Cột sáng nhiệt vàng rực do Zikharun tạo ra đủ sáng để có thể nhìn thấy rõ ngay cả từ dinh thự của Công tước Feyta. Chuyện Irelpi và nhiều hiệp sĩ khác sẽ chạy tới là không thể tránh khỏi.
Tất nhiên, đó là sau khi mái vòm đỏ biến mất và sự an toàn của Hoàng Đế và Hoàng hậu đã được đảm bảo.
"Nephy! Anh ở đâu? Nephy!"
Tiếng gọi khẩn cấp của Irelpi vang lên rõ ràng. Quá xấu hổ để trả lời, tôi cúi đầu và nhắm chặt mắt.
'Hãy tin tôi, Irelpi.' Thật là một câu nói huênh hoang sáo rỗng – lời khoe khoang của tôi vút tận trời xanh trong khi thành tích thực tế của tôi rơi xuống đất.
'Giá như mình tạo cho Irelpi đủ tin tưởng để tấn công, mọi thứ đã được giải quyết.'
Cho dù võ công của nhân vật chính có ghê gớm đến đâu, cũng không một chiến binh đơn độc nào có thể áp đảo được Irelpi. Vụ bắt cóc Charlotte này thành công phần lớn xuất phát từ thất bại của tôi trong việc thúc đẩy cô ấy hành động.
"Nephy! Anh đây rồi."
Irelpi phát hiện ra bóng dáng tôi từ một khoảng cách mà lẽ ra tôi chỉ xuất hiện như một dấu chấm. Thị lực của cô ấy quả là siêu phàm.
Sột soạt. Sột soạt.
Cùng mỗi tiếng bước chân đưa cô ấy đến gần hơn, tâm trí tôi càng trở nên hỗn loạn. Sao tôi có thể giải thích được thất bại rõ ràng, không thể chối cãi này đây? Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ.
Bức màn đêm đen tối trông như nhuộm đen mái tóc trắng như tuyết của Irelpi – đó là ảo ảnh được tạo ra khi cô ấy đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Irelpi đang có biểu cảm gì khi nhìn vào phiên bản thảm hại này của tôi...?
"Nephy."
"..."
"Này? Nephy? Anh không nghe thấy tôi à?"
"..."
Tôi tuyệt vọng mong cô ấy cứ lờ tôi và bước đi. Bị chửi rủa và chỉ trích chắc hẳn còn khiến tôi dễ chịu hơn. Cô ấy hoàn toàn có quyền để làm như vậy.
Trái với mong muốn khiêm tốn của tôi, Irelpi đã chọn một cách tiếp cận bất ngờ.
"Nephy. Anh không định trả lời à? Được thôi, tôi sẽ đếm đến ba. Ba... hai... một..."
"..."
Kengg-
Âm thanh kim loại lạnh lùng đó đã khắc sâu vào ký ức tôi! Điềm báo trước khi lưỡi kiếm trắng bạc của cô ấy lộ ra hình dạng tuyệt đẹp của nó. Tôi hoảng hốt bật dậy, quên cả phẩm giá.
"Gwaaah!"
"Thấy chưa? Anh vẫn nghe rõ mà. Sao lại giả vờ?"
“Kh-Không phải..."
Tôi chỉ có thể ngập ngừng nhìn chằm chằm vào chân Irelpi. Cô ấy lặng lẽ đến gần cho đến khi đứng ngay trước mặt tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi đã đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau. Tôi căng thẳng đến mức không thể thở bình thường—
Trông thấy bộ dạng chán nản của tôi, Irelpi buông lời:
"Nephy. Anh biết gì không?"
"Gì...?"
"Ở khoảng cách này, anh trông như đang nhìn chằm chằm vào ngực tôi vậy."
"Ghk!"
Tôi loạng choạng lùi lại trước câu nói chấn động của cô ấy, còn suýt nữa ho ra máu.
"Giờ anh mới chịu nhìn này.”
Cô ấy nói đúng. Lần đầu tiên kể từ khi cô ấy đến, mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.
Irelpi không tỏ ra tức giận hay khinh miệt. Cô ấy chỉ đơn giản nhìn tôi bằng đôi mắt tựa hồ nước xanh thẳm, bình lặng.
Chỉ cần trông thấy ánh mắt ấy thôi cũng đã biến tâm trí đục ngầu như ao tù của tôi thành một hồ nước trong vắt.
'Cảm giác này... giống như khi mình lần đầu gặp Hoàng Đế.'
Chẳng lẽ đôi mắt của Irelpi ẩn chứa một loại phước lành trừ tà nào đó?
Cô ấy lên tiếng:
"Tôi sẽ không trách anh, Nephy. Tôi không có quyền làm vậy."
