Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

3 9

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

11 153

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

7 11

Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

(Đang ra)

Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

봄한방울

Palladio Alon, một chàng trai "bình thường" bỗng xuyên không vào thế giới của tựa game dark fantasy "Psychedelia" mà hắn từng chơi. Biết trước thảm kịch diệt vong đang chờ đợi thế giới này, Alon quyết

8 10

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

131 278

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90] - Chương 85: Câu “chuột cùng cắn mèo” chính là đây

Hiện tại là vào đầu tháng Tám.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi chuyển đến nhà mới.

“Saki, dậy đi nào~”

“Vâng~ mmm… zzz…”

“Không dậy là anh chọc đấy?”

“Chọc thì cứ chọc đi~”

“Vậy thì anh không khách sáo đâu nhé.”

So với ngày đầu tiên, cuộc sống của chúng tôi đã dần quen hơn.

Chuyện trường lớp thì tạm gác lại, còn ở nhà thì tôi rất thoải mái, thả lỏng.

“Hyah~n!”

“Phía sau đầu gối Saki đúng là chuông báo thức hoàn hảo luôn.”

“C-chọc… là ý này hả?”

“Chứ em nghĩ là ý nào nữa?”

“T-tất nhiên là… ý kia chứ.”

Khi đi ngủ tôi mặc váy ngủ baby doll, ngủ trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ, bên cạnh là Aki-kun yêu dấu đang ngủ trong tình trạng bán khỏa thân, 

và như mọi khi tôi lại bị đánh thức bằng cú chọc sau đầu gối.

Câu “chọc đấy nhé” hôm nay là lần đầu chúng tôi đùa kiểu đó.

Rồi đột nhiên cậu ấy chọc nhẹ qua lớp quần lót, khiến tôi hoàn toàn đơ người.

“……”

“Phản ứng gì đi chứ! Im vậy ngại chết mất!”

“Đã ngại thì đừng có làm thế! Em suýt mất lý trí rồi đấy!”

“Thật à?”

“Thật chứ còn gì nữa!”

Chúng tôi vẫn nhát gan như thường, mỗi khi tôi quyến rũ thì Aki-kun đứng hình.

Còn khi Aki-kun quyến rũ, tôi thì… chảy máu mũi ngất xỉu.

Cách Aki-kun “quyến rũ” là khoe cơ bắp sau khi tập luyện.

Và vùng hông rắn chắc đi kèm với cơ bụng ấy càng khiến máu mũi tôi phun mạnh hơn.

Bởi vậy, tuy đôi khi chúng tôi có cởi đồ của nhau, nhưng–

“Không biết cuộc đua ‘thỏ đế’ của hai đứa mình bao giờ mới về đích đây?”

“Có lẽ là đến khi một trong hai ta đủ dũng cảm thôi, nhỉ?”

Cứ thế, chúng tôi vẫn chưa thể tiến xa hơn.

“Nếu vậy thì chắc là anh phải là người làm trước rồi. Em thì hễ hăng lên là chảy máu mũi liền.”

“Thì… thì cứ từng bước một thôi, thử chạm nhẹ trước nhé, được không?”

“Vậy… chạm qua vải cũng được chứ?”

“Q-qua… vải á?”

“Da trần thì kích thích mạnh lắm! Phải tập làm quen dần chứ.”

“À, ra là vậy. 

Với lại… Saki vẫn chưa có kinh nghiệm mà, đúng không?”

“Cách anh nói kì ghê… Vậy anh thì có à?”

“A-anh chưa… làm ‘thật’ bao giờ đâu.”

“Nghe như thể ngoài ‘thật’ ra thì có làm cái khác rồi ấy nhỉ?”

“L-là lỗi lầm trong quá khứ thôi, tha cho anh đi!”

“Là mấy cô đó phải không? Em tha rồi mà.”

“Nếu tha rồi… sao em vẫn còn tra hỏi nữa?”

“Tại anh rành về cơ thể con gái quá đấy!”

“À… ra là vậy à…”

Dù sao thì, trong buổi hẹn mua sắm, chúng tôi cũng đã mua sẵn “đồ đó” rồi.

Chỉ là nó vẫn đang nằm nguyên trong hộp, để cạnh giường, chưa mở ra bao giờ.

“Ờ thì, đại loại là vậy. Cứ để anh lo cho, Saki.”

“Nếu Aki-kun đã nói thế thì em giao phó cho anh…, nhưn mà… nói xem vì sao anh lại cứ đơ người vậy?”

“Là do anh sợ… làm em khóc.”

“Em… khóc á?”

“Chuyện của Lisa thì anh cũng đã gạt qua được, nhưng mà… vẫn còn sợ.”

Mấy cuộc trò chuyện kiểu này giữa hai đứa diễn ra thường xuyên.

