Chuyển Sinh Thành Tên Quý Tộc Sa Cơ Của Một Quốc Gia Lụi Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 156

Web Novel - Chương 17: 8 Năm Trước, Cặp Chị Em Tóc Trắng

“Chế ngự linh hồn? Tôi chưa từng nghe thấy chuyện này."

Tôi lại cảm thấy bất lực khi nghe về tình huống xa lạ này.

‘Thân là chuyển sinh giả, vậy mà mình biết ít đến đáng ngạc nhiên về các chi tiết ẩn này.'

Đến nước này, có lẽ tôi nên vứt bỏ tất cả kiến thức về nguyên tác và chỉ nhớ các chuyện chính.

Tuy cách kể chuyện của <Eldchain> thực sự không thân thiện, nhưng ngay cả việc tính đến các biến số cũng có giới hạn chứ.

“Tôi không chắc nên bắt đầu từ đâu."

Nỗi lo lắng sâu sắc bao trùm khuôn mặt Irelpi.

"Nếu cô không muốn nói, tôi sẽ không gặng hỏi."

Trớ trêu thay, việc thấy Irelpi vật lộn nghiêm túc như vậy khiến sự tò mò của tôi biến mất. Tôi không muốn thỏa mãn sự tò mò của mình bằng cách khơi lại những ký ức đau buồn của cô ấy.

"Không. Nếu đã đến mức này, tôi nghĩ Nephy cũng nên biết."

Irelpi nhấp một ngụm trà ấm và bắt đầu nhớ lại ký ức quá khứ của mình.

"Hai năm sau buổi ra mắt của tôi. Năm tôi mười tám tuổi. Tôi vừa mới gia nhập Hiệp sĩ đoàn Nelphrugia và trở thành tân binh."

Tân binh và Irelpi... một sự kết hợp không thể tưởng tượng được. Vậy nghĩa là cô ấy đã lên đến chức Chỉ Huy Hiệp Sĩ chỉ trong tám năm. Thực tế có khi còn nhanh hơn.

'Cô ấy quả là hiện thân của nỗi phi lý.'

"Một ngày nọ, một nhóm hiệp sĩ đoàn, bao gồm cả tôi, được cử đến một vương quốc lân cận để hộ tống cho một hoàng tử ngoại quốc. Tôi đã xin phép để đưa Miren đi cùng. Con bé đã rất vui sướng – đó là cơ hội hiếm có để cùng nhau ngắm nhìn các vùng đất xa lạ."

Irelpi bất giác mỉm cười, xem ra cô đang hồi tưởng về những ngày hạnh phúc hơn.

"Mọi chuyện bắt đầu tốt đẹp. Chúng tôi đã ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp và vui chơi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi thấy các hiệp sĩ đang đợi ở một ngôi làng bên dưới lâu đài hoàng gia trước khi trở về. Đó là lúc tôi nhận được lời mời từ hoàng tử."

Biểu cảm tựa hồ nước phẳng lặng trước đó của cô ấy đột nhiên méo mó. Một sát khí tinh tế len lỏi khắp phòng, khiến người ta nổi da gà.

“Tôi không thể thất lễ do ngoại giao, vậy nên tôi đã đến lâu đài và gặp riêng với hoàng tử. Ánh mắt hắn ta đã phản bội ý định của hắn ngay lập tức. Hắn nói rằng hắn đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên trong vũ hội... Hay mấy chuyện vô nghĩa tương tự."

"Tên... Tên điên khốn kiếp đó...!"

Triệu tập cận vệ riêng của Hoàng Đế vì tình cảm cá nhân? Tên hoàng tử ngốc nào lại làm vậy chứ? Kể cả Đế chế cũng có thể dùng chuyện này để lên án vương quốc, vậy nhưng lòng tốt của Irelpi đã khiến cô ấy tuân theo.

"Tôi cố gắng rời đi nhưng đã bị giữ lại và phí mất thời gian quý báu. Cho đến khi sương mù đỏ thẫm và các đám mây đen kịt dần bốc lên phía chân trời.”

