Chương mở đầu: Đáng sợ thì vẫn là đáng sợ, mà xấu hổ thì vẫn cứ là xấu hổ thôi
Dựa vào mỗi ánh sáng từ chiếc đèn pin, chúng tôi chậm rãi bước đi dọc theo hành lang tối om.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân vang vọng khắp nơi, ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ, cộng với ánh đèn đỏ lờ mờ của mấy cái họng cứu hỏa đặt cách quãng nhau càng làm tăng thêm vẻ rùng rợn.
Ngôi trường bình thường vẫn nhộn nhịp bóng dáng học sinh, vậy mà tôi không ngờ khi màn đêm buông xuống nó lại tĩnh lặng và quái đản đến mức này. Thảo nào mà mấy câu chuyện ma học đường hư cấu cũ rích kia cứ được người ta truyền tai nhau mãi không chán. Và tôi cũng chẳng bao giờ ngờ được rằng, mình lại phải lẻn vào ngôi trường mà mình sắp chuyển đến vào mùa xuân này giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
"Khoan đã…khoan đã. Wataru ơi, cậu làm ơn đi chậm lại một chút được không ạ!?"
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì cô gái đang bám chặt lấy cánh tay tôi bằng toàn bộ sức lực, chặt đến mức tôi lo là cổ sợ quá mà đánh rơi mất cái dây thần kinh xấu hổ xuống hành lang rồi hay sao ấy, cất giọng thảm thương nài nỉ.
Tên cô ấy là Yomino Rin. Bằng tuổi tôi, mùa xuân này là lên lớp mười một.
Mái tóc đen được búi gọn lỏng lẻo ở phía dưới thấp. Dáng người hơi nhỏ nhắn.
Cô ấy đang áp cái cơ thể mềm mại có sức sát thương hơi bị cao so với một thằng nam sinh cấp ba vào người tôi mà mếu máo khóc lóc.
"Không, cơ mà nhìn cậu dễ thương vãi chưởng luôn đấy nhé!"
"Hả hể!? T-tự nhiên cậu nói cái gì thế!?"
"À, xin lỗi xin lỗi. Tôi nói to quá làm cậu giật mình hả."
"Không, ý tớ là cái câu khen dễ thương ấy!?"
"Cái đó là sự thật hiển nhiên bất di bất dịch rồi nên tôi không cần giải thích thêm nhé."
Bởi vì, Yomino Rin trông giống hệt nhân vật mà tôi dành cả đời để tôn thờ.
Miyazaki San trong tựa game nuôi dưỡng thần tượng kiêm giả lập hẹn hò "Idol Runner!".
Yomino Rin giống hệt Miyazaki San, người mà tôi yêu say đắm không dứt.
Lần nào nhìn vào khuôn mặt đó tôi cũng bị hút hồn...và lần nào những lời khen ngợi cũng tự động tuôn ra khỏi miệng.
Khoan đã, chờ chút. Tôi thừa hiểu là dù có cố gắng đến đâu thì giữa thế giới này và thế giới kia vẫn luôn tồn tại một bức tường ngăn cách cực lớn không thể vượt qua...À không.
Tôi đã từng hiểu như thế. Cho đến khi gặp cô ấy.
Việc ngoại hình giống nhau là có thật. Kiểu tóc y hệt, dáng người cũng y chang. Chỉ có điều, không phải Yomino Rin cố tình làm thế. Chỉ là tự nhiên nó thế thôi.
Không cần phải làm gì đặc biệt cả, chỉ cần đứng đó thôi là cô ấy đã toát lên cái chất của Miyazaki San rồi.
Chính cái sự tự nhiên không hề cố gắng bắt chước ấy lại càng khiến tôi cảm nhận được sự liên kết sâu sắc giữa họ. Điểm duy nhất hoàn toàn khác biệt, chắc chỉ có mỗi tính cách mà thôi.
"Mà này, nếu sợ đến thế thì chạy đi? Làm cho xong sớm thì mới khỏe hơn chứ."
"Cái đó giống nguyên lý nếu ngay từ đầu đã chạy hết tốc lực thì sẽ bị đứt gân gót chân đấy ạ. Trước tiên phải khởi động và đi bộ đã. Rồi chúng ta mới tăng tốc dần dần lên chứ ạ!"
