Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Truyện tương tự

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

3 9

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

11 154

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

7 11

Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

(Đang ra)

Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

봄한방울

Palladio Alon, một chàng trai "bình thường" bỗng xuyên không vào thế giới của tựa game dark fantasy "Psychedelia" mà hắn từng chơi. Biết trước thảm kịch diệt vong đang chờ đợi thế giới này, Alon quyết

8 10

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

131 278

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90] - Chương 86: Mong họ hiểu được rằng gieo nhân ác thì gặt quả ác

Nhờ sự nhanh trí của Aki-kun, tình hình tại hiện trường đã được cải thiện.

“Dòng chữ bậy biến mất rồi nhỉ.”

“Có hay không có nó thôi mà tinh thần làm việc của nhân viên khác hẳn luôn.”

“Xóa được cái đó chắc phải cực lắm luôn.”

“Dù sao cũng là sơn mà, lại còn dùng cọ lớn để bôi nữa.”

“Sau này tôi định kiện phụ huynh bọn họ, nên có thể cho tôi biết tên và địa chỉ của họ không?”

“À được, không sao cả.”

Dù có nói là đã khá hơn, nhưng nhà ăn vẫn còn nguyên dấu vết bị phá hoại.

Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để nâng cao tinh thần cho nhân viên.

Vì thứ vốn chỉ có thể tẩy bằng dung môi hữu cơ nay đã được xóa sạch sẽ.

Vết sơn thì chỉ việc chùi thôi cũng đã là cực hình rồi.

“Dù vậy, khu bếp vẫn chưa thể sử dụng được nhỉ.”

“Phòng bếp thì bắt buộc phải tiệt khuẩn mà.”

“Chắc chỉ còn cách sửa chữa trong kỳ nghỉ hè thôi.”

“Trong trường hợp này, có nên cho người bên chỗ chúng ta hỗ trợ không?”

“Không cần đâu, mấy việc đó phải xin phép từ cơ quan hành chính trước đã.”

“À đúng rồi! Quên mất chuyện đó luôn!”

“Saki-san vẫn chưa bỏ được kiểu suy nghĩ của trường tư nhỉ.”

“Đáng buồn là vậy… Dù sao tớ cũng là tiểu thư mà.”

“Lại lấy cái danh tiểu thư ra làm cớ kìa.”

Có sao đâu chứ!

Toàn là sự thật mà!

Ngay lúc đó, hội trưởng cùng mọi người, những người đã lên phòng giáo viên báo cáo, đã quay trở lại.

“Lần này ngoại lệ, chúng ta được phép sử dụng phòng thực hành nấu ăn.”

“Còn được phép dùng luôn phòng may bên cạnh làm địa điểm tổ chức nữa.”

Trông họ nghiêm túc hẳn, chẳng còn giống những người trước đó hớn hở bắt Aoi-chan mặc đồ cosplay hầu gái tai chó nữa.

Có lẽ đây là bằng chứng cho thấy họ đã quay lại với hiện thực rồi.

“Tất cả nhân viên của nhà ăn sẽ chuyển sang phòng nấu ăn nhé.”

“Phòng may thì bọn tôi sẽ dọn dẹp và trang trí lại.”

“Bàn thì cứ dùng luôn của phòng may là được.”

“Vai trò có thay đổi đôi chút, nên mọi người linh hoạt ứng phó nhé.”

“Rõ!”

“À đúng rồi, Aoi-chan, em mau thay lại đồng phục đi nhé?”

“Hả? Rõ ràng mọi người vui vẻ bắt em mặc cái này mà?”

“Vậy thì có vấn đề gì à~?”

“Chị không nhớ gì hết.”

“Mấy chị tệ thật đó!”

Đúng là mấy tiền bối tệ bạc.

Mà Aoi-chan cũng có phần lỗi, vì giữa lúc bận rộn thế này lại chẳng chịu quay lại.

Mọi người bắt đầu di chuyển đến vị trí được phân công.

Thấy Aoi-chan đứng lặng một mình với vẻ bối rối, tôi liền lên tiếng an ủi.

“Aoi-chan, cố gắng thay đồ nhé?”

“Saki-san, giúp tớ đi màaa!”

“Mình giúp cũng được thôi, nhưng cậu nhìn cũng ổn đấy chứ?”

“Ư…”

“Nếu thấy xấu hổ thì tốt nhất đừng nhờ chứ.”

“Giúp Aoi-chan một tay.” Tức là đỡ cô ấy khi đang rối rắm, vụng về.

Thứ mà tôi từng thấy tại hiện trường, cái thứ khiến tôi phải lùi lại vì choáng.

