Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6706

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Quyển 12: Chuyện ngoài lề thời cấp ba - Chương 545: Bạn có thích Shidou Shiho không? (2)

"Chắc cũng có người như thế."

Akaishi lơ đãng đáp lại.

"Akaishi-kun có quý mẹ cậu không?"

"..."

Akaishi hơi đắn đo.

Cậu nhớ lại thái độ của mẹ mình hồi cấp hai rồi suy nghĩ một lát.

"Chắc là cũng không thích mà cũng chẳng ghét."

Nhưng vì đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng để nói nhiều, nên Akaishi chỉ đưa ra một câu trả lời cho qua.

"Kiểu là, mẹ tớ phiền phức kinh khủng ấy."

"Chuyện đó cũng thường thôi."

"Cứ thi cấp ba, thi cấp ba, mẹ tớ cứ lải nhải học, học, học, học, ồn ào không chịu nổi."

"Phụ huynh nào cũng thích bắt con cái học hành thật."

Vừa nói "Tớ hiểu mà", Akaishi vừa lục lọi trong cặp.

"Cậu không nghĩ là, 'Thế hồi đi học mẹ có học hành tử tế không?', hả!?"

"Có."

"Đúng không!? Đúng không!?"

Shidou trở nên phấn khích.

"Hôm qua, mẹ tớ vào phòng bảo 'Con là học sinh cấp ba rồi nên không được lơ là việc học đâu đấy', thế là tớ tức điên lên."

"Thanh niên dạo này dễ nổi nóng ha?"

"Cậu cũng thế đấy."

Shidou thở dài một tiếng.

"A~, cứ nghĩ đến chuyện thi cử là lại thấy tức."

"Đến tuổi nổi loạn rồi."

"Cậu cũng thế đấy."

"Nói tớ á!?" – Akaishi làm vẻ mặt ngơ ngác.

"Suy cho cùng thì đối với chúng ta, bố mẹ thật phiền phức mà."

"Chuẩn luôn. Tự tiện vào phòng người khác, chẳng có ý định tôn trọng sự riêng tư của con cái gì cả."

"Chắc cha mẹ là loài sinh vật như vậy rồi."

"A~, tức chết đi được."

Shidou đá hòn sỏi dưới chân.

"Nói chung nhé, đến giờ mà vẫn lải nhải chuyện học hành thì đúng là lỗi thời rồi. Kiểu như giáo dục nhồi sọ ấy, tớ nghĩ bây giờ không còn là thời đại đó nữa. Thay vì học hành, nên tôn trọng sự tự do của con cái hơn chứ."

"Chuyện đó thì không hẳn đâu."

Akaishi đã lục xong, cậu đeo lại chiếc cặp lên vai.

"Không không không, học hành là lỗi thời rồi chứ còn gì nữa."

"Kể từ khi có lịch sử đến nay, học hành chưa bao giờ là thứ lỗi thời cả."

"Mẹ tớ còn nói kiểu, không học thì không vào được công ty tốt! Trong cái thời đại mà đầy rẫy người thành công dù chẳng cần học hành, chỉ cần lên mạng hay làm bất cứ gì cũng được!"

"Đó chỉ là một vài trường hợp ngoại lệ thôi, chứ tớ vẫn nghĩ nếu có thể học thì cứ học vẫn hơn."

Mặt trời dần lên.

Ánh dương quang mỗi lúc một rực rỡ. Ngôi trường vốn chìm trong bóng tối lờ mờ cũng dần được mặt trời chiếu rọi, và Akaishi hít một hơi thật sâu.

"Shidou có muốn làm gì không?"

"..."

Không có.

"Nếu không có việc gì muốn làm, thì học hành cũng có sao đâu?"

"Không, bây giờ thời đại khác rồi!? Ai cũng nói có những thứ quan trọng hơn việc học mà!"

"Nhưng cậu cũng đâu có làm những việc quan trọng hơn việc học đâu, nên cứ học thì có sao? Nếu có việc gì muốn làm thì nên tập trung vào việc đó hơn."

"..."

Shidou im bặt.

"Việc bố mẹ cứ lải nhải 'học đi' thật phiền phức, tớ cũng đồng cảm. Nhưng tớ thấy đi theo con đường được vạch sẵn là học hành, vào đại học tốt, rồi vào công ty tốt cũng không tệ đâu."

"..."

"Chắc vì con đường do cha mẹ vạch ra cũng đảm bảo một mức độ đáng tin cậy nhất định nên họ mới khuyến khích mình đi theo."

"Nhưng cũng có khả năng trở thành ca sĩ nổi tiếng, streamer game hay người phát sóng trực tuyến trên mạng mà?"

"Vậy thì cậu cứ bắt đầu làm ca sĩ, streamer game hay người phát sóng trực tuyến cũng được đấy."

"Không, tớ đâu có muốn làm mấy thứ đó..."

Đó không phải là điều cô muốn làm.

"Nếu lý do không học chỉ là vì muốn tận hưởng tuổi thanh xuân ở trường cấp ba cho vui vẻ, thì tớ thấy nó hơi yếu để cãi lại lời bố mẹ đấy."

"..."

Shidou lườm Akaishi.

Cái thằng này bị gì vậy? – cô nghĩ.

Cô chỉ định nói chuyện phiếm về bố mẹ thôi mà.

Bố mẹ cứ cằn nhằn chuyện học hành. Cô chỉ muốn chia sẻ một lời than phiền đơn giản mà ai cũng có. Vậy mà tại sao mình lại bị lên lớp thế này?

Shidou cứ thế im lặng.

Cô bắt đầu ghét cay ghét đắng gã con trai không cùng phe với mình.