Nội dung thì khác nhau, nhưng luôn xoay quanh việc làm sao để hai đứa có thể tiến gần hơn một chút.

Con đường đi đến sự gắn kết thật sự ngày càng trở nên rõ ràng, nhưng—

“Giống như cái tật ngủ lộn xộn của em, Aki-kun cũng có nỗi lòng riêng nhỉ.”

“Ừ. Đến chính anh còn thấy bản thân mình bị rối rắm quá mức rồi.”

“Thôi thì, cứ để mọi chuyện phát triển theo cách riêng của tụi mình thôi.”

Tôi cũng chấp nhận điều đó như một bước cần thiết trên hành trình của cả hai.

“Ừ nhỉ. Vậy thì, bắt đầu thử chạm qua lớp vải nhé.”

“Rõ rồi~ Trước tiên, đây là bộ ngực không mặc áo lót của em, mời anh~”

“Bây giờ luôn hả!? Hôm nay còn có buổi giao lưu đấy, em quên à?”

“Á–!!”

Nghe qua thì thật chẳng hợp để nói vào buổi sáng, nhưng hôm nay là ngày diễn ra buổi giao lưu giữa các hội học sinh trong khu vực.

Tất nhiên, cả trường tư thục cũng tham gia.

“Vậy thì, em phải tắm rồi thay đồ thôi.”

“Tắm chung hay riêng đây?”

“Vì phải tiết kiệm thời gian nên… tắm chung luôn đi.”

“Đã rõ… nhưng mà này, đừng có lấy ngực chà lưng anh đấy nhé.”

“Em sẽ cố kiềm chế.”

Sau khi tắm xong, chúng tôi thay đồng phục và cùng ăn sáng.

Buổi giao lưu bắt đầu lúc mười một giờ, nên chúng tôi phải có mặt ở trường trước chín giờ để chuẩn bị.

Ăn xong, chúng tôi khóa cửa cẩn thận rồi xuống tầng 1.

Từ sau khi chúng tôi dọn đến, số cư dân trong chung cư dần tăng lên.

Cả Lisa-san, bạn của Aki-kun, cũng chuyển đến ở tầng 1.

“Nhắc mới nhớ, hội trưởng cũng sắp chuyển tới đây phải không?”

“Ừ, nghe nói là vài ngày nữa thôi. Giờ chị ấy đang đóng gói đồ đạc.”

“Chắc đồ của chị ấy còn nhiều hơn cả em đó.”

“Em cũng nghĩ vậy. Nhưng chị ấy có nói là sẽ vứt bớt những thứ không cần thiết.”

“Còn nếu tất cả đều là kỷ vật, thì chắc đó sẽ là quyết định khó khăn lắm nhỉ.”

“Đúng ha. Mà tất cả cũng vì vụ rắc rối đó mới khiến chung cư bị buộc đóng cửa thôi.”

“Khi Sae nói ‘Cảm ơn vì đã cực khổ đi tìm một người không tồn tại’, bọn họ vẫn khăng khăng bảo là ‘Chắc chắn có thật!’… đấy.”

Aki-kun nói câu đó với ánh mắt xa xăm.

Chuyện ấy diễn ra trong buổi họp giải thích về việc đóng cửa chung cư.

Lúc đó, chúng tôi được xem trực tiếp từ phòng bên cạnh, như nhân viên hỗ trợ vậy.

“Hôm đó em mới thấy rõ, con gái mà sa vào ảo tưởng thì đáng sợ thật đấy.”

“Đôi mắt họ lúc ấy đúng là đáng sợ thật… còn cái tên khốn đã xúi giục thì lại cười đắc thắng.”

Căn hộ hiện tại của chúng tôi là phòng 1001, loại lớn nhất.

Cô Sae ở phòng 1002 bên phải.

Ba phòng còn lại cũng đã có người thuê: 

Phòng 1003 sẽ là của hội trưởng.

Hai phòng bên trái nghe nói là của hai anh em nhà Nikawa và hai chị em nhà Ichikawa, nhưng vẫn chưa chắc ngày chuyển đến.

Dù sao thì, trong buổi họp đó cũng có cả mấy học sinh đang bị đình chỉ học đến tham dự, dù họ vốn chẳng được mời.

“Mấy thằng đó đúng là chẳng hiểu “đình chỉ học” có nghĩa là gì.”

“Cả giáo viên chủ nhiệm và giáo viên cố vấn từng sống chung tòa chung cư đó cũng há hốc mồm luôn.”

“Sau buổi họp giải thích, hai người họ còn mắng bọn đó một trận ra trò nữa mà. To tiếng lắm luôn.”

“Vậy mà nó vẫn không hiểu vấn đề, đúng không? Ý em là…”

“Chắc trong đầu đám đó chỉ toàn mấy mánh khóe rẻ tiền thôi. Đúng là đồ sâu bọ.”