Với tôi bây giờ, chắc chắn là không thể nào chịu nổi thứ đó được.

Thật sự, lý do vì sao mấy người hội trưởng lại mang theo thứ đó vẫn là một bí ẩn.

“Vậy thì mình gọi Akari đến nhé?”

“Ừ, thế cũng hay. Cậu ấy quen xử lý mấy vụ này rồi.”

“Ể!? Giờ thì không được đâu!”

“Xin lỗi. Mình gọi rồi.”

“Cái gì cơ!?”

Không chút thương tình, Aki-kun đã gọi Nikawa đến.

“Aki! Cậu gọi… này, cái gì thế này!?”

Biểu cảm đó cũng phải thôi, ai mà chẳng ngạc nhiên chứ.

Nhưng thứ khiến cậu ta kinh ngạc không phải là trang phục của Aoi, mà là tình trạng tan hoang của nhà ăn.

Nikawa-kun đã chạy thẳng từ nhà đến, lại vội vã chạy lại chỗ cha mình và hỏi han đủ điều.

“Giờ giao lại cho họ là được rồi nhỉ.”

“Aoi-chan, cố gắng thay đồ nhé?”

“Ơ… tớ… tớ không muốn mà…”

Aoi-chan lúng túng, xấu hổ đến run rẩy.

Mà cậu ấy có cần phải sợ bạn trai mình đến thế không nhỉ?

“Mà cái đuôi đó thì sao?”

“Với cơ thể tớ bây giờ thì tớ không đeo vừa được.”

“Còn Saki bây giờ thì cũng không được à?”

“Do chưa khai thông đó.”

“À…”

Nói đến đó thì ai cũng hiểu rồi.

Chúng tôi để lại cảnh tượng thảm hại ấy sau lưng và đi về khu đặc biệt.

§

Trong lúc chờ đợi sau khi chuẩn bị xong cho buổi giao lưu, một vụ rối loạn bùng lên.

“Này nhìn đi, SNS của bọn chúng đang cháy rụi luôn kìa.”

“Trời ơi, mấy đứa bị đuổi học lộ cả mặt lẫn tên đang gào khóc thảm thiết!”

“Đáng đời thật đấy.”

“Thỏa mãn quá!”

Đó là sự thật không thể vãn hồi mà Aki-kun đã tung ra.

“Cơ mà, Aki-kun, anh tung thông tin tới mức nào vậy?”

“Tất tần tật. Tất cả những gì bọn chúng đã đổ lên đầu anh.”

“Vậy là tội lỗi đã trở về với những kẻ đáng phải gánh nó.”

“Tội lỗi không phải là thứ dễ dàng đổ cho người khác đâu.”

Đỉnh điểm của mọi chuyện là mối thù hằn với ngôi trường đã đuổi học bọn chúng.

Chúng điều khiển đám người quá khích, tiến hành phá hoại nhà ăn.

Chúng ra lệnh với vẻ mặt cười tươi, tận hưởng cảnh phá hoại chẳng khác nào quỷ dữ.

Trên bản tin truyền hình, chữ “ÁC MA” cũng nhảy múa nổi bật.

Rồi cả hành vi rình rập của đứa em trai ngu ngốc cũng bị khui ra nữa.

“Thông tin về luật sư đó anh lấy ở đâu vậy?”

“Từ dì anh đó. Khi hỏi thử thì hóa ra luật sư đã bị khai trừ rồi.”

“Chuyện đó là khi nào vậy?”

“Hè năm ngoái.”

“Ra là hết đường rồi còn gì!”

Cả thông tin về những người liên quan cũng bị phơi bày.

Đến nước này rồi, làm sao mà thoát nổi nữa chứ.

“Chắc hắn nghĩ ở vùng quê thì có thể che giấu được à?”

“Có lẽ, là vậy đấy.”

Thế nhưng, khi một phóng viên đến nhà hắn phỏng vấn trực tiếp và hỏi qua chuông cửa, thì bị trả lời là “không có ai ở nhà.”

Tưởng là cố tình giả vờ vắng mặt, nhưng điều tra qua công ty trung gian thì phát hiện hắn đang ở thị trấn cảng.

Tôi đưa cho Aki-kun xem nội dung tin nhắn mà cha tôi đã gửi.

“Chỗ này hình như là nơi có biệt thự của cặp đôi đang nhảy múa đó phải không?” 

“Thật à!? Chính là chỗ chúng ta sẽ đi vào ngày mai đó!”

“Muốn xác nhận với họ cũng không được vì họ chưa quay lại mà?”

