Sau khi buông câu thoại đó, Tô Bắc không dừng lại thêm giây nào. Ép xuống chút xíu xấu hổ còn sót lại, anh nhanh chân đi thẳng về hàng cuối cạnh cửa sổ. Ở đó có một vị trí hoàn hảo: ghế áp chót sát cửa sổ.
Hàng cuối cạnh cửa sổ, vùng đất của các vị vua.
Anh không chọn chiếc ghế cuối cùng bởi nó đã có người ngồi: một cậu trai tóc trắng, đang gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Tóc trắng + ngồi góc lớp + buồn ngủ kinh niên, một bộ buff đầy đủ. Dựa theo nhiều năm đọc manga của Tô Bắc, gã tóc trắng này chắc chắn không tầm thường.
Anh chọn vị trí này vì hai lý do: thứ nhất, tạo cho độc giả ảo giác rằng anh cũng thuộc hàng nhân vật lớn; thứ hai, tiện kết nối với nhân vật lớn thật sự kia.
Nếu sau này cậu tóc trắng có bất kỳ động tĩnh gì với nhóm nhân vật chính, Tô Bắc sẽ biết ngay.
Nhưng anh không có ý định đánh thức người ta. Vội vã chỉ tổ phí thời gian. Với lại, hiện tại anh còn chuyện khác phải xử lý.
Xoa xoa đôi tai vẫn còn hơi nóng và lắng nghe bản báo cáo từ “Ý Thức Manga”, Tô Bắc cuối cùng cũng gạt bỏ được sự xấu hổ vì câu thoại đầy ngượng ngùng vừa rồi. Anh khẽ nhướn mày kinh ngạc. “Cậu nói manga đã bắt đầu đăng rồi à?”
“Là bản nhá hàng.” “Ý Thức Manga” đáp. “Mùa mới bắt đầu, họ phải khuấy động không khí trước.”
Ở thế giới thật.
“Ding!” Lâm Tuyết mở điện thoại ra, thấy tin nhắn từ bạn mình.
“Tuyết Tuyết, cậu thấy chưa? 《Vương Giả Dị Năng》 cập nhật rồi!”
Cô sững người, mắt mở to. “Mùa hai bắt đầu rồi á? Không hề có tin tức gì trước đó mà!”
Sau khi nhanh chóng trả lời bạn, cô mở ứng dụng manga và quả nhiên thấy dấu cập nhật màu xanh trên 《Vương Giả Dị Năng》.
Lúng túng bấm vào, Lâm Tuyết lẩm bẩm, nửa thất vọng nửa nhẹ nhõm. “Chỉ là bản nhá hàng.”
Mở chương “nhá hàng”, một trang minh họa toàn màu lập tức hiện ra.
“Lão đạo sĩ vẽ lên tay rồi.” Lâm Tuyết khen, theo phản xạ lưu ngay hình lại rồi mới xem kỹ hơn.
Bối cảnh trông như sân thể thao của Học Viện Dị Năng. Bộ ba của Giang Thiên Minh, vắng bóng suốt mùa thu, đương nhiên chiếm vị trí trung tâm của trang minh họa. Ba người ngồi sát nhau, ai cũng mỉm cười.
Đã xem mùa một, Lâm Tuyết không khỏi nở nụ cười ấm áp, nhớ lại khi mở đầu mùa một, ba người họ cảnh giác lẫn nhau đến mức nào, hoàn toàn trái ngược với bây giờ.
Họ đã trở thành bạn thân. Thật tốt.
Quan sát nhóm ba người quen thuộc xong, Lâm Tuyết chuyển tầm mắt sang những nhân vật khác trong hình. Trang minh họa có rất nhiều học sinh: một cậu trai tóc đỏ cười rạng rỡ, một thầy giáo vạm vỡ, một cô gái tóc ngắn đang đọc sách, một diễn viên quần chúng tóc trắng đúng chuẩn khuôn mẫu…
Lâm Tuyết há hốc miệng. Nhiều thông tin quá!
Đôi mắt cô ánh lên phấn khích. Trước đó có tin đồn mùa hai sẽ xuất hiện nhiều nam nữ đẹp mới, xem ra là thật rồi!
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một góc của hình. Dưới bóng cây, một bóng người tóc vàng mờ mờ tựa vào thân cây, hình như đang nhìn về phía nhóm nhân vật chính.
Bóng người mờ nhạt này rất dễ bị bỏ qua, nhưng một khi đã thấy thì lại tương phản rõ rệt với các nhân vật được vẽ sáng sủa sắc nét khác.
Một nhân vật quan trọng của tuyến chính?!
Lâm Tuyết cảm thấy mình vừa phát hiện bí mật, mắt mở to đầy kích động. Cô khoanh tròn bóng người đó, chụp màn hình rồi gửi cho bạn. “Tô Tô! Nhìn tên này đi, tớ có cảm giác anh ta rất quan trọng!”
