Chuyển sinh thành anh hùng thất bại sao?! Hãy xem tôi thay đổi số phận đây!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

24 52

Tôi Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Pháp Thuật

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

Thời tiết lạnh

“Tôi có chuyện cần anh giúp. – Từ người bạn cũ của anh”

27 100

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

10 11

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

55 91

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

138 1238

Web Novel - Chương 40: Vị Giảng viên Quyền năng

Chương 40: Vị Giảng viên Quyền năng

Ánh nắng ban mai xuyên qua đấu trường huấn luyện, và tôi thoáng thấy Lyra cùng Freya đang dốc hết sức mình trong bài kiểm tra sức mạnh ma pháp với Giáo sư Alden.

Lyra đang ở trong trạng thái tốt nhất của mình, cô kết hợp ma pháp hỗ trợ với [Ma pháp Hỗ trợ Cấp cao: Sanctuary], tạo ra một rào chắn bảo vệ xung quanh khu vực, chống lại các đòn tấn công ma pháp bóng tối và tăng cường sức mạnh tinh thần. Sau đó, cô chuyển sang một câu chú chiến đấu, triệu hồi một vòng xoáy [Đại Thủy Thuật: Water Prison] — một kỹ thuật mà Rosan đã trực tiếp truyền dạy cho cô. Giáo sư Alden rất ngạc nhiên khi biết Lyra có thể sử dụng ma pháp cấp cao tương đương với một Ma Pháp Hiệp Sĩ hạng A.

Mặt khác, Freya tràn đầy lửa và sự hung hãn. Thanh ma kiếm của cô, vốn đã lớn hơn và mạnh mẽ hơn rõ rệt, ngân lên đầy năng lượng khi cô tung ra một loạt các nhát chém [Giải phóng Ma kiếm: Burning Strike, Công suất Tối đa]. Khi cô tiếp nối bằng một ma pháp lửa mới bao phủ lưỡi kiếm trong những ngọn lửa gầm thét, ngay cả Giáo sư Alden cũng có vẻ ấn tượng. Cả hai rõ ràng đang tiến bộ nhanh chóng, và những nỗ lực kiên định của họ đã được đền đáp khi giáo sư ám chỉ rằng họ có thể sớm đạt đến Hạng A.

Thành công của họ làm tôi thấy ngưỡng mộ, nhưng sự chú ý của tôi nhanh chóng bị thu hút bởi bài kiểm tra kiếm thuật đang diễn ra ở phía bên kia sân tập. Sắp đến lượt tôi rồi, và tôi không có thời gian để thư giãn.

Đứng ở trung tâm đấu trường là Giảng viên Morgan. Ông ta có một ngoại hình đầy áp đảo với mái tóc đen mượt buộc ngay trên vai, cặp kính râm che khuất đôi mắt, và một chiếc áo khoác dài che giấu hàng loạt vũ khí. Mỗi cử động của ông đều toát ra sự chính xác và tự tin, giống như một kẻ săn mồi đang bình tĩnh quan sát con mồi của mình.

Từng người một, các học sinh khác đối mặt với ông, và từng người một, họ ngã xuống.

Kael, với thanh kiếm lửa đặc trưng và cái đầu trọc bóng loáng, lao vào Morgan với tất cả sức mạnh, nhưng bấy nhiêu là chưa đủ. Vị giảng viên gạt bỏ từng đòn đánh của cậu ta một cách dễ dàng, tung ra một đòn phản công nhanh gọn hất văng cậu ta ra khỏi vòng đấu. Tiếp theo là Marius, người đã cống hối một trận đấu đầy tinh thần nhưng cuối cùng cũng bị khuất phục bởi kỹ năng thượng thừa và áp lực không ngừng nghỉ của Morgan.

"Ông ta là quái vật..." Marius lẩm bẩm khi lết bước trở lại đường biên.

Bây giờ, đến lượt Luna.

