Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Quyển 12: Chuyện ngoài lề thời cấp ba - Chương 541: Bạn có thích cuộc sống thường nhật của câu lạc bộ báo chí không? (3)

"Tớ ở trong câu lạc bộ báo chí..."

Mita bắt đầu khe khẽ kể chuyện của mình cho hai người kia nghe.

"Đọc ngược từ dưới lên cũng y hệ..."

"Đấy là báo giấy rồi."

Mita ngắt lời câu đáp trả nhảm nhí của Akaishi.

"Câu lạc bộ báo chí của tớ thường xuyên đăng bài định kỳ đó."

Akaishi và Suda nhìn nhau.

"Cậu từng xem bao giờ chưa?"

"Chắc là chưa."

"Xin lỗi, tớ cũng không nhớ rõ lắm."

Akaishi và Suda quả thực không biết.

Mita thầm nghĩ, cũng phải thôi.

Bởi nếu hai người họ từng đọc bài báo đó, chắc chắn họ sẽ không đối xử với mình như thế này. Chắc chắn họ sẽ không cùng mình cười đùa như bây giờ.

Chính vì không biết con người thật của mình, họ mới có thể thoải mái kết giao như vậy. Nếu biết rồi, chắc chắn cả hai cũng sẽ rời bỏ mình mà đi.

Những người có thể thân thiết với mình, chẳng qua là vì họ chưa hiểu rõ về mình mà thôi.

Nỗi bất an cứ đeo bám khi cô cố gắng xây dựng một mối quan hệ mà sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ.

"Gần đây, bài báo của tớ bị ném đá dữ dội."

Nhưng.

Nhưng biết đâu, hai người này sẽ công nhận con người mình thì sao?

Biết đâu, hai người này sẽ thấu hiểu cho mình thì sao?

Hai con người đang cười đùa ngây thơ thế này, biết đâu họ sẽ thực sự hiểu cho mình thì sao?

"Tớ đã viết một bài về hai thầy cô bị đồn là đang yêu nhau, và bài báo đó bị ném đá. Tớ đăng bài kèm theo ảnh của hai thầy cô và cả những lời đồn từ các học sinh khác, thế là bị các thầy cô mắng cho một trận."

Mita chậm rãi, lấy hết can đảm, cố gắng cử động đôi môi đang run rẩy để thốt ra từng lời.

"Sau chuyện đó, các học sinh khác cũng xa lánh tớ. Tớ không biết phải làm sao nữa."

Chắc chắn, hai người này sẽ hiểu cho mình.

Chỉ có hai người họ mới có thể thực sự kết giao với mình.

Akaishi quay người đối diện với Mita.

"Này cậu."

Niềm hy vọng của Mita...

"Làm thế thì tọc mạch quá rồi đấy."

...đã bị dập tắt một cách không thương tiếc.

"..."

Trước lời nói thẳng thừng của Akaishi, Mita không nói nên lời.

"Giáo viên cũng là con người thôi, cậu đăng bài như thế thì bị mắng cũng đáng đời."

"Nhưng mà, nhưng mà mọi người cũng bảo là hai thầy cô đang hẹn hò, tớ chỉ nói thay tiếng lòng của mọi người thôi mà."

"Chà, nếu nói rằng đó là hoạt động của câu lạc bộ báo chí, thì chắc cũng đành phải chấp nhận thôi nhỉ?..?"

Akaishi khoanh tay, nghiêng đầu.

"Vậy có bằng chứng xác thực nào cho thấy hai người họ đang hẹn hò không?"

"Không, tớ chỉ thu thập lời kể của mọi người..."

"Thế thì bị mắng cũng đáng đời còn gì."

Akaishi cười khẩy.

"Cậu cũng định xa lánh tớ à?"

Mita lườm Akaishi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Suda bắt đầu bối rối.