Cô nhanh chóng nhận được phản hồi: “?”
Bạn cô rõ ràng đang bối rối. “Quan trọng chỗ nào? Rõ ràng là diễn viên quần chúng mà, không thì sao lại vẽ nhỏ như vậy?”
“Nhưng cậu xem, anh ta đang nhìn nhóm nhân vật chính mà!” Lâm Tuyết quả quyết.
Bạn cô đáp: “Mắt còn chẳng thấy. Làm sao biết đang nhìn ai?”
“Nhưng anh ta đẹp trai!” Lâm Tuyết đưa ra lý do thứ hai. “Dù chỉ là bóng mờ, nhưng tư thế đó! Khí chất đó!”
Bạn cô: “…”
Bạn cô: “Anh ta còn không xuất hiện trong chương nhá hàng. Tớ biết cậu đang phấn khích, nhưng bình tĩnh chút.”
Đọc xong phản hồi, Lâm Tuyết phồng má tỏ vẻ không hài lòng rồi nhanh chóng lướt qua bản teaser. Nội dung nói về mấy trò nghịch ngợm của nhóm nhân vật chính trong kỳ nghỉ hè và vài lời đồn trong học viện.
Như dự đoán, chẳng hề thấy nhân vật tóc vàng nào.
“Hừm, mình vẫn tin vào linh cảm của mình.” Lâm Tuyết lầm bầm, hừ nhẹ một tiếng. “Anh ta chắc chắn sẽ xuất hiện!”
Trong khi đó, Tô Bắc cũng đã xem xong nội dung vừa được cập nhật.
Có tin tốt và tin xấu. Tin xấu là sau khi soi kỹ từng khung trong phần mới, anh chỉ tìm được đúng một lần xuất hiện của mình.
Tin tốt là lần xuất hiện đó nằm trên trang quảng bá.
So với nội dung chính của bản nhá hàng, trang quảng bá mùa hai đúng là nổi bật hơn hẳn.
Nhưng đáng tiếc, chỗ của anh trên trang lại cực kỳ mờ nhạt, nằm khuất trong một góc râm. Nếu không nhờ mái tóc vàng nổi bật, có khi chính anh còn chẳng nhận ra mình.
Tô Bắc biết lý do vì sao mình ở đó. Anh là nhân vật chết ở mở đầu manga. Tuy chỉ là pháo hôi, nhưng vẫn được tính là nhân vật quan trọng, nên được phân một góc nhỏ, không ảnh hưởng bố cục. Phần lớn người đọc sẽ chẳng chú ý, mà nếu có để ý sau khi anb chết thì cũng chỉ coi như một quả trứng phục sinh vui vui…
“Ít nhất thì mình cũng được lọt vào trang.” Tô Bắc thở dài tự an ủi.
Anh mở diễn đàn, nơi cộng đồng im ắng bấy lâu nay giờ đã sôi lên như nước sôi nhờ bản nhá hàng.
《Mùa Hai Cuối Cùng Cũng Bắt Đầu!》
【ThầnHỏaMeowMeowGiáo Số 0: Từ hè đến đông, chờ lâu quá rồi! Cuối cùng cũng thấy ánh sáng! Mùa hai lên!】
【DạQuangManga Số 1: Kích động quá đi!】
【CocaKhôngPepsi Số 2: Lúc thấy thông báo cập nhật tôi không tin nổi. Bản nhá hàng này còn lên hot trend. Lão đạo sĩ vẫn đẳng cấp như cũ.】
【KhôngĐăngLinhTinh Số 3: Ra mục tiêu nhé: hôm nay nhá hàng, mai truyện chính! Ai theo, ai chống?】
(Để tránh loãng, các tên tài khoản không cần thiết trong những bình luận sau được lược bỏ)
【…】
【Số 32: Loạt trò quậy phá mùa hè làm tôi cười chết mất. Nhà của Băng Băng giàu ác, dắt cả hội đi nghỉ mát ở biển.】
【Số 33: Tôi ghen đến mức nước mắt chảy xuống miệng. Tôi cũng muốn có một đứa bạn thân nhà giàu!】
【Số 34: Thuê một người có dị năng đặc biệt để kể chuyện đời sống học viện, chỉ có đại gia mới làm được thôi.】
【Số 35: Thật luôn, tôi không ngờ học viện lại xếp lớp theo cấp độ dị năng. Sao tôi lại càng thấy phấn khích thế này?】
【…】
【Số 70: Lão đạo sĩ vẽ trang promo này đỉnh quá. Mùa một thằng con trai của tôi hiếm khi cười thoải mái như thế.】
【Số 71: Nhìn nét vẽ đi. Bảo sao là manga hot nhất hiện giờ.】
【Số 72: Nhiều nhân vật mới trên trang promo ghê. Tôi hóng quá rồi!】
【Số 73: Rõ ràng toàn trai xinh gái đẹp. Đám bạn tôi bắt đầu cá cược xem ai sẽ là nhân vật nổi nhất mùa này.】
【Số 74: Có một trai tóc trắng đẹp trai xỉu, đúng gu tôi luôn! Tóc trắng nằm trong DNA của tôi rồi!】
【Số 75: Hehe, cơ ngực, hehe, cơ mông, hehe, húp xì xụp.】
【…】
Đúng như dự đoán, chẳng ai bàn đến nhân vật của anh. Nghĩ một chút, Tô Bắc hỏi. “Có thể cho tôi một tài khoản diễn đàn được không?”