"Irelpi, tôi đã thất bại. Sau mấy lời khoe khoang ấy, tôi chẳng làm được gì hết.”
"Không. Đó là phán đoán hoàn toàn sai lầm của tôi. Nếu tôi tin tưởng anh, chúng ta đã đạt được kết quả tốt hơn."
Irelpi kiên quyết phủ nhận lời nói của tôi. Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi bằng bàn tay nhỏ bé của mình và tuyên bố dứt khoát:
“Tuy giờ đã muộn, nhưng cảm ơn anh. Vì anh đã chứng minh bản thân bằng hành động, nên từ hôm nay tôi sẽ tin tưởng anh. Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ rằng anh có bỏ trốn đi nữa, tôi cũng chẳng làm gì được."
Câu nói nửa đùa nửa thật của cô ấy mang theo cảm xúc chân thành. Cô ấy cười khúc khích nhẹ trước khi thản nhiên nói thêm.
"Chà, cảm ơn anh một lần nữa vì đã ở yên tại chỗ và không khiến tôi hối hận về quyết định này."
"Irelpi... tôi... tôi..."
Khi tôi đang vật lộn để trả lời, Irelpi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Cơ mà, đây quả là một cảnh tượng tàn khốc. Chuyện ảnh hưởng của nó lan đến tận dinh thự của Công tước Feyta đã nói lên rất nhiều điều."
"..."
Irelpi quét mắt nhìn xung quanh đống tàn tích và đánh giá sức mạnh của kẻ thù từ dấu vết trận chiến. Tôi cung cấp thêm thông tin:
“Chỉ một kẻ duy nhất đã gây ra đống hoang tàn này."
"Không chỉ không thua Nephy, mà còn một mình gây ra cảnh tượng này?”
Câu hỏi ngây thơ xác nhận thất bại của tôi của cô ấy thật đau lòng. Tôi gật đầu và đáp lại:
"Cô cũng làm được mà đấy thôi.”
"Tôi đặc biệt."
"Vẫn là câu trả lời tự luyến ấy.”
"Anh vừa nói gì?"
Lời phàn nàn lẩm bẩm của tôi chắc hẳn đã lọt vào tai cô ấy. Tôi bèn vội đánh lạc hướng:
“Phải, kẻ đã làm chuyện này với tôi cực kỳ mạnh mẽ. Chưa kể là thuộc hạ của hắn cũng đều được huấn luyện bài bản.”
Tôi nhớ lại gã đàn ông trong hang đã né tránh mọi đòn tấn công trong khi vẫn ra đòn. Nếu chẳng phải nhờ thể chất vượt trội của Netionpis, tôi đã không thể chống trả rồi.
"Nếu anh nói thật, thủ phạm hẳn phải là binh lính tư nhân của các quý tộc cấp cao... hoặc có lẽ là thành viên của Guild."
"Guild ư..."
Tôi thoáng phân vân có nên đề cập đến Zikharun hay không. Tuy nói ra thì dễ, nhưng giải thích sao mà tôi biết chi tiết sẽ rất rắc rối.
Sau một hồi do dự, tôi bèn lắc đầu.
'Thật ngu ngốc! Irelpi vừa mới bắt đầu tin tưởng cái cơ thể khét tiếng này chưa đầy được nửa giờ, vậy mà mình đã nghĩ đến việc giấu chuyện ư?'
Thứ tư duy này khiến tôi không đủ tư cách làm người hay làm đàn ông. Tôi ngay lập tức chia sẻ thông tin chi tiết với Irelpi.
"Tôi không biết hắn thuộc tổ chức nào, nhưng tôi biết tên hắn - Zikharun Misrah. Tinh linh cuối cùng còn sót lại trên thế giới này."
Nghe tiết lộ động trời ấy, kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Irelpi.
"Một... tinh linh? Chủng tộc huyền ảo được cho là đã tuyệt chủng từ thời cổ đại... Không, quan trọng hơn, sao anh biết được điều này?"
"Tôi biết rất nhiều thứ."
"Đừng giỡn."
"...Hắn hẳn đã nghĩ rằng đã giết được tôi. Vậy nên hắn đã tự mình tiết lộ."
Tuy rất muốn đáp lại sự tin tưởng của Irelpi, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn. Chân tướng chuyện đây là một thế giới game không bao giờ được phép tiết lộ. Do đó tôi phải nói dối một cách thiện chí.
Thân là một chuyển sinh giả, mọi lời biện minh cho kiến thức nguyên tác của tôi đều phải dựa vào sự tin tưởng của Irelpi.