“Không biết họ định nhảy đến khi nào nữa.”

“Chắc đến khi Ichikawa-san làm sập cầu dao thôi.”

“Cầu dao? Ý là sao vậy?”

“Akari nói, mỗi lần chuẩn bị bật cầu dao lên là cô ấy lại sợ hãi.”

“V- Vậy nghĩa là… cái sự sợ đó là vì chuyện đó hả?”

“Bật lên một lần là cứ thế cho đến khi sập thì thôi. Nói cho dễ hiểu thì đến khi kiệt sức, khô queo luôn ấy.”

“…”

Phải, Aoi-chan vẫn chưa quay lại.

Theo lời Aki-kun, cô ấy vẫn đang “nhảy múa” trong phòng thay đồ.

Dù ví bằng “cầu dao” nghe hơi quá đáng thật.

Và chẳng hiểu sao, các hội trưởng lại tỏ ra rất quan tâm đến chuyện “biệt thự.”

“Biệt thự á?”

“Là chuyến du lịch đôi, ngủ lại qua đêm đó.”

“À, ra là thế.”

“Với chị thì không được rồi. Bạn trai chị về rồi mà.”

“Chị cũng vậy. Người đó đã quay về rồi…”

Anh trai tôi đang giúp việc cho cha.

Tưởng là đã về nhà, nhưng thật ra đang bị “giam lỏng” ở đó.

Lý do bị giam là do làm hỏng một căn phòng trong nhà trọ.

Cố gắng thì tốt, nhưng biết điều chút đi, anh hai?

“Bọn chúng xuất hiện tận nơi du lịch luôn, đúng là không dễ chịu gì thật.”

“Em cũng nghĩ vậy. Vậy nghĩa là vẫn còn người trong trường à?”

“Hẳn là thế. Còn đám đàn em ẩn nấp nữa mà.”

“Dọn dẹp hết bọn đó chắc còn phải lâu lắm.”

“Đúng vậy. À mà hội trưởng, lạnh quá đó.” 

“Không phải chị đang chơi chữ đâu nhé?”

Không biết hắn trốn đến đó, hay chỉ tình cờ có mặt ở đó nữa. 

Chi tiết vẫn chưa rõ, nhưng việc bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Nếu có thể cắt đứt hết quan hệ với bọn chúng thì tuyệt nhất rồi.”

“Aki-kun, đó là ‘flag’’ đấy?”

“À, vẫn chưa dứt được à… Tiếc thật.”

“Cẩn thận với ‘cú xì hơi cuối cùng của con chồn’ nhé.”

“Chuẩn luôn.”

Dù sao thì…

Ngay sau khi “cầu dao” của Aoi-chan sập, cô ấy tắm rửa xong và vừa quay lại thì các thành viên hội học sinh của trường khác đã đến.

Trường chúng tôi giờ đang là đề tài nóng trên bản tin, nên cũng ồn ào hơn thường lệ.

“““Xin lỗi vì đã nghi ngờ bạn!”””

Lời đầu tiên là lời xin lỗi gửi đến Aki-kun.

Những học sinh cùng trường cấp hai với cậu xếp hàng cúi đầu.

“Tôi không để bụng đâu, mọi người ngẩng đầu lên đi.”

Vì trên bản tin toàn quốc đã xác nhận hai anh em kia là chủ mưu chính.

Nên việc họ xin lỗi là điều đương nhiên.

Tiếp theo là màn “hỏi cung” dồn dập dành cho tôi.

Các bạn học nữ từ trường nữ sinh cũng có mặt.

“Vậy vị hôn phu của bạn là ai thế?”

“Mình xin phép giữ quyền im lặng.”

“Thôi mà, nói chút đi mà!”

“Giữ quyền im lặng.”

“Có phải là người trong nhóm này không?”

“G…Giữ quyền im lặng.”

“Mọi người thấy phản ứng vừa rồi chứ?”

““Thấy rồi!””

“…”

May thay, Rika-chan đang bận học nữ công gia chánh nên không tham gia.

Thế nên tôi không bị hỏi về cái vụ đó.

Còn Aoi-chan thì… vừa tắm xong đã toát ra thứ “hương khí lạ lùng” và…

“Em dễ thương đấy.”

“Đi ăn cùng bọn anh nhé?”

“Không, đi với tôi chứ.”

“…”

Có cả vài nam sinh đến tán tỉnh Aoi-chan.

Đúng là vẫn còn loại người đó thật.

Nhưng xung quanh tôi toàn bạn bè từ trường nữ sinh, nên chẳng ai dám lại gần.

Dù gì thì mấy cô trường quý tộc cũng khó tiếp cận lắm.

