Chuyển sinh thành anh hùng thất bại sao?! Hãy xem tôi thay đổi số phận đây!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

24 52

Tôi Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Pháp Thuật

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

Thời tiết lạnh

“Tôi có chuyện cần anh giúp. – Từ người bạn cũ của anh”

27 100

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

10 11

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

55 91

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

138 1238

Web Novel - Chương 38: Anh Hùng Trộm Nội Y

Chương 38: Anh Hùng Trộm Nội Y

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Milly, sao em lại ở đây?" Tôi thốt lên, hoàn toàn bàng hoàng trước cảnh tượng con bé đang đứng hiên ngang trước mặt mình.

Con bé nhếch mép, khoanh tay đầy tự tin khiến tôi phải thở dài trong lòng. "Sao nào? Anh buồn vì cô em gái đáng yêu đã không tiễn anh lúc anh lên đường tới học viện à? Pfft." Nó bật cười tinh nghịch.

Không suy nghĩ nhiều, tôi đưa tay vò đầu con bé, nhìn cái điệu bộ nhếch mép tự tin đó biến thành cái bĩu môi đầy khó chịu.

"Này! Đừng có đối xử với em như đứa trẻ con trước mặt mọi người chứ!" Nó phản đối, đôi má phồng lên đầy phẫn nộ.

Milly đứng thẳng lại, phủi tay tôi ra và tiếp tục: "Cho anh biết nhé, bây giờ em là học sinh năm nhất ở đây rồi! Thế nên hãy lo mà chăm sóc em cho tốt đấy, ông anh trai," con bé thêm vào với một nụ cười trêu chọc và lè lưỡi đầy thách thức.

Tôi thở dài một cách cường điệu rồi quay sang phía bạn bè mình. "Mọi người, đây là em gái tôi, Milly von Blackmore. Nếu con bé có gây ra rắc rối gì, cứ việc báo cáo lại với tôi."

"Này! Anh nghĩ em là kẻ hay gây rắc rối như anh chắc, anh trai?" Milly gắt lên, càng bĩu môi dữ dội hơn.

Freya và Lyra bước tới với những nụ cười ấm áp, rõ ràng là họ đã quen thuộc với con bé từ trước.

"Rất vui được gặp lại em, Milly! Cảm ơn em vì đã giúp đỡ bọn chị rất nhiều ở dinh thự Blackmore nhé," Freya nói một cách chân thành.

"Hehe, không có gì đâu ạ!" Milly đáp lại với một tiếng cười khiêm tốn.

"Rất vui được gặp em, Milly. Anh là Marius, bạn cùng phòng của Naoki," Marius lịch sự nói và khẽ cúi chào.

Milly nghiêng đầu nhếch mép. "Ồ, cảm ơn anh vì đã chịu đựng được ông anh phiền phức của em nhé. Anh ấy khó chiều lắm đúng không?"

Câu nói đó khiến tôi phải véo má con bé một cái. "Đừng có được đà lấn tới, Milly."

"Haha, hai anh em nhà cậu thân thiết thật đấy," Marius nhận xét rồi cười khà khà.

Luna bước tới với vẻ mặt thích thú. "Em dễ thương quá, Milly. Chị là Luna, lớp trưởng lớp 3-C. Và đúng thế, anh trai em vừa mới gây ra một vụ náo động khá lớn đấy. Mới tới đây được hai ngày mà anh ta đã đi thách đấu người khác rồi. Chị thật sự không ngờ tới chuyện đó luôn," cô ấy nói kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt.

Milly bỗng ôm bụng cười ngặt nghẽo. "Nghe đúng kiểu của anh trai Naoki rồi!"

Tôi gãi đầu ngượng nghịu. "Tôi thực sự xin lỗi, Luna. Và cảm ơn cô đã đồng ý làm trọng tài cho trận đấu của tôi."

Milly chỉ tay vào mặt tôi như một giáo viên đang quở trách. "Anh trai Naoki lúc nào cũng là kẻ gây rắc rối. Anh có biết em đã phải vất vả thế nào để xử lý những tin đồn về anh ở quê nhà không? Ugh! Em vội vàng đến đây không phải vì em lo lắng cho anh hay gì đâu nhé, hiểu chưa? Em chỉ không muốn những tin đồn đó vượt quá tầm kiểm soát thôi!" Bản tính tsundere của con bé lại bộc phát toàn diện.

