Trong phòng y tế.
Tựa vào gối trên giường bệnh, bộ đồng phục học sinh khoác hờ trên người anh, Tô Bắc lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như đang tập trung.
Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh sẽ biết ánh mắt ấy không hề tụ lại, rõ ràng là đang mải nghĩ đâu đâu.
Bởi vì anh đang nghĩ.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh đã ghép nối xong mọi chuyện vừa xảy ra.
Một giáo viên phát hiện anh bất tỉnh trong nhà vệ sinh và vội đưa anh đến phòng y tế. Giáo viên trực phòng y tế chẩn đoán rằng anh chỉ bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi một lúc là ổn.
Thế nên giờ Tô Bắc đang nghỉ ngơi tại đây, chờ sau khi bài phát biểu khai giảng kết thúc thì có thể quay lại lớp.
Trong khoảng thời gian này, anh phải nhanh chóng xử lý lượng thông tin khổng lồ mới nhận được và lập kế hoạch hành động tối ưu.
Khi quay về lớp, đó sẽ là màn xuất hiện chính thức lần đầu của anh. Ấn tượng đầu tiên với người khác rất quan trọng, vì nó sẽ phần nào quyết định mức độ được chú ý của anh trong giai đoạn đầu.
Nhưng anh không chỉ tính cách gây chú ý. Quan trọng hơn, anh phải xây dựng một nhân vật, một hình tượng phục vụ cho các hành động sau này.
Vậy nên dựng một nhân vật kiểu gì?
Đối với Tô Bắc, điều này không hề khó. Anh nhanh chóng quyết định: đây phải là “kẻ thần bí sở hữu dị năng mạnh mẽ.”
Dị năng mạnh mẽ giúp tăng thực lực; thần bí giúp anh dễ xoay chuyển tình huống và thêm thắt những đặc điểm mới khi cần.
Mà kiểu thần bí thì dễ diễn. Ngày xưa theo cha, một quân nhân từng hợp tác với cảnh sát. anh gặp đủ loại tội phạm. Không ít kẻ thích làm nhân vật bí ẩn, nói toàn những câu nửa thâm sâu nửa khó hiểu.
Những kiểu người đó, Tô Bắc quá quen thuộc rồi.
Vấn đề còn lại thì khó hơn, vì anh vẫn chưa quyết định sẽ tuyên bố mình có dị năng gì.
Một dị năng mạnh mẽ thì nghĩ ra dễ thôi, ví dụ như [Triệu Hồi Thiên Thạch], [Tạo Hố Đen], hoặc [Dừng Thời Gian], nhưng rõ ràng anh không thể nói mấy thứ đó ngay được.
Nếu anh bước vào lớp và bảo nam chính. “Này, cậu biết không, dị năng của tôi là Dừng Thời Gian đấy” thì có lẽ anh sẽ bị đá khỏi vở truyện ngay lập tức.
Dù sao thì nam chính, Giang Thiên Minh, cũng đâu phải đồ ngốc. Tại sao một kẻ có thể [Dừng Thời Gian] lại nằm ở lớp F? Chỉ cần hỏi giáo viên chủ nhiệm một câu là lời nói dối của anh sẽ bị lật tẩy, không có đường lui.
Hơn nữa, Tô Bắc thực sự lo một chuyện: là một dân thường, anh chẳng biết bao nhiêu về người có dị năng hay giới hạn sức mạnh của họ.
Nếu những dị năng mà anh nghĩ là “siêu mạnh” lại chỉ thuộc dạng tầm thường trong mắt những người thực sự mạnh, thì phơi bày ngay từ đầu chẳng khác nào tự chặn đường mình.
Cho nên, anh nhất định phải giữ vẻ bí ẩn…
Lại còn một điểm anh vừa nhận ra: dị năng đó phải liên quan đến bánh răng. Anh không thể lập tức khiến người đọc tin vào dị năng của mình, nên dị năng [Bánh Răng] của anh sẽ không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Để tránh sơ hở, dị năng bịa ra nhất định phải liên quan đến bánh răng, như vậy mới dễ nói nước đôi.