“Lại có kẻ liều mạng năm nay nữa à.”

“Không chỉ là vấn đề của trường chúng ta thôi đâu.”

Chỉ có Hội trưởng và Phó hội trưởng là bình thản quan sát tình hình.

À, mà năm sau chính họ sẽ phụ trách giao lưu với trường nữ sinh đấy.

“Vậy năm tới sẽ tổ chức ở đâu?”

“Bên trong trường thì khó, chắc ngoài vườn rồi.”

“Cái vườn đó à. Nghe nói họ cũng sẽ tới nhỉ?”

“Nếu có đám gây rối thì bảo vệ sẽ tống cổ ra, nên cứ yên tâm.”

“Bên trong vẫn như cũ nhỉ.”

“Cái đó thì chịu thôi.”

Tôi từng học ở đó, nên hỏi thử, nhưng nghe chừng vẫn chẳng thay đổi gì.

Đúng lúc ấy, Aki-kun, vừa thoát khỏi đợt xin lỗi tập thể lại tiến đến gần.

“Đồ uống còn đủ chứ?”

“Không vấn đề gì đâu.”

“Một lát nữa bên cạnh sẽ mang đồ ăn đến, nên chuẩn bị sẵn nhé.”

“Hiểu rồi. Em sẽ bảo mọi người di chuyển về chỗ ngồi.”

Aki-kun vừa quan tâm vừa thông báo công việc.

“Ơ kìa? Hai người trông thân mật quá nhỉ?”

“Với lại, cậu ấy trông có vẻ… quý tộc ghê ấy.”

“Không lẽ là…?”

Dù khan hiếm đàn ông, nhưng khứu giác mấy cô nàng này vẫn nhạy thật.

Cũng dễ hiểu thôi, vì ai nấy đều chưa có người yêu cả mà.

Nếu gọi tên cậu ấy ra bây giờ chắc sẽ rùm beng mất, nên tôi cố ý…

“Nagakura-kun, bên đó nhờ cậu giúp nhé.”

“Rõ.”

Tôi đã cố tình gọi bằng họ thôi, nhưng mà!

“A… a… a!”

“Cái… cái đó!”

“Ơ, ờ… hả?”

Đám bạn tôi nhìn tôi sửng sốt, há hốc miệng không nói nên lời.

“Này, quạt, quạt!”

“““Xin lỗi!”””

Chắc là tôi vừa lỡ lời rồi.

Khi nhìn sang hội trưởng, cô ấy thở dài ngao ngán.

Chết thật, tôi thật sự phạm lỗi rồi. 

Hóa ra hôm nay Hội trưởng cũng gọi bằng tên thật.

Tôi cứ thắc mắc tại sao, nào ngờ lại có lý do thế này.

“Biết rõ rồi mà còn vụng về như thế. Đừng có làm việc dại dột khiến vị hôn phu gặp nguy hiểm nữa.”

“Không, em thật sự không biết mà…”

“Không biết thì chỉ có mỗi Saki-san thôi. Chuyện này khá nổi tiếng rồi đấy.”

“Nổi tiếng… Thế là toi rồi.”

“““Con trai nhà Nagakura là vị hôn phu của cậu sao!?”””

Nghe vậy, Aki-kun đông cứng tại chỗ, đầy bối rối.

“C–Con trai nhà quý tộc? Là tôi á!?”

Lần đầu tiên cậu biết được cách mọi người nhìn nhận mình thế nào.

Tôi cũng vậy thôi, mới gần đây vẫn chỉ nghĩ mình là dân thường mà.

Bỗng dưng bị gắn kèm danh xưng cao quý thế này, bối rối là phải.

“Hóa ra trong Hội học sinh, chỉ có mình tôi là dân thường à.”

“““Dân thường mà sinh ra đã trúng số gả vào nhà giàu thì nói gì nữa.”””

“…”

Dù sao đi nữa, sau một phen ồn ào như vậy, buổi giao lưu vẫn kết thúc tốt đẹp.

“Vậy thì, thưa Aki-kun, công tử nhà quý tộc?”

“Còn nhắc nữa à.”

“Là để cậu quen dần cách gọi thôi mà!”

“Tại sao phải vậy chứ.”

___________________________________________

Ra là bí mật về gia đình mà Aki còn không biết à (´・ω・`)

Akari với Aoi á Hội trưởng “gọi bằng tên thật” vì muốn che giấu thân phận của Aki (nếu nói họ “Nagakura” sẽ bị lộ). Saki lại vô tình gọi trước mặt mọi người, làm lộ bí mật hôn ước