Chương 16 - Rẽ Hướng Về Phía Bắc Tây Bắc (5)
Trẻ con nhà nghèo thường sớm hiểu chuyện (già trước tuổi). Trẻ ốm yếu cũng vậy. Và Trần Trường Minh thì vừa ốm yếu vừa nghèo khổ.
Thậm chí ngay từ đầu cậu cũng không nghèo. Nhưng sau mỗi lần lên cơn sốt mê man tỉnh lại, đồ đạc trong nhà lại biến mất dần, gia nhân cũng ít đi. Cứ thế, từ một trang viên rộng lớn có sân vườn, hai mẹ con dần thu hẹp cuộc sống vào trong một góc phòng ẩm thấp với cánh cửa ọp ẹp sắp gãy.
Người cha đi tìm thuốc mãi mãi không trở về. Chỉ có thuốc được gửi về. Lẽ ra phải ngược lại mới đúng.
Mẹ thậm chí còn không dám khóc cho tử tế. Trong những đêm mất ngủ giả vờ ngủ say, cậu nghe thấy tiếng mẹ nén tiếng khóc thầm để con không nghe thấy. Không lâu sau, họ rời bỏ căn nhà.
Tất cả đều là lỗi của cậu.
Vì thế, Trần Trường Minh buộc phải đóng vai một đứa trẻ hay làm nũng. Phải là một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện. Bởi vì cậu biết rằng, việc một đứa trẻ quá hiểu chuyện, quá chững chạc lại càng khiến mẹ đau lòng hơn.
Và rồi cậu gặp người phụ nữ đó.
Một người phụ nữ ngu ngốc, cười hề hề với vẻ mặt hạnh phúc nhất trần đời bên cạnh đống thức ăn đắt tiền.
Trong lòng Trần Trường Minh dấy lên một cảm xúc đen tối sôi sục.
Cậu đã ăn thử một miếng. Cuối cùng không cưỡng lại được sự khiêu khích mà ăn đến mức nứt cả bụng.
Món ăn thì ngon thật đấy. Nhưng cậu không thể chịu đựng được khi thấy mẹ mình phải hạ mình cảm tạ người ta một cách hèn mọn.
Bởi vì không nên như thế. Đó chỉ là lòng tốt ban phát của một kẻ ngốc nghếch chỉ biết đến hạnh phúc trên đời này thôi. Một lòng tốt rẻ tiền và hời hợt vô cùng.
Bên trong cỗ xe ngựa đang lăn bánh chậm rãi.
Xe ngựa vốn là thứ di chuyển chậm chạp. Chỉ cần tăng tốc một chút thôi, từ lúc đó nó không còn là phương tiện di chuyển nữa mà biến thành dụng cụ tra tấn mông của hành khách.
Và bên trong cỗ xe đó, A Thanh đang gặp phải một khó khăn to lớn.
「Bác gái à, thế này có thực sự ổn không ạ?」
「Thằng bé này hay làm nũng quá...... Minh nhi, Đại hiệp thấy khó chịu kìa con.」
「......Ở đây thoải mái mà.」
Cảm giác thoải mái khi ngồi xe rốt cuộc phụ thuộc vào việc hệ thống giảm xóc khoa học đến mức nào. Hệ thống giảm xóc của xe ngựa hoàn toàn dựa vào vật liệu chế tạo. Tức là độ đàn hồi của gỗ quyết định tất cả.
Xét theo lý do đó, lời nói của Trần Trường Minh không hề sai.
So với lớp đệm bông mỏng dính thì đùi của A Thanh với sự kết hợp hoàn hảo giữa cơ bắp và mỡ (thịt) đương nhiên êm ái hơn nhiều. Hơn nữa, dựa lưng vào cũng rất thích.
Từ sau vụ tập kích đêm qua, thái độ của Trần Trường Minh thay đổi hẳn. Cứ dính chặt lấy A Thanh như kẹo cao su không chịu buông.
Ngược lại, A Thanh thấy khó chịu vô cùng. Nếu chỉ là thằng nhóc mười tuổi thì ôm vào lòng xoa đầu cưng nựng bao nhiêu cũng được.
