Cẩm Nang Sinh Tồn Cho Nhân Vật Nền Trong Manga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 156

Web Novel - Chương 7

Mạnh Hoài chẳng thèm liếc nhìn cậu học sinh đang nằm sõng soài dưới đất, chỉ uể oải vung tay. “Ai đó đỡ cậu ta lên ghế cho nằm đi. Mấy đứa yếu như vậy mà nằm dưới đất lỡ cảm lạnh, rồi hiệu trưởng sẽ đến làm phiền tôi đấy.”

Vài cậu bạn vừa nãy còn nói chuyện rôm rả với tên tóc vàng liếc nhìn nhau, nhưng chẳng ai dám nhúc nhích.

Ngược lại, Tô Bắc, người từ đầu đến giờ chưa từng nói chuyện với cậu ta, chậm rãi đứng dậy, thong thả túm lấy cổ áo đối phương, nhấc bổng khỏi sàn rồi tiện tay đặt lại lên ghế. Anh khẽ đẩy lưng cậu ta một cái, khiến cơ thể kia tự nhiên gục xuống bàn, trông chẳng khác gì đang ngủ.

Ai bảo bất tỉnh thì không tính là đang ngủ chứ?

Nhờ nhiều năm rèn luyện thể lực nghiêm ngặt, thể trạng của Tô Bắc đã vượt xa người thường. 

Những việc mang vác kiểu này đối với anh nhẹ như không. Nếu phải so sánh, trong lớp F, e rằng chỉ có lớp trưởng Mục Thiết Nhân là có thể sánh được.

Làm xong, anh khẽ gật đầu với Mạnh Hoài rồi quay lại chỗ ngồi dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp.

Những người khác sợ Mạnh Hoài, nhưng anh không thể nào sợ được. Lý do rất đơn giản, một người từng trong quân ngũ, sau đó chuyển sang làm giáo viên ở học viện Dị Năng, chắc chắn sẽ không bao giờ thật sự làm hại học sinh.

Đúng vậy, theo nhận định của anh, Mạnh Hoài hẳn là một cựu quân nhân.

Cha anh từng là lính, nên anh rất quen thuộc với khí chất của họ. Dù Mạnh Hoài trông có vẻ khom lưng và thoải mái, dáng người thẳng tắp theo bản năng, và cả phong thái tổng thể đều nói đều nói rõ thân phận ấy.

Hơn nữa, theo tiến trình manga thông thường, một thầy chủ nhiệm như vậy sẽ trở thành đồng minh của nhóm nhân vật chính hoặc một tuyến nhân vật phụ. Dù sao, thầy sẽ không bị đuổi ngay ngày khai giảng vì làm hại học sinh.

Vậy nên chẳng có gì phải lo. Lên giúp đỡ còn có thể giúp anh được xuất hiện nhiều khung hình hơn trong manga.

Thấy thái độ không sợ hãi của Tô Bắc, ánh mắt Mạnh Hoài lóe lên chút tò mò. Cũng như Tô Bắc nhận ra thầy từng là binh lính, Mạnh Hoài với con mắt tinh hơn làm sao không nhận ra dấu tích huấn luyện quân sự trên Tô Bắc?

Thú vị.

Nếu nhớ đúng hồ sơ học sinh, mà thầy đã học thuộc lòng, hồ sơ của Tô Bắc chỉ ghi rằng cha mẹ đều đã mất, không có ghi chú về quá khứ quân ngũ.

Nhưng Mạnh Hoài nhanh chóng kìm nén sự tò mò, lại thả mí mắt xuống. Dù Tô Bắc che giấu gì, một tân sinh viên Lớp F chưa đáng để thầy bận tâm. Thầy sẽ để ý khi Tô Bắc tiến lên Lớp A.

Nói vậy chứ, một người mang dị năng rác như [Bánh Răng] liệu có thể lên được lớp A sao? Trừ khi dị năng của anh không phải là [Bánh Răng] thật.

Nghĩ đến đó, thầy mím môi, tâm trạng tốt lên, nói với cả lớp. “Hôm nay là ngày khai giảng, thầy không ép các em đâu. Chạy mười vòng sân rồi mới được ăn.”

Mười vòng sân?

Nghe vậy, ai nấy há hốc. Nhiều người cảm thấy thế giới sụp đổ.

Mười vòng? Sao không giết chúng luôn đi!

Học Viện Dị Năng Vô Tận có thể không đông học sinh, nhưng diện tích thì rộng mênh mông. Riêng sân trường đã dài đủ 1.600 mét.

Nghĩa là mười vòng tương đương 16.000 mét. Học sinh cấp hai trước giờ chỉ chạy tối đa 1.000 mét, con gái còn ít hơn 200 mét.