"Mình đi bộ cũng khá lâu rồi đấy chứ."
Đã hai mươi phút kể từ khi lẻn vào trường. Chúng tôi đang tiến về phía trước chậm đến mức ví với bò đi thì tội con bò quá.
Tất cả là tại nhỏ Yomino Rin đang rơm rớm nước mắt bám dính lấy tôi đây này.
Cô nàng nhát cáy lắm.
"...Dù, dù chỉ là tập sự nhưng tớ cũng là một góc nhỏ trong giới thầy trừ tà đấy nha! Ở cái không gian dễ xuất hiện yêu quái thế này, tớ có nghĩa vụ phải điều tra kỹ xem có con nào không, và tùy trường hợp còn phải trừ tà nữa chứ..."
Thầy trừ tà. Nói đơn giản thì là những người làm cái nghề đặc thù chuyên đi thanh tẩy yêu quái...hay mấy cái thực thể kiểu kinh dị như ma quỷ xung quanh chúng ta ấy. Kể cả cái đứa nhát cáy không có chút sức đề kháng với phim kinh dị này cũng thế.
"Với cái tầm nhìn nhòe nhoẹt nước mắt thế kia thì cậu điều tra được cái gì, rồi trừ tà kiểu gì hả. Với lại tụi mình lẻn vào đây để đưa đồ cho chị gái cậu mà. Bảo là có thể có yêu quái, thế hóa ra cậu đang nghi ngờ năng lực làm việc của chị ấy à?"
Nghe đồn ở trường này có "vật bị nguyền" thu hút yêu quái, nên chị gái của Rin, cũng là một thầy trừ tà chuyên nghiệp tên là Yomino Ran, đang cùng đồng nghiệp đêm nào cũng đi lục soát.
"...Thì, chị gái cũng có lúc thất bại mà."
"Dám bán đứng bà chị để biện hộ cho bản thân luôn kìa!? Này, nhìn vào mắt tôi mà nói lại câu đó xem nào!"
"Tiếc quá ạ. Mắt tớ đẫm lệ hết cả rồi nên chẳng thấy gì đâu."
"Cái câu khịa nhau nghe thảm hại nhất trần đời mà chắc sau này tôi không bao giờ muốn nghe thấy lần hai!"
Sao cái đồ nhát cáy này lại chỉ to gan ở mỗi mấy cái chỗ đó thế nhỉ!
"Trời ạ. Thầy trừ tà mà nhát gan...Nhỡ đối tượng cần trừ tà xuất hiện thật thì cô tính làm sao hả."
"Ch…Chuyện đó thì tất nhiên! Tuy sức hèn tài mọn nhưng để bảo vệ người dân bình thường thì mình sẽ dốc toàn lực..."
Rin đang nói với ánh mắt lảo đảo thì...
Giữa vùng sáng của chiếc đèn pin, từ trong bóng tối, một con búp bê lạch bạch tự mình bước vào.
"...Đó là điều tớ thật tâm muốn làm nhưng có vẻ cơ thể tớ không theo kịp rồi ạ...!"
Giọng nhỏ dần, và Rin cuối cùng bệt luôn xuống đất. Ơ kìa...
Con búp bê đi về phía tôi. Tôi cúi xuống chìa lòng bàn tay ra, nó nhún người nhảy một cái rõ cao rồi đáp xuống tay tôi.
"...À, ra là thế. Cuối cùng cậu cũng hiểu được sự dễ thương của Miyazaki San rồi hả. Thế thì chịu rồi. Sợ đến mức rụng rời chân tay trước cái sự dễ thương không điểm dừng này cũng phải thôi!"
"Không, là nỗi sợ hãi thuần túy đấy ạ!? Tớ chỉ đơn giản là sợ chết khiếp trước cái sự thật có con búp bê biết cử động đi ra từ bóng tối thôi! Đừng bắt tớ phải nói ra chứ!"
"Không không, yêu quái khác thì không nói, chứ giờ này mà cậu còn sợ bé San thì..."
Tôi vừa thở dài ngao ngán, vừa nhẹ nhàng đặt mô hình khớp cử động tỉ lệ 1/12 của Miyazaki San, sinh ra là một yêu quái và có ý thức riêng, hay còn gọi là "bé San", trở lại vào chiếc túi đeo chéo trước ngực.