"Sau khi bài báo đó bị ném đá, tớ bị mọi người xa lánh. Chính họ là người đã bàn tán sau lưng rằng hai thầy cô đang hẹn hò mà!? Vậy mà giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ rồi xa lánh, như vậy không phải là sai sao?"

"Không sai đâu."

Akaishi nói dứt khoát.

"Cậu không hiểu cho cảm xúc của tớ à?"

"Không hiểu."

Akaishi không hề có ý định đồng cảm với Mita.

"Tại sao?"

"Tại sao à? Vì tớ hiểu cảm xúc của những người đang xa lánh cậu hơn."

"Tại sao? Ý cậu là sao khi nói rằng cậu hiểu cảm xúc của những học sinh đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ rồi xa lánh tớ hơn? Cậu cũng sẽ làm vậy à?"

"Việc tớ sẽ thực sự làm gì, và việc tớ có thể đồng cảm với những người xa lánh cậu hay không, lúc này không liên quan. Dù có chuyện đó xảy ra, tớ chắc chắn sẽ không xa lánh cậu, nhưng tớ vẫn hiểu cảm xúc của những người đó hơn."

Mita không chịu lùi bước.

"Tại sao?"

Cô hỏi vặn lại Akaishi.

"Tại sao à? Thử nghĩ xem, bị người ta múa may theo những thông tin không biết thật giả, rồi đăng bài kèm ảnh hỏi có phải đang yêu nhau không, ai mà chịu nổi. Giáo viên cũng là người bình thường thôi, nên chẳng có gì lạ nếu đối tượng bài báo tiếp theo lại là một học sinh gần gũi với cậu."

"Tớ không làm những chuyện như vậy."

"Cậu có làm hay không, những người xung quanh không thể phán xét được. Một đứa dám đăng bài về chuyện yêu đương của giáo viên thì chắc cũng sẽ đăng bài về chuyện yêu đương của học sinh. Có thể bây giờ cậu không nghĩ vậy, nhưng tương lai thì có khả năng. Tiềm năng của con người là vô hạn. Theo hướng xấu ấy."

"Tớ không làm."

"Cậu có làm hay không không quan trọng, và những người xung quanh cũng chẳng tin lời cậu nói đâu. Chỉ có thành tích mới là tất cả. Lời nói không có sức mạnh. Chỉ hành động mới chứng minh được con người cậu."

"Tại sao tớ lại không được tin tưởng đến vậy?"

"Vì cậu đã không xây dựng được mối quan hệ đủ tin tưởng với những người xung quanh. Họ chỉ nghĩ ‘À, con bé này hay làm mấy chuyện như vậy’ rồi xa lánh cậu thôi. Hoặc là, họ nghĩ nếu dính dáng đến một đứa đang bị ném đá thì bản thân cũng sẽ bị mọi người xa lánh, chẳng phải vậy sao?"

Akaishi uống một ngụm nước, lấy lại hơi.

"Những lúc như thế này, người ra tay giúp đỡ mới là bạn bè chứ?"

"Mấy cái lý tưởng sáo rỗng đó thì để dành cho mấy show trên mạng đi. Thế giới nên vận hành thế nào, và thế giới thực sự vận hành ra sao, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trong cái thế giới thực tại này, trong cái thế giới đang vận hành theo những quy tắc thực tại này, cậu phải sống tuân theo những quy tắc đó. Nếu không muốn, cậu phải trả giá bằng nỗ lực rất lớn để thay đổi chúng."

"Vậy... tớ phải làm sao bây giờ?"

Trước đòn tấn công dồn dập của Akaishi, Mita cúi gằm mặt, ỉu xìu.

"Hãy ẩn mình đi cho đến khi thời gian trôi qua, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, cứ im lặng đừng gây chú ý. Khi lên lớp mới, tình hình chắc chắn sẽ dịu đi phần nào. Lời đồn chẳng sống quá bảy lăm ngày, chỉ có thời gian mới giải quyết được thôi."

