Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6723

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Quyển 12: Chuyện ngoài lề thời cấp ba - Chương 539: Bạn có thích cuộc sống thường nhật của câu lạc bộ báo chí không?

...

Một cô gái bước đi một mình với dáng vẻ đầy kiêu hãnh.

"Đừng nhìn vào mắt cậu ta thì hơn."

"Tớ nghĩ không nên thân thiết với cậu ta quá đâu."

"Lại bị đem ra làm trò cười thì sao?"

Những tiếng cười khúc khích, chế nhạo cô gái vang lên.

Rốt cuộc, đây là ảo thanh hay là hiện thực?

Cô gái cau mày, rảo bước băng qua hành lang.

...

"Haiz..." Cô gái thở dài một tiếng.

Mái tóc đen thẳng, dài mượt mà, mang trong mình đôi mắt hiền hòa nhuốm màu u buồn.

Trái ngược với vẻ ngoài dịu dàng, đến một con côn trùng cũng không nỡ giết, cô gái có tính cách quyết liệt và năng nổ ấy, Mita Shizuku, đang cảm thấy nguy cơ về vị thế của mình trong trường.

Danh tiếng ngày một xấu đi, cộng thêm những lời đồn đại ác ý tăng lên mỗi ngày khiến cô không thể chịu đựng nổi, và cứ thế bất giác lao ra khỏi lớp học.

...

Cô cầm chiếc máy ảnh lên.

Nguyên nhân đã quá rõ ràng.

Những bài báo cô đại diện câu lạc bộ báo chí đăng tải trong trường đều không được đón nhận.

Ban đầu, cô chỉ viết với một tâm thế trong sáng, rằng muốn làm cho các học sinh vui vẻ. Nhưng từ lúc nào không hay, bị lòng ham danh và khao khát được công nhận thôi thúc, Mita đã bắt đầu dùng đôi chân dính đầy bùn đất của mình để xâm phạm vào đời tư của học sinh và giáo viên.

...

Cô cầm điện thoại lên.

Những người bạn vốn có đều đã rời xa cô.

Nhóm bạn năm người từng vui đùa bên nhau, từ lúc nào không hay đã gạt cô ra, chỉ còn bốn người họ đi chơi với nhau.

Nhóm chat năm người cũng không còn hoạt động. Chắc chắn, họ đã lập một nhóm chat mới chỉ có bốn người, không có cô.

Vì đã biến học sinh và giáo viên thành những câu chuyện cười cợt trên mặt báo, có lẽ do lo sợ chính mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo, rất nhiều bạn bè đã rời bỏ cô.

Hay là mình nghỉ câu lạc bộ báo chí quách đi cho xong?

Rốt cuộc mình đã tham gia câu lạc bộ này vì cái gì cơ chứ?

...

Cô giơ máy ảnh lên, hướng về phía sân trong.

Ở đó, có hai chàng trai đang nói chuyện vui vẻ.

Mita nhìn họ qua ống kính.

Cuộc sống thường ngày của hai chàng trai nhìn qua lăng kính máy ảnh sao mà ảo mộng, sao mà mong manh.

Thỉnh thoảng, tầm nhìn lại mờ đi, cô khẽ tặc lưỡi. Lòng bàn tay Mita đã ướt đẫm mồ hôi.

"Tin sốc, hai nam sinh vẫn như thường lệ trò chuyện vui vẻ tại sân trong. Mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là tình bạn mà còn..."

Cô bất giác cố gắng dựng nên một bài báo từ những gì mình vừa thấy.

"... Thôi bỏ đi."

Cô cất máy ảnh đi và ngồi xuống gần chỗ hai chàng trai.

Cô lắng nghe câu chuyện của họ.

Một người là Suda, một thanh niên tươi tắn với vóc dáng cao ráo, khỏe khoắn và làn da màu lúa mì.

Người còn lại là Akaishi, một thanh niên có thân hình trung bình, quầng thâm mắt đậm và ánh nhìn sắc lẹm.

Cả hai đang vừa dùng bữa vừa trò chuyện lặng lẽ ở sân trong.

"Món đó trông ngon thế."

"Đổi cho cậu này."

Akaishi và Suda trao đổi đồ ăn cho nhau.

"Sao mày lại đối xử tốt với tao như vậy..."

Suda hỏi Akaishi bằng một giọng điệu đáng thương.

Đây chẳng phải là một cơ hội chụp ảnh ngàn vàng sao?

Mita tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của Suda và Akaishi.

"Khi về già, người ta chỉ có thể tìm thấy niềm vui trong việc đối xử tốt với người khác thôi, tiểu thư à."

"Ngài thật là..."

Suda đổi đồ ăn với Akaishi.

"Này Yuu, vị thế của mày trong lớp thế nào?"

Vừa thưởng thức phần ăn đổi được từ Akaishi, cậu vẫn không ngừng cuộc trò chuyện.

"Tệ lắm. Mới hôm trước, có cái bánh lẽ ra chỉ mua được ở nhà ăn mà lại nằm trên bàn tao. Tao bị hiểu lầm là kẻ trộm rồi bị đấm tới tả tơi."

"Tình tiết này bi kịch y như truyện "Gon, chú cáo nhỏ" rồi đấy." 

"Lần tới mà tìm ra thủ phạm, tao sẽ bắn chết nó."

"Bi kịch y như "Gon, chú cáo nhỏ" rồi đấy."

Akaishi cau mày giải thích.

"Tệ thật đấy, cái vị thế của tao trong trường này. Tao bắt chuyện với người bên cạnh mà họ chẳng ừ hử gì cả. Tao còn tưởng họ là búp bê làm bằng gạch chứ."