『Thật tình』
『Quen dần đi』
Bé San dùng ứng dụng chat trên chiếc điện thoại chuyên dụng để trong túi, gửi những câu ngắn nhất có thể để không bị trễ nhịp giao tiếp, truyền đạt cảm xúc cho chúng tôi dễ hiểu.
"Đúng đấy. Ở nhà ngày nào chẳng chạm mặt nhau. Giờ lại lăn ra sợ là sao?"
"Không, trong cái tình huống này thì phải sợ chứ ạ! ...Hả?"
Rin cố dồn lực vào tay để đứng dậy. Nhưng làm thế nào thì mông vẫn dính chặt xuống đất.
"...Xin lỗi cậu. Tớ bị bủn rủn chân tay rồi."
"Cậu sợ đến mức nào thế hả!? Mà lại sợ đúng bé San nữa chứ!"
Trăm bước nhượng bộ thì sợ yêu quái mới gặp lần đầu còn nghe được, đằng này lại sợ cái con yêu quái mấy ngày nay ngày nào cũng gặp mặt!
"Khoan đã, phía San-chan tự nhiên lù lù xuất hiện từ trong bóng tối cũng có vấn đề mà!?"
"Biết làm sao được, ngoài ở nhà ra thì đây là lần đầu tiên em ấy được đi lại tự do trong dạng búp bê mà."
『Vui lắm』
『Nhưng đi xa quá』
『Soo-rii』
『Wataru khỏe không?』
"Xa bé San anh thấy hơi buồn nhưng vẫn khỏe..Thế, giờ tính sao đây. Mình tôi khỏe thì cũng chẳng giải quyết được gì. Có muốn nghỉ một lát chờ hồi phục không?"
"D…Dạ không...Đứng chờ một chỗ là đáng sợ nhất đấy...Phải rồi. San-chan ơi, chị có thể nhờ em được không?"
Cô ấy nói với yêu quái, thứ lẽ ra là kẻ thù không đội trời chung của thầy trừ tà. Bé San chỉ nhắn lại đúng một chữ.
『Ok』
Cùng lúc đó, toàn thân Rin bỗng nhiên mất hết sức lực. Cứ tưởng cô ấy sẽ trở thành cái xác không hồn trong vài giây, nhưng cái chứng bủn rủn chân tay đã biến đâu mất, Rin bật dậy đứng thẳng tắp.
"...Cô đấy, sợ ma đến thế mà lại cho mượn cơ thể dễ dàng vậy à..."
"Chính vì sợ nên tớ mới giao phó cơ thể để đối mặt với nỗi sợ. Đây là hành động vì sự trưởng thành của mình đấy ạ."
"Ra vậy. Lúc nãy chính mồm cô bảo 'đứng chờ một chỗ là sợ nhất', thế thì cứ đứng im re ở đây đến sát giờ đi."
"Không không, đã mất công giao cơ thể cho San-chan rồi thì phải để em ấy vui vẻ chứ,『vâng đúng thế ạ!』. Từ dạng búp bê chuyển sang dạng người mà! Nhân tiện thì phải để em ấy làm những gì mình muốn chứ! Ví dụ như đi đến đích chẳng hạn!"
Nghe tuyệt vọng đến mức bi thương. Nghe Rin nói thế, bé San lạch bạch chạy lại gần tôi rồi nắm chặt lấy tay tôi.
"Á á á á!?!?!? San-chan tự nhiên làm cái gì thế!?"
『Như yêu cầu』
『Làm điều muốn làm』
『Thế thôi』
Nghe mấy lời đó, Rin xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Trông thì như đang diễn hài độc thoại một mình, nhưng trạng thái này cũng có lý do cả. Tóm tắt lại thì là thế này.
Từ cổ trở lên là Rin, từ cổ trở xuống là bé San nắm quyền sở hữu.
Thầy trừ tà đón yêu quái vào cơ thể để trừ tà. Nói ngược lại thì có nghĩa là bị yêu quái ám trong khoảnh khắc đó. Đây là cách vận dụng ngược cấu trúc đó.
Rin làm vậy để vượt qua cái tình huống đặc trưng của mấy đứa nhát gan là "bị đông cứng không cử động được" hay "muốn thử thách nhưng không bước nổi bước đầu tiên". Đây là tuyệt chiêu liều mạng chỉ có thể thực hiện được vì bé San là yêu quái đặc biệt không hại người.