"Vậy còn tờ báo thì sao...?"

Tiếp theo nên đăng bài gì đây?

Tiếp theo nên viết về cái gì đây?

Nếu không thể công khai chuyện tình cảm của giáo viên, cô sẽ không thể làm điều mình muốn.

"Cậu cứ viết mấy bài vô thưởng vô phạt là được chứ gì? Hoặc là rời khỏi câu lạc bộ báo chí đi."

"Tớ thích câu lạc bộ báo chí. Tớ thích việc đăng bài, và được thấy mọi người cười vui vẻ. Vì vậy tớ không muốn nghỉ."

"Chuyện đó tớ không biết, cũng chẳng quan tâm..."

Đối với Akaishi, Mita chỉ là một trong những người không quan trọng.

Cậu chỉ đưa ra suy nghĩ của mình vì được hỏi về giải pháp, chứ bản thân Akaishi không hề có cảm xúc gì.

"Vậy thì cứ viết mấy bài vớ vẩn nào đó là được chứ gì?"

"Bài vớ vẩn thì chẳng ai thèm xem."

"Vậy thì viết bài vớ vẩn nhưng thú vị đi, cố lên."

"Nhưng mà, việc tự do của mình bị tước đoạt khi làm báo thì..."

Việc bị ràng buộc khi sáng tạo là điều mà một người làm sáng tác không hề mong muốn.

Làm báo vì mọi người, để mọi người vui vẻ là tiền đề lớn nhất, nhưng nếu rào cản tăng lên, mật độ của bài báo cũng sẽ loãng đi, và tự khắc nó sẽ trở thành một bài báo nhạt nhẽo.

"Không không, nói thế thì ngạo mạn quá rồi đấy."

Akaishi vừa ăn vừa trả lời qua loa.

"Ngạo mạn ư? Suy nghĩ không muốn bị người khác trói buộc ấy à?"

"Không, không phải cái đó. Mà là cái suy nghĩ muốn tự do làm báo, nhưng lại không muốn bị người khác ghét ấy."

"..."

Mita nghiêng đầu.

"Nếu muốn tự do, thì cũng phải chấp nhận cả những tác dụng phụ đi kèm với nó. Nếu sau này vẫn muốn tự do viết bài, thì tất nhiên sẽ bị mắng và bị người khác ghét. Nhưng cậu phải tính trước cả chuyện đó chứ. Cái lý lẽ ‘tôi thì muốn tự do nhưng các người thì không được ghét tôi’ không thông được đâu."

Bản thân Akaishi tự nhận thức mình không phải kiểu người được người khác yêu mến, nên cậu chỉ có thể đưa ra lời khuyên từ góc nhìn của mình.

Vì bản thân cậu cũng đang sống tự do, nên cậu hiểu rằng mình cũng đang phải gánh chịu những tác dụng phụ của nó.

"Nếu không muốn bị ghét thì phải hành xử sao cho không bị ghét, còn nếu muốn sống tự do thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người khác ghét. Cậu không thể thay đổi cảm xúc của người khác. Ai nghĩ thế nào thì đó là tự do của họ. Hoặc là sống không tự do để chiều lòng người khác, hoặc là sống tự do mặc kệ cảm xúc của người khác."

"..."

Mita xị mặt ra, vẻ không thể chấp nhận được.

"Chỉ vì một bài báo bị ném đá mà đã rời đi thì có được gọi là bạn bè không?"

"Đó là vấn đề của chính cậu."

"Chỉ vì mình sống tự do một chút mà đã ghét bỏ, như vậy có đúng với tư cách con người không?"

"Đó là vấn đề của con người, chúng ta không thể làm gì được. Dù thời đại thay đổi, dù lẽ thường thay đổi, cậu cũng không thể thay đổi được những gì trong đầu người khác. Cậu không thể thay đổi được suy nghĩ của họ đâu. Bỏ cuộc đi."