"Được rồi, được rồi, Milly," tôi thở dài và nhẹ nhàng đẩy con bé về phía sảnh. "Đi thôi, lớp sắp bắt đầu rồi. Anh sẽ đưa em đến phòng học."

Tôi vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, nhận lại một cái nhìn đầy ẩn ý từ Freya và cái cúi chào lịch sự từ Marius.

Khi tôi và Milly đi dọc hành lang, con bé kể rằng nó được xếp vào Lớp 1-A — lớp đứng đầu của năm nhất, dành riêng cho các thiên tài và quý tộc. Về cơ bản, đó là phiên bản thu nhỏ của Lớp 2-A và 3-A. Tôi không khỏi lầm bầm trong lòng về sự bất công này.

Khi chúng tôi đến nơi, Milly ngay lập tức bị các bạn học mới vây quanh. Họ chào đón con bé nồng nhiệt, sự phấn khích tỏa ra khi họ bao quanh con bé như thể nó là một thần tượng nào đó.

Trong khi đó, tôi đứng lệch sang một bên, trong lòng lẫn lộn giữa sự bực bội và tự hào. Con bé đã sớm trở nên nổi tiếng. Còn tôi, ngược lại, đã là mục tiêu của sự khinh miệt và nghi ngờ suốt nhiều ngày qua. Cuộc đời thật không công bằng.

Sau khi thấy con bé đã ổn định, tôi quay lại lớp học của mình. Mọi chuyện đã dịu xuống, và may mắn thay, những tin đồn về tôi cũng đã được dập tắt.

Đó là lúc Kael bước vào, mình trần và lộ rõ vẻ nhục nhã. Hắn lớn tiếng đưa ra lời xin lỗi chính thức trước cả lớp, thừa nhận rằng những tin đồn mà hắn và đám tay sai lan truyền về tôi là sai sự thật.

Các học sinh khác la ó hắn, nhưng Kael đã dập tắt họ bằng một luồng áp lực aura mạnh mẽ, khiến mọi người sững sờ. Ánh mắt hắn thoáng liếc về phía tôi, vẫn còn run rẩy vì sợ hãi khi tay hắn vô thức xoa lên cái đầu trọc lốc của mình. Không nói thêm lời nào, hắn rời khỏi phòng.

"Tôi xin lỗi, Naoki-dono," Freya khẽ nói từ chỗ ngồi bên cạnh tôi. "Kael là anh họ tôi. Anh ta rất ngạo mạn và chẳng bao giờ nghe lời tôi cả. Gia tộc chính luôn coi thường những thành viên nhánh như tôi, nên tôi không thể làm gì nhiều để ngăn anh ta..."

Tôi xua tay bác bỏ lời xin lỗi của cô ấy. "Đây không phải lỗi của cô, Freya. Cô không cần phải xin lỗi. Tôi đã bỏ qua chuyện đó rồi. Nếu hắn còn dám làm gì nữa, tôi sẽ đấm cho hắn tỉnh ra. Và nói cho cô biết, cô rất mạnh — mạnh hơn hắn nhiều. Chiến đấu với cô còn khó gấp mười lần đấu với Kael đấy."

Freya chớp mắt ngạc nhiên, rồi mỉm cười ấm áp. "Anh chỉ đang nói thế để khiến tôi cảm thấy tốt hơn thôi đúng không, Naoki-dono? Nhưng... cảm ơn anh. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn nữa!"

Cạnh cô ấy, tôi nhận thấy Lyra đang lén nhìn tôi một cách bẽn lẽn từ phía sau Freya. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy nhanh chóng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Tôi nghiêng đầu, bối rối trước hành động của cô ấy.

Giờ học kết thúc, tôi cùng bạn bè đi về. Tuy nhiên, khi gần đến ký túc xá, tôi cảm nhận được một sự hiện diện quen thuộc đang bám theo sau.