Irelpi là người đầu tiên nhượng bộ. Tuy không bị thuyết phục, song cô ấy dường như cảm nhận được sự chân thành của tôi và đã bỏ qua.
"Phù! Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết sau. Chúng ta nên trở về dinh thự và lên kế hoạch cho các bước tiếp theo."
"Phải, trước tiên hãy quay về đã."
Trở về dinh thự của chúng tôi.
Khi chúng tôi đi cạnh nhau, Irelpi bỗng dưng phồng má và phàn nàn.
“À mà này, Nephy."
"Gì vậy?"
"Lúc nãy, anh chỉ nhìn vào ngực tôi thôi phải không?"
"Hả?"
Tôi ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và cẩn thận lựa chọn lời nói.
'Mình có nên nói rằng chẳng có gì để xem không? Mà, xét về góc độ, nó quả là đã lọt vào tầm nhìn của mình...'
Tuy tầm nhìn không bị cản trở của tôi trải dài từ phần trên đến phần dưới cơ thể. Nhưng tôi nhận ra rằng không có câu trả lời nào trong số ấy dẫn đến kết quả tốt.
"Chà, cô biết đấy? Có rất nhiều thứ lọt vào tầm nhìn của con người, chỉ là chúng ta đã vô thức lọc bỏ những thứ không đáng chú ý. Chuyện này cũng tương tự... Mà thôi... ờ, Irelpi?"
"Quên đi."
Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh còn hơn cả tia nhiệt của Zikharun chạy dọc sống lưng tôi. Quá sợ hãi để dám nhìn vào mắt Irelpi, tôi cứng đờ người.
Thế nhưng tầm nhìn ngoại vi của con người lại nhạy bén một cách kỳ lạ. Thấy bàn tay thanh tú của Irelpi đang lơ lửng gần chuôi kiếm, tôi lập tức bỏ chạy.
Theo sau là tiếng hét đầy xấu hổ của Irelpi:
"Nephy! Anh không định dừng lại à?!"
"Dừng lại? Cô điên à?! Cô hỏi làm gì nếu cô kiểu nào cũng làm thế!?”
Cuộc rượt đuổi lúc nửa đêm tự nhiên kết thúc với chiến thắng của Irelpi.
...Chuyện xảy ra sau đó là một mớ hỗn độn.
◇
Các người hầu làm ầm lên khi chúng tôi trở về. Bị sốc bởi bộ dạng xộc xệch của tôi, họ chuẩn bị đủ thứ chăm sóc, làm trì hoãn cuộc nói chuyện của tôi với Irelpi.
Tuy là tôi đã nhiệt tình tranh luận rằng Irelpi chịu một nửa trách nhiệm cho bộ dạng tả tơi của tôi, song không mọt ai tin tôi.
‘Mấy con người vô tâm...!'
Họ đơn giản là không biết bản chất thật của Irelpi.
Nuốt phàn nàn vào trong, tôi mở cửa phòng Irelpi.
"Nephy, anh phải gõ cửa chứ. Nhỡ tôi đang thay đồ thì sao?"
"Dù sao thì cô cũng cảm nhận được mọi thứ trong dinh thự mà, phải không?"
"Không còn nữa. Tôi đã hứa rồi."
"Ồ... Vậy sao."
Sự tin tưởng mà Irelpi hứa hẹn bao gồm cả các phép lịch sự như vậy. Câu nói bình thản của cô ấy khiến tôi cảm động một cách kỳ lạ.
Mặc dù muốn đắm chìm trong điều này, nhưng thời gian không còn nhiều nữa. Tôi ngừng suy nghĩ lan man và hỏi thăm tình hình.
"Irelpi. Bệ hạ và Hoàng hậu chắc hẳn đã nghe về Charlotte rồi. Chúng ta thực sự nên ở đây à?"
"Hiện tại thì đúng vậy. Hoàng hậu đã ngất xỉu. Bệ hạ bị sốc đến mức đã tự giam mình và từ chối tiếp kiến các quý tộc."
Irelpi cũng đề cập đến các biện pháp tạm thời như giam giữ Phó chỉ huy Ethio Leskel.
"Nghiêm trọng rồi đây."
"Nghiêm trọng hơn tình trạng của Bệ hạ và Hoàng hậu là tung tích của Charlotte. Kẻ thù xảo quyệt hơn dự kiến của chúng ta.”
Đôi mắt Irelpi tối sầm lại.
"Cột sáng nhiệt đó không chỉ là để giết anh. Dùng một kỹ năng diện rộng như vậy chống lại một người là bất hợp lý."
"Vậy là có mục đích khác? Tôi cứ nghĩ hắn vội vàng dùng nó vì khẩn cấp chứ.”
