại con. Bố đã mất rồi. Con, mẹ, thực ra đều biết hết mà. Mẹ ơi, giờ mẹ đừng lo cho thứ vô dụng như con nữa, hãy sống thoải mái đi. Lẽ ra phải làm thế từ lâu rồi, thì bố đã còn sống. Tất cả, là tại con. Tại con.」

Trần Trường Minh mếu máo.

「Đi tìm chỗ nào tốt, hức, tái giá đi. Đừng nuôi đứa con gái phế vật này nữa, hãy đẻ đứa con khỏe mạnh, rồi sống hạnh phúc nhé.」

「Minh nhi!」

Dương Tố Nguyệt bò trên mặt đất lết về phía con gái. Đứa bé tàn nhẫn hất bàn tay đang run rẩy vươn tới của mẹ ra.

「Không! Con không muốn! Con ghét lắm! Con chán ngấy cảnh sống làm gánh nặng rồi! Con đâu có muốn sinh ra như thế này đâu! Hức, huhu......」

Cuối cùng, Trần Trường Minh òa khóc.

Mọi tiếng khóc trên đời đều xấu xí. Kiểu khóc nhỏ một giọt nước mắt với khuôn mặt xinh đẹp chỉ là lời nói dối trong truyện. Đứa bé khóc gào lên với âm thanh thô ráp cào xé cổ họng.

Dương Tố Nguyệt chết lặng, các đạo sĩ và võ sĩ không dám ngẩng đầu lên, cúi gằm mặt xuống.

Và A Thanh đã hạ quyết tâm. Khi đã quyết tâm, hành động không còn chút do dự.

「Mẹ kiếp thật chứ! Buồn cười vãi đái!」

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng.

「Đang quay phim sướt mướt đấy à! Bộ phim sướt mướt kiểu Tàu Khựa chết tiệt khiến cả võ lâm kinh ngạc và Hoàng đế phải ngả mũ kính phục đã đến rồi đây! Thế nên ta mới ghét bọn Tàu Khựa. Điều ta ghét nhất trên đời là phân biệt chủng tộc và điều ghét thứ hai là bọn Tàu Khựa.」

A Thanh nhấc bổng đứa bé kẹp vào nách.

「Dẹp hết đi! Con bé này ta “làm thịt”. Ta sẽ "xxx" nó để lên Siêu Tuyệt Đỉnh, đứa nào có ý kiến thì đừng nói ra bây giờ mà hãy giữ trong lòng thôi nhé.」

A Thanh nhìn quanh một lượt. Ai nấy đều mang vẻ mặt ngu ngốc ( brainrot). Trông buồn cười quá khiến A Thanh cười phá lên như con điên.

Rồi trong nháy mắt, tách, nàng thay đổi sắc mặt nghiêm túc. A Thanh dậm chân xuống đất. Tuyệt kỹ phản trọng lực Việt Nữ Tản Bộ đạt cảnh giới Đại thành được thi triển.

Và chỉ còn lại tiếng nói vọng lại từ xa xa, nhỏ dần.

「Đứa bé này giờ là của ta! Ta muốn làm gì thì làm! Ta đi đây! Tạm biệt các bạn!

Ta rũ bỏ mọi gông cùm xiềng xích blah blah để đi tìm hạnh phúc của đời mình đây! Các bạn ở lại hạnh phúc nhé!」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!