“Ý Thức Manga” đáp ngay. “Có thể, nhưng phải đợi đến khi cốt truyện chính bắt đầu cập nhật thì tài khoản mới kích hoạt được.”
Vậy là không thể tạo nhiệt trước. Tô Bắc thở dài, nhưng cũng không quá thất vọng.
Anh tắt điện thoại, ngước lên nhìn nhân vật chính, Giang Thiên Minh, người đã đi theo anh. “Bạn học, cho hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Đến cả Giang Thiên Minh vốn trầm ổn cũng không nhịn được mà giật nhẹ mí mắt.
Tên này đúng là biết đảo ngược tình thế mà.
Rõ ràng là anh ta nói ra câu kỳ quái trước, tự gây chú ý, vậy mà giờ lại hỏi Giang Thiên Minh muốn gì ở mình.
Dù nghĩ vậy, cậu ta vẫn lễ độ hỏi. “Tôi muốn hỏi cậu câu lúc nãy có ý gì.”
Ngay khi cậu ta nói xong, Tô Bắc nhạy bén nhận ra cuộc đối thoại của họ đã thu hút ánh nhìn xung quanh. Không ít bạn học đang công khai hoặc kín đáo quan sát.
Điều này cũng bình thường. Khi nói câu đó, anh đâu có hạ giọng. Trong lớp có không ít người nghe được, tự nhiên sẽ tò mò ý nghĩa của nó.
“Chỉ là nói đùa thôi.” Tô Bắc nói, nửa nằm trên bàn, tay chống cằm. Anh nhoẻn cười với đối phương, trông vô tội nhưng thật ra đầy gian xảo nghịch ngợm. “Cậu không tưởng thật đấy chứ?”
Giang Thiên Minh, đúng chuẩn một nam chính manga được yêu thích, chẳng hề tỏ ra tức giận vì “trò đùa” khiêu khích này.
Cậu ta chỉ nhìn Tô Bắc sâu một cái rồi nhún vai. “Tôi hiểu lầm rồi. Cũng là một câu đùa khá thú vị.”
Cậu ta tiếp lời. “Chúng ta sẽ là bạn cùng lớp trong ba năm tới. Giới thiệu chút nhé? Tôi là Giang Thiên Minh.”
“Tô Bắc.”
Sau khi biết tên anh, Giang Thiên Minh lập tức quay về chỗ ngồi.
Nhìn bóng lưng người ấy, khóe môi Tô Bắc hơi cong lên. Câu “Chúng ta sẽ là bạn cùng lớp trong ba năm tới” của Giang Thiên Minh rất đáng để ngẫm.
Nếu Tô Bắc có ác ý, thì đó là lời cảnh cáo. Nếu Tô Bắc trung lập hoặc thân thiện, thì có thể xem là thiện ý.
Đúng là nam chính lý trí.
Tô Bắc tò mò cậu ta đang nghĩ gì. Anh chắc chắn Giang Thiên Minh không tin lời giải thích của mình nhưng không vặn tiếp, một nước đi rất khôn ngoan.
Trong tập một, bên cạnh lý trí, điềm tĩnh và tàn nhẫn, Giang Thiên Minh còn có một nét ít nổi bật hơn nhưng được fan yêu thích: xảo quyệt.
Trong phòng phát thanh của một nhà máy, trước lời chế nhạo của một gã con nhà giàu ngớ ngẩn, cậu ta đã cố ý bật loa phóng thanh, để sự khinh miệt và hành động xấu của gã được tất cả công nhân nghe thấy, gây nên một cuộc náo loạn.
Khoảnh khắc đó đọc trên manga thì hồi hộp, nhưng ở đời thực, Tô Bắc không muốn trở thành mục tiêu của mưu kế ấy.
Anh biết Giang Thiên Minh bây giờ lịch sự chỉ vì chưa rõ ý đồ của anh. Anh tuyệt đối không thể để cậu ta phát hiện mình đang lừa dối, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.
Anh lẩm bẩm một mình. “Làm kẻ nói dối thật khó chịu. Phải biến nó thành thật ngay.”