Luna bước tới, cặp song kiếm của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời. Biểu cảm của cô bình tĩnh và tập trung khi bắt đầu vào thế thủ. Cô không lãng phí chút thời gian nào, lao vào một loạt các cuộc tấn công nhanh chóng, chính xác khiến Morgan phải tự vệ.

Các chuyển động của cô duyên dáng nhưng đầy chết chóc, một minh chứng cho sự thành thạo của cô đối với Nhật Quang Kiếm Thuật (Solarblade Swordsmanship), một kỹ thuật được truyền lại trong gia đình. Mỗi nhát chém của cô đều để lại một vệt sáng lung linh như thể chính mặt trời đang dẫn dắt các đòn đánh.

Trong một khoảnh khắc, có vẻ như Luna có thể xuyên thủng hàng phòng thủ của Morgan. Nhưng vị giảng viên vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, đánh bật các đòn tấn công của cô với một sự dễ dàng đầy tính toán đến mức gần như gây phẫn nộ. Khi ông cuối cùng trả đòn, Luna bị buộc phải rơi vào thế phòng thủ, vật lộn để theo kịp tốc độ và sức mạnh áp đảo của ông.

Cuối cùng, cô bị tước vũ khí, thanh kiếm rơi loảng xoảng xuống đất. Cô thở dài và lùi lại, chấp nhận thất bại của mình một cách thanh thản.

"Em đã đấu rất tốt," Morgan nói, tông giọng của ông tôn trọng một cách bất thường.

Giờ đến lượt tôi.

Khi tôi bước vào vòng đấu, tôi có thể cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình. Morgan, người vốn bình tĩnh và chuyên nghiệp trong các trận đấu khác, đột nhiên trông có vẻ khác lạ. Tư thế của ông căng lên một chút, và tôi có thể cảm nhận được sự mãnh liệt trong cái nhìn của ông, ngay cả sau lớp kính râm. Cứ như thể ông đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

"Naoki von Blackmore," ông nói, giọng nói ổn định nhưng có chút thách thức. "Để xem em được làm từ thứ gì nào."

Ngay khi trận đấu bắt đầu, Morgan không hề nương tay. Ông thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi trong tích tắc, các đòn đánh chính xác và không ngừng nghỉ. Tôi vừa kịp rút thanh katana của mình ra trước khi bị buộc phải chống đỡ một loạt các cuộc tấn công giống như một cơn bão hơn là một buổi đấu tập.

Sử dụng mọi kỹ thuật từ Kiếm thuật Katana nhà Blackmore, tôi đã cố gắng giữ vững vị trí của mình.

Tôi tung ra chiêu [Blackmore Katana Style: Inazuma], một nhát chém iai nhanh hướng về phía Morgan. Nhưng ông ta dễ dàng gạt nó đi. Tôi chắc chắn rằng người đàn ông này đang ở cấp độ Hạng A cao cấp, thậm chí có thể gần Hạng S.

Phản xạ, sức mạnh, tốc độ và hào quang (aura) của ông thật phi thường. Tôi không khỏi thắc mắc tại sao ông lại trở thành một giảng viên thay vì là một hiệp sĩ trong quân đội hoàng gia.

Thấy đòn tấn công thất bại, tôi quyết định tăng tốc độ với chiêu [Blackmore Katana Style: Kasoseki].

Đôi mắt Morgan khẽ mở to vì ngạc nhiên khi tốc độ của tôi tăng lên, vẻ điềm tĩnh của ông lộ ra một chút áp lực khi tôi ép sát với những nhát chém ngày càng nhanh hơn. Nhưng rất nhanh sau đó, ông đã điều chỉnh, nâng cao hào quang và tốc độ của chính mình để theo kịp tôi.

Tôi không muốn ông ta thích nghi quá nhanh với phong cách của mình, vì vậy tôi thay đổi chiến thuật ngay lập tức, kích hoạt chiêu [Blackmore Katana Style: Tsurugi no Mai].

Tôi chuyển đổi kiểu tấn công của mình thành một kiểu khó lường hơn, tấn công từ mọi hướng. Mỗi kỹ thuật trôi chảy liền mạch sang kỹ thuật tiếp theo, một điệu nhảy uyển chuyển giữa tấn công và phòng thủ.