Ngay lúc phát hiện ra sự bất thường, Irelpi đã bất chấp mọi lễ nghi và lao về phía nguồn năng lượng đáng ngại.

Kể cả có bằng xe ngựa cũng phải mất đến nửa ngày. Tuy Irelpi đã chạy hết tốc lực, song việc mất một chút thời gian là không thể tránh khỏi.

Khi cô cuối cùng cũng đến được ngôi làng, một cảnh tượng kinh hoàng chưa từng có đang chờ đợi.

"Kkh…!?"

Một bầu trời bị che phủ bởi năng lượng màu đỏ thẫm và những sinh mạng bị lửa thiêu rụi chào đón cô.

Từ những vết nứt không gian, các thực thể tựa như bóng tối ghê tởm chui ra. Một sinh ra hai, hai sinh ra bốn – số lượng của chúng nhân lên theo cấp số nhân khi chúng gieo rắc hỗn loạn.

Hiện tượng.

Trong thế giới của <Eldchain> tồn tại các sợi xích vô hình trói buộc thực tại. Thời điểm những sợi xích này lỏng lẻo, các thực thể liên chiều sẽ trượt qua – chúng được gọi là hiện tượng Chain Lich.

Một cơn lũ bạo lực xứng đáng được gọi là thảm họa. Và đây là một thảm họa quy mô đặc biệt lớn.

"Phó chỉ huy! Miren! Có ai ở gần đây không, mau trả lời tôi!"

Irelpi hét lên đến khàn giọng. Ấy vậy nhưng chẳng có tiếng trả lời nào – có lẽ vì mọi người đang bận chiến đấu với đợt bùng phát Chain Lich.

"Miren! Làm ơn... hãy an toàn, Miren...!"

Các thực thể đen khịt vô định chặn đường Irelpi. Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ bị năng lượng ăn mòn và mất đi tiềm thức.

Chỉ là Irelpi không phải người bình thường.

Xoẹt! Xoẹt!

Còn chẳng cần rút kiếm, Irelpi đã tạo ra kiếm khí chém đôi mọi thứ theo bảy hướng. Trong khi đang tìm kiếm Miren và các hiệp sĩ.

"Không còn linh hồn nào sống sót... Không phát hiện nhóm nào đang chiến đấu..."

Irelpi đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Nỗi tuyệt vọng len lỏi trong cô, nhưng cô đã dùng ý chí đè nén nó. Cô tự tát vào má mình để ngăn nước mắt chảy ra.

"Miren! Phó chỉ huy! Ugh...?"

Sau khi điên cuồng tìm kiếm khắp ngôi làng, Irelpi cuối cùng cũng đến được quảng trường trung tâm. Thứ cô thấy ở nơi đó là một thứ đối lập hoàn toàn với ký ức của cô.

Quảng trường trung tâm lẽ ra phải sôi động dưới bầu trời xanh. Ấy thế nhưng, đôi mắt xanh như hồ nước của Irelpi giờ đang phản chiếu một cảnh tượng địa ngục.

'Một đồng bằng xác chết đẫm máu.'

Các hình thù giống quái thú đang gặm nhấm những con người vô hồn.

Một cái bóng khổng lồ nghiền nát con người một cách vô nghĩa như kiến và làm văng tung toé nội tạng của họ.

Giữa thế giới chẳng chút nhân phẩm này, cô phát hiện ra bộ đồng phục hiệp sĩ Nelphrugia quen thuộc. Irelpi bèn lao tới và kiểm tra mạch đập.

"Quá muộn."

Xác chết lạnh ngắt ấy xem ra đã kháng cự quyết liệt. Y đã chiến đấu dũng cảm đến cùng.

Và rồi, Irelpi nhận thấy tư thế bảo vệ của cái xác.

‘Giống như đang che chắn cho ai vậy... Chẳng lẽ?!'

Cẩn thận di chuyển cái xác, cô trông thấy một cô gái dấu yêu bên dưới. Mái tóc trắng ánh trăng giống hệt Irelpi xác nhận đó chính là Miren Yustiha.