Dù thức tỉnh dị năng có thể cải thiện thể lực, nhưng ai chịu được tăng gấp mười sáu lần như vậy!

Vả lại đã gần 11:30, sắp đến bữa trưa. Dù Mạnh Hoài không nói thẳng, hàm ý rất rõ ràng: chạy xong mới được ăn.

Mười sáu ngàn mét, ngay cả với thể lực xuất sắc của Tô Bắc, cũng phải mất chừng một tiếng rưỡi.

Còn với những học sinh khác, ba tiếng chỉ là khởi điểm. Chạy khi bụng đói thì chỉ càng thêm cực khổ.

Phần lớn học sinh lập tức lộ vẻ chán nản, nhưng sau màn thị uy của Mạnh Hoài, chẳng ai dám mở miệng phản đối. Họ chỉ có thể thì thầm than phiền, trách thầy chẳng để đường sống nào.

Tô Bắc ngồi ở hàng sau nên không thấy rõ nét mặt của mấy người phía trước, nhưng nhìn dáng ngồi cũng đủ hiểu cả.

Những ai than vãn thì đều rũ vai, dựa nghiêng bên này, ngả bên kia, rõ ràng đã mất hết tinh thần.

Nhưng vẫn có vài người ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, như Giang Thiên Minh và Lam Tô Băng.

Lam Tô Băng thì đang âm thầm cảm ơn trời đất vì mình không phải tự giới thiệu nữa, chẳng buồn quan tâm chuyện sau đó ra sao.

Còn Giang Thiên Minh… trong phần đầu của manga, vì tuổi thơ đói khổ và thiếu thốn, thể lực của cậu ta chỉ ở mức trung bình, nhưng ý chí lại cực kỳ kiên cường. Dù không chạy nổi, cậu ta cũng sẽ không gục ngã trước khi bắt đầu.

Liếc ra phía sau, Tô Bắc nhận ra cậu thiếu niên tóc trắng ngồi phía sau mình chẳng biết từ khi nào đã ngồi thẳng dậy. Ở khoảng cách gần, đường nét khuôn mặt cậu ta càng rõ ràng hơn, sống mũi cao, đôi môi nhợt nhưng có đường nét, các đường viền khuôn mặt mượt mà.

Thế nhưng nổi bật nhất vẫn là đôi mắt màu vàng kim trong suốt, thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần, như thể vẫn chưa bị thế giới này vấy bẩn.

Không giống Tô Bắc, mái tóc trắng của cậu thiếu niên kia mềm mại rũ xuống, hơi rối vì vừa mới tỉnh dậy. Nhưng một lọn tóc con bướng bỉnh vểnh lên trên đỉnh đầu lại cho thấy mái tóc ấy chẳng ngoan ngoãn như vẻ ngoài.

Cậu thiếu niên tóc trắng ngáp khẽ, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng với vẻ thờ ơ. “Ừm… tới giờ chạy rồi à?”

Tô Bắc đáp tự nhiên. “Ừ, mười vòng. Đi thôi, không chạy xong thì khỏi ăn.”

Qua quan sát, Tô Bắc thấy cậu ta từ đầu đến giờ toàn ngủ gà ngủ gật, chẳng mấy quan tâm đến bài khai mạc của giáo viên chủ nhiệm, rõ ràng là kiểu người coi trọng thoải mái hơn mọi thứ khác. Mà đã vậy, chuyện ăn uống chắc chắn cũng chẳng thể coi nhẹ.

Quả nhiên, vừa nghe đến lời đó, nét mặt cậu thiếu niên lập tức trở nên nghiêm túc. Bỏ lại dáng vẻ tao nhã, uể oải ban nãy, cậu đứng phắt dậy. “Vậy thì mau đi thôi.”

Đi được mấy bước, cậu ta bỗng khựng lại, dường như nhận ra hành động của mình có phần như qua cầu rút ván. Cậu quay đầu, hơi ngượng ngùng hỏi. “Đi cùng không?”

Khóe môi Tô Bắc khẽ cong, ánh mắt thoáng qua ý cười. Nếu đối phương không rủ, anh cũng chẳng định đi chung, như thế mất mặt lắm. May mà nỗ lực quan sát của anh không uổng phí.

“Được thôi, tôi là Tô Bắc. Còn cậu?”

“Tôi là Phùng Lam.” Cậu thiếu niên đáp rất nghiêm túc rồi ngừng lại một chút, bổ sung. “Rất vui được gặp.”

Rõ ràng đây là một công tử được nuôi dạy kỹ lưỡng, chưa từng va chạm xã hội bao nhiêu. Phản ứng vừa rồi chắc cũng là phép lịch sự được gia đình dạy đi dạy lại.

Tô Bắc nhanh chóng dán vài nhãn trong đầu, rồi chủ động rút ngắn khoảng cách, gần như bước vào phạm vi không gian riêng của đối phương. “Thể lực cậu thế nào?”