Vậy, dị năng nào vừa giúp anh diễn vai nhân vật thần bí, vừa có tiềm năng phát triển, lại vừa liên quan đến bánh răng?
Đột nhiên, mắt Tô Bắc sáng lên!
[Bánh Răng Định Mệnh]—chẳng phải đáp ứng hết mọi tiêu chí của anh sao? Với tư cách người có thể nhìn thấy cốt truyện của nam chính ở thế giới này, anh thực sự có liên hệ không thể tách rời với “định mệnh”.
Khi ý tưởng đã rõ ràng, bước tiếp theo là phải cân nhắc cách xây dựng hình tượng nhân vật và làm thế nào để tạo được ấn tượng đầu tiên thật mạnh với độc giả.
“Ý Thức Manga” đã nói rất rõ với anh: dù đã thoát khỏi cái chết mở màn, cái kiếp pháo hôi vẫn lơ lửng trên đầu anh như Thanh kiếm Damocles.
Nói cách khác, anh vẫn có khả năng chết rất cao. Nếu tình tiết cần một người chết, khả năng lớn người đó sẽ là anh.
Vậy nên anh phải nhanh chóng xác định vị trí nhân vật của mình, tốt nhất là đặt bản thân vào một vị trí bất khả xâm phạm, nơi manga không thể tuỳ tiện giết anh.
Bởi ai cũng biết, làm bạn với nam chính không đảm bảo thoát khỏi chết theo tình tiết. Trong tập đầu, chẳng phải có một nhân vật chính trực, giúp đỡ nam chính rất nhiều nhưng chỉ vài trang sau đã chết đó sao? Chưa kể manga shounen hiện đại lại rất chuộng kết bi thương, nơi cả nhóm nam chính đều gặp kết cục thê thảm.
Nếu làm người tốt không được, vậy thì làm phản diện.
Phản diện thì luôn bị nam chính đánh bại, chứ không bị tình tiết tuỳ tiện xử lý. Chỉ cần anh kiểm soát mức độ phản diện, khiến độc giả yêu thích, đảm bảo nam chính không cần phải giết anh và chừa lại đường để quay đầu, thì cơ hội sống sót của anh rất cao!
Nghĩ tới đây, Tô Bắc không chần chừ: anh giật phăng kim truyền trên mu bàn tay, mặc kệ máu rỉ ra, nhảy khỏi giường và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Muốn trở thành nhân vật được yêu thích, anh phải tận dụng triệt để gương mặt này.
“Em Tô Bắc, em còn ở đó chứ?”
Một lúc sau, giọng nữ mềm mại vang lên từ bên ngoài. Là cô y tá của trường, người đã xử lý chuyện anh bị ngất rồi đi làm việc khác, giờ quay lại.
“Em đây!” Tô Bắc nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt vẫn còn vương giọt nước. Mái tóc ướt dính trên trán được vuốt ngược, để lộ vầng trán sạch sẽ, khiến cả gương mặt trở nên tươi sáng, điển trai.
Một giọt nước trượt dọc sống mũi cao thẳng của anh, dừng lại ở chóp mũi trước khi anh tiện tay lau đi. “Có chuyện gì vậy cô?”
Cô y tá hoàn hồn khi nghe anh hỏi, thầm cảm thán rằng “Học Viện Dị Năng Vô Tận” đúng là không bao giờ thiếu trai đẹp. Cô tự trách mình, ba mươi tuổi rồi mà còn bị nhan sắc học sinh làm cho chao đảo, nên bỏ lỡ ánh nhìn sắc bén vừa lướt qua mắt cậu nhóc.