Cô có cảm giác như bị phủ nhận.

Cô nghĩ, thằng này đang coi thường mình.

Ghét tận đáy lòng. Một cảm giác thật khó chịu. Lẽ ra mình không nên bắt chuyện với hắn.

Kể từ lúc đó, Shidou bắt đầu mang lòng thù địch với Akaishi.

-----

"Năm hai..."

Năm hai cấp ba, Shidou ngồi vào chỗ của mình.

"A."

Chính Akaishi Yuuto đang ở đó.

"Chào buổi sáng."

Dù có chút ngượng ngùng, Shidou vẫn bắt chuyện với Akaishi.

"..."

Akaishi ngơ ngác.

"Chào."

Akaishi đáp lại cộc lốc rồi lập tức quay đi.

"..."

Lẽ nào - cô nghĩ.

Lẽ nào thằng này đã quên mình rồi?

"Cậu... còn nhớ tớ không?"

Shidou hỏi Akaishi.

"À, khoảng hai năm trước, lúc tớ đang học việc làm thợ bánh pizza ở Ý thì..."

"..."

Miệng Shidou há hốc, không thể khép lại.

Hắn đã quên sạch sành sanh.

Dù đã chà đạp và phủ nhận cô đến mức đó, hắn vẫn quên cô hoàn toàn.

Cô chán nản đến tận cùng.

Từ ngoại hình, tính cách, cho đến những thứ hắn khoác trên người, tất cả đều thật kinh tởm.

Đối với Akaishi, tình cảm của Shidou đã hoàn toàn cạn kiệt.

-----

"Tôi không nghĩ vậy."

Sau đó, mỗi lần chứng kiến lời nói và hành động của Akaishi, Shidou lại cảm thấy khó chịu tột cùng.

Akaishi không bao giờ hùa theo. Hắn luôn hạ bệ, coi thường và chửi rủa người khác.

Một đống rác rưởi.

Akaishi luôn khiến người khác phải tức tối.

"Đừng nói chuyện vi mô khi đang bàn chuyện vĩ mô. Thống kê là thống kê. Đây không phải là buổi kể về người đặc biệt mà cậu từng gặp."

Từng lời hắn nói ra đều khiến cô buồn nôn. Cái cách ăn nói lúc nào cũng chọc tức người khác của tên con trai này, cô căm ghét đến không thể chịu nổi.

Hắn không phải đang nói điều gì đúng đắn, cũng chẳng phải đang nhìn thấu bản chất sự việc mà chỉ thiên tài mới hiểu được.

"Tôi không nghĩ vậy."

Có lẽ hắn muốn nghĩ mình là một con người hiếm có và độc nhất, có khả năng nhìn thấu bản chất của mọi việc.

Nhưng hắn không phải loại người đó.

Hắn chỉ đơn thuần nói những điều khiến người khác khó chịu mà thôi.

Hắn chỉ đơn thuần phản bác lại lời người khác và hành xử như thể mình đúng mà thôi.

Chẳng có thiện hay ác ở đây cả. Hắn chỉ là một kẻ tầm thường trong vô số những kẻ muốn được coi là ưu việt hơn người khác.

Một kẻ tầm thường chỉ muốn nghĩ mình đặc biệt.

Hắn tự huyễn hoặc rằng việc chống đối người khác, phản đối ý kiến của người khác chính là tài năng của mình.

Hắn tự huyễn hoặc rằng mình là một con người đặc biệt.

"Tự mình gieo hạt thì tự mình gặt thôi. Mừng là nó đã nảy mầm. Cứ bị nó hành hạ cả đời đi."

Cái giọng điệu trịch thượng của hắn khiến cô khó chịu không sao tả xiết.

"Chẳng qua chỉ là diễn thôi. Lũ sinh vật hạ đẳng như con người thì không thể nào không nói dối. Toàn là những lời lẽ vị thế đến mức phát mệt. Cái đám tôn sùng nó cũng có vấn đề."

Đừng có tỏ vẻ ta đây biết tuốt.

Chướng tai gai mắt.

"Cậu không giúp người khác. Nên dù cậu không được ai giúp cũng là lẽ đương nhiên thôi."

Cái dáng vẻ lên mặt giảng giải của hắn khiến cô ngứa mắt tận cùng.

Thái độ, lời nói, hành vi, biểu cảm coi thường người khác của hắn khiến cô phát điên.

Tại sao hắn lại như vậy?

Tại sao hắn chỉ có thể giao tiếp bằng cách coi thường người khác?

Tại sao hắn lúc nào cũng sống bằng cách chống đối lại mọi người? Sống như vậy thì có gì vui chứ?

Khó chịu.

Khó chịu, khó chịu, khó chịu, thật không thể chịu nổi.

Cô ghét cay ghét đắng Akaishi Yuuto.

-----

Vào cuối năm hai đó,

"Akaishi-kun."

Trước mắt Shidou, từ trong đám học sinh đang vây quanh Akaishi Yuuto, một mình Kureishi bước ra.

Chuyện gì sắp xảy ra vậy?

Nhỏ lại định bênh vực thằng này nữa sao?

Shidou chỉ có thể đứng đó, im lặng nhìn vào bóng lưng của Kureishi.

Kureishi chậm rãi mở miệng.

"Cậu thật kinh tởm."

Khoảnh khắc mà cô hằng mong đợi.

Khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi từ rất lâu.

Kureishi đã thẳng thừng tuyên bố cắt đứt quan hệ với Akaishi.

"...!"

Ác quỷ, cuối cùng cũng bị tiêu diệt.

Một cảm giác sung sướng tột đỉnh như lên tới thiên đường, lan tỏa khắp cơ thể Shidou.