Tuy nhiên, bất kể tôi đã cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể giành được lợi thế. Morgan nhanh hơn, mạnh hơn và giàu kinh nghiệm hơn.

"Không tệ," ông nói khi lưỡi kiếm của chúng tôi va chạm. "Nhưng vẫn chưa đủ."

Có một sự thay đổi đột ngột trong thái độ của ông. Không khí xung quanh chúng tôi đặc quánh lại, và một làn sóng sát khí tràn qua tôi. Bản năng hét lên bảo tôi phải thận trọng. Hào quang của Morgan tối sầm lại khi ông rút một thanh trường kiếm đen mượt từ bên trong áo khoác — một vũ khí đang ngân lên với sức mạnh tiềm tàng.

"Thế này chẳng phải là hơi quá đối với một bài kiểm tra sao?" Tôi lẩm bẩm, cố gắng trấn tĩnh dây thần kinh của mình.

"Đấu với ta một cách nghiêm túc đi, nếu không em sẽ hối hận đấy," Morgan nói một cách sắc lẹm.

Các đòn tấn công của ông ngày càng trở nên hung hãn hơn, buộc tôi phải né tránh và gạt đỡ bằng chiêu [Blackmore Katana Style: Yanagi Uke]. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm giác này không còn giống một bài đánh giá lớp học nữa mà giống một cuộc chiến sinh tử hơn.

Đột ngột, Giảng viên Morgan sử dụng một kỹ thuật hoàn toàn khác. Ông đặt thanh kiếm thẳng hàng với khuôn mặt và thốt ra những lời: "[Hắc Xà Kiếm Thuật: Eclips Fang Barrage]." Một loạt các đòn đánh nhanh chớp nhoáng, mỗi đòn đều được bao bọc bởi năng lượng mãnh xà khổng lồ, lao về phía tôi với một lực lượng áp đảo.

"Cẩn thận, Nao! Ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ về thanh kiếm đó!" Lời cảnh báo của Envi vang lên trong tâm trí tôi.

Tôi cố gắng chặn các đòn đánh của Morgan, nhưng khi lưỡi kiếm của chúng tôi va chạm, hào quang của ông xuyên qua thanh katana của tôi. Cảm giác như chính kỹ năng đó đang cắt vào người tôi, ngay cả khi thanh kiếm của ông không hề chạm vào tôi.

"Ughh!" Tôi nhăn mặt đau đớn khi luồng hào quang chém vào cánh tay tôi.

Vật lộn để theo kịp, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nếu tôi không thể thắng bằng những kỹ thuật thông thường, tôi sẽ phải dựa vào sức mạnh độc nhất của mình. Triệu hồi [Sức mạnh Hiện thân], tôi dồn mọi chút ý chí của mình vào việc tạo ra một kỹ thuật mới.

Nhìn vào kỹ năng của Morgan, tôi nhận ra hào quang của ông đang áp đảo tôi. Thanh kiếm của ông dường như truyền hào quang trực tiếp xuyên qua kiếm của tôi, khiến tôi khó lòng tung ra bất kỳ đòn đánh nào.

"Tôi hiểu rồi... tôi biết cách để phản công lại cái này rồi, Envi!" Tôi nói, sự quyết tâm lóe lên trong mắt. "Nếu tôi không thể chạm vào ông ta, tôi sẽ tấn công từ xa! [Kazekiri] sẽ là không đủ. Tôi sẽ tạo ra một kỹ năng mới!"

Tập trung vào thanh katana, tôi bao phủ nó bằng một hào quang mạnh hơn, rộng hơn bằng cách sử dụng [Sức mạnh Hiện thân] của mình.

"Đến đây! [Kiếm thuật Katana nhà Blackmore: Tenshō Kōsen / Thiên Chiếu Hồng Tiên]!"

Tôi giải phóng một hào quang màu tím đậm, quấn quanh thanh katana và mở rộng tầm với của nó như một chùm ánh sáng thiên giới.