Nhưng tuy nhỏ con gầy gò, thực chất đây là một nữ sinh trung học tuổi trăng tròn 16 cơ mà?
Việc để nó ngồi lên đùi thôi đã là hành động cần phải giác ngộ tinh thần "lắc còng số 8" và là cái chết về mặt xã hội rồi. Đã thế mẹ nó còn ngồi ngay đối diện! Nên A Thanh chỉ còn biết ngồi cứng đơ như khúc gỗ.
Cơ mà, mười sáu tuổi rồi thì đâu phải cái tuổi được phép ngồi lên đùi người lạ rồi làm nũng đâu nhỉ? Hay là mình sai? Đây là khoảng cách xã giao bình thường của con gái à?
Thực ra, Trần Trường Minh đang tận hưởng phản ứng đó với sự nhạy cảm của một đứa trẻ ốm yếu. Vì không hiểu sao cậu nhận ra rằng A Thanh đang cảm thấy rất áp lực khi tiếp xúc cơ thể.
Trần Trường Minh được đà lấn tới. Cậu nắm lấy tay trái rồi tay phải của A Thanh, đặt bộp bộp lên đùi mình rồi đè tay mình lên giữ chặt. A Thanh cứng đờ người.
Kèo này toang thật rồi. Người ngoài nhìn vào thì tưởng dì ôm cháu gái, nhưng với A Thanh thì không phải thế. Người ta bảo nội tâm con người rất quan trọng, tức là cách mỗi cá nhân nhìn nhận thế giới mới là quan trọng.
A Thanh ẩn giấu Luật bảo vệ trẻ em (Chơi chữ: Tên A Thanh (Ah-cheong) trùng âm với Luật bảo vệ trẻ em và thanh thiếu niên khỏi tội phạm tình dục ở Hàn Quốc).
Đây có phải đèn xanh không? Không.
Ờ. A Thanh. Luật A Thanh.
Mọi meme hiện đại nàng hay lẩm bẩm khi bối rối giờ đây bay sạch khỏi đầu.
Mới hôm qua em còn là đứa trẻ tuổi dậy thỉ nổi loạn.
Từ khi nào em và tôi lại thành chúng ta? (Lời bài hát).
A Thanh đang cố nuốt trôi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
「Đại hiệp.」
Giọng nói đầy khó chịu khiến A Thanh giật bắn mình. Nàng nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Dương Tố Nguyệt.
「Tôi trong sạch mà! Như bác thấy đấy, đây không phải ý đồ của tôi...」
「Có vẻ như, chúng ta đã chọn nhầm phu xe rồi.」
May quá, không phải là truy cứu trách nhiệm quấy rối trẻ em.
Nhưng mà phu xe thì làm sao? A. Phu xe lái dở tệ thật. Thảo nào nãy giờ cảm giác như hòa làm một với mặt đất. Mông nàng cảm nhận được từng hạt cát sỏi trên đường.
Hồi xưa có lần đi hóng gió mừng thằng bạn mới mua xe. Chưa đi được 30 phút đã say xe dù bình thường không bị. Ảnh hưởng của tài xế đến độ êm ái là như thế đấy.
「Xe ngựa đang giảm tốc độ.」
Dương Tố Nguyệt cầm lấy thanh kiếm.
A Thanh ngạc nhiên. Dù phu xe có lái bằng chân đi nữa thì rút kiếm ra chém người ta là hơi quá đáng đấy ạ. Hay đây là thường thức võ lâm? Biết đâu võ lâm có phong tục chém đầu những phu xe lái kém. Cái ngành dịch vụ gì mà khắc nghiệt dữ vậy. Thế phu xe mới vào nghề lấy kinh nghiệm ở đâu?
Trong khi A Thanh vẫn đang ngơ ngác, Dương Tố Nguyệt hét lên.
「Chính là lúc này!」
Không kịp ngăn cản. Dương Tố Nguyệt đạp tung cửa xe đầy khí thế rồi nhảy vọt ra ngoài.