Sau khi nhận ra mọi lời khuyên bảo hay giáo huấn đều vô ích, giáo viên cố vấn và chủ nhiệm đã báo cáo với hiệu trưởng, và trong cuộc họp giáo viên hôm sau, quyết định đuổi học được thông qua.

Đến khi mọi chuyện không thể cứu vãn nữa, bọn nó mới chịu cúi đầu xin lỗi, nhưng đã quá muộn.

“Liệu nó có tìm cách trả thù không?”

“Nếu có thì lúc đó cứ để pháp luật xử lý.”

“Nhưng mà, nếu là chuyện như anh nói hôm trước thì chắc bọn đó vẫn có thể được tha, đúng không?”

“Cái đó thì… chỉ có thể để thẩm phán quyết định thôi.”

“Vậy là… đành trông chờ vào công lý, ha…”

Thật ra, việc chỉ có thể phó mặc cho pháp luật cũng khiến tôi bứt rứt lắm.

Khi chúng tôi đến trường, thì thấy Aoi-chan đang bị hội trưởng và mọi người đuổi theo vòng vòng.

“Thôi điiii màaaaa~!”

“Đây là hình phạt vì dám trốn việc để đi cổ vũ đấy!”

“Thành thật cho tụi này bóp thử đi! Chia phần melons (dưa) đó cho chị chút nào!”

“C-chuyện đó là không thể đâu ạaa!”

Trời ơi… rõ ràng còn phải chuẩn bị cho buổi giao lưu, vậy mà cái cảnh tượng hỗn loạn này là sao hả trời?

“Hôm nay ngực cô ấy lại rung dữ dội ghê. Dù sao đi nữa, anh vẫn thích ngực của Saki hơn.”

“Cảm ơn, Aki-kun. Mà nè, chúng lớn thật rồi đó. Có khi lên tới cỡ I rồi đấy.”

“‘I’? Là ‘I’ trong ‘I love you’ à?”

“Không, là I-cup đó.”

“Ra là cái đó…”

“Dù sao thì, chắc trong đó cũng đầy ắp tình yêu của cậu Nikawa rồi nhỉ?”

“Ừ, chắc vậy.”

Nếu cứ để tình hình đó tiếp diễn, thì hội trưởng và Aoi-chan có khi vẫn còn chịu được, chứ phó hội trưởng chắc sẽ lăn ra xỉu mất.

Thế nên tôi bước ra trước Aoi-chan, giả vờ tránh né rồi vòng ra sau, luồn tay qua eo mảnh của cô ấy, giữa hai “trái dưa” và phần hông, rồi tóm gọn.

“Bắt được rồi!”

“Khônggg~!”

““Làm tốt lắm!””

“Cảm giác như vừa bắt lại một con chó chạy rông vậy đó.”

“Tại hồi nhỏ em cũng hay bắt chó vậy mà.”

“Ra là có kinh nghiệm à.”

“Gâu gâu~!”

“Aoi-chan, giả làm chó cũng không thoát đâu nhé.”

“Gừ… ư ư…”

“Vậy thì phải đeo vòng cổ cho em ấy thôi!”

“Đúng thế, thêm cả tai và đuôi chó nữa chứ!”

“Cái gì thế này trời…”

Cái vẻ bất lực của Aki-kun lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu được.

Bởi rõ ràng, hội trưởng và mấy người kia đang hưng phấn quá mức.

(Rốt cuộc thì… chuyện gì đã xảy ra với họ vậy chứ?)

§

Chúng tôi dắt theo “chú chó Aoi-chan” hướng về hội trường.

Aoi-chan lúc này bị ép mặc bộ đồ hầu gái tai chó, trông vừa đáng thương vừa… không biết nói sao.

Là người chứng kiến cảnh đó, tôi cũng phải rùng mình một cái.

“Cái đuôi này… mọc từ chỗ nào ra vậy?”

“Em đừng biết thì hơn đấy.”

“X-xin cậu đừng hỏi nữa ạ…”

Khi chúng tôi đến nhà ăn của trường thì…

“Cái này… kinh khủng thật đấy?”

“Giờ thì em hiểu vì sao hội trưởng với mấy người kia lại tìm cách trốn tránh thực tại rồi.”

Các bàn ăn trong nhà ăn bị phá tan tành, kính thì vỡ vụn, còn khu bếp thì hoàn toàn không thể nấu nướng được nữa.

Đám giáo viên đều đứng ngây ra không nói nên lời, và cha của Nikawa-kun đang làm việc với cảnh sát.

“Aoi-chan thì còn tạm bỏ qua đi.”

“Gâu~”

“Cậu còn định giả làm chó đến bao giờ nữa thế?”

“Tớ… không muốn nhìn cảnh này nên…”

“Ra là vậy.”