“Không có gì lớn, chỉ là cô thấy dây truyền dịch bị kéo ra, sợ là em gặp chuyện.” Nói được nửa câu, ánh mắt cô rơi xuống mu bàn tay anh vẫn còn rớm máu. Cô giật mình rồi vừa hoảng vừa giận. “Em làm cái gì thế này?”
Thấy phản ứng của cô, trong mắt Tô Bắc vụt qua một tia ngạc nhiên, nhưng biến mất rất nhanh. Anh cười gượng nói. “Em gấp quá, muốn vào nhà vệ sinh nên…”
Cô y tá trừng mắt bất lực, kéo anh ngồi lại lên giường bệnh rồi cắm lại kim truyền, tay không hề nhẹ nhàng.
Tô Bắc ngoan ngoãn để cô làm, cúi mắt nhìn bàn tay mình, hàng mi dài che khuất suy nghĩ.
Phản ứng của cô y tá vừa rồi đã tiết lộ một điều thú vị.
“Học Viện Dị Năng Vô Tận” được biết đến là vô cùng an toàn, một sự thật ai cũng thừa nhận. Là cơ sở duy nhất đào tạo thế hệ dị năng giả kế tiếp của đất nước, học viện được vô số cao thủ bảo vệ, có thể nói là nơi an toàn nhất trong cả quốc gia.
Thế nên, với việc anh biến mất một lúc và bàn tay lại bị thương, suy đoán hợp lý nhất hẳn phải là anh tự gây ra.
Ấy vậy mà phản ứng của cô y tá, cả hai lần, đều giống như cô nghĩ anh gặp phải nguy hiểm nào đó. Loại phản ứng theo bản năng này rất đáng suy ngẫm.
Chẳng lẽ cô biết trong trường thực sự có nguy hiểm?
Nghĩ lại thì, thân phận cô y tá trường học đúng là hơi đáng ngờ.
Tô Bắc đột nhiên ngước mắt, trong đôi mắt phượng ánh lên sắc tím như đang cười. Anh tùy ý hỏi chuyện. “Cô ơi, cô làm ở trường mình bao lâu rồi?”
“Hơn một năm? Nói chung chưa đến hai năm.” Cô đáp mà không ngẩng đầu, tay đang dán cố định kim truyền.
“Vậy cũng chưa lâu. Chắc cô không biết mấy bí mật của học viện đâu.” Tô Bắc thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.
Lần này, cô y tá ngẩng lên, nheo mắt quan sát anh. “Bí mật gì mà em muốn biết? Nói thử xem.”
Tô Bắc lập tức nở nụ cười lấy lòng. “Em muốn biết tính cách thầy chủ nhiệm lớp mình, có kiêng kỵ gì hay thói quen gì đặc biệt không.”
Nghe chỉ là chuyện này, cô y tá bật cười, lắc đầu. “Chỉ có vậy thôi à? Chủ nhiệm lớp em là ai? Tuy cô làm chưa lâu nhưng chuyện này thì biết chút ít.”
“Hình như là thầy Vương Kiến Quốc. Thầy ấy dạy lớp 1-F phải không ạ?” Tô Bắc nói, tỏ vẻ không chắc lắm.
Thực ra thì Tô Bắc nhớ rất rõ. Bảng thông báo ở cổng trường ghi giáo viên chủ nhiệm lớp F là thầy Mạnh Hoài.
Anh cố tình nói sai để củng cố ấn tượng của cô y tá về lớp của mình.
Quả nhiên, cô y tá lắc đầu, có chút bất lực. “Em nói nhầm rồi. Lớp F là do thầy Mạnh Hoài phụ trách. Đừng nhầm nữa. Thầy Mạnh Hoài tính tình hiền hòa lắm…”
Tô Bắc chăm chú lắng nghe cô mô tả về thầy Mạnh Hoài, đồng thời khẽ dịch người về phía mép giường, “vô tình” hất chiếc cặp đang đặt lệch sang một bên xuống đất.