Sau khi chào tạm biệt Freya và Lyra, tôi bảo Marius cứ vào trong trước mà không có tôi.

"Tớ sẽ vào sau," tôi nói.

Khi cậu ấy đã đi khuất, tôi dừng lại, quay ngoắt về phía sự hiện diện đang theo dõi mình.

"Ra đây đi, Milly! Anh biết em đang ở đó," tôi gọi lớn, thốt ra một câu thoại kinh điển với một nụ cười nhếch mép. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thật ngầu khi nói vậy.

"Hii! S-sao anh biết?!" Milly bước ra từ sau bức tường, khuôn mặt là sự pha trộn giữa bối rối và ngạc nhiên.

"Dễ thôi," tôi trả lời, khoanh tay lại. "Nhưng em không cần biết đâu. Vậy, lý do em bám theo anh như thế này là gì?" Tất nhiên, tôi chỉ biết được nhờ Envi, hệ thống của tôi, đã báo cho tôi biết. Khả năng dò tìm của nó cho phép tôi cảm nhận xung quanh một cách chi tiết.

"Thì, ừm... Em cần anh giúp, anh trai," Milly ngập ngừng nói, tay vân vê vạt áo. "Em vừa được xếp ở cùng với một bạn cùng phòng mới, nên em phải chuyển phòng và, ừm... Em có rất nhiều đồ cần mang theo. Anh biết em đóng gói nhiều thế nào rồi mà, đúng không?" Con bé nhìn tôi đầy van nài.

"Em đang đùa anh đấy à? Đó là ký túc xá nữ. Nếu một học sinh nam như anh bị bắt gặp ở bên đó, mọi chuyện sẽ loạn hết lên đấy!"

"Em đã hỏi giáo viên rồi!" Milly nhanh chóng cắt lời. "Cô ấy nói nếu nhân viên ký túc xá đang bận thì người thân có thể vào giúp. Và, ừm, hôm nay các nhân viên đều bận hết cả rồi, mà em thì chẳng quen ai khác có thể giúp em chuyển nhiều đồ như thế này..." Đôi mắt cún con của nó long lanh như sắp khóc.

Tôi thở dài thườn thượt, chịu thua. "Được rồi... anh sẽ giúp."

Khuôn mặt con bé lập tức sáng bừng lên, điệu bộ trêu chọc thường ngày được thay thế bằng sự nhẹ nhõm chân thành.

Chúng tôi đi tới ký túc xá nữ, cẩn thận tránh những khu vực đông người. May mắn thay, lối vào khá yên tĩnh, giúp chúng tôi lẻn vào mà không bị chú ý.

Tuy nhiên, nhiệm vụ này chẳng khác nào một cuộc hành xác. Đồ đạc của Milly dường như vô tận khi tôi phải khệ nệ vác chúng lên tầng ba. Cho đến lúc hoàn thành phần lớn khối lượng công việc, tôi đã kiệt sức hoàn toàn.

Trong chuyến đi cuối cùng để lấy nốt đống đồ còn lại, tôi đi ngang qua phòng giặt đồ ở tầng ba. Ánh mắt tôi vô tình liếc sang những hàng áo lót và nội y đang phơi gần cửa sổ mở. Mặt tôi đỏ bừng lên, và tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Một luồng gió bất thình lình thổi qua căn phòng, làm tung tóe những món đồ đang phơi ngay ngắn. Tôi hoảng hốt đóng cửa sổ lại và lao ra khỏi phòng. Không đời nào tôi lại chạm vào đống quần áo đó — chuyện đó sẽ chỉ làm mọi thứ tệ thêm thôi.

"Này, Naoki, đồ ngốc này!" Envi đột nhiên hét lên trong đầu tôi.

"Cái gì? Gì thế?!" tôi hỏi, bối rối.

"Không có gì đâu. Pfft — chẳng có gì hết!" Giọng Envi run rẩy như đang nhịn cười, nhưng tôi quyết định lờ nó đi.