Chắc chắn không phải bảo mình ngồi xem, mà là bảo đi theo. A Thanh cũng ôm lấy Trần Trường Minh nhảy xuống.
「Chết tiệt! Bị phát hiện rồi!」
「Đánh đi! Chỉ cần bắt sống đứa bé là được!」
Một đám đông chào đón "nồng nhiệt" ngoài dự kiến ùa tới. Lúc này A Thanh mới nắm bắt được tình hình.
Mấy thằng chó này vẫn chưa bỏ cuộc à.
Tay A Thanh mò mẫm trong ngực áo rồi phóng ra. Một tên địch đang lao tới bỗng ôm mắt ngã quỵ xuống gào thét.
Á á á!
Tiếng hét xé họng. Cũng phải thôi, bị đũa chọc thủng mí mắt cắm vào nhãn cầu thì ai mà chẳng hét như thế.
Sau vụ tập kích đêm qua, A Thanh đã kiểm điểm bản thân rất nhiều. Từ khi tự tin mình là cao thủ, nàng đã quá chủ quan. Nếu nội công yếu hơn chút nữa thì giờ này chắc không còn đứng đây mà thở.
Vì thế nàng đã tiêu một ít Điểm tu luyện tự do tích cóp bấy lâu. Trong số khoảng ba mươi loại võ công viền trắng, nàng nâng hai môn Nội công tâm pháp lên Thập Thành. Vì là võ công cấp thấp nhất nên không có cảnh giới Thập Nhị Thành để nhận kỹ năng đặc biệt, nhưng tổng lượng nội công cũng tăng thêm khoảng 2 phần.
Và nàng nâng một môn Ám khí thuật lên Thập Thành.
【Nhất Trữ Tam Tước (일저삼작)】
Là kỹ thuật ném ám khí với ý nghĩa một chiếc đũa bắt được ba con chim sẻ, vì là loại ám khí dễ kiếm nên khó mà trông mong vào uy lực sát thương.
Tuy nhiên, cao thủ phương Tây tên John nào đó đã từng dùng một cây bút chì tàn sát cả một băng đảng xã hội đen, làm rạng danh thiên hạ. Ám khí thuật tam lưu vào tay cao thủ sẽ khác bọt ngay.
Nhất Trữ Tam Tước dùng những thanh que dễ kiếm làm ám khí nên uy lực vốn yếu. Vì thế, sự tinh diệu của nó nằm ở Dương Đông Kích Tây (성동격서).
Ám khí liên tiếp bay về phía mắt kẻ địch. Đã có một thằng chột mắt đang ngồi rên rỉ làm gương. Những kẻ tập kích cảnh giác đề phòng. Chúng giơ tay lên che chắn để sẵn sàng gạt đi bất cứ lúc nào.
Ngay lúc đó, một đường thẳng thấp bé bay vút vào giữa hai chân.
Nạn nhân thứ hai thậm chí không hét lên được tiếng nào. Thay vào đó hắn ôm chặt lấy hạ bộ và sủi bọt mép. Đòn tấn công hiểm độc khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn.
Đám tập kích cảm thấy nỗi sợ hãi dựng tóc gáy.
「Đồ độc ác!」
「Ma nữ! Là ma nữ! Có ma nữ ở đây!」
Thực ra A Thanh cũng thấy hơi có lỗi. Nhưng trong cuộc chiến sinh tử vô tình này thì làm gì có chỗ cho sự kén chọn phương thức. Chỉ dùng đũa mà vô hiệu hóa được hai tên, quả là đáng đồng tiền bát gạo.
A Thanh rút kiếm. Kiếm khí xanh lè tỏa ra.
「Tuyệt Đỉnh Cao Thủ!」
「Đậu má, có ai bảo là Tuyệt Đỉnh đâu!」
Bọn chúng chùn bước. A Thanh định lao lên nhưng lại lỡ đà bước chân trước. Đám địch giật mình lùi lại rào rào.
A Thanh phân vân. Kẹp đứa bé bên sườn thế này mà tắm máu có ổn không nhỉ? Đêm qua nàng đã thực chiến kỹ thuật "chiến đấu vác bao tải". Nhìn qua thì không thấy cao thủ nào, chắc không vấn đề gì. Nhưng lỡ gây tổn thương tâm hồn nhạy cảm tuổi dậy thì thì sao?