"Thực ra là cả hai. Một là để giết anh, hai là để xóa sạch mọi dấu vết."
“Cũng hợp lý."
Tôi sẵn sàng đồng ý.
Do là kỹ năng đặc trưng của Zikharun, mà cột vàng đòi hỏi nguồn tài nguyên khổng lồ. Chẳng việc gì để mà dùng một ma pháp diện rộng tốn kém như vậy để chống lại một đối thủ yếu hơn như tôi.
"Vì vậy, việc tìm kiếm Charlotte sẽ vô cùng khó khăn. Ai mà biết sẽ mất bao nhiêu ngày. Chúng có thể yêu cầu điều gì bằng cách dùng cô ấy làm đòn bẩy đây?"
Tôi có một câu trả lời gần như chắc chắn.
'90% tự tin đây là một âm mưu để khiến hoàng gia tự mình loại bỏ Miren Yustiha.'
Việc thiếu sự chắc chắn tuyệt đối bắt nguồn từ việc chúng không có cách nào biết chuyện Irelpi của tương lai sẽ trở thành Kẻ Hủy Diệt. Nghĩ đến điều này, một cảm giác bất an vẫn còn tồn tại trong tôi.
‘Trước hết, tại sao Zikharun lại ở đó? Ự, điên mất! Thế quái nào mà nguyên tác không bị đụng đến lại trở nên rối tung như vậy?'
Chuyện này khiến kiến thức tương lai của tôi từ nguyên tác trở nên vô dụng.
‘Có điều là mình có thể hành động sao mà tốt nhất cho Irelpi.'
Giống như một kẻ nịnh hót tìm cách lấy lòng, tôi thận trọng đề cập đến chủ đề này.
"Irelpi. Đừng hiểu lầm, cứ nghe tôi nói hết đã nhé? Tôi đã đề cập đến chuyện này trước đây với Bệ hạ..."
"Hả? Nói đi. Đừng ngập ngừng như lúc nãy – anh làm tôi tò mò hơn đấy."
Tôi nuốt nước bọt và hạ giọng.
"Cô... nên đón em gái mình từ hoàng cung về ngay bây giờ. Miren Yustiha, người đang ngủ say vì 《Bệnh Xích》."
"Nephy... Sao anh biết được Miren?"
Bất chấp cách tiếp cận cẩn thận của tôi, mọi nỗ lực đều thất bại. Đôi mắt Irelpi run rẩy như một đứa trẻ đối mặt với một sự thật đáng kinh ngạc.
Tôi vội vàng tung ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn.
"Bệ hạ đã đề cập đến buổi ra mắt của cô ấy khi thảo luận về các mối quan hệ xã giao. Cô nói rằng em gái cô đã giúp chọn váy ra mắt. Sau đó, tôi đã tò mò và tìm hiểu thêm từ Bệ hạ."
"Tôi đã nói thế à... không thể nào."
Cô không chối bỏ nữa mà phàn nàn về đấng quân vương của chúng tôi.
"Quan trọng hơn, tôi cứ nghĩ Bệ hạ có thể giữ bí mật... Ngài ấy hẳn đã tin tưởng anh vô cùng. Nhất là trong lúc tôi đang lo lắng khổ sở."
May mắn thay, Irelpi xem ra đã chấp nhận điều này mà không nghi ngờ gì. Hoàng Đế đã bỗng dưng trở nên lắm lời, nhưng ông ấy sẽ được tha thứ thôi.
"Nhưng sao anh lại đề nghị đón Miren về?"
“Cô nhìn xa hơn đi – đây là một biến cố lớn khi con gái của Hoàng hậu bị bắt cóc. Ai mà biết được liệu Miren có thể phải chịu chung số phận hay không chứ? Nhưng nếu ở bên cạnh cô, con bé sẽ tuyệt đối an toàn."
Tuy tôi đã hy vọng được chấp nhận dễ dàng, nhưng may mắn không đến lần thứ hai. Irelpi hiếm khi tỏ ra không hài lòng.
"Một đề nghị hợp lý, nhưng không thể."
"Tại sao? Đội ngũ y tế và người hầu của chúng ta khá..."
"Không phải chuyện đó.”
Đôi mắt Irelpi hơi ngấn nước khi cô ấy sửa lời tôi, cô có lẽ đang nhớ đến Miren Yustiha đang ngủ say trong cung điện.
"...Có lý do nào đó mà không thể được à?"
"Phải, chính xác là vậy."
Irelpi nhìn xa xăm về phía hoàng cung và lẩm bẩm:
"Miren, linh hồn của em gái tôi... đã bị ràng buộc với hoàng tộc. Suốt tám năm qua, cho đến tận bây giờ.”