Tay cầm chiếc hộp cuối cùng của Milly, tôi mang nó đến phòng mới của con bé. Nó đang đợi bên ngoài, mỉm cười rạng rỡ. Ngay khi tôi vừa trao cái hộp cho nó, các cô gái khác trên cùng tầng bắt đầu bước ra khỏi phòng. Tất cả họ đều đang mặc đồ để chuẩn bị đi tắm, khăn tắm vắt vẻo trên vai.

"X-Xin chào mọi người," tôi lắp bắp ngượng nghịu. "Tôi là Naoki von Blackmore, anh trai của Milly. Rất vui được gặp mọi người. À thì, đồ của con bé đã chuyển xong rồi, tôi xin phép đi trước đây. Chào nhé!" Giọng tôi phát ra cứng nhắc và khô khốc như robot, tôi có thể cảm nhận được những cái nhìn đầy nghi ngờ của họ.

Tôi nhanh chóng quay lưng đi về phía cầu thang. Ngay khi tôi nghĩ rằng mình đã an toàn, một giọng nói chói tai xé toạc không gian.

"KYAAA! Đó... đó là áo lót của mình!"

Tôi đứng hình, từ từ quay người lại và thấy một cô gái bán yêu (half-elf) đang chỉ tay về phía tôi trong nỗi kinh hoàng. Cô ấy có một vóc dáng cực kỳ bốc lửa — những đường cong có thể khiến bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn — và, hóa ra cô ấy chính là bạn cùng phòng của Milly.

"Cái gì cơ?!" Tôi nhìn xuống người mình và, trong sự bàng hoàng tột độ, tôi thấy một chiếc áo lót cỡ F khổng lồ đang móc vào sau cổ áo mình.

Theo bản năng, tôi gỡ nó ra và cầm nó trước mặt. "Nó... to thật..." tôi lẩm bẩm trong sự hoài nghi, mũi bắt đầu chảy máu.

"KYAAA! ĐỒ BIẾN THÁI!"

"BẮT LẤY HẮN!"

Các cô gái lao về phía tôi, sự giận dữ của họ có thể cảm nhận rõ rệt. Nỗi hoảng loạn chiếm lấy tâm trí, tôi co giò chạy thẳng về phía cầu thang.

"Envi, cái hệ thống vô dụng này! Cậu đã thấy cảnh này rồi đúng không?! Sao không cảnh báo tôi?!" tôi hét lên trong lòng, đôi chân guồng nhanh hết mức có thể.

Phản hồi duy nhất của Envi là những tiếng cười không dứt. "Pfft! Cảnh này đáng giá nghìn vàng đấy! Cậu tự lo đi nhé, nhà vô địch!"

"QUAY LẠI ĐÂY, TÊN TRỘM KIA!" một cô gái hét lên phía sau tôi.

Dù đã cố gắng hết sức, đám đông vẫn bao vây được tôi. Tôi không còn đường thoát. Cuối cùng, tôi bị ăn tát, bị đấm túi bụi và bị để mặc nằm đó trong sự thảm hại hoàn toàn.

"HAHAHAHA!" Milly gập người lại cười, nước mắt chảy dài trên má. "Anh đen đủi quá, anh trai ơi! Chuyện này buồn cười chết mất!"

Đêm đó, một tin đồn mới lan nhanh như cháy rừng khắp học viện: câu chuyện về "Anh Hùng Trộm Nội Y".

Đến sáng hôm sau, những cái nhìn khinh bỉ của các nữ sinh như muốn xuyên thủng linh hồn tôi.

Tệ hơn nữa, chủ nhân của chiếc áo lót hóa ra lại là lớp trưởng Lớp 1-A — cô gái bán yêu nổi tiếng với sự sắc sảo và uy nghiêm. Khi chúng tôi đi ngang qua nhau ở hành lang, cô ấy tát tôi ngay khi vừa thấy mặt, đôi má cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ.

Còn Milly? Con bé vẫy tay chào đầy vui vẻ khi tôi đang lầm lũi đi đến lớp, tiếng cười của con bé vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

"Chúc may mắn nhé, Anh Hùng Trộm Nội Y!" con bé gọi với theo đầy mỉa mai.

Và cứ như thế, danh tiếng của tôi lại rơi xuống một tầm thấp mới. Một lần nữa.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!