[Saki]
Phòng giáo viên trống trơn, không có một ai.
Để tìm hiểu tình hình, chúng tôi liền hướng đến phòng hành chính.
“Ở đây thì mọi người đều có mặt nhỉ.”
“Ừ. Chỉ có giáo viên là không thấy thôi.”
Chúng tôi gõ cửa văn phòng và hỏi về chuyện ở phòng giáo viên.
Và rồi, một sự thật đáng kinh ngạc được tiết lộ.
“Cuộc họp khẩn của giáo viên á?”
“Có khi nào họ tổ chức ở ngoài phòng giáo viên không vậy?”
“Rất hiếm, nhưng cũng có thể, chắc chỉ vài lần trong một năm thôi.”
Những người tham dự cuộc họp là các giáo viên đang có mặt tại trường.
Những giáo viên đang đi công tác tham dự giải thể thao toàn quốc (Inter-High) thì không nằm trong đó.
Rời khỏi văn phòng, chúng tôi ra sân trong và đứng đó không biết phải làm gì.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
“Cái này thì chịu, không đoán được.”
“Hội trưởng và mọi người chắc cũng không vào được phòng hội học sinh đâu nhỉ?”
“Chắc là không đâu.”
Học sinh vốn không được phép tự tiện mang chìa khóa đi.
Trước đây, chỉ riêng phòng hội học sinh là ngoại lệ.
Nhưng kể từ vụ đột nhập lần đó, toàn bộ các phòng học đều bị đưa vào diện quản lý.
Để tránh việc chìa khóa bị sao chép trái phép, giờ đây khi giáo viên vắng mặt thì không thể mang ra khỏi nơi cất giữ nữa.
Có lẽ ngay cả các thầy cô cũng không còn tin tưởng học sinh nữa rồi.
“Không biết có chuyện gì mà lại xảy ra đúng lúc bận rộn thế này chứ.”
“Chắc chắn là có chuyện khá rắc rối rồi đấy.”
Đúng lúc đó, hội trưởng và phó hội trưởng bước đến chỗ chúng tôi đang nói chuyện.
“Chào buổi sáng, hai đứa.”
“Chào buổi sáng. Hôm nay hai người lại tình tứ ghê nha.”
“Chào buổi sáng, hội trưởng, phó hội trưởng.”
“Chào buổi sáng. Nhưng so với hội trưởng thì bọn em vẫn thua xa.”
Tôi vừa buông lời châm chọc thì hội trưởng đỏ mặt quay đi nơi khác.
“Này!”
“Hehe~”
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
““Tốt nhất là đừng biết thì hơn đó.””
“Hảaa?”
Vì chỉ có phó hội trưởng là không biết mấy hành vi đáng xấu hổ của hội trưởng thôi.
Những người trong cuộc biết là đủ rồi.
Giờ chuyện đó thì… để sau vậy.
“Hội trưởng có biết nội dung cuộc họp khẩn cấp của giáo viên là gì không?”
“Cuộc họp khẩn? À, ra là vì chuyện đó nên hôm nay mọi người đều vắng à.”
“Nhìn vẻ mặt này thì chắc là hai chị cũng không biết nhỉ.”
“Bọn chị cũng chỉ đi ngang qua lớp rồi mới đến đây thôi.”
Ra vậy.
Có vẻ đó là chuyện nội bộ của người lớn mà ngay cả hội trưởng cũng không biết.
Dạo gần đây, liên tiếp xảy ra đủ thứ chuyện không hay nên tôi có chút bất an.
Nếu chỉ là lo lắng vô cớ thì tốt, nhưng cứ thấy bất ổn thế nào ấy.
Đúng lúc ấy, giáo viên cố vấn của chúng tôi xuất hiện.
“Xin lỗi nhé, để các em phải chờ lâu rồi.”
Cô trông hơi ngạc nhiên khi thấy tụi tôi có ít người như vậy, rồi như chợt hiểu ra, cô khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, Aki-kun lên tiếng hỏi:
“Bọn em nghe nói trong văn phòng đang có cuộc họp, có chuyện gì sao ạ?”
“Họp à? À không, lần này không phải họp đâu.”
““““Ể?””””
“Phải nói sao nhỉ… Hiện giờ đang diễn ra giải Inter High mà, đúng không?”
“Vâng, khá nhiều người trong trường mình đang tham dự đấy ạ.”
Cụ thể là các câu lạc bộ bóng rổ, xe đạp, tennis, cầu lông, v.v…
Cũng có kha khá người đang thi đấu.
Cả Miki cũng tham gia với tư cách vận động viên.
Trường chúng tôi tuy là trường chuyên thiên về học thuật, nhưng cũng đầu tư khá mạnh cho thể thao.
Tuy nhiên, vì nửa vời nên phần lớn các câu lạc bộ đều ở mức “không yếu nhưng cũng chẳng mạnh”.
Trong số đó, yếu nhất là CLB bóng chày, kế đến là bóng bàn.
Cố vấn của hai CLB này đều là giáo viên bên khối xã hội.
Một phần nguyên nhân cũng là vì các thầy cô phải kiêm nhiệm quá nhiều câu lạc bộ cùng lúc, nên không thể dồn hết tâm sức được.
“Trong số những đội đó, có một vận động viên đang thi đấu cực kỳ xuất sắc đấy. Thầy Hayama còn đang phát sóng trực tiếp để cả bọn cùng xem nữa cơ.”
Ơ này…
Giáo viên mà bỏ việc để xem thi đấu à!?
Nhưng khi nghe giọng cô nói đầy phấn khích, bao nhiêu lo lắng trong lòng tôi liền tan biến hết.
“Hử? Thầy Hayama à?”
“Vậy là… đội bóng rổ hả?”
“Chắc là đội bóng rổ rồi. Trường hợp này chỉ có thể là thế thôi.”
“Chuẩn luôn.”
Cô cố vấn vừa nói vừa trao chìa khóa phòng hội học sinh cho hội trưởng.
“Vì thi đấu quá xuất sắc nên vừa được tuyển thẳng vào đội chuyên nghiệp ngay khi tốt nghiệp đấy.”
Cô nói bằng vẻ mặt vô cùng hân hoan.
Và vì thế mà họ vừa phát sóng vừa cùng xem trận đấu đó.
Tôi thì chợt nhớ đến một người có quá khứ tương tự, nên quay sang hỏi luôn:
“Ở đây cũng có một ‘bán chuyên’ mà, đúng không?”
“Đó là chuyện quá khứ rồi.”
“Bán chuyên?”
“Chuyện này chỉ nói riêng ở đây thôi nhé.”
“Vậy à?”
Aki-kun đúng là kín tiếng - chỉ cần tôi biết là đủ, cậu ấy không muốn ai khác biết thêm gì nữa.
“Trong trường hợp này, người có khả năng nhất là Akari đúng không? Quả nhiên là cậu ta nhỉ.”
“Nagaraku-kun, chính xác tuyệt đối. Nhưng nhớ là đừng để lộ ra ngoài nhé?”
“Tức là phải giữ kín chuyện này đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Dù sao thì đó cũng chỉ là hướng đi sau khi tốt nghiệp thôi.”
Con đường tương lai, huh.
Cái đó cũng là thứ giúp nhà trường có thêm tiếng tăm mà.
Dù là trường công, nhưng danh tiếng vẫn rất quan trọng.
Một số khối còn đang thiếu chỉ tiêu tuyển sinh nữa.
Nếu số lượng học sinh giảm, điều đó sẽ ảnh hưởng đến cả tiền lương lẫn khối lượng công việc của giáo viên.
Vì vậy, việc ra lệnh giữ bí mật cũng là điều dễ hiểu thôi.
Dù sao thì, nếu chỉ chúng tôi biết thì cũng chẳng sợ bị lộ đâu.
Nhưng vì tò mò, tôi vẫn hỏi thử.
“Vậy cậu ấy sẽ vào đội nào ạ?”
“Đội ở địa phương. Có mối liên hệ với Shiraki-san đấy.”
“Cô ơi, nói thế khác gì nói thẳng ra luôn đâu!”
“À… đúng là vậy nhỉ.”
Tức là… đội bóng rổ thuộc công ty của bố tôi.
“Vậy là tương lai của Akari-kun được đảm bảo rồi nhỉ.”
“Miễn là không xảy ra chuyện gì ngoài dự tính thôi.”
“Có lẽ cậu ấy cũng chẳng quá bận tâm đâu, cùng lắm thì kế thừa gia nghiệp là được mà.”
“Với lại còn có cô vợ Aoi-chan nữa.”
“Đúng rồi. Là con trai trưởng, nên sớm muộn gì cũng phải kế thừa gia sản thôi.”
Như lời phó hội trưởng nói, sau khi thể lực giảm, cậu ấy sẽ trở về tiếp quản việc nhà thôi.
Mà Aoi-chan có vẻ cũng không muốn cậu ta gắng sức quá mức đâu.
Nhớ ra điều gì đó, tôi quay sang hỏi cô giáo cố vấn:
“À mà, Aoi-chan đâu rồi ạ?”
““Hôm nay con bé đến hiện trường thi đấu đấy. Chắc nó là người vui nhất luôn.”
““Ồ~””
“Vậy là việc thư ký vắng mặt đã được xác nhận rồi nhỉ.”
“Ưu tiên bạn trai hơn cả công việc à.”
Ra là thế, nên mới không thấy mặt cô ấy.
Giáo viên cố vấn, vẻ như đã thỏa mãn, liền vẫy tay chào rồi quay về phòng giáo viên.
“Vậy khi cô ấy về thì sao nhỉ?”
“Chào mừng bằng một màn nắn bóp ngực thật hoành tráng chứ sao?”
“Phải rồi, thêm cả mông nữa!”
“Ờ… coi như em không nghe thấy gì nhé.”
“Này, cậu cũng sờ chung luôn đi chứ.”
À mà không được, Nikawa-kun chắc sẽ giết mất.
Nghĩ tới đó thôi tôi đã rùng mình rồi.
Chúng tôi cùng nhau hướng về phòng hội học sinh.
“À mà, hội trưởng? Còn Rika thì sao?”
“Con bé đang học làm dâu đấy.”
Aki-kun có vẻ tò mò về một thành viên khác nên hỏi, nhưng–
“Ủa, chẳng phải hôn ước bị hủy rồi sao?”
“Dù hủy thì kỹ năng đó vẫn cần mà.”
Lý do là “học làm dâu” à…
Làm tiểu thư nhà doanh nghiệp đúng là vất vả thật…
Khoan, tôi cũng trong hoàn cảnh tương tự mà!?
“Vậy đã tìm được đối tượng mới chưa ạ?”
“Người lọt vào mắt xanh của cha chị thì không dễ đâu.”
“Nhưng hội trưởng lại gặp được mối tốt rồi còn gì.”
Vì người đó là anh trai tôi mà.
Tuy có phần mờ nhạt, nhưng ban đêm thì cực kỳ sung sức.
Có vẻ hợp với hội trưởng lắm nhỉ.
“Đúng thế, điều đó thì… đúng là vậy nhỉ.”
“Chắc hẳn chị rất vui nhỉ.”
“Ờm… đúng vậy.”
“Saki này, nếu sau này em cần lời khuyên… cứ hỏi bọn chị nhé.”
Khoan, ý họ là… tư vấn chuyện ban đêm sao!?
Tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng nếu được chỉ dạy thì cũng tốt đấy chứ…
Tôi cố giữ nụ cười tươi khi quay sang hỏi hội trưởng:
“Vậy nếu có lúc em cần, chị chịu nghe em tâm sự chứ?”
“Đ-đương nhiên rồi. Nếu là cô em dâu đáng yêu của chị thì…”
“Vậy em xin hẹn trước nhé.”
“Ừ… ừm.”
Không hiểu sao giọng chị ấy lại nghe như đang… lùi một bước vậy nhỉ.
Chắc chuyện “vui vẻ” và lúc bình thường là hai chế độ khác nhau.
Rồi hội trưởng như sực nhớ ra điều gì đó.
“Mà này, hai đứa chuyển nhà lúc nào thế?”
Chị hỏi về vụ chuyển nhà của bọn tôi.
Tôi và Aki-kun nhìn nhau rồi cùng trả lời:
“Ngay trong ngày tụi em ở trọ hôm đó ạ.”
“Hả? Ngay lúc ấy à?”
“Cha mẹ tụi em đã tự ý dọn đi trong lúc hai đứa vắng nhà.”
“Khi bọn em về thì nhà đã không còn nữa.”
“Cái đó… đúng là tàn nhẫn thật.”
“Nhưng mà kết cục lại khá ổn đấy chứ.”
“Bởi ngay sau đó có vụ vu khống sàm sỡ mà.”
““A–!””
Cả hội trưởng và phó hội trưởng đều trông như vừa “vỡ lẽ” ra.
“Nhờ vậy mà Sae-san cũng rút lui luôn rồi.”
““Ể?””
Lần này thì cả hai cùng ngớ ra.
Có vẻ họ chưa nghe tin vì chuyện đó mới quyết định gần đây thôi.
Tôi tiếp lời Aki-kun để giải thích rõ hơn:
“Nghe nói quyền sở hữu chung cư đó đã được chuyển nhượng cho cha của chị rồi đó.”
“Vì tòa nhà cũng xuống cấp rõ rệt, nên chắc đó là quyết định của dì em rồi.”
“A, nếu là cha chị thì chắc chắn sẽ chọn phương án phá dỡ thôi. Giữ lại chẳng lợi gì, cho thuê làm bãi đỗ xe còn có lời lâu dài hơn. Với lại sau vụ lùm xùm vừa rồi, chắc chẳng ai dám thuê nữa đâu.”
Quả nhiên là sẽ biến thành bãi đỗ xe mà.
Tòa chung cư duy nhất trong khu dành riêng cho nữ giới… đã bị buộc phải đóng cửa do những hành động vượt giới hạn của đám “ghét đàn ông” đó.
Mà nguyên nhân chính lại là vụ vu khống sàm sỡ nhằm vào Aki-kun.
“Một vụ sàm sỡ bịa đặt do học sinh bị đuổi học trả thù à.”
“Đúng là không biết chừa mà, cái đồ rác rưởi đó.”
Có vẻ như hội trưởng và phó hội trưởng cũng đã đoán ra ai là kẻ đứng sau rồi.
“Cơ mà, ngay từ đầu chuyện kỳ lạ nhất là tên Aki-kun không hề bị nhắc đến, chỉ có hành động ‘tìm kiếm kẻ sàm sỡ’ thôi. Thật khó hiểu, họ định làm gì vậy chứ?”
“Chắc chỉ đơn giản là muốn dụ em lộ mặt ra rồi làm mọi thứ rối lên thôi.”
Dụ cho lộ mặt à… ừm, đúng là kiểu mà họ có thể làm thật.
Hội trưởng và phó hội trưởng nghe vậy liền ngừng tay, lặp lại lời cậu ấy:
““Dụ em lộ mặt?””
“Đúng vậy. Vốn dĩ em cũng đâu còn nhà riêng.”
“Phải rồi. Cha mẹ cậu thì sống ở nước ngoài nhỉ.”
“Bà dì thì đã tái hôn rồi phải không?”
“Ừ.”
“Thế nên em chỉ còn cách sang sống nhờ nhà dì ấy. Rồi đúng lúc đó, quanh khu xảy ra vụ sàm sỡ, khiến đám ghét đàn ông kia nổi dậy.”
“Nhưng sao chuyện đó lại gây rắc rối cho cậu?”
Lý do cho sự bùng phát đó chính là vụ vu khống sàm sỡ kia.
“Chúng định biến em thành ‘kẻ sàm sỡ thật sự’. Lợi dụng lòng thù ghét đàn ông để khiến em bị mang tiếng cả danh lẫn thực.”
Đó chính là ác ý lớn nhất, nhằm làm Aki-kun phải khổ sở.
“Phần lớn những người ghét đàn ông đều từng là nạn nhân của sàm sỡ.”
“À, ra vậy.”
“Thì ra là kiểu lý luận đó. Đúng là vẫn hèn hạ như mọi khi.”
“Nếu xét theo kịch bản của hắn, thì gã ‘sàm sỡ’ sống ở tầng trên, còn nạn nhân là phụ nữ, bao gồm cả cô ta. Họ sẽ tin rằng bản thân luôn bị đe dọa. Từ đó kích động cư dân vốn chẳng chịu suy nghĩ mà đuổi em đi, tốt nhất là gọi cả cảnh sát, để biến em thành tội phạm ‘danh chính ngôn thuận’. Có lẽ hắn ta không thể chịu nổi việc chỉ đứa em ngu ngốc của mình bị bắt, trong khi một gã đàn ông mang tiếng xấu như em vẫn nhởn nhơ sống tiếp.”
Nghe xong phân tích đó, điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi chỉ là hai chữ “ích kỷ”.
“Đó chẳng phải là tai tiếng của chính chúng sao?”
“Không thấy xấu hổ khi đổ tội cho người khác à?”
“Với đám tâm thần nhân cách méo mó đó thì chắc khái niệm ‘xấu hổ’ không tồn tại đâu.”
““Cũng đúng nhỉ.””
Vừa tiếp tục công việc, Aki-kun vừa khép lại chủ đề bằng cách đưa ra nhận định của riêng mình:
“Lần này, vì em đã gọi cảnh sát khi phát hiện họ tàng trữ vũ khí trái phép, nên họ nhận ra rằng không thể dựng lên vụ án oan nữa. Kế tiếp, lựa chọn duy nhất còn lại là kéo người khác vào để làm công cụ. Chỉ vậy thôi.”
Phía chúng tôi may mắn có chỗ dựa quyền lực đủ lớn để vượt qua âm mưu của bọn họ.
Nên ngay khi phát hiện dấu hiệu khả nghi, các bên liên quan đã hành động phòng ngừa từ trước, thậm chí trước khi chúng tôi nhận ra.
(Trong trường hợp của Aki-kun, có lẽ cậu ấy chỉ hành động theo linh cảm thôi…)
Đúng vào thời điểm rắc rối xảy ra, tiểu thư Shiraki đã chuyển đi.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì trông chẳng khác nào cô ấy dọn đi vì chán ghét khi nghe tin về vụ sàm sỡ.
Điều đó chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến phong trào “bài trừ kẻ sàm sỡ” của đám ghét đàn ông càng thêm dữ dội.
(Có lẽ chúng vẫn đang nghĩ rằng kế hoạch của mình tiến triển thuận lợi đấy nhỉ…)
Người bị truy tìm… thực chất… lại chẳng hề tồn tại.
___________________________________________
Phía nhà trường cũng đang rối ren vì hậu quả của việc có quá nhiều kẻ xấu à (´・ω・`)
✦ Ghi chú:
- “ghét đàn ông”: ở đây chỉ nhóm phụ nữ ghét đàn cực đoan trong chung cư.
- “dụ ra ngoài”: ẩn ý là ép Akira lộ diện để vu tội.