Morgan đã bị bất ngờ bởi đòn tấn công của tôi, nhưng ông nhanh chóng phản đòn, đánh bật nhát chém của tôi bằng thanh kiếm hiện đã có hình dạng như một con rắn.

Khi đòn tấn công tiếp tục, tôi lao về phía ông, cố gắng đánh vào sơ hở mà tôi đã tạo ra. Ngay khi thanh katana của tôi sắp chạm trúng ông, ông đã xoắn hướng của chiêu [Tenshō Kōsen], hất nó lên trời. Trong tích tắc đó, ông đã đọc được chuyển động của tôi và phản công.

Lưỡi kiếm của chúng tôi gặp nhau trên không trung, âm thanh va chạm vang dội khắp đấu trường. Đòn đánh của Morgan sượt qua má tôi, trong khi đòn của tôi để lại một vết cắt trên má ông và làm nứt kính râm của ông.

Đấu trường rơi vào im lặng.

Các giám khảo chụm lại với nhau trước khi công bố quyết định của họ. "Trận đấu là... hòa!"

Một làn sóng xì xào lan rộng trong đám đông. Không ai có thể trụ vững quá vài khoảnh khắc trước Morgan, chứ đừng nói đến việc buộc phải hòa.

Morgan tra kiếm vào bao, biểu cảm của ông không thể đọc được đằng sau cặp kính râm. "Ấn tượng đấy," ông nói, giọng nói mang theo một sự tôn trọng miễn cưỡng. "Em mạnh hơn vẻ ngoài đấy. Ta xin lỗi nếu đã hơi quá tay. Thật hiếm khi tìm được ai đó có thể theo kịp ta."

Ông quay sang các giám khảo. "Với những kỹ năng như vậy, Naoki von Blackmore có thể dễ dàng đạt đến Hiệp sĩ Hạng A trong thời gian ngắn thôi."

Đám đông nổ ra những tiếng bàn tán sôi nổi. Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc của họ đổ dồn vào mình, nhưng tất cả những gì tôi có thể tập trung vào lúc này là lấy lại nhịp thở. Cơ thể tôi đau nhức vì cuộc đấu mãnh liệt, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác tự hào trào dâng khi được Morgan công nhận.

Sau trận đấu, tôi kiểm tra màn hình thông báo.

[!!!THÔNG BÁO!!!] Nhiệm vụ nhỏ hoàn thành: K.O. Giảng viên Morgan. Kết quả: THẤT BẠI (Do kết quả hòa) Hình phạt: KHÔNG CÓ.

"Chà, thật là nhẹ nhõm," tôi lẩm bẩm. "Ít nhất là mình không bị phạt."

Envi lên tiếng, giọng nói đầy sự nghi ngờ. "Naoki, hãy để mắt đến Giảng viên Morgan. Ông ta không bình thường đâu."

"Tôi cũng nhận ra điều đó," tôi trả lời, nghĩ lại về luồng hào quang sắc bén đến đáng sợ của ông ta. "Trong anime hay manhwa, những người như ông ta thường là gián điệp bí mật hoặc những kẻ điên cuồng ám ảnh bởi sức mạnh."

"Em đọc quá nhiều manhwa rồi đấy," Envi vặn lại một cách thẳng thừng.

"Này, đó là một giả thuyết hợp lý mà!" Tôi tranh luận, nhưng Envi chỉ đơn giản là thở dài, rõ ràng là không mấy ấn tượng.

Cảm thấy khá kiệt sức, Lyra, Freya và Marius tiến lại gần tôi. Họ hỏi tôi có sao không. Tôi trấn an họ rằng mình ổn và bảo họ đừng lo lắng.

Khi ngày học kết thúc, tin tức bắt đầu lan truyền khắp học viện. Có vẻ như một vị khách rất quan trọng dự kiến sẽ đến thăm Học viện Hiệp sĩ Braveheart vào tuần tới.

Tin tức này khiến tôi tò mò — và có chút bất an.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!