Còn ai khác ngoài hắn nữa đây chứ.

Đến mức này rồi thì quá rõ ràng rồi, đúng không?

“Vì bị đuổi học nên trả thù à.”

“Chắc hắn nghĩ luật sư có thể bảo vệ hắn nếu ra tòa đấy.”

“Đúng là kiểu hắn sẽ nghĩ vậy. Không ngờ lại dám đi xa đến mức này.”

Chuyện chưa từng có tiền lệ.

Đúng là một tên khốn không còn gì để nói.

Nếu bị dồn ép mà kết cục lại như vậy, thì không biết tương lai hắn sẽ ra sao nữa.

“Giờ thì phải chuẩn bị một hội trường khác, hoặc là dọn dẹp chỗ này… mà khoan, sao lại có tên của anh ở đây hả!? Cái kiểu ám ảnh bệnh hoạn với anh của bọn nó đúng là đáng sợ thật đấy.”

Sơn phun nguệch ngoạc hàng chữ: “Thảm trạng của Nagakura Aki”, vừa sai chính tả vừa nhòe nhoẹt đến mức buồn cười.

Thật sự… vượt qua cả mức tức giận, chỉ còn biết cạn lời.

Chưa kể… còn viết sai tên người ta nữa chứ.

“Có vẻ như bọn chúng định đổ hết mọi tội lỗi cho anh cho bằng được.”

“Haa… nếu đã vậy, anh cũng không nhịn nữa đâu.”

Aki-kun buông một tiếng thở dài, rồi lấy laptop trong cặp ra, ngồi xuống đất và bắt đầu gõ liên tục.

Tốc độ gõ phím của cậu ấy nhanh đến mức mắt tôi cũng không theo kịp.

Tôi không hiểu nổi anh đang làm gì nữa.

“Aki-kun, anh làm gì thế?”

“Đang truy cập hệ thống của công ty an ninh.”

“Hả?”

“Hệ thống ở đây là của nhà Shiraki đấy.”

“Công ty nhà em á?”

“Đúng rồi. Hệ thống an ninh này là bản thử nghiệm, phần đó anh không động vào, nhưng hệ thống gốc do chính anh lập trình, nên anh có quyền quản trị.”

“Cái gì cơ!?”

“Rồi! Toàn bộ dữ liệu camera an ninh của nhà ăn đã thu xong! Thằng Wadachi đó đã đủ tuổi vị thành niên, nên khỏi cần che mặt. Cắt bỏ những phần có tên anh, giữ lại cảnh hắn cười nham hiểm, ra lệnh và phá đồ, rồi gửi thẳng đến các đài truyền hình trên toàn quốc!”

Không chỉ thế, cậu ấy còn gửi kèm địa chỉ của nó và thông tin về đứa em trai đang vướng kiện.

Một cú leak dữ dội, đủ để vạch trần bọn đó là những kẻ tâm thần biến thái.

Sau khi hoàn tất, Aki-kun xin phép cảnh sát hiện trường và được gật đầu cho phép.

“Bên tôi đã lưu lại toàn bộ dữ liệu rồi, các anh có thể xử lý tiếp.”

“Cảm ơn cậu.”

“Nikawa-san, bác có muốn xóa mấy dòng chữ kia không?”

“Nếu có thể làm mất dấu vết đó biến mất thì tốt quá.”

Aki-kun lấy ra một lọ dung dịch lạ trong cặp, hòa vào một xô nước, rồi hất mạnh lên chỗ bị bôi bẩn.

Những vết sơn đáng lẽ phải dùng dung môi hữu cơ hoặc chất tẩy mạnh mới xóa được, vậy mà chúng dần biến mất sạch sẽ.

“Aki-kun, cái đó là gì vậy?”

“Là loại thuốc bí truyền mà Ichikawa-san ghét cay ghét đắng đấy. Nếu dùng nguyên chất thì mạnh quá, nên anh pha loãng với nước rồi đổ lên. Nếu là mấy thứ có nguồn gốc thực vật thì không ăn thua, nhưng mấy loại sơn công nghiệp thế này thì phát một phát là hết.”

“Ra là nó còn có cách dùng như thế này nữa à!”

“Ừ, pha loãng thêm chút thì còn dùng tẩy trang được đấy.”

“Thật sao!? Em không biết luôn đó!”

“Thứ gì cũng vậy, quan trọng là cách dùng thôi.”

Những dòng chữ bôi bẩn trong nhà ăn biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại “thảm trạng” đúng nghĩa đen của nhà ăn.

“Vì là nơi chế biến thực phẩm nên không thể dùng dung môi hữu cơ được.”

““Thì ra là vậy.””

___________________________________________

Hành động của bọn đó ghê quá (´・ω・`). Phản công nữa đi chứ!