Đó là một phép thử, để xem cậu ta chịu đựng sự tiếp cận gần gũi ra sao. Nếu lùi lại, nghĩa là người này không thích bị xâm phạm khoảng cách, Tô Bắc sẽ giữ khoảng cách phù hợp. Nhưng nếu không né tránh thì chứng tỏ đây là một tờ giấy trắng. Mà giấy trắng thì muốn viết gì lên chẳng được sao?

Đối mặt với khoảng cách đột ngột bị rút ngắn, đồng tử của Phùng Lam khẽ co lại, bản năng thôi thúc cậu lùi về sau, nhưng cậu cố gắng kìm lại, đáp. “Thể lực của tôi chắc cũng tạm ổn.”

Tô Bắc ghi nhận phản ứng ấy, không ép thêm. “Tốt, đi thôi.”

Lúc này, đã có vài bạn cùng lớp ra sân trước. Cuộc trò chuyện vừa rồi với Phùng Lam, ngoài việc tạo mối quan hệ, còn là để kéo dài thời gian.

Là một bán otaku, Tô Bắc hiểu rất rõ tâm lý độc giả manga. Một nhân vật luôn đứng đầu dĩ nhiên được yêu thích, nhưng nếu không thể đứng nhất, thì việc ẩn giấu thực lực lại càng khiến người ta tò mò và thu hút hơn.

Anh hiểu bản thân rất rõ, thể lực tuy tốt, nhưng so với những học sinh có dị năng tăng cường thể chất ở các lớp khác thì vẫn thua kém. Dị năng của anh lại càng khó nói, chưa biết có thể chỉnh sửa đến mức nào thông qua mạch truyện manga.

Vì thế, thay vì tranh giành ngôi đầu trong lớp F để rồi lộ rõ giới hạn, chi bằng ẩn mình một chút, chờ đến khi những phát hiện bất ngờ sau này xuất hiện, người đọc sẽ tự hiểu lầm rằng anh vẫn còn giấu bài.

Khi họ ra đến sân thể dục, đường chạy 1.600 mét trải dài trước mắt, nhìn qua thì rộng lớn, nhưng đối với nhiệm vụ mười vòng, lại chẳng khác nào tuyệt vọng.

Không có lớp nào khác trên sân. Học sinh năm nhất bắt đầu học sớm hơn, còn các khối khác vẫn chưa nhập học. Mà trong số năm nhất, chẳng có giáo viên nào tàn nhẫn như Mạnh Hoài, bắt học sinh chạy mười sáu nghìn mét ngay ngày đầu tiên.

Mạnh Hoài không đi theo, cũng chẳng thèm nhìn ra từ cửa sổ. Một cô gái tóc buông lơi lê bước ra đường chạy, liếc nhìn sân thể dục mênh mông với ánh mắt đầy do dự, khẽ nói. “Nếu mình chạy ít vài vòng, thầy có phát hiện không nhỉ?”

Câu nói ấy như châm ngòi, lập tức có vài bạn hưởng ứng. “Tôi thấy chắc không sao đâu. Thầy không giám sát, cứ giả vờ chạy là được.”

Một cậu con trai khác thì thẳng thừng hơn. “Nói thật nhé, nếu không chạy luôn thì sao? Ổng có dám đuổi học tụi mình thay mặt trường không?”

“Chuẩn luôn! Tôi chỉ đi bộ năm vòng thôi.”

Tô Bắc lạnh lùng quan sát cuộc trò chuyện của bọn họ. Rõ ràng, kiểu lười biếng như vậy ngay trong ngày đầu nhập học là tự chuốc lấy rắc rối. Có vẻ như cú ngã của tên tóc vàng trước đó vẫn chưa đủ để dạy họ bài học.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh. Liếc nhìn bốn người đã bắt đầu chạy, trong đó có Giang Thiên Minh và Lam Tố Băng, anh khẽ gật đầu với Phùng Lam rồi cả hai cùng bước lên đường chạy.

Phùng Lam có đôi chân dài, sải bước nhẹ nhàng, chỉ vài bước đã đuổi kịp nhóm phía trước. Cảm giác bên cạnh trống trải, cậu quay đầu nhìn, Tô Bắc, người vẫn còn ở ngay cạnh mình lúc nãy, giờ đã biến mất.

Quay lại nhìn, cậu thấy Tô Bắc đang chậm rãi lê bước phía sau, dáng vẻ chẳng khác nào rùa bò.

Đôi mắt vàng của Phùng Lam đầy vẻ hoang mang, đầu hơi nghiêng, như thể một dấu chấm hỏi thật sự hiện ra trên đầu cậu. “Cậu đang làm gì ở đó vậy?”