"..."

Mita càng xị mặt hơn.

"Thôi được rồi. Tôi không hỏi cậu nữa."

Mita cắt đứt cuộc nói chuyện với Akaishi.

"Suda-kun nghĩ sao?"

Chắc chắn chàng trai này sẽ về phe mình.

Sẽ đồng cảm với mình. Với suy nghĩ đó, cô quay sang hỏi Suda.

"Cách nói của tớ thì không đến mức như Yuu, nhưng mà... tớ cũng nghiêng về phía đó hơn. Cảm xúc của người khác là thứ mình không thể kiểm soát, nên có lẽ... bản thân mình phải thay đổi thôi, tớ nghĩ vậy."

Suda vừa "hừm" một tiếng vừa trả lời.

"Chính vì thế, nếu Mita-san đang cảm thấy tình hình hiện tại nguy cấp, thì cũng có một khía cạnh mà cậu cần phải thay đổi, biết đâu chừng."

Suda khổ sở vắt óc trả lời.

"Vậy cả hai người, dù thấy tớ đau khổ và bị xa lánh, cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ sao?"

Mita nói với giọng điệu trách móc.

"Đương nhiên rồi."

Akaishi cười ha hả.

"Nếu tớ gặp khó khăn, cậu có chìa tay giúp đỡ không? Chắc chắn là không rồi đúng không? Người khác đời nào lại đi giúp người khác. Con người không làm những việc không có lợi cho mình."

"..."

Những lời của Akaishi khiến cô tức điên lên.

Mita không đáp lại lời của Akaishi.

"Khi mình đau khổ thì người khác phải giúp, mình thì được tự do nhưng không cho phép người khác xa lánh mình, từ nãy đến giờ suy nghĩ của cậu chỉ xoay quanh bản thân, quá ích kỷ rồi đấy. Người khác không phải con rối của cậu. Hoặc là đủ mạnh mẽ để sống một mình, hoặc nếu không làm được thì hãy sống hòa hợp với người khác đi."

Akaishi nói thẳng.

"Thế à!"

Mita phồng má, như thể đã thông suốt.

"Vậy cậu cũng sẽ hùa theo đám học sinh tầm thường kia mà xa lánh tôi chứ gì."

"Bây giờ đang nói chuyện với nhau thế này thì là xa lánh chỗ nào? Tớ đang phải gánh cái rủi ro có thể bị chụp ảnh rồi bị viết bài xuyên tạc đấy. Tớ không xa lánh cậu đâu."

"..."

Thái độ "mình khác biệt với người khác" của Akaishi càng khiến cô tức giận hơn.

Đúng là cậu ta có thể không xa lánh mình, nhưng chính cái lập trường và thái độ xấc xược của Akaishi đã khiến cô sôi máu.

"Thôi được rồi, tôi sẽ sống theo cách tôi muốn! Sau này có khóc lóc van xin cũng muộn rồi đấy!"

"Cậu là nhân vật chính trong light novel isekai hay gì?"

Mita đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy.

Rồi cứ thế rời khỏi chỗ hai người.

"Sau này cậu mà gây ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ viết bài cho xem!"

"Cuối cùng vẫn chọn hướng sống tự do à."

Mita để lại một câu hằn học rồi bước đi trên con đường của riêng mình.

"Làm được việc tốt rồi."

Akaishi lau mồ hôi trên trán, như thể vừa hoàn thành một công việc lớn.

"Có thật là việc tốt không vậy...?"

Suda cười khổ trước thái độ của Akaishi.

"Lại cứu rỗi thêm một thiếu nữ lầm lỡ rồi..."

"Tao chẳng thấy cô ấy được cứu rỗi chỗ nào cả."

Akaishi và Suda tiếp tục dùng bữa.

“新聞部” (shinbun-bu – câu lạc bộ báo chí) và “新聞紙” (shinbun-shi – tờ báo, báo giấy