"Đáng sợ quá."

"Tao thấy tất cả mọi người trừ tao ra đều là NPC hết."

"Thế Yuu khoảng cấp bao nhiêu?"

"Nếu cấp tối đa là một trăm thì chắc khoảng tám mươi ba."

"Mạnh phết nhỉ?"

"Nữ sinh trung học chính là giai đoạn tỏa sáng nhất trong đời người mà."

"Bọn mình là nữ sinh trung học từ bao giờ thế...?"

"Ngày nào chẳng ở cạnh nữ sinh trung học, nên bọn mình cũng xem như là nữ sinh trung học rồi còn gì."

"Nghe nó cứ quê quê kiểu 'tao học cùng trường với người nổi tiếng đó' ấy."

"Tao nghĩ nếu có anime lấy bọn mình làm nhân vật chính thì rating sẽ cao lắm đấy."

"Chắc chắn là không ai xem đâu."

"Tao nghĩ rating sẽ tăng vọt cho mà xem, chắc thế."

"Ở cảnh nào?"

"Cảnh biến hình."

"Cảnh biến hình của nam sinh trung học thì có ma nào thèm xem."

"Riêng cảnh biến hình thôi cũng giúp rating tăng khoảng mười lăm phần trăm đấy."

"Biến hình thành cái gì mới được?"

"Kiểu như, bình thường là một nam sinh trung học tầm thường, nhưng sau khi biến hình liền trở thành anh hùng công lý bảo vệ hòa bình Nhật Bản."

"Chắc chắn là không ai thèm xem cảnh biến hình đâu."

"Giờ có xin lỗi cũng muộn rồi. Tôi sẽ không cứu một mình cậu đâu."

"Khẩu nghiệp quá rồi đấy."

"Lấy những kẻ đáng ghét làm mồi nhử quái vật để bảo vệ hòa bình Trái Đất."

"Mà, cũng có khía cạnh là ở đâu đó vẫn phải có sự hy sinh thôi."

Suda và Akaishi vừa ngắm nhìn các học sinh đi lại trong sân, vừa thưởng thức bữa ăn.

"Tao cũng hay nghe người ta nói là 'chẳng hiểu Akaishi đang nghĩ gì'."

"Hiểu được Yuu thì cũng khó thật."

"Theo ý dân thì..."

"Phát ngôn như lãnh chúa ấy nhỉ?"

"Dân đen thì cứ ăn đồ ăn dính đất mà sống đi!"

"Kiểu gì cũng có nổi loạn cho xem."

"Thằng nhóc kia! Cấm chạy!"

"Cứ để nó chạy đi, trẻ con mà."

"Đàn bà thì đừng có ý kiến!"

"Thế thì lượng tri thức thu thập được sẽ giảm đi một nửa đấy."

"Lão già! Chết phắt đi cho nhanh!"

"Có khi lại chết trước cả lão già ấy chứ."

"Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào ta, đồ dân đen khốn kiếp!"

"Cùng chung sức nào~"

Suda đáp lời Akaishi một cách qua loa.

"Tao còn từng bị gọi là người ngoài hành tinh nữa đấy."

"Ừ thì Yuu cũng có những điểm giống người ngoài hành tinh thật. Kể cả cái điểm không thể nào hiểu nổi."

"Vậy nên theo quan điểm của chúng tôi thì~"

"Ra vẻ người ngoài hành tinh luôn rồi kìa."

"Bọn mình nghĩ là, người Trái Đất có ý tưởng yếu đuối quá phải không nhỉ?"

"Tự dưng quay lại làm nữ sinh trung học rồi."

"Tâm trạng đang lên, tehepero~"

"Nữ sinh trung học thời Heisei à."

"Tôi sẽ giết hết các người."

"Tâm trạng người ngoài hành tinh thất thường vãi."

Lắng nghe cuộc trò chuyện vô nghĩa của họ, Mita hoàn toàn mất hết hứng thú chụp ảnh.

"Thanh xuân đúng là toàn lừa dối. Phải gọi là 'tĩnh xuân', một mùa tĩnh lặng mới đúng."

"Nghe buồn quá, tuổi thiếu niên quý giá mà."

"Kia! Cấm nam nữ nói chuyện với nhau!"

"Kỷ luật của 'tĩnh' nghiêm khắc quá nhỉ?"

"Kẻ nào cười hở răng, kẻ đó sẽ bị trời phạt."

"Cười một chút thôi mà, tha cho người ta đi."

"Tuy nhiên, cười nhạo thì được phép."

"Một ngôi trường toàn những lời chế nhạo thì ghét thật."

"'Ha ha, mày mà cũng chơi nhạc cơ à.'"

"Khẩu nghiệp quá đi mất."

"Mà, đó cũng là thanh xuân thôi."

"Sự xung đột giữa con người với nhau, nếu gọi là thanh xuân thì cũng là thanh xuân thật."

"Vì cười hở răng mà tao đã bị bà tao bảo là 'đứa trẻ xấu xí'."

"Nghe như chuyện có thật ấy nhỉ?"

"Lùi lại hai ô."

"Có khả năng lại bị đối xử như một đứa trẻ xấu xí nữa rồi."

Mita, người đang lắng nghe câu chuyện không đầu không cuối của Akaishi và Suda, muốn nghe rõ hơn một chút nên đã tựa lưng vào bụi cây.

"Á á á á á!"

Bụi cây không vững như cô tưởng, và cô cứ thế ngã nhào về phía Akaishi và Suda.

...

...

Trong thoáng chốc, Akaishi và Suda nhìn Mita với vẻ mặt khó hiểu.

“Gon, chú cáo nhỏ” của tác giả Niimi Nankichi