Đúng lúc đó, tay anh nhanh như chớp chụp lấy quai cặp, để nó rơi xuống không phát ra tiếng.
Một lát sau, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng ồn ào. Cô y tá bước lại, tháo băng và rút kim truyền, đưa cho anh một miếng bông. “Bài phát biểu xong rồi. Giờ là lúc thích hợp nhất để em quay về lớp.”
Tô Bắc thản nhiên ấn mạnh miếng bông lên dấu kim vài lần rồi ném vào thùng rác, vẫy tay chào. “Tạm biệt cô!”
Cô y tá bật cười. “Cô mong là không phải gặp em nữa.”
Dù sao thì cứ gặp cô là y như rằng anh lại bị thương.
“Biết đâu đấy.” Cậu thiếu niên buột miệng đáp, rồi nhanh chân rời đi.
Cô y tá lắc đầu mỉm cười, chẳng mấy để tâm.
***
Ung dung bước tới hành lang tầng một của tòa giảng dạy, Tô Bắc trước tiên ghé mắt qua khung cửa sổ ở cửa sau để quan sát tình hình trong lớp.
Từ cửa sổ phía sau có thể nhìn rõ gần như toàn bộ học sinh trong lớp. Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Tô Bắc đã dừng lại trên một chàng trai tóc đen.
Giang Thiên Minh, tóc đen, mắt đen, cực kỳ nổi bật trong một thế giới toàn những màu tóc rực rỡ. Cậu ta còn mang theo một khí chất trầm tĩnh. Dù chỉ nhìn từ phía sau, cậu ta cũng dễ dàng được phân biệt với đám nhân vật nền. Mặc dù ngồi ở một vị trí chẳng mấy đáng chú ý, hàng thứ tư, bàn thứ ba gần cửa, cậu ta vẫn nổi bật ngay lập tức.
Bên phải cậu ta là một cô gái tóc xanh dài đến tận thắt lưng, vóc dáng mảnh mai lộ rõ qua bóng lưng. Mới nhìn thoáng qua đã thấy cô ấy hẳn là một mỹ nhân. Cũng giống như nhân vật chính khác biệt hoàn toàn với quần chúng, thì mỹ nhân cũng khác biệt rõ ràng với người thường. Đây chắc chắn là Lam Tố Băng, một thành viên trong nhóm nhân vật chính.
Trong tình tiết cuối chương trước, vị tiểu thư này đã chủ động xin vào lớp F, với lý do mình không thể nói dù sở hữu dị năng [Ngôn Linh], chỉ vì nhân vật chính bị phân vào lớp này.
Phát hiện ra vị trí thích hợp, một tia quyết liệt lóe lên trong mắt Tô Bắc. Anh điều chỉnh biểu cảm rồi vòng ra cửa trước.
Đến cửa trước lớp, anh cố tình quét ánh mắt qua một vòng rồi khóa chặt vào Giang Thiên Minh. Sau đó anh sải bước tiến đến, nở nụ cười mà mình đã luyện tập mấy chục lần trong gương ở phòng y tế. Anh nâng hai ngón tay chạm vào thái dương rồi bật ra một cú búng tay nhẹ nhàng đầy phong thái, kèm câu thoại đã chuẩn bị sẵn.
Trong mắt Giang Thiên Minh và mọi người, đó là một cảnh tượng như bước ra từ manga—
Nắng ngoài cửa sáng rực, xuyên qua lớp kính chiếu xuống mái tóc vàng của chàng trai, lấp lánh đến mức tựa như anh đang phát sáng.
Anh mỉm cười phóng khoáng, đôi mắt tím sâu thẳm ánh lên vẻ nghiêm nghị lẩn khuất. Câu nói đáng lẽ mang tính bông đùa lại có thêm chút chân thành—
“Thay mặt vận mệnh, tôi kính chào người xui xẻo nhất năm nay~”