Đúng lúc đó, Dương Tố Nguyệt bay đến rất đúng nhịp.
「Đại hiệp, đưa Minh nhi cho tôi!」
「Chỉ chờ có thế thôi! Tin tưởng bà đấy!」
A Thanh phấn khích hét lên.
Tay chân được giải phóng. Bọn mày chết hết với bà.
Hai tên thích khách đuổi theo Dương Tố Nguyệt bị một kiếm chẻ đôi theo chiều ngang. Thân trên tách rời, nội tạng bộp một cái đổ ụp xuống đất. Đám địch phía Dương Tố Nguyệt sợ hãi dãn ra xa.
Chính lúc đó.
「Dừng tay!」
Một gã đàn ông mặt chuột bước ra với vẻ nguy hiểm. A Thanh nhận ra khuôn mặt đó.
「Mày! Hôm qua!」
Chính là thằng ném phi đao rồi bỏ chạy hôm qua. Nhờ ơn hắn mà A Thanh được trải nghiệm cảm giác làm Quan Vân Trường (cạo xương chữa thuốc) bất đắc dĩ.
Ánh sáng vụt tắt trong mắt A Thanh. Tao đã bảo là nhất định sẽ giết thằng chó này mà.
Gã mặt chuột dù đứng trước sát khí nhưng vẫn tỏ ra cứng cỏi. Hắn giơ cao cánh tay lên cho mọi người thấy. Trong tay hắn là một vật đen sì, to và tròn.
「Dừng tay! Không thấy cái này à? Nếu không muốn chết chùm cả lũ thì bỏ ngay con ranh đó xuống-」
Nhưng A Thanh lúc này đã điên tiết. Đương nhiên là không thấy.
Boong-!
Tiếng chuông Như Lai Thần Chưởng ngân vang.
Phần cổ tay trở lên của gã mặt chuột biến mất không dấu vết. Và vật thể đen tròn to kia bị kình lực đẩy bay ra xa tít tắp-
Một tiếng nổ biến thành sóng xung kích làm rung chuyển cả khu rừng. Cây cối rung lắc, lá khô bay tứ tung, cỏ rạp xuống hàng loạt. Đàn chim kinh hãi bay vút lên trời. Mặt đất dưới chân rung chuyển nhẹ như có động đất.
Bích Lịch Đạn (벽력탄).
Vũ khí bí mật của quan phủ và là cơn ác mộng tồi tệ nhất của võ lâm. Biện pháp đối phó duy nhất là Hộ Thân Cương Khí (호신강기). Ngay cả võ nhân Tuyệt Đỉnh nếu bị cuốn vào vụ nổ đó cũng không tìm thấy xác.
Nhưng A Thanh đếch biết cái đó là cái gì.
A Thanh lúc này đã bóp chặt cổ gã mặt chuột.
「Thằng chó đẻ. Tao đã bảo là tao sẽ giết mày mà.」
「Khặc, tao, đâu có, nghe, mày, nói.」
「Tao nói rồi mà? Trong lòng tao ấy. Tha thiết lắm luôn.」
「Cái đó, vô......」
Ấn mạnh vào động mạch cổ thì cao thủ hay gà mờ cũng như nhau cả thôi. Gã mặt chuột mất ý thức rũ ra như tàu lá chuối.
Thằng này không thể cho chết dễ dàng được. Nào, làm thế nào để giết nó mà thiên hạ đồn đại là giết hay nhỉ?
Nhưng trước đó. A Thanh quay phắt đầu lại. Nụ cười rạng rỡ và đôi mắt chết chóc hướng về phía đám thích khách còn lại.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
Một loại lựu đạn/bom nổ mạnh trong võ hiệp, thường dùng thuốc nổ đen. Sức công phá cực lớn, là ác mộng của võ lâm vì sát thương diện rộng không thể đỡ bằng kiếm Kỹ thuật ném ám khí (đũa) một mũi tên trúng ba đích