Cố gắng khắc phục điểm yếu là rất đáng khen. Nhưng có một sai lầm.
Không biết là do may mắn hay sao mà ý thức và phần đầu vẫn là của Rin. Cơ thể thì cứ tự tiện làm điều mình thích bất chấp ý muốn của chủ nhân. Về mặt khắc phục nỗi sợ thì giữ được ý thức là tốt, khổ nỗi là Rin thuộc dạng hay xấu hổ, còn bé San lại là kiểu tính cách thể hiện cảm xúc qua hành động.
Cô nàng bị nhập bảo là, cơ thể cứ tự tiện nũng nịu. "Cơ thể tự tiện..." là câu người ta hay nói, nhưng ở đây đúng nghĩa đen là cơ thể tự động di chuyển không liên quan gì đến ý chí của chủ thể. Trên với dưới lệch pha nhau thấy rõ.
『Quả nhiên』
『Được chạm vào』
『Vui thật』
"Vừa vừa phải phải thôi nhé San-chan!"
Bé San cố gắng tận hưởng cảm giác mà dạng búp bê không thể có được. Tắm nắng, đón gió, ngửi không khí...dùng da thịt cảm nhận tất cả để thỏa mãn sự tò mò.
Đặc biệt là rất hay chạm vào tôi. Nắm tay này, sờ má này. Hình như em ấy thích cảm nhận hơi ấm con người. Dạng búp bê làm gì có xúc giác đâu. Chắc là thèm hơi người lắm.
...Kể ra thì cũng nên báo trước một tiếng, nhưng mà. Nói thật chứ tự nhiên bị nắm tay thì tôi cũng hồi hộp bỏ xừ. Lúc bị ôm thì tim cũng đập thình thịch. Bị một cô gái dễ thương làm thế thì thằng nào chẳng vậy.
Bé San nhập vào sau đó đi được vài phút.
"Ah, đây rồi ạ."
Nhờ hết chứng sợ nên chúng tôi đã đến đích là phòng khoa học một cách suôn sẻ.
"...Bé San ơi, buông tay ra đã. Bị người ở bên trong bắt bẻ thì mệt lắm."
" Xin lỗi cậu nhiều nha! Chị gái tớ gây phiền phức cho cậu rồi..."
Vừa nhận được lời xin lỗi đến từ sự xấu hổ của Rin, chúng tôi mở cửa phòng khoa học.
"Rinnnnnnnnnnnnnnnnn ơiiiiiiiiiiiiii!"
Một con quái vật hung tợn lao vào tấn công Rin từ bên trong. Vút một cái, Rin...hay đúng hơn là bé San né nhẹ.
"Hự!?"
Kẻ ngu ngốc hung tợn...à nhầm. Con quái vật đập thẳng mặt xuống sàn nhà.
"Này, sao lại né hả Rin!?"
"Là ý muốn của bé San chứ em có biết gì đâu..."
『Lý trí』
『Từ chối』
『Bị ôm』
Người vừa lau máu mũi vừa chống cây thiền trượng leng keng đứng dậy là chị gái của Rin, Yomino Ran. Một bà chị cuồng em gái đến mức biến thái, nhưng nghe đâu là thầy trừ tà chuyên nghiệp đẳng cấp hàng đầu.
"Sao chưa mở cửa mà chị biết là Rin thế ạ?"
"Vì chị ngửi thấy mùi và cảm nhận được khí tức của em gái chị chứ sao."
Bả nói cứ như hiển nhiên lắm ấy. Mụ này chắc chắn là yêu quái. Yêu quái tên là Siscon.
"Ah, chị hai, cái này, em mang đến rồi ạ."
"Ồ! Cảm ơn em nha Rin! Chị vừa dùng hết xong đang không biết làm thế nào!"
Ran nhận lấy "đồ tiếp tế" là muối từ tay Rin, rồi ném thẳng vào góc phòng khoa học.
"Rin với mấy đứa khác đứng xa ra một chút. Để đề phòng có chuyện gì."
"...Này Rin, rắc muối thì được tích sự gì?"
"Rắc loại muối được đặc chế của nhà Yomino sẽ hạn chế chuyển động của yêu quái ở góc phòng đấy ạ."
"Chả hiểu gì sất."
"Tớ quên mất. Wataru tuy bị San-chan nhập nhưng lại mù tịt về tâm linh..."
Đừng có nói giọng chán nản thế chứ. Biết sao được, cơ địa bẩm sinh mà.
"Tại cái thằng ngu nào đó vác vật bị nguyền vào trường làm đám yêu quái lộng hành quá mức. Khổ cái là muốn tìm ra vật bị nguyền thì phải lần theo dấu yêu quái, thành ra lúc trừ tà cứ phải nương tay, phiền chết đi được. Khó làm ăn kinh khủng. Trời ạ, rốt cuộc cái của nợ đó nằm ở xó nào chứ..."
Ran đi đến góc phòng, rồi cũng giống Rin lúc nãy, người bỗng rũ xuống... vài giây sau, khác với Rin, bả tự đứng dậy bằng ý chí của mình và quay lại phía chúng tôi.
"...Trừ tà thế là xong rồi hả?"
"Ừ, xong rồi. Hể, bộ cậu chưa thấy bao giờ hả?"
"Chị gái tớ trừ tà nhanh gọn lẹ lắm. Nghe đâu nếu là thầy trừ tà bình thường thì vất vả hơn nhiều."
"Aaa! Em gái khen mình kìa! Hôm nay ngủ ngon rồi! Chắc sẽ mơ đẹp lắm đây~!"
"Nhìn chẳng ra cái dáng của thầy trừ tà cấp cao gì cả, chắc do điểm nhân cách thấp quá đây mà."
『Vật bị nguyền』
『Không tìm thấy?』
"Tiếc là chưa đâu. Thư viện, phòng khoa học, phòng âm nhạc...mấy chỗ đáng ngờ chị lục tung lên hết rồi mà chả thu được gì sất. Cái trường này mang tiếng lịch sử lâu đời mà chỉ tổ phiền phức, vừa cũ rích lại vừa rộng toác, đi mò từng ngóc ngách tốn thời gian muốn chết...Haizz. Gãy hết cả lưng rồi đây này."
"Này, nếu không tìm thấy vật bị nguyền đó thì sao?"
Rin trả lời thay cho Ran đang làm mặt kiểu "Hả?".
"Vật bị nguyền có thể trở thành 'lõi' cho yêu quái cấp cao. Cái lõi đó kết hợp với yêu quái cấp thấp như: Ma trơi chẳng hạn, sẽ biến đổi thành yêu quái cấp cao như: Kuchisake-onna, Hanako trong nhà xí, Kappa hoặc Tuyết Nữ đấy ạ."
Ra thế. Tức là giống như nguyên liệu cường hóa trong game gacha nhỉ.
『Ở đây thì』
『Tiến hóa thành』
『Chuyện ma trường học』
"Như bé Hanako vừa mới nhắc tới, hay mấy cái nổi nổi như Teke Teke, mô hình giải phẫu cơ thể người cũng có này. Có trường hợp cả căn phòng như phòng khoa học hay âm nhạc biến thành yêu quái luôn...Rồi, hôm nay giải tán thôi. Dắt trẻ vị thành niên đi long nhong giữa đêm khuya quá giờ là không tốt."
"Tự nhiên nói chuyện như người lớn thế..."
"Chị là người lớn mà...À, chào hỏi đồng nghiệp đi cùng chị một câu đi."
Chúng tôi đi đến một phòng học trống, có vẻ được dùng làm căn cứ tác chiến.
"Hinoyama. Tôi về trước nhé."
"Ah, cô Yomino. Vâng, cô vất vả rồi."
Người đàn ông tên Hinoyama trông có vẻ nghiêm túc cúi chào nhẹ.
"Đây là em gái tôi và kẻ ăn bám."
"T...Tôi là Yomino Rin ạ."
Bé San cúi người theo lời Rin, giỏi lắm. Ngụy trang tốt đấy.
Chuyện "Yomino Rin có thể chứa chấp bé San" hình như là bí mật chỉ chúng tôi biết. Để lộ ra thì phiền phức lắm...
"Tôi là Sagawa Wataru. Rất mong được giúp đỡ."
"À, hai em đây sao! Tôi nghe cô Yomino kể nhiều rồi! 'Cô em gái yêu dấu nhất trần đời và cái gã giống con thiêu thân bu vào khuôn mặt xinh đẹp của em tôi' ấy hả."
"Có cần thiết phải nói toẹt ra trước mặt con thiêu thân này không ạ?"
"Tôi cứ nghĩ là đứa nào kỳ quặc lắm nhưng hóa ra bình thường nhỉ!"
Anh Hinoyama cười sảng khoái. Bên cạnh, Ran đang nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn sâu bọ.
"Cơ mà. Đi đến tận đây, lợi dụng lúc trường học đêm khuya thanh vắng không một bóng người, cậu không làm trò gì biến thái với Rin đấy chứ Sagawa Wataru. Tùy vào câu trả lời mà cậu sẽ không có học kỳ mới đâu."
"Tôi mới chỉ trải nghiệm kỳ nghỉ xuân ở trường này thôi mà...Tụi mình đến đây một suôn sẻ mà nhỉ, đúng không Rin?"
"D...Dạ đúuuuuung thế ạaaaaa~?!"
"Chúc mừng cậu được kỳ nghỉ xuân vô thời hạn nhé Sagawa Wataru."
Cái đồ ngốc này, máy phát hiện nói dối chạy bằng nhiệt à! Mặt nóng bừng lên thế kia thì lộ tẩy nói dối ngay tức khắc rồi còn gì!
"Mùa xuân đến là biến thái hay xuất hiện mà lị. Hôm nay hình như cũng có một tên trong trường thì phải."
"Ơ, gì tự nhiên căng thế. Chị tự nhận mình là biến thái à?"
"Ra là vậy."
Anh Hinoyama, người nãy giờ quan sát cuộc hội thoại của chúng tôi với ánh mắt ấm áp, vừa gật gù vừa nói.
"Cô Yomino ghen đấy à! Không được đâu, thấy em gái bị cướp mất mà lại đi trút giận lên người trẻ tuổi thế."
"Hả, bị cướp mất là sao..."
"Thì, bé Rin với cậu Wataru đang hẹn hò đúng không?"
"Hểểể!?"
Rin kinh ngạc tột độ trước lời anh Hinoyama. Bà chị Ran bên cạnh thì mặt mũi như ác quỷ hiện hình luôn.
"Thì đấy, nghe chuyện cô Yomino kể thì chỉ có thể nghĩ theo hướng đó thôi! Quan hệ tốt cực kỳ luôn ấy~, nghe kể lại thôi cũng thấy thế rồi...Ủa, không phải à?"
"Hể, a, ơ kìa..."
Ah, toang rồi. Vừa xấu hổ vì nhớ lại chuyện lúc nãy, vừa bị người ngoài đánh giá thế này.
"X...Xấu hổ quá đi mấttttttttttt!"
"Hự!"
Ngay khi Rin hét lên.
BỐP!
Cùng với cảm giác không khí bị nổ tung, một cú va chạm cực mạnh ập tới.
Khi sự xấu hổ của Rin đạt đỉnh, bé San sẽ bị cưỡng chế trục xuất từ cơ thể Rin trở về dạng búp bê. Cùng với sự bùng nổ cảm xúc, linh lực của Rin cũng bùng nổ nhất thời, và bé San đang nhập vào sẽ bị linh lực đó đánh bay đi.
Thằng tay mơ như tôi thì chỉ hiểu được một nửa cái lý thuyết đó thôi, nhưng có một điều tôi biết chắc chắn là: Khi bé San trở về con búp bê, do bị đẩy về với lực rất mạnh. Nên tôi, người đang giữ con búp bê gần với bản thân, cũng sẽ dính chưởng.
Và tùy vào vị trí cái túi đang đựng con búp bê mà cú va chạm đó sẽ phang thẳng vào chỗ hiểm như chấn thủy...
Ký ức ngày gặp gỡ chạy qua trước mắt như đèn kéo quân. Cái ngày tôi biết đến sự tồn tại của yêu quái, biết đến nghề trừ tà, biết đến bé San, và quen biết Yomino Rin.
Mới chỉ là chuyện vài ngày trước thôi mà sao thấy hoài niệm thế nhỉ, nghĩ đến đó, tôi ngất lịm.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