"Miren... còn sống!"

Sau khi tìm kiếm toàn bộ ngôi làng, chỉ còn lại hai người sống sót ở quảng trường trung tâm – Miren Yustiha và Irelpi.

Chuyện một cô gái bình thường sống sót ở nơi các chiến binh ngã xuống chỉ có thể được gọi là một phép màu được tạo nên bởi sự hy sinh của các hiệp sĩ.

"Miren. Chị xin phép em một lát nhé.”

Irelpi nhẹ nhàng bế Miren đến một chiếc ghế dài gần đó rồi cẩn thận đặt cô xuống và truyền hơi ấm. Chỉ sau khi xác nhận hơi thở ổn định của Miren, cô mới có thể bước đi.

"Chị xin lỗi, em gái. Giá như chị không bỏ em lại một mình... Giá như chị quyết đoán hơn... Mọi người đáng lẽ đã sống sót... Miren..."

Bàn tay thanh tú của Irelpi di chuyển đến chuôi thanh kiếm nghi lễ. Để thanh tẩy bầu trời tím bị nguyền rủa và các sinh vật dị thường này.

Cô tỏa ra sát khí.

■■■■■■■!

Các thực thể không thể bỏ qua mối đe dọa cực độ từ Irelpi.

Cái bóng khổng lồ vốn đang phá hủy mọi thứ một cách vô nghĩa đã giậm chân đi tới, nghịch nghợm như thể tìm thấy một món đồ chơi mới.

Khung hình đồ sộ của nó ngay lập tức che khuất bầu trời.

"Ký Ức Thiêng Liêng."

Cô hô lên rõ ràng.

RẦM!

Gã khổng lồ đập nát nơi Irelpi và Miren vừa đứng. Một cơn bão bụi từ nội tạng bị xé nát của những cái xác gần đó bùng lên.

Thế nhưng, Irelpi và Miren đã biến mất.

"Chị sẽ quay lại ngay. Em ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, Miren?"

Hai chị em hoàn toàn bị cô lập bên trong một khối lập phương màu xanh trắng. Tuy gã khổng lồ đen ngồi chễm chệ trên đó, song khối lập phương vẫn không hề hấn gì.

Kengg-

Một lưỡi kiếm bạc hoàn toàn rút ra khỏi vỏ, chiếu sáng cõi u hồn oán hận này.

XOẸT!

Một tiếng nổ siêu thanh sắc nhọn làm rung chuyển khu vực.

Chỉ bằng một cú vung kiếm nhanh gọn, gã khổng lồ đang đè lên khối lập phương đã biến thành hai mảnh. Nhát kiếm ấy thậm chí còn vươn tới những đám mây lơ lửng tầm thấp mà không cần truyền năng lượng.

Thời điểm ấy, kể cả các thực thể vô tri kia cũng nhận ra Irelpi là một mối đe dọa đến sinh mạng của chúng.

“Chị phải đi rồi, Miren."

Để tránh những hối tiếc trong tương lai. Để em gái cô có thể nhớ về thảm họa này như một cơn ác mộng giữa mùa hè.

Cô bước hẳn ra khỏi khối lập phương.

Một nữ kiếm sĩ cô độc đối mặt với bầy quái thú khát máu. Một tai ương chực chờ nuốt chửng các sinh mệnh cuối cùng còn sót lại.

'Mình có thể chuộc lại sự bất cẩn của mình dù phải mất cả cuộc đời không? Không, đừng nghi ngờ - chỉ cần hành động.'

Năng lượng màu xanh da trời như sao chổi bao bọc lưỡi kiếm của Irelpi.

'Mình phải làm.'

■■■■■■!

Tiếng gầm rú của chúng là tín hiệu.

Irelpi mở đôi mắt đang nhắm ra và lao vào đám đông đen kịt tựa như tia chớp trắng. Chẳng hay biết cô đã dùng kỹ thuật đặc biệt nào, mà thanh kiếm của cô mang theo sức mạnh hủy diệt cả trời đất.

RẮC!

Thanh kiếm của Irelpi chém xuống đất. Nhát chém kéo lê mặt đất như một ngọn núi lửa đang phun trào. Các mảnh vỡ như thiên thạch xé nát lũ quái vật.

Tận dụng đám mây bụi để che chắn, Irelpi di chuyển nhanh nhẹn – uyển chuyển như dòng suối, dữ dội như bão tố.

Mỗi nhát chém đều xóa sổ hàng hàng sinh mạng. Mỗi nhát chém quét sạch từng mảng kẻ thù cùng các tiếng nổ siêu thanh.

XOẸT! XOẸT! RẮC!

Irelpi không nhìn xung quanh. Cô chỉ lao về phía trước và tỉ mỉ xuyên qua bầy thú.

Không có lòng thương xót nào tồn tại trong bước đi không ngừng của cô. Chém, đâm, trảm – tàn nhẫn tiến lên.

Không một lực lượng đơn lẻ nào có thể vượt qua số lượng áp đảo – một sự thật cổ xưa. Đó là lý do tại sao con người và động vật thành lập các nhóm để bảo vệ lẫn nhau. Ấy vậy mà Irelpi đã bất chấp sự thật này.

Thanh kiếm của cô toát ra uy lực kinh thiên động địa, vậy nhưng chẳng có vẻ gì là hung bạo. Tựa như một vũ công đang biểu diễn một điệu kiếm lấy cảm hứng từ phượng hoàng.

'Mình sẽ mang gánh nặng này mãi mãi. Với tư cách là hiệp sĩ. Và với tư cách là gia đình.'

Điệu kiếm của Irelpi chính là một khúc nhạc cầu siêu – an ủi các hiệp sĩ đã chết vì bảo vệ kẻ yếu và các linh hồn oan ức.

Những hình thù đen kịt tan thành cát bụt, những tiếng la hét vô hồn vang lên đau đớn. Chính giữa trung tâm của cơn bão bạc, cô đứng vững không dao động.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như hàng giờ, tia chớp từ thanh kiếm cuối cùng cũng tắt dần.

'Ah…'

Cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bầu trời trong xanh xuất hiện trở lại. Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy Irelpi, thay thế cho làn sương mù màu tím.

Lép bép. Lép bép.

Irelpi bước qua dòng máu và đi đến chỗ Ký Ức Thiêng Liêng. Phong thái điềm tĩnh hoàn hảo của cô toát lên vẻ trang nghiêm cao quý.

"Miren…"

Thấy Miren vẫn ngủ yên, cơn căng thẳng của cô dịu đi. Irelpi bế Miren ra khỏi thủ đô của vương quốc.

Các binh lính đến muộn của vương chỉ có thể việc dọn dẹp trong nỗi bối rối và thất vọng.

Đây là truyền thuyết không được ghi lại của Bạch Kỵ Sĩ – chiến công không chính thức đầu tiên của Irelpi Yustiha.

“Mẹ nó... đúng là điên mà..."

Khi câu chuyện của Irelpi kết thúc, tôi không kìm được mà chửi thề.

"Cô có biết mình phi lý đến mức nào không? Cô đã luyện tập được bao nhiêu ở độ tuổi đó chứ!"

"Tôi làm gì được đây? Tôi trời sinh đã vậy rồi."

Irelpi đáp lại một cách thản nhiên, cô thực sự không bối rối chút nào.

"Chỉ là... Sao có thể? Mười tám tuổi mà một mình cân cả thảm họa? Tôi chẳng biết phải nói gì luôn rồi.”

Tuy không được ghi lại, nhưng cô ấy thực sự là người đầu tiên một mình ngăn chặn hiện tượng Chain Lich. Nếu bất kỳ ai khác nói chuyện này, tôi đã cười nhạo rồi.

“Mà thôi... Miren đã mắc phải di chứng là Bệnh Xích. Tôi đã đàm phán với Bệ hạ - và đưa ra một vật thế chấp."

"Bệnh Xích là không thể cứu chữa, trừ khi thông qua Eldchain."

Bệnh Xích là tình trạng kết nối giữa linh hồn và thể xác gần như bị cắt đứt. Linh hồn và thể xác thu hút lẫn nhau, và căn bệnh này làm suy yếu mối liên kết đó. Chúng chủ yếu ảnh hưởng đến những người sống sót sau thảm họa Chain Lich.

Eldchain là phương thuốc duy nhất.

'Hoàng Đế thực sự đã đồng ý. Hẳn là một cái giá quá rẻ so với chuyện giành được lòng trung thành của Irelpi.'

"Nhờ vậy, mà Miren đã được mượn sức mạnh của Eldchain một lần."

"Vậy giờ cô bé đáng lẽ phải hoàn toàn khỏe mạnh rồi chứ!"

Irelpi lắc đầu buồn bã.

"Đã xảy ra... một sai sót. Sợi xích vàng thay vì neo chặt linh hồn vào thể xác, nó lại trói buộc linh hồn con bé vào sợi xích."

“Vậy tức là linh hồn của Miren đang ngủ trong sợi xích vàng?"

"Phải, chính xác là vậy."

"Chuyện này... chuyện này...!"

Tôi suýt nữa thì chửi vào mặt Irelpi – tất nhiên không phải chửi cô ấy.

'Hoàng Đế, lão khốn chết tiệt đó! Chẳng trách mọi thứ cứ sai sai.'

Hoàng Đế không cố tình phá hoại chuyện điều trị của Miren. Chỉ là một tai nạn không may đã xảy ra. Một chuyện bất khả kháng.

Chuyện này đã khiến cho cốt truyện gốc trở nên tàn nhẫn hơn.

‘Kể cả khi em gái cô ấy chết, liệu Irelpi "đó" có thực sự san bằng Đế chế không? Nếu sợi xích của Miren bị dùng cho Hoàng hậu, phản loạn là đủ rồi chứ!'

Thật dễ dàng để đoán họ đã dùng sợi xích chứa linh hồn của Miren như thế nào.

'Họ đã hiến tế linh hồn tách rời của Miren để bóp méo nhân quả. Kể cả Eldchain cũng không thể hồi sinh người chết được!'

Một trong những sức mạnh của sợi xích vàng là ban phần thưởng tương đương với sự hy sinh.

Mắt đền mắt, linh hồn đền linh hồn.

Linh hồn con người không nên bị hiến tế. Chỉ là giá như linh hồn của Miren không bị trói buộc với sợi xích!

Tôi đang run sao? Irelpi lo lắng hỏi.

"Nephy? Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì. Chỉ là hy vọng Miren sớm hồi phục thôi.”

"Phải. Cảm ơn anh, Nephy."

'Bình tĩnh. Chuyện này vẫn chưa xảy ra.'

Tôi bẻ lái cuộc trò chuyện trở lại Charlotte. Irelpi thảo luận nghiêm túc về các giả thuyết khác nhau.

Thời điểm chúng tôi chốt kế hoạch, tiếng gõ cửa bèn vang lên.

Cốc. Cốc.

"Vào đi."

Một quản gia già kính cẩn trao một lá thư sau khi Irelpi được cho phép.

“Con dấu của Hoàng Đế."

"Vâng, thưa Hầu tước Alteon. Một sứ giả đang đợi bên ngoài. Bệ hạ có lẽ đang triệu tập cả hai vị đến cung điện..."

"Bảo sứ giả rằng chúng ta sẽ khởi hành ngay. Nephy, thay đồ đi và ra gặp tôi."

“Được. Hoàng đế hồi phục khá nhanh dù đang tự giam mình nhỉ."

Chúng tôi thay sang lễ phục và lên xe ngựa của Hoàng Đế.

Một chuyến đi đêm dài cùng nhiều giờ cho đến bình minh ló dạng.

Những đám mây dày che khuất mặt trăng, khiến cho bóng tối càng thêm